Nhà Có Chó Dữ

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Trên bàn cơm tối nhà họ Đường.

.

“Hả? Anh, anh không có lầm chớ?” Tư Nam trừng mắt nhìn Đường Tư Viễn, “Mặc dù A Kim dường như rất lâu chưa từng có cái kia, nhưng mà như thế này dường như hơi gượng ép nha!” A Kim gần đây dường như trừ mình ra thì toàn quấn quít lấy mình, đối với những sinh vật khác đều không có bộ dáng hứng thú. — Tư Nam vì trong đầu mình hiện lên ý niệm này mà cảm thấy một tia bất am, nghiêng mắt nhìn A Kim bên cạnh phì phò chuyên tâm ăn mĩ thực trong chén, ánh mắt A Kim mỗi lần đi tắm…

.

“Anh cũng đâu có nghĩ tới đâu! Nhưng mà Thiên Thiên nói nhất định phải như vậy, anh cự tuyệt cũng đâu có tốt.” Đường Tư Viễn cũng nhìn về phía A Kim, đang làm bộ bình tĩnh sao? Nó nhất định biết rõ mình đang nói cái gì mà.

.

“Đến lúc đó A Kim không muốn cũng không có khả năng dùng sức mạnh cưỡng chế mà!” Đường Chính Sâm nói tiếp, “Tư Nam, con có phải bảo vệ A Kim quá độ rồi? Mặc dù nó bây giờ đúng là chiếm vị trí vợ tương lai của con, nhưng con cũng không thể chân chính để nó trở thành vợ của con chứ!”

.

“Ba à, ba nói cái gì vậy?” Mặt Tư Nam đỏ ửng, A Kim, vợ tương lai, trong đầu tựa hồ có ý niệm kì quái nào đó lần lượt thay đổi, chợt lóe lên.

.

“Gâu gâu! (Tôi là chồng của em ấy!) Đính chính lại một chút vị trí của mình, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn, Đường Tư Viễn mi đừng cho là ta không biết ngươi nhìn ta khứu, hừ hừ.

.

“Tư Viễn, đồng nghiệp của con đến bao nhiêu người vậy?” Đường mẹ hỏi

.

“Khoảng mười mấy người mẹ!” Đường Tư Viễn trả lời.

.

“Oh, đúng rồi! Hôm nay Phong Lân, ah, Uông tổng nói anh ấy cũng muốn đến! Tư Nam nhắc đến tên người tùy thời bất tỉnh kia.

.

“Uông tổng cũng muốn đến?” Đường Chính Sâm trợn to mắt, mặc dù trợn cũng không lâu lắm, “Con không phải nói anh ta phần lớn thời gian đều hôn mê sao?”

.

“Dạ! Nhưng mà anh ấy nói cho dù hôm mê cũng muốn đến.” Tư Nam lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ đến cái tên rất chi là chân chó kia nói với mình, “Tư Nam, em là người tốt nhất mà!” Thật sự là cảm giác được rất vô lực.

.

“Hôn mê cũng muốn đến?” Đường Tư Viễn chau mày, “Chúng ta có lực hấp dẫn lớn như vậy à? Hay là anh ta bị sự hấp dẫn của đồng nghiệp nào đó?”

.

“Gấu gâu!” (Đương nhiên vốn là Tư Nam rồi!) chó già A Kim ăn nó ngẩng đầu lên, dùng móng vuốt chụp lấy cánh tay Tư Nam.

.

“Ôi, tại sao khi ăn đều mang bộ mặt này vậy hả?” Tư Nam lấy khăn ăn lau mặt cho A Kim.

.

“Gấu gầu gâu!” (Anh còn chưa quen với việc chỉ dùng miệng không dùng tay trong khi ăn mà!) bất quá, có em lau mặt cho anh, anh rất tình nguyện ăn cái gì cũng để rối tinh rối mù lên.

.

Đường Tư Viễn nhìn bộ dáng hưởng thụ của A Kim, lại lên cơn chọc ghẹo nó: “A Kim, cuối tuần này giới thiệu bạn gái cho mày, có thích không?”

.

“Anh…” Tư Nam quay người liếc mắt nhìn anh Hai mình một cái.

.

“Gấu, gấu gấu!” (Không cần, anh chỉ cần Tư Nam thôi!) tựa đầu dựa lên bả vai Tư Nam, đồng thời cũng cho Đường Tư Viễn một ánh mắt rõ ràng.

.

“A Kim, mày không thể làm vợ của Tư Nam được!” Đường Tư Viễn đưa ra vẻ mặt nghiêm túc với A Kim nói, “Bởi vì mày là đực mà!”

.

“Gầu gâu gấu gâu!” (Tôi là chồng của em ấy!) mi nghĩ rằng ta không biết mi chọc ta sao?

.

“Tư Viễn, con thật sự là rảnh quá rồi đó!” Đường mẹ cũng phải trợn trắng mắt rồi, kì quái đứa con lớn mấy nay tại sao rất thích chọc ghẹo A Kim hoài, mặc dù hành vi của A Kim phi thường cổ quái, nhưng nói thế nào bất quá cũng chỉ là một con chó thôi mà!

.

“Ha ha, A Kim biết rõ con nói cái gì mà!” Đường Tư Viễn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

.

Tư Nam cũng cúi đầu, A Kim đương nhiên không thể, tưởng rằng anh là con chó, vậy Uông Phong Lân thì sao đây? Người nhà sẽ tiếp nhận chuyện mình yêu một người đàn ông sao? Đột nhiên hình ảnh một người chợt xẹt qua đầu Tư Nam, cúi đầu nhì A Kim, không thể nào? Chẳng lẽ… một tia cười quỉ dị không thường thấy hiện lên trên gương mặt Tư Nam.

.

Trở lại phòng của Tư Nam, A Kim trước sau như một không hề có xíu xiu bộ dáng của chó bò lên giường Tư Nam, bốn vó xoạt rộng nằm dài trên giường. Vốn tưởng rằng Tư Nam sẽ giống như mọi ngày ngồi vào bàn online hoặc đọc tài liệu, không nghĩ tới Tư nam lại ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ móng vuốt của A Kim, ý bảo nó xích vô một chút. A Kim xê dịch qua bên cạnh, Tư nam cũng nằm xuống giường.

.

“Gâu gâu?” (Em nằm xuống làm gì?)

.

“A Kim…” Tư Nam cũng không có nhìn nó đem đầu gối lên hai tay, hai mắt nhìn lên trần nhà, “Kì thật, cục cưng đã sớm không phải là A Kim rồi, có phải không?”

.

“Gấu?” (Hả?)

.

“Cục cưng nói cái gì Nam nghe cũng không hiểu,” Tư Nam tiếp tục nhìn trần nhà, “Nhưng mà, em nghĩ lúc anh nói cái gì trong lúc tỉnh em nghe đều hiểu cả rồi.”

.

“Gấu gấu?” (Em biết rồi?) không thể nào? Tư Nam làm sao có thể biết được.

.

“Em rất giống kẻ ngốc sao?” Tư Nam khẽ liếc mắt nhìn cái người vẫn còn đang kinh ngạc nhìn thẳng mình trong lốt A Kim kia, “Em nếu tin anh có thể nhớ rõ được chuyện mười mấy năm trước, em đây nhất định rất ngu ngốc!”

.

Ô

.

“Em cũng không có khả năng tin tưởng chỉ có gặp nhau vài giờ, anh có thể thích em!” Tư Nam cười lạnh một tiếng, “Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không tắm chung với anh nữa!”

.

“Gấu gấu!” (Không nên như vậy mà!) như thế nào có thể như vậy? Như vậy mình làm sao có đậu hủ tươi để mà ăn, cuộc sống đâu có mấy niềm vui đâu! Không đúng chính là niềm vui của chó đâu có bao nhiêu đâu chứ!

.

“Hừ…” Tư Nam trừng mắt liếc một cái, “Anh chịu nhận chưa?”

.

Gật đầu, chỉ cần em đừng không chịu tắm rửa chung với anh, anh cái gì cũng thừa nhận! Đầu liền dụi dụi vào trong lòng Tư Nam.

.

Tư Nam bĩu môi: “Sắc lang, không cần dụi vào em! Còn tưởng rằng anh bị bệnh nên lúc nào cũng xịt máu mũi, hóa ra chính là vì nguyên nhân này!”

.

“Gấu…” (Phát hiện rồi!) làm nũng! Ai bảo em hấp dẫn người khác như vậy chứ!

.

“Ngày mai, anh tốt nhất thành thật nói cho em biết chân tướng, nếu không anh vĩnh viễn không có cơ hội tắm chung với em!” Xỉa lên mũi A Kim một chút, Tư Nam lạnh nghiêm mặt.

.

Gật đầu thật mạnh, anh nói, anh khai hết, anh cái gì cũng thừa nhận, đừng không chịu tắm chung với anh, có được hay không? Liền trưng ra ánh mắt khẩn cầu nhìn Tư Nam.

.

Tư Nam xoay người, đưa lưng về phía A Kim, không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp sai tống của mình, hóa ra bị mình đoán được rồi! Thật sự là rất không thể tượng tượng nổi rối Bất quá, như vậy hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng. Ban đầu chỉ là nghĩ muốn xem điều mình đoán với A Kim mà thôi, nghĩ đến A Kim nếu như nghe cái gì cũng không hiểu thì cũng không có gì, chính là bản thân nghĩ đã rất nhiều lần, nhưng lại không nghĩ tới hóa ra là thật. Cho nên ngay cả chính mình vẫn cảm giác được A Kim chưa bao giờ cùng Phong Lân khi tỉnh lại xuất hiện cùng một chỗ qua chuyện này thực cũng không phải bản thân mình đa tâm! Hơn nữa, càng phải nói thêm một chút, trước yêu mình không phải Uông Phong Lân mà là con chó già A Kim! Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng thật đúng là chuyện rất thú vị.

.

“Gâu…” (Em giận rồi à?) A Kim đưa móng vuốt khẽ khàng đẩy đẩy sau lưng Tư Nam

.

“Đừng đẩy em.” Thanh âm của Tư Nam thật lạnh lùng, bất quá cũng không phải là đang tức giận mà là đang ráng nhịn cười, nghĩ tới Uông Phong Lân cao cao tại thượng kia bị giam cầm trong thân thể của A Kim, đã vậy làm làm ra bộ dáng thú cưng đáng yêu lấy lòng mình, thật sự là rất buồn cười nha.

.

“Gâu gâu…” (Đừng giận mà!) làm sao bây giờ chứ? Tư Nam tức giận rồi! Em nhất định là oán mình không nói sự thật cho em biết, không vui vì bị mình lừa gạt rồi. Uông Phong Lân rầu rĩ nghĩ tới đó, phải làm thế nào mới lấy lòng bảo bối của mình được đây, làm sao cho em khỏi tức giận nữa đây?

.

Cảm giác móng vuốt chó cưng nhẹ đẩy vào vai của mình thật êm ái, Tư Nam dứt khoát nằm xuống, đem mặt dấu vào trong gối, tránh cho bản thân cười thành tiếng. Thật muốn biết sau khi bị mình bỏ mặc, người nào đó bị nhốt trong thân thể A Kim còn có thể làm ra bộ dạng như thế nào nữa!

.

“Gâu gầu gấu gâu!” (Đừng vùi đầu vào trong gối mà!) dùng đầu của mình cụng vào đầu em, ôi, lúc này sao lại không có biện pháp nói chuyện an ủi em chứ, làm sao bây giờ hả? Con chó già A Kim sầu muốn bạc lông luôn rồi.

.

“Gâu gâu!” (Tiểu Nam, tha thứ cho anh đi!) tựa đầu xuống gối, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt em.

.

“Ô, đừng liếm em!” Tư Nam đẩy miệng A Kim ra, xoay người ngồi dậy.

.

“Gâu gâu!” (Xin em mà, đừng giận nữa!) tựa đầu dụi vào trong lòng của Tư Nam, ánh mắt vô tội nhìn người đang trưng ra bộ mặt mất hứng, chỉ cần em không giận nữa, muốn anh làm cái gì cũng được.

.

“Đừng giả bộ đáng thương!” Tư Nam xỉa mũi của anh một chút, “Hôm nay anh tự đi tắm đi!”

.

Ô (được rồi!)

.

“Còn nữa, buổi tối anh ra ngoài hành lang mà ngủ, không được chiếm giường của em!” Như vậy có tính là quá đáng lắm không? Nhìn vẻ mặt của chó cưng trước mắt kìa.

.

Ô ô … (Đừng mà!) liều mạng lắc đầu, Tư Nam, đừng đối xử với anh như vậy mà!

.

“Hừ, anh đi xuống đi! Em bây giờ muốn ra ngoài sân!” Người thật đúng là thích giả bộ đáng thương, Tư Nam vừa nghĩ tới, khóe miệng không khỏi cong lên cười.

.

“Gâu gâu!” (Anh đi với em!) A Kim nhảy xuống đất, nhìn Tư Nam cười, “Gấu gấu gấu?” (Em không tức giận nữa phải không?”

.

Tư Nam cười đưa tay xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim. “Đi thôi!” Mặc dù chuyện có thái quá, nhưng mà có thể có được người mình thích, vô luận là có phương thức như thế nào đi nữa, đều là chuyện đáng để cao hứng mà.

.

Tới lúc hôn nhẹ được bảo bối đang vuốt ve, chó vàng A Kim lập tức lộ ra vẻ mặt thỏa mãn đi theo sau bảo bối của hắn xuống dưới lầu.

.



.

Sáng sớm, Thước Nhã nhìn thấy A Kim cùng Tư Nam một trước một sau đi ra khỏi thang máy, A Kim không giống như mọi ngày ngồi xổm trước chỗ của mình chờ cà phê, mà là đi thẳng vào phòng làm việc của tổng tài. Ba phút sau, Phan Già ngáp một cái đi ra, gõ cửa phòng Tư Nam: “Tư Nam, tổng tài tỉnh dậy, mời em qua bên đó.” rồi tiếp tục ngáp.

.

“Dạ.” Tư Nam mặt không chút thay đổi đi vào phòng làm việc của tổng tài.

.

Hôm nay đúng thật là kì quái, lại còn tỉnh sớm như vậy. Phan Già tiếp tục ngáp, liếc mắt nhìn Thước Nhã một cái, “Chị Thước Nhã, chị ăn sáng chưa?”

.

Thước Nhã gật đầu: “Ăn rồi, cô chưa ăn à?”

.

“Đúng vậy!” Phan Già liếc mắt vào trong phòng một cái, “Em đi ăn cái gì đây, nhìn giúp em bên trọng một chút nha, OK?”

.

Thước Nhã gật đầu, nhìn Phan Già đi vào thang máy, hai mắt lại nhìn vào bên trong, có Tư Nam rồi hẳn là không cần tới người khác chăm sóc chứ.

.

Trong phòng nghỉ.

.

“Là như vậy?” Nghe xong người nào đó trên giường dùng vẻ mặt khẩn trương giải thích hết một đống, Tư Nam bỏ bộ mặt nghiêm trọng xuống, thản nhiên hỏi.

.

“Là như vậy! Anh thề, không phải lừa em đâu!” Uông Phong Lân giơ tay lên ra tư thế thề thốt, “Vậy thì hôm nay có thể cho anh tắm chúng không?” Ngày hôm qua tắm một mình rất không hạnh phúc, hơn nữa mặc dù được cho phép ngủ trên giường như lại bị đá ra một góc, cũng không cho hôn. Thật là khổ sở mà!

.

“Oh, em còn có rất nhiều việc phải làm, em đi ra ngoài trước.” Tư Nam không có trả lời, chỉ đứng lên.

.

“Sao lại như vậy hả?” Uông Phong Lân một phát chụp lấy tay Tư Nam, “Anh thật không phải cố tình dấu em mà, dù sao chuyện này cũng rất khó tin, anh sợ anh nói ra em không thể tiếp nhận được.”

.

“Anh nói xong hết rồi?” Tư Nam quay đầu lại nhìn anh.

.

“Uh!” Là lạ thế nào ấy, Tư nam tại sao lại dùng vẻ mặt chưa từng có như thế này, chẳng lẽ không tin sao?

.

“Em muốn đi ra ngoài làm việc!” Tư Nam nhìn tay anh đang kéo tay mình.

.

“Tư Nam,” chu môi làm nũng, “Đừng như vậy mà! Anh thề anh nói toàn bộ đều là sự thật! Ngày đó cất một cọng lông cánh dưới đầu giường của em, một cái thì để trong kho cất đồ.”

.

“Được rồi! Em cũng biết rồi.” Tư Nam vuốt ve tay anh, mặc dù trong lòng cao hứng người trước mắt vì mình mà khẩn trương, lại không muốn cho anh biết, dù sao A Kim cũng đã biết rất nhiều tâm sự của mình rồi, “Em có rất nhiều chuyện phải làm, anh có nhớ em với A Kim còn chưa ăn cơm trưa không?”

.

“Vậy đêm nay có thể cho anh tắm chung không?” Mở to mắt chờ mong.

.

“Được rồi mà!” Tư Nam cắn môi dưới nhìn người trên giường, “Anh có cần tìm Tu hay Thước Nhã để dặn dò công việc gì không?”

.

“Anh đã giải thích hết mọi việc với em rồi, có thể hay không…” Ánh mắt dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng của Tư Nam.

.

“Không được!” Làm mặt quỉ với anh, “Anh nếu không có việc gì làm thì đem A Kim trả lại cho em, em lát nữa muốn dẫn cục cưng đi đến bộ phận truyền thông.

.

“Oh, được rồi!” Nằm lại tư thế ban đầu, tiếp tục giả bộ đáng thương mà nhìn Tư Nam, “Dù sao thời gian em ở chung với A Kim nhiều như vậy, em thích nó nhiều hơn anh, anh cũng hiểu, Có thể bỏ qua.”

.

“Đó là vì,” Đã xoay người đi đi ra cửa Tư Nam quay người lại, “Ít nhất A Kim ngoan hơn anh nhiều!”

.

“Nhưng mà, anh cũng rất ngoan mà!” Tiếp tục chớp mắt ra vẻ đáng thương.

.

“Tranh luận loại chuyện này với anh, thật không có ý nghĩa!” Vừa nói Tư nam cũng không có quay đầu lại đi ra ngoài.

.

Vẻ mặt thật là kiêu ngạo mà, giỏi lắm cơ! Uông đại tổng tài trên giường duy trì ánh mắt chớp chớp nhìn bóng lưng đi ra ngoài cửa, có đôi khi mê luyến chính là mù quáng như thế.

.

Phan Già đẩy cửa đi vào, nhìn Uông Phong Lân ngẩn người trên giường: “Anh cảm thấy có khỏe không?”

.

“Tốt lắm!”

.

“Có muốn ăn cháo không? Cháo gà nấm đông cô này!” Phan Già bưng lên chén cháo mua bên ngoài.

.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Uông Phong Lân cười cười, “Muốn báo trước cho cô, tối nay đến tối mai cô có thể nghỉ ngơi.”

.

“Oh, tốt vậy sao?” Hai mắt Phan Già đảo quanh, ” Anh đừng có nói là muốn đi đến cái biệt thự ven biển để cho con đàn bà miệng uống máu kia chăm sóc anh nha?”

.

“Đương nhiên không phải rồi.” Uông Phong Lân đưa ra vẻ mặt khinh thường nhìn Phan Già, cô thật đúng là có lập trường, “Tối nay tôi đến ở nhà Tư Nam.”

.

“Oh, đã có thể ở cùng nhau rồi?” Vẻ mặt lạnh băng của Phan Già cũng buông lỏng xuống, trưng ra bộ dáng “Tôi biết rồi”

.

“Cũng không phải đâu!” Uông Phong Lân lắc đầu, “Ngày mai mọi người muốn đến nhà Tư Nam làm Barbecue, tôi cũng muốn đi, cho nên tránh phiền phức, tôi muốn tối nay qua đó trước.”

.

“Anh đi để làm gì? Tình huống thân thể của anh không thể ăn thịt nước!”

.

“Chính là muốn đi thôi!”

.

Thật bướng bĩnh! Phan Già bĩu môi khinh thường, “Thật ra, anh là sợ có người có ý với Tư nam, muốn đích thân đi xem sao chớ gì?”

.

“Ha ha, như vậy mà cô cũng đoán được à!” Uông Phong Lân cười rộ lên, “Được rồi, giúp tôi gọi Tu vào đây.”

.

“Được.”

“Hả? Em nói Uông tổng tối nay sẽ tới nhà chúng ta ở?” Đường Tư Viễn trợn trắng hai mắt nhìn Tư Nam đang đứng trước mặt, lại nhìn A Kim mang theo vẻ mặt đắc ý.

.

“Uh!” Tư Nam gật đầu, “Em đã gọi điện thoại nói với mẹ rồi.”

.

“Vậy Uông tổng sẽ ở phòng nào?”

.

“Anh ấy nói anh ấy muốn ở phòng của em,” Tư Nam trừng mắt liếc A Kim bên cạnh một cái, “Bởi vì có em chiếu cố mới có cảm giác an toàn.”

.

“Em cho cảm giác an toàn?” Đường Tư Viễn thật sự là không biết tổng tài đại nhân nhà mình đến tột cùng đang nghĩ cái gì, đứa em trai này của hắn so với con gái còn muốn đẹp hơn, lại thêm vóc người mảnh dẹ nhìn kiểu gì đều là bộ dáng cần được bảo vệ mới phải chứ? Ở chung một chỗ với em mình sẽ có cảm giác an toàn cái gì chứ? Trừ phi chính là gặp phải sắc lang, có thể trước thì xâm phạm em mình, như vậy đứng ở bên cạnh người này mới có thể an toàn một chút.

.

“Anh, anh nghĩ tới cái gì đó?”

.

“Không có gì! Ý nghĩ của tổng tài thật không phải tiểu nhân vật như chúng ta có thể hiểu rõ được!” Đường Tư Viễn nhún nhún vai.

.

Hi hi. Rất tõ ràng, cái tên sắc lang này bất quá chính là mong chờ có thể ăn đậu hũ em vào buổi tối mà thôi, đương nhiên những lời này không có khả năng nói với anh Hai rồi, “Em lên trước nha!”

.

“Đúng rồi, vậy thì tối nay A Kim ngủ ở đâu? Nó không phải ngủ chung giường với em sao?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim đang mang vẻ mặt đắc ý một chút, không phải chứ, nó có ý muốn chiếm giữ Tư nam rất lớn, mó làm sao có thể cho phép người khác chiếm vị trí của nó đây?

.

“Không sao đâu!” Tư Nam xua xua tay, xoay người đi ra ngoài.

.

Không sao đâu? Đường Tư Viễn túm túm tóc, thật sự là thật lâu rồi không có chuyện gì làm cho hắn khó hiểu đến như vậy, Tổng tài cùng A Kim không có vấn đề gì? Xem ra mình thật sự là xem thường em trai mà, có thể đối xử với tổng tài ngang hàng với một con chó ngoại trừ em mình ra cũng sẽ chẳng còn người nào khác đâu.

.

Trên hành lang.

.

“Anh Đường!” Chính là mĩ nữ Thiên Thiên của bộ phận đối ngoại, cầm tài liệu trong tay đi đối diện với Tư nam, “Sao vừa khéo vậy!”

.

“Đúng vậy.” Tư Nam lễ phép cười cười.

.

“Gấu gấu!” (Có cái gì mà vừa khéo hả?” trong hành lang công ti gặp phải đồng nghiệp mà cũng xem là vừa khéo sao? Làm gì mà áp sát lại như vậy.

.

“A Kim, dễ thương quá đi!” Thiên Thiên khom người muốn vuốt đầu A Kim, lại bị con chó già lắc mình một cái xô té ngồi xuống đất.

.

“Xin lỗi!” Tư Nam bận rộn đỡ Thiên Thiên đứng dậy, nhặt tài liệu rớt dưới đất giúp cô, “A Kim không thích người khác đụng vào nó.”

.

“Không sao đâu.” Nhìn Tư Nam tươi cười trước mặt Thiên Thiên thiếu chút nữa hôn mê lập tức quăng ra nụ cười chứa đầy điện quang.

.

“Tôi lên trước!” Tư Nam gật đầu với cô, quay người đi lên cầu thang.

.

“Anh Đường không đi thang máy sao?” Thiên Thiên hỏi với từ phía sau.

,

“Chỉ có hai tầng thôi mà, không cần phải dùng tới thang máy.” Tư Nam trả lời, A Kim ở phía sau bám theo sát gót.

,

Nhìn một người một chó biến mất sau cửa hành lang, Thiên Thiên lắc đầu, như thế nào lại có hình ảnh đẹp đến như vậy chứ, giống y như là tranh vẽ, nhất định phải làm cho chó cưng của mình kết đôi với A Kim, như vậy mình có thể lợi dụng chó cưng để tiếp cận Tư Nam rồi. Tưởng tượng đến hình ảnh hai người hai chó hòa hợp thật sự là rất đẹp mà!

.

“Gấu gấu!” (Em thích Thiên Thiên kia sao?) A Kim đi theo sau Tư Nam phát ra nghi vấn.

.

“Im miệng, em nghe không hiểu anh nói cái gì hết!” Tư Nam lườm anh một cái, “Anh chờ *** với chó cái nhà cô ta vào ngày mai đi!”

.

“Gấu ô…” (Đừng vậy chứ!) muốn quan hệ anh cũng chỉ muốn quan hệ với em thôi, Uông Phong Lân nghĩ tới, hình Tư Nam ở phía trước đang bước lên cầu thang, mông thật là đẹp, thật muốn vỗ một cái. Đáng tiếc, mình bây giờ đang là A Kim, hay là chờ sau này rồi vỗ nhỉ! Cái hành lang này an tĩnh như vậy, nếu… Nghĩ tới hình ảnh đem Tư Nam đặt dưới cầu thang, A Kim rất không có tiền đồ để cho hai dòng máu nóng xịt ra, “Gấu!” (Cứu anh!)

,

Tư Nam quay đầu lại nhìn thấy A Kim lại xịt máu mũi không khỏi nhíu mày, rút khăn tay ở trong túi ra lau mũi giúp anh: “Anh bớt nghĩ mấy chuyện không đáng cho em, nếu không thì tự làm lấy!”

.

“Gâu gâu!” (Không phải là không muốn nghĩ!) không nghĩ, nhưng anh có thể làm, ngay lúc Tư Nam thay anh lau khô máu mũi, liền nhanh chóng đưa đầu lưỡi, liếm lên gương mặt Tư Nam.

.

“Chán anh quá đi!” Tư Nam nhăn mặt nhăn mũi, xoay người tiếp tục đi lên lầu, “Anh nếu mà cứ như vậy sau này mỗi tối anh cứ việc ra ngủ ngoài hành lang!”

.

“Gấu!” (Đừng như vậy mà!”

.

“Anh thì ngủ sung sướng rồi, em còn có rất nhiều chuyện phải làm, đi theo nhanh một chút nào!” Tư Nam chuẩn bị đẩy cánh cửa ngăn cách cầu thang bộ với hành lang ra, quay đầu lại nhìn A Kim, đem cái tên bá đạo kia thành thú cưng để khi dễ, thật sự đúng là rất sảng khoái!

.

“Người nào cũng không gặp? Cô có biết tôi là ai không hả?” Tư Nam mới vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng gào của một người phụ nữ kiêu ngạo.

.

“Xin lỗi, cô Tỉnh Thượng.” Thanh âm của Thước Nhã hoàn toàn không hề có bất kì sự run rẩy nào cả, “Tổng tài đang nghỉ ngơi, cho dù lão tổng tài có tự mình tới đây, ông ấy cũng không được gặp.”

.

Tư Nam nheo mắt nhìn A Kim bên chân, thanh âm nhỏ nhỏ: “Hôn thê của anh tới kìa.”

.

“Gấu gấu!” (Thật sự không liên quan tới anh mà!) thật là ủy khuất quá đi, rõ ràng đều là mấy người rảnh quá làm ra chuyện đáng ghét với anh, bây giờ còn muốn làm cho Tư Nam mất hứng nữa hay sao.

.

“Đi thôi!” Tư Nam đi vòng qua hành lang, đối với Thước Nhã cùng Tỉnh Thượng Đan đang đứng trước bàn làm việc cứ tỉnh bơ như không thấy, một đường đi thẳng vào phòng làm việc của mình.

.

“Này, mi!” Nhìn Thước nhã đối với kêu gào của mình hoàn toàn không có phản ứng, Tỉnh Thượng Đan nghĩ muốn chuyển hướng sang Tư Nam, “Mang ta vào gặp tổng tài các ngươi.”

.

Tư Nam đứng yên, quay đầu lại nhìn cô ta, đột nhiên cười tươi.

.

Tỉnh Thượng Đan trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo, như thế nào lại có người cười rộ lên lại giống như là sáng bừng lên như vậy chứ? Nhưng mà ngay lập tức cô ta cũng ý thức được bản thân có chuyện quan trọng: “Mi là trợ lí mới của Phong Lân phải không? Ta nói cho mi biết, ta sắp kết hôn với Phong Lân rồi, cho nên mi…”

.

“Tôi biết, cô muốn gặp Uông tổng chớ gì?” Tư nam vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ đáng yêu, “Chị Thước Nhã, để cho cô ta vào đi!”

.

“Hả?” Thước Nhã nhìn về phía Tư Nam, khó hiểu ý tứ của y.

.

“Nếu như, cô có bản lãnh đánh thức anh ấy, cô cứ việc vào thôi!” Tư Nam nhún nhún vai, “Với lại, tôi cũng có chuyện phải báo cáo với anh ấy, vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, thật đúng là phiền phức.”

.

“Gấu gấu!” (Em có ý gì hả?) A Kim ngẩng đầu nhìn Tư Nam, tại sao lại cảm giác được khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng kia lộ ra nụ cười nguy hiểm như vậy chứ?

.

“A Kim, đi thôi, Nam còn tài liệu cần xử lí.” Tư Nam nói xong đi vào trong phòng làm việc của mình.

.

“Gâu!” (Được.) không cần để ý tới cô ta, xem cô ta có thể bày ra được trò gì chứ.

.

Đưa tay đóng lại cửa phòng.

.

“Gấu gấu!” (Em thật muốn để cô ta đi gặp anh sao?)

.

“Không biết anh nói cái gì hết, đừng có kêu.” Tư Nam ngồi xuống bàn làm việc của mình, “Để cho cô ta ầm ĩ ngoài hành lang với Thước Nhã, không bằng để cho cô ta đi vào chỗ anh ngủ nói lời yêu thương sao! Dù sao cũng theo chưa nói giống nhau.”

.

“Gâu gâu!” (Em thật là thông minh!) Mặc dù bản thân cũng rất chân chó ca ngợi người kia nghe cũng không hiểu, nhưng mà vẫn muốn ca ngợi một chút.

.

“Em nghĩ, cô ta hẳn là không thể uy hiếp đến sự an toàn của anh chứ? Tư Nam suy nghĩ xong, “Nói kiểu gì cô ta cũng muốn được gả cho anh mà.”

.

Gật đầu, điểm này thì vẫn có tự tin, Uông Phong Lân đương nhiên biết Tỉnh Thượng Đan có bao nhiêu nôn nóng muốn được gả cho mình.

.

“Nếu không, anh đi giám sát cô ta đi!” Tư Nam cười cười nhìn “con chó to” đang nằm rạp dưới đất.

.

Lắc đầu. Anh mới không cần đi! Nghe cô ta lầm bà lầm bầm sao ngọt ngào được so với nhìn em chứ? Ngay cả nhíu mày cũng đáng yêu như vậy! Nhìn kiểu gì cũng rất là ngon miệng nha!

.

“Không được chảy nước miếng!” Tư Nam trừng mắt với anh, người này có bị sao không vậy, nằm rạp trên mặt đất nhìn mình thôi mà cũng chảy nước miếng, chẳng lẽ mình nhìn rất giống thịt kho tàu mà mẹ làm hay sao chứ?

.

Ô còn nói anh? Không liên quan, ai bảo em đáng yêu như vậy chứ!

.

“Cô muốn làm cái gì?” Cách vách vang lên tiếng của Phan Già.

.

Tư Nam đứng dậy: “Đi xem một chút nào!”

.

Vì vậy “con chó to” dẫn đầu vọt vào trong phòng nghỉ ngơi.

,

Tỉnh Thượng Đan trừng mắt nhìn Phan Già: “Tôi là hôn thê của anh ta, ở riêng một chỗ với anh ta một chút cũng không được sao?”

.

“Đương nhiên không được!” Phan Già cũng không yếu thế trừng mắt trở lại, “Tôi là hộ lí của anh ta, cho nên chỉ cần anh ta ngủ, tôi lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh!”

.

“Cô chỉ là một hộ lí! Cô đừng vọng tưởng có thể bay lên đầu làm phượng hoàng!”

.

“Có cô mới vọng tưởng ấy!” Phan Già khinh thường xoay người trợn trắng mắt, “Có cho cũng không ai thèm lấy!”

.

“Cô nói cái gì?” Tỉnh Thượng Đan thật sự muốn tát thẳng vào miệng Phan Già.

.

“Cô tốt nhất là đừng cử động!” Phan Già cười lạnh một tiếng, “Nếu như cô chạm vào tôi, tôi cam đoan hôm nay cô bị thương thì chỉ có thể quay về Nhật Bản điều trị mà thôi!”

.

“Cô có ý gì?”

.

“Không có ý gì cả! Người Ngô thị bệnh viện không đồng ý chữa trị, tôi nghĩ không có bệnh viện nào có gan nhận cả.” Vẻ khinh miệt trên mặt Phan Già càng lúc càng rõ.

.

“Gấu gấu!” (Phụ nữ cãi nhau ầm ĩ thật đáng sợ!) A Kim nhìn về phía Tư Nam.

.

“Ôi, các cô ầm ĩ như vậy, định đánh thức Uông tổng sao!” Tư Nam ra vẻ tốt bụng nhắc nhở hai người phụ nữ trước mặt, ánh mắt nhìn về con chó to bên chân, ý bảo ai kia tự mà đi xử lí việc này đi.

.

Quả nhiên chớp mắt một cái, A Kim liền chuồn mất rồi.

.

“Mày, mày…” Tỉnh Thượng Đan nghiến răng kèn kẹt, nhưng mà cô ta phải thừa nhận, tiểu y tá trước mặt này nói không sai, nếu như trở thành người Ngô thị từ chối chữa bệnh, như vậy cho dù ở trong thành phố này chỉ bị một vết thương nhỏ như đứt tay thì cũng không có bệnh viện nào có gan xử lí cho mình cả.

.

“Hừ!” Phan Già đắc ý cười đi lại ghế mềm bên cạnh giường Uông Phong Lân ngồi xuống.

.

“Các người làm gì đó?” Uông Phong Lân nằm trên giường mở mắt ra.

.

“Phong Lân!” Âm thanh ngọt đến phát sợ.

.

“Cô tại sao lại ở đây? Ai cho cô vào?” Làm như không biết chuyện gì, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

.

Tư Nam đứng ở cửa, vẻ mặt chính là vẻ mặt đang xem kịch vui, giơ tay lên: “Là em cho cô ta vào, nhìn cô ta đứng ở hành lang rất là đáng thương.”

.

“Phong Lân, là em muốn đến chăm sóc anh mà!” Tỉnh Thượng Đan giả bộ nhu nhược, hoàn toàn không có bộ dáng hung hăng lúc nãy, “Nhưng mà, y tá này của anh dám không cho.”

.

“Vậy thì sao? Cô ta không sai, đó là nhiệm vụ của cô ta.” Uông Phong Lân ra ý bảo Phan Già đỡ mình ngồi dậy, khóe mắt liếc nhìn Tư Nam, cô ta đáng thương? Bộ dáng cô ta hung hãn như vậy, đáng thương chỗ nào hả? Bất quá mới vừa rồi bị Phan Già chỉnh thì rất buồn cười nha.

.

“Nhưng mà…” Tỉnh Thượng Đan vẫn còn muốn nói, lại bị cắt ngang.

.

“Không nhưng nhị gì cả,” Uông Phong Lân ngồi thẳng người lên, “Không có việc gì, cô về được rồi!”

.

“Phong Lân, em lo lắng cho anh mà…”

.

“Tôi đều rất tốt, không cần lo lắng.” Uông Phong Lân không nhịn được xua tay, “Cô tới nhìn tôi, hay là để cãi nhau ầm ĩ với y tá của tôi, hại tôi không thể nghỉ ngơi?”

.

“Không phải mà, không phải mà!” Tỉnh Thượng Đan còn muốn giải thích.

.

“Đúng vậy!” Phan Già ngồi xuống, “Rõ ràng là tới quấy rối mà.”

.

“Em không có, Phong Lân…” Thanh âm nhu mì đến tê hết da đầu, làm cho người nghe cảm thấy khó chịu đến nghiêm trọng.

.

“Được rồi! Cô về đi!” Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đứng ở cửa, “Tôi còn có công việc, Phan Già gọi Kiệt Nhĩ tiễn cô Tỉnh Thượng xuống dưới đi.”

.

“Uh,” Phan già gật đầu.

.

“Vậy anh ráng nghỉ ngơi cho tốt nha!” Tỉnh Thượng Đan lưu luyến không muốn đi ra ngoài, đi ngang qua người Tư Nam, không kềm được mà phải liếc mắt nhìn y thêm một cái, thật sự là đẹp đến không có thiên lí mà!

.

Phan Già đóng cửa từ bên ngoài lại.

.

“Cái người phụ nữ này có phải biết hôm nay Tu không có ở đây không vậy?” Uông Phong Lân day day thái dương. “Bình thường có Tu ở đây trưng ra bộ mặt lạnh lẽo đúng là có tác dụng!”

.

“Ha ha.” Tư Nam đi tới ngồi vào bên cạnh giường anh, “Anh định biến Tu thành siêu nhân sao?”

.

“Không khác biệt lắm.” Uông Phong Lân vòng tay qua thắt lưng ai kia, “Bất quá, anh biết một bí mật của cậu ta.”

.

“Cái gì nữa?”

.

“Đại trinh thám A Kha bạn tốt của em đó, vốn là một đôi với Tu nha!”

.

“Á?” Tư Nam trợn mắt bịt kín miệng, “Anh nói thật hả?”

.

“Uh!” Uông Phong Lân cười đến gian trá, “A Kim nghe lén được đó, lần đầu tiên của bọn họ là Tu dùng sức mạnh với A Kha đó.”

.

“Không phải chứ?” Tư Nam khó có thể tin được lắc đầu, “Vóc người A Kha tuy nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng mà thân thủ bất phàm lắm đó, người bình thường muốn đến gần người cậu ta còn khó nữa là!”

.

“Vậy thì tại sao lại rơi vào trong tay Tu chứ?” Uông Phong Lân cười, ngón tay xẹt qua môi Tư Nam, “Lần đầu tiên của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?”

.

“Anh sao tự nhiên kéo tới chúng ta hả?” Tư Nam chụp lấy tay anh, “Hôm nay anh chỉ tỉnh một chút thôi phải không?”

.

“Đúng vậy!” Uông Phong Lân gật đầu, “Đều là tại vì cái người phụ nữ đáng ghét kia!”

.

“Được rồi!” Tư Nam chủ động đặt lên đôi môi Uông Phong Lân một nụ hôn nhẹ, “Anh ngủ tiếp đi! Em còn nhiều chuyện phải làm. Tu hôm nay giao cho em một dự án vừa kí kết xong, còn có rất nhiều việc phải chạy theo.”

.

“Anh biết, em bận rộn nhiều việc!” Uông Phong Lân trái lại nằm lăn ra giường, “Tối nay anh làm sao đến nhà em?”

.

“Không phải Tu sắp xếp sao?”

.

“Anh sẽ bị khiêng qua, hay là tự mình đi vào nhà đây? Dù sao cũng là lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ!”

.

“Mẹ vợ cái đầu anh đó!” Tát nhẹ lên mặt anh một cái, “Em thấy, anh tốt nhất là để khiêng qua đó đi!”

.

“Sau đó em hôn anh tỉnh lại, giống y như là trong cổ tích ha! Công chúa hôn tỉnh hoàng tử đang ngủ say…”

,

“Đây cũng là giống đực nha!” Tư Nam bĩu môi, thật không biết trong đầu người kia đã nghĩ loạn tới mức độ nào nữa rồi.

.

“Được rồi, vương tử hôn vương tử tỉnh lại là có thể chứ gì?” Đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nhíu lại của Tư Nam, “Vậy tối nay em tắm với anh hay là tắm với A Kim?”

.

“Có phải trong đầu anh toàn là chuyện đó không hả?” Tư Nam nhăn mặt cau mày.

.

“Hi hi, vậy rốt cuộc là em tắm cho ai?” Vẻ mặt Uông Phong Lân tràn ngập chờ mong.

,

“Tối rồi tính!” Tư Nam đứng dậy, cười yếu ớt nhìn người trên giường giả bộ ngoan, “Anh không nói cái này, em còn chưa nghĩ tới. Em cũng nhìn thấy em em *** rồi, em còn chưa nhìn thấy anh nha.”

.

“Hả?” Uông Phong Lân động nửa người, cởi nút áo, “Anh lập tức cởi ra cho em coi, anh không ngại!”

.

“Hứ, em thèm vào!” Trừng mắt nhìn anh một cái, “Còn nữa, anh có nghĩ tới không vậy, buổi tối anh hôn mê, vậy nếu anh ngủ trên giường em thì A Kim làm sao bây giờ?”

.

“Hử? Cái này…” Nói cũng phải, nếu như mình hôn mê bất tỉnh ngủ ở trên giường Tư nam, vậy thì A Kim có tri giác chẳng phải sẽ không có chỗ ăn đậu hũ của Tư Nam sao? “Được rồi, lúc anh hôn mê, vậy thì để anh ở phòng dành cho khách đi!”

.

“Dạ!” Tư Nam gật đầu, “Bây giờ, anh ngủ tiếp đi.”

.

“Được.” Nằm xuống một lần nữa, “Tối nay sẽ cởi sạch sẽ cho em nhìn sau!”

,

“Anh ngủ đi!” Nhăn mặt nhăn mũi với anh một cái, giả bộ làm mặt quỉ, xoay người đi ra ngoài.

Nhà họ Đường.

.

Đường Chính Sâm cùng Đường mẹ hỗ trợ vệ sĩ đưa Uông Phong Lân đang hôn mê vào trong phòng dành cho khách đối diện phòng của Tư Nam. Đường Tư Viễn vội vàng chiêu đãi Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, an bài hai người ở phòng đối diện của mình, cũng chính là phòng cách vách với phòng Uông Phong Lân. Mà Tư Nam ở bên kia lại giống như là mọi chuyện không liên quan tới mình, cùng trốn trong phòng với A Kim.

.

“Tư Nam à,” Đường mẹ đẩy cửa phòng Tư Nam ra, lại nhìn thấy A Kim đang đứng hai chân trong góc tường, mà Tư Nam thì đang ngồi ở bàn đọc sách, “Các con làm cái gì vậy?”

.

“Phạt đứng đó mẹ!” Tư Nam bộ mặt rất là hiển nhiên, “Hôm nay A Kim rất là không ngoan, cho nên con phạt cục cưng phải đứng!”

,

“Thiệt tình, nó chỉ là một con chó thôi mà!” Đường mẹ thở dài bất đắc dĩ đảo đảo hai mắc, thật sự là không chịu được, rốt cuộc là A Kim có chỗ nào không phù hợp hay là hai đứa con của mình không phù hợp vậy? Đứa lớn thì suốt ngày kiếm chuyện chọc ghẹo con chó già, thường thường nói ra những câu chẳng thể hiểu được với chó; còn đứa con út lại càng kì quái hơn, cư nhiên đi phạt con chó phải đứng, nhưng mà A Kim cũng kì quái không kém nghe lời dựa chân dứng ở góc tường, bộ dáng cũng quá sức buồn cười rồi!

.

“Có việc gì hả mẹ?” Tư Nam ý bảo chuyện chó cưng bị phạt chẳng thể thay đổi được đâu.

.

“Cái kia, phòng của tổng tài bọn con cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, con đi qua xem cậu ta còn cần cái gì nữa không?” Đường mẹ chỉ chỉ vào cánh cửa đối diện, đúng là người khó hiểu mà, đã hôn mê còn muốn đến đây làm cái gì nữa không biết?

.

“Anh ấy không cần gì đâu mẹ.” Tư Nam hoàn toàn không có để tâm trả lời, “A Kim, cục cưng đi xem một chút đi!”

.

“Tư Nam!” Đường mẹ có chút không vui, “Con có thể chú ý một chút không?”

.

“Con rất chú ý mà, đối với Uông tổng, A Kim còn quen thuộc hơn cả con!” Tư Nam quay lại nhìn A Kim, “Có đúng không nè?”

.

Con chó to lập tức gật đầu, anh không muốn bị phạt đứng nữa, phải biết rằng làm một con chó mà phải đứng hai chân là một chuyện rất chi là cực khổ. Nhất định phải ngoan, nếu không lúc nào cũng có thể bị phạt. Thậm chí còn có những tội rất khó hiểu! Ví dụ như lúc nãy bị phạt đứng lí do chính là vì thân thể của mình đưa vào trong phòng rất ồn ào! Đó đều là chuyện của các vệ sĩ mà, như thế nào người chịu phạt lại là mình chứ? Chỉ là nhìn thấy bảo bối của mình mang theo vẻ mặt đắc ý khi chỉnh người khác thành công, bị phạt đứng hai chân cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

.

“Tùy con thôi!” Đường mẹ lắc đầu, phải biết rằng ở nhà tuy có ba người đàn ôm nhưng đều vì nhân viên của cái người đang hôn mê kia nha, nhất định là không được chậm trễ chứ? Nhưng mà, hết lần này tới lần khác đứa con út mới vào trong công ti làm không được bao lâu, tựa hồ đối với vị tổng tài đại nhân kia có cảm tình không tốt thì phải.

.

“Được rồi, con đi xem đây!” Tránh làm cho mẹ mất hứng, Tư Nam đứng dậy, mang theo A Kim đi đến phòng đối diện.

.

Hết thảy cũng không có gì, Uông Phong Lân nằm trên giường giống như là đang ngủ. Tư Nam nhìn qua A Kim đang ngồi xổm bên cạnh chân mình, lại nhìn Uông Phong Lân nằm ở trên giường, cười cười: “Tốt lắm, cứ ngủ như vậy đi!”

.

“Gâu gâu!” (Anh muốn tỉnh lại.)

.

“A Kim, chúng ta ra ngoài sân chơi ném đĩa có được không?” Tư Nam cười nhìn về A Kim.

.

“Gâu!” (Uh!) Em chính là không muốn để cho anh tỉnh lại! Em còn muốn chơi ném đĩa để bắt anh lăn qua lăn lại! Em chính là cố ý! Nhưng mà, em cần gì phải cười rạng rỡ như vậy hả? Em cười như vậy, anh căn bản là không có khả năng cự tuyệt em, trò chơi có ngu ngốc tới đâu anh cũng tình nguyện cùng chơi với em.

.

Nhìn A Kim vẫy vẫy đuôi đi theo sau mình, Tư Nam không có đi xuống dưới lầu, mà đi về phòng của mình, “Được rồi, không hành hạ anh nữa!” Vào phòng đóng cửa lại, “Anh muốn tự mình ăn cơn hay là A Kim ăn?”

.

“Gâu!” (A Kim ăn.) Anh cũng không muốn để mình ăn mà tiêu hóa không được, hơn nữa A Kim ăn hình như có thể hưởng thụ được sự chiếu cố của Tư Nam.

.

“Ha ha, ngủ thẳng tới nửa đêm tỉnh lại, coi như là Thiếu Nữ U Hồn nha!” Tư Nam nghĩ tới nửa đêm Uông Phong Lân tỉnh lại, đi đi lại lại trong hành lang, bị anh hai hay là ba nhìn thấy, sau đó thì hù dọa… “há há…”

.

“Gấu gấu!” (Em cười cái gì đó?) sao tự nhiên đột nhiên cười thành tiếng vậy?

.

“Chỉ mong, bọn họ sẽ không bị anh hù dọa.” Tư Nam giống như đang tự lầm bà lầm bầm với mình, sau đó đi lại bàn ngồi xuống.

.

“Cốc… cốc…” Có người gõ cửa.

.

“Vào đi!” Tư Nam đứng dậy mở cửa ra, “Anh? Vào đi, có việc gì à?”

.

“Tư Nam,” Đường Tư viễn đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại, “Em nói thật với anh đi, tại sao Uông tổng nhất định phải đến nhà chúng ta?”

.

Tư Nam nhìn A Kim ngồi bên chân một chút, nhún vai: “Em làm sao biết được? Chắc là anh ấy muốn thông qua việc mọi người tụ họp mà khảo sát nhân viên trong công ti đó!”

.

“Em nghĩ anh ngu như vậy hả?” Đường Tư Viễn đi lại ghế ngồi xuống, nhìn A Kim bên cạnh Tư Nam một chút, “Nếu như chuyện đơn giản như vậy, anh cũng không cần phải hỏi em. Anh nghĩ, Uông tổng cùng với em và A Kim có quan hệ bí mật nào đó mà những người khác không biết!”

.

“Gấu gấu!” (Tính ra mi cũng thông minh!) bất quá, mi nhất định sẽ không thể thông minh như Tư Nam đoán ra chân tướng được, quả nhiên người ta thích đúng là nhân tài thông minh nhất nha, A Kim ngửa đầu cười toe với Tư Nam.

.

“Anh, có một số việc, chân tướng sẽ không thể tưởng tượng được đâu.” Tư Nam đưa tay sờ sờ mớ lông vàng trên đầu A Kim, “Cho nên, anh thông minh như vậy, không cần biết cũng không sao cả!”

.

“Em nói như vậy, nhất định là có cái gì rồi!” Đường Tư Viễn cong khóe miệng cười một chút, “Anh có thể biết đại khái là gì rồi, cụ thể là gì, anh sẽ không hỏi.” Ánh mắt chuyển sang A Kim, “Nhớ kĩ những gì tao nói không!”

.

“Gấu!” (Nhớ rồi!) Đó là lời hứa của Uông Phong Lân.

.

“Anh!” Tư Nam nhìn anh một chút lại nhìn A Kim một chặp, “Anh với A Kim có hứa hẹn gì với nhau hả?”

.

“Ai muốn hứa hẹn gì với chó chứ, trừ em ra!” Đường Tư Viễn khinh thường hừ một tiếng, “Anh đi!”

.

“Oh!” Nhìn anh hai đi ra ngoài đóng cửa lại, Tư Nam quay sang A Kim, ngồi xổm xuống, nheo hai mắt lại, “Anh với anh Hai có bí mật gì?”

.

“Gấu!” (Không có!) lắc đầu, anh nói với em anh sớm đồng ý với cậu ta phải bảo vệ em, em sẽ tin sao?

.

“Hừ, không nói cho em biết thì quên đi, tối nay anh tự đi tắm!” Tư Nam bĩu môi, đứng dậy ngồi vào bàn đọc sách của mình.

.

“Gấu!” (Đừng như vậy mà!) vội vàng quay lại, cọ cọ đầu vào bắp chân Tư Nam ra sức lấy lòng.

.

Nhìn thấy Tư Nam vẫn ngồi trước máy tính, “con chó to” đành bất đắc dĩ lên giường nằm, một lần lại một lần thở dài thườn thượt.

.

Rốt cuộc, Tư Nam tắt máy tính duỗi duỗi cánh tay, lại lầm bà lầm bầm: Rốt cuộc có muốn em hôn tỉnh thụy mĩ nhân không?”

.

“Gâu!” (Muốn!) Nhảy xuống giường, nhào đến bên chân em, ra sức vẫy vẫy đuôi, mắt chớp chớp lấy lòng.

.

“Anh chắc không?” Tư Nam nghi hoặc nhìn A Kim bên cạnh, “Nếu hôn tỉnh thụy mĩ nhân thì sẽ không thể tắm cho anh nha!”

,

Ô… đúng vậy nha, nếu như không phải tắm cho chó, mà là tắm cho mình — Uông Phong Lân liền tưởng tượng, lấy thân thể suy yếu của mình, đại khái cái gì cũng làm không được, nếu có gì không tốt cũng sẽ không bị chảy máu. Thật đúng là mâu thuẫn mà!

.

“Anh nghĩ ra chưa?” Tư Nam cười hỏi con chó bên cạnh.

.

Lắc đầu. Chưa nghĩ ra.

.

“Hay là anh muốn tắm hai lần? Tư Nam hỏi lại.

.

Á? Tắm hai lần, đó không phải nói là đều được ăn đậu hũ sao? Được đó! Vội vàng gật đầu.

.

Ôi… Tư Nam lắc đầu, “Biết ngay mà. Được rồi, anh tự tìm chỗ trốn cho tốt đi, đừng để cho người khác nhìn thấy.”

.

“Gâu!” A Kim gật đầu, xoay người trốn vào trong tủ quần áo.

.

Tư Nam đi ra khỏi phòng mình, đẩy cửa đi vào phòng dành cho khách ở đối diện, ngồi xuống bên cạnh giường Uông Phong Lân, thật sự giống y như là vương tử cứu giúp thụy mĩ nhân nhẹ nhàng hạ người xuống, in lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên đôi môi của anh, đôi môi của anh rất mềm mại, mặc dù người đang ngủ say, nhưng đôi môi vẫn rất ấm áp.

.

“Uhm…” Uông Phong Lân mở mắt.

.

“Tỉnh rồi!” Tư Nam ngẩng đầu, cười cười, “Thụy mĩ nhân, cảm giác thế nào?”

.

“Còn phải hỏi sao!” Uông Phong Lân đưa tay ôm Tư Nam vào lòng, “Em ôm anh à?”

.

“Hi hi, em mới không cần ôm anh! Anh nặng như vậy!” Tư Nam chọt chọt anh.

.

“Vậy anh ôm em hả!”

.

“Đi đường còn đi không được, anh còn đòi ôm em?”

.

“Cái đó vẫn có thể ôm em mà!” Uông Phong Lân hôn lên môi Tư Nam, sau khi nụ hôn dài chấm dứt, mới chậm rãi kéo dãn ra một chút, “Cho dù là như thế này, vẫn muốn được ôm em.”

.

“Được rồi!” Lưỡi Tư Nam nhẹ liếm qua môi dưới, khóe mắt thẹn thùng liếc qua mặt Uông Phong Lân, “Không cần ôm nữa, đứng lên nào!”

.

“Tắm cùng nhau à?” Vẻ mặt Uông Phong Lân đầy chờ mong.

.

Đúng là nói như vậy, thật sự muốn cùng anh *** đối diện nhau, Tư Nam cảm thấy thật mắc cỡ. Mặc dù biết sớm đã bị anh nhìn sạch sẽ, nhưng mà cái đó dù sao cũng là nhìn qua hai mắt của A Kim, không phải là ánh mắt của cái người anh tuấn, bá đạo, cao lớn cường tráng hơn cả mình. Huống chi, tắm rửa cho A Kim từ nhỏ đã trở thành thói quen. Mà bây giờ sẽ trần trụi trước mắt người đàn ông này, thật đúng là không biết phải làm sao cả.

.

“Làm sao vậy? Em mắc cỡ à?” Uông Phong Lân nhìn ra tâm trạng của người trước mặt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt em, “Sớm muộn gì cũng thấy mà!”

.

“Ai muốn nhìn anh chứ!” Tư Nam nhẹ nhàng nhăn mũi tát nhẹ anh một cái. “Anh đứng dậy mau!”

.

“Uh!” Uông Phong Lân đứng dậy, dưới sự trợ giúp của Tư Nam bước xuống giường.

.

“Anh khỏe không?”

.

“Chắc không có gì đâu, bất quá, chân có chút không có sức.” Chính là cho dù có sức cũng muốn dựa vào em.

.

“Bỏ đi, hay anh ngồi xuống đi!” Dìu anh ngồi lại giường, “Em xả nước giúp anh tắm rửa vậy.”

.

“Vậy em không tắm cùng anh à?” Uông Phong Lân cảm thấy có chút thất vọng.

.

“Em giúp anh tắm!” Tư Nam đi vào phòng tắm, “Anh ngồi đó đi, đừng lộn xộn nữa!”

.

“Uh!” Phảng phất bản thân vốn là A Kim như trước, hết thảy đều nghe theo lời sắp xếp của em, trái lại không lộn xộn nữa, đợi em xả nước ra xong, sẽ tắm cho mình. Nhưng mà, bây giờ cuộc được ngón tay mềm mại em xoa nắn là da thịt của mình chứ không phải là những sợi lông vàng thật dài của A Kim, là thân thể của mình, khó có thể kềm chế được trống ngực đập càng lúc càng nhanh, tưởng tượng đến ngón tay của em chỉ niết qua bả vai của mình, chạm dọc theo sống lưng của mình, hạnh phúc dâng lên khó có thể gọi tên.

.

Tư Nam từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy anh ngồi trên giường ngẩn người, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

.

“Tiểu Nam,” Uông Phong Lân kéo Tư Nam vào trong lòng của mình, “Anh muốn cả đời đều được hạnh phúc như vậy!”

.

“Hi hi, tắm rửa mà cũng hạnh phúc à?”

.

Có em bên cạnh, cho nên rất hạnh phúc! Trân ái nâng khuôn mặt Tư Nam lên, tại sao yêu em? Có lẽ chẳng có lí do gì cả. Nhưng mà, biết rất rõ ngoại trừ em ra thì chẳng ai có thể cho anh cảm giác yên tâm như vậy. Từ nhỏ chỉ biết tất cả đều phải tự dựa vào chính bản thân, trước khi gặp được em thậm chí còn không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu, cho nên trước đó mới cam tâm đồng ý đính hôn cùng với Tỉnh Thượng Đan, chỉ bất quá cảm giác được tất cả mọi người ai cũng như ai thôi. Nhưng mà, bây giờ thì khác rồi. Có em, anh mới thật sự biết được hạnh phúc là gì. Không phải là bản đồ của Uông thị không ngừng khuếch trương, không phải là những người phụ nữ khác nhau trên giường mỗi đêm, không phải là khoái cảm khi nhìn thấy đối thủ bị khuất phục ngay trước mắt… Là nụ cười bình thản của em, là khi ngón tay mềm của em ấm áp lướt trên da thịt anh.

.

“Anh tại sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy?” Tư Nam cười anh, không biết anh suy nghĩ rất nhiều, chỉ biết giờ khắc này ánh mắt của anh nhìn mình rất trong, mang theo ý nghĩ yêu thương nồng đậm.

.

“Anh không chỉ cảm tính, mà còn rất gợi cảm nha!” Uông Phong Lân vừa nói vừa bắt đầu cởi từng hạt nút trên áo sơ mi của mình.

.

“Vào trong phòng tắm rồi hãy cởi!” Tư Nam kéo anh, “Đừng để bị cảm!”

.

“Tiểu Nam, em là tốt nhất!” Liền dựa đầu xuống vai em ra sức cọ cọ rồi lại cọ cọ.

.

“Anh thật sự rất giống A Kim!” Tư Nam vò vò tóc anh.

.

“Tiểu Nam,” Uông Phong Lân ngẩng đầu lên, “Chỉ còn hơn một tháng, anh sẽ hoàn toàn bình phục, khi đó em sẽ bị mất A Kim.”

.

“Dạ.” Tư Nam gật đầu.

.

“Anh hi vọng, em sẽ không đau lòng. Bởi vì, anh sẽ thay nó bảo vệ em, hơn nữa sẽ yêu em.” Ánh mắt nghiêm túc của Uông Phong Lân làm cho Tư Nam không kềm chế được tình cảm liền hôn thật sâu lên môi anh.

.

Trong phòng tắm.

.

Tư Nam dìu Uông Phong Lân ngồi lên cạnh bồn tắm: “Anh tự cởi quần áo nha! Em đi lấy đồ ngủ cho anh.”

.

“Uh!” Biết em thẹn thùng, Uông Phong Lân cũng không có yêu cầu em ở lại cùng tắm, thong thả cởi bỏ áo sơ mi, đến lúc định cởi quần dài, mới phát hiện thì ra chân mình thật sự suy yếu, sợ là muốn đứng lên cởi quần thì cũng sẽ té nhào cả người vào trong bồn tắm luôn, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi, “Tiểu Nam!”

.

“Sao vậy anh?” Tư Nam cầm đồ ngủ đi vào, lập tức hiểu rõ anh cần gì, “Xem ra, em không muốn nhìn cũng không được rồi!”

.

“Em luôn muốn xem à!” Uông Phong Lân dứt khoát duỗi hai cánh tay, chờ đợi Tư Nam đến phục vụ cho mình.

.

“Thật là, A Kim không thể tự làm thì không tính đi, anh lớn như vậy mà cũng không được là sao!” Tư Nam đi tới, giúp anh cởi quần, ánh mắt tận lực tránh tiếp xúc với bộ phận khiến cho người ta cảm thấy mắc cỡ, sau đó dìu anh ngồi vào trong bồn tắm, nửa ngồi vào cạnh bồn: “Anh có thể tự tắm không?”

.

Uông Phong Lân gật đầu” Em muốn xem không?”

.

“Anh có gì để coi chứ?” Tư Nam trừng mắt với anh.

.

“Chẳng lẽ anh xấu sao?” Uông Phong Lân nhìn Tư Nam ra sức chớp chớp mắt phóng điện lung tung.

.

“Được rồi, em biết anh đẹp rồi!” Tư Nam dựa vào thành bồn tắm ngồi xuống, “Anh tự tắm phía trước đi, em giúp anh.”

.

“Tiểu Nam, chỉ cần có em bên cạnh, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.”

.

“Anh còn muốn tiếp tục làm thơ à?” Tư Nam nghiêng mắt nhìn anh, “Anh bây giờ rất gợi cảm, không cần làm thơ nữa!”

.

“Thật vậy sao?” Uông Phong Lân cúi đầu nhìn cơ thể của mình một chút, “Như vậy anh gợi cảm chuyển động ở chỗ này, chẳng lẽ em không muốn…” Câu nói kế tiếp kèm theo mười phần điện quang kẹp chung với ánh mắt bắn ra.

.

“Hi hi,” Tư Nam buồn cười nhìn anh, làm da màu lúa mạch không bởi vì nằm trên giường hơn nửa tháng mà xuống sắc, cơ thể rắn rỏi cũng không bị nhão, anh quả thật rất gọi cảm, bước ra từ trong nước, một ít nước đọng trên làn da chảy dọc theo cơ thể, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn lộ ra vẻ mị hoặc vô cùng. Tư Nam đưa tay chọt chọt lên cơ ngực rắn chắc của Uông Phong Lân, “Thích thật! Tại sao các anh ai cũng tập được như vậy, còn em thì không chứ?”

.

“Các anh? Còn có người nào?” Nghĩ đến em hóa ra đã từng sờ qua người khác, Uông Phong Lân liền nhíu nhíu mày.

.

“Anh Hai của em,” Tư Nam lắc đâu, “Anh cũng biết, mẹ em lúc nào cũng oán giận nói em rất gầy, không có rắn chắc như anh hai.”

.

“Uh, đúng vậy đó!” Ánh mắt Uông Phong lân hướng đến xương quai xanh của Tư Nam, “Em chính là nấm lùn khiến người ta mê mẩn!”

.

“Này, anh còn nói nấm lùn!” Tư Nam cúi đầu, “Lần trước khi ăn cơm mẹ nói em như nấm lùn, em đã cảm thấy kì cục, anh Hai biết cái nấm có ý gì còn chưa nói, A Kim hóa ra cũng biết!”

.

Thì ra em đã sớm nghi ngờ rồi?

.

“Anh còn tưởng rằng mình làm chó rất thành công sao?” Tư Nam bĩu môi, “Có rất nhiều điểm đáng nghi, anh biết không?” Chỉ bất quá, chân tướng rất kinh dị, rất khó tưởng tượng thôi!”

.

“Nhưng mà Tiểu Nam thông minh vẫn nghĩ ra, thật là giỏi nha!” Uông Phong Lân chân chó tán dương.

.

“Hi hi.” Tư Nam chỉ cười cười, không muốn nói với anh bất quá chỉ là một suy nghĩ xẹt qua trong đầu mình, tùy tiện nói đại. Ai mà ngờ lại đúng chứ? Hơn nữa, rất kì quái là bản thân mình tại sao cũng không hề khiếp sợ, giống như là cho tới bây giờ gặp phải bất kì chuyện gì kì cục mình cũng chưa từng khiếp sợ vậy đó.

.

“Nhưng mà, Tiểu Nam, em biết không? Anh cũng rất sợ em sau khi biết sự thật thì không thể tiếp nhận được! Uông Phong Lân ngồi trong bồn tắm nói.

.

“Tại sao lại không thể tiếp nhận hả?” Tư Nam tò mò nhìn anh, “Bởi vì anh vừa là Uông tổng vừa là A Kim?”

.

“Đúng vậy! Mặc dì làm A Kim, anh biết em thích người tên Uông Phong Lân,” cúi đầu kì cọ thân thể của mình, “Nhưng khi làm Uông Phong lân, anh lại không thể biết em đến tột cùng thích anh đến mức nào, em có thể tiếp nhận anh được bao nhiêu? Thậm chí, có thể, sự thích thú của em đối với Uông Phong Lân chỉ là một loại mê luyến khi còn nhỏ, không phải là thích thật sự.”

.

“Vậy à.” Tư Nam chờ anh tiếp tục nói.

.

“Ban đầu, anh sắp xếp em trở thành trợ lí tổng tài, chỉ là muốn thông qua em thuận lợi giúp anh hoán đổi thân thể,” Uông Phong Lân thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, “Bởi vì biết em thích anh, anh cũng muốn em làm tình nhân của anh, dù sao em cũng rất đẹp.”

.

“Hứ, xinh đẹp!” Tư Nam bĩu môi, đường đường đàn ông hàng thật giá thật bị gọi là xinh đẹp thì cũng không phải là chuyện đáng để cao hứng.

.

“Nhưng mà, anh không thể khống chế được, anh phát hiện ra bản thân ngày càng mê luyến em, vô luận khi làm A Kim hay là khi trở lại thân hình của Uông Phong Lân, cũng chỉ cần có thể bên cạnh em là liền cảm thấy được hạnh phúc cùng vui sướng.” Uông Phong Lân giương mắt nhìn Tư Nam đang cúi đầu bên ngoài bồn tắm, “Anh biết bản thân mình muốn em, muốn cả đời được ở cùng một chỗ với em. Cho nên, vô luận là A Kim hay là chính anh, đều muốn đối với em thật tốt, thương em, yêu em.”

.

Tư Nam không nói gì, chỉ cúi đầu.

.

“Bởi vì càng quan tâm, cho nên lại càng hoảng sợ phải không?” Uông Phong Lân bấc đắc dĩ cười cười, hoặc là đây chính là lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là hoảng sợ? “Cho nên, anh thật sự sợ nếu em biết được A Kim chính là anh. Em vẫn nói không muốn phá hoại cuộc sống của anh, anh biết muốn em tiếp nhận người tên là Uông Phong Lân, sợ rằng sẽ chẳng thể dễ dàng gì, huống chi còn thêm A Kim nữa?”

.

“Hoặc là khác với anh, em cuối cùng cũng cảm thấy được cuộc sống không hề nằm trong sự kiểm soát của mình” Tư Nam sâu kín thở dài, “Cho nên đối với emma2 nói, hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Rất nhiều năm trước khi bắt đầu thích người gọi là Uông Phong Lân, em cũng đã biết trái tim mình bị luân hãm rồi, không cần vùng vẫy, cũng không nghĩ đến cái gì gọi là đáp trả.”

.

“Tiểu Nam…”

.

“Sau bao nhiêu năm, có thể ở gần người mình thích như vậy, cho dù vĩnh viễn kì tích không xuất hiện, em vẫn cam tâm tình nguyện. Huống chi, có vận mệnh an bài, em có thể cùng anh một chỗ. Như vậy, vô luận phát sinh tình huống như thế nào, gặp gỡ phải tao ngộ quái dị ra sao, có thể cùng người mình thích ở bên nhau là quá đủ rồi.” Tư Nam ngẩng đầu nhìn vào mắt Uông Phong Lân, tự nhiên đưa tay vuốt ve tóc của anh, “Dù cho anh có biến thành chó thì cũng có quan hệ gì đâu?”

.

“Tư Nam…” Cho nên lời nói chính là cũng đã trở nên dư thừa, chỉ có nụ hôn thật sâu, trao nhau mùi vị của nhau, nước bọt thậm chí là máu thịt của nhau.

.

Tự nhiên dìu anh ra khỏi bồn tắm, thay anh lau khô thân thể, giúp anh mặc đồ ngủ. Không hề giống như là lần đầu tiên trần trụi trước mặt nhau, hết thảy đều tự nhiên như đã ở bên nhau rất nhiều năm. Tư Nam đỡ Uông Phong Lân đến ngồi trước giương, thay anh sấy khô tóc, sau đó đưa anh nằm lại trên giường thật ngay ngắn.

.

“Tốt rồi,” chỉnh chăn mền thẳng thớm, “Anh ngủ đi! Hôm nay anh đã tỉnh lại nhiều rồi!”

.

“Thật hi vọng hai tháng này nhanh chóng kết thúc!” Uông Phong Lân thở dài, hi vọng thân thể mình có thể hồi phục nhanh một chút, sau đó có thể an tâm ôm em vào lòng.

.

“Sẽ qua nhanh thôi.” Tư Nam xoa xoa tóc anh trấn an, “Em phải đi tắm rửa cho A Kim đây.”

.

“Uh, được!” Ôi, dù sao đều là mình, như vậy thì cứ hưởng thụ đi! Uông Phong Lân nhắm mắt lại, “Gạo lức.”

Tư Nam đem cửa phòng dành cho khách đóng lại cẩn thận, liền nhìn thấy Mạnh Ba ở phòng bên cạnh đi ra.

.

“Anh Đường?” Mạnh Ba nhìn Tư Nam, bản thân hình như nghe thấy phòng bên có tiếng nước chảy, cho nên muốn qua xem thế nào, thế nhưng lại thấy Tư Nam từ trong phòng đi ra

.

“Phong Lân mới vừa tỉnh lại, tôi giúp anh ấy tắm rửa, bây giờ đã ngủ lại rồi.” Tư Nam gật đầu với Mạnh Ba.

.

Giúp anh ta tắm rửa? Nghe thấy câu đó, Mạnh Ba ngốc ra một chút, cũng không phải là hộ lí, tại sao lại phải giúp anh ta tắm rửa…

.

“Không có việc nữa thì tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Tư Nam cười cười với hắn, cũng biết bản thân mình nói đến tắm rửa giống như là đang làm cái gì, bất quá cũng không sao cả, dù sao cả hai người cũng đã thừa nhận lẫn nhau, sớm muộn gì cũng công khai ra thôi.

.

“Oh, được!” Mạnh Ba gật đầu như máy, nhìn Tư Nam quay về phòng, sau đó nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của A Kim trong phòng, trong lòng còn đang bận mơ về hình ảnh đàn ông giúp đàn ông tắm rửa.

.

“Anh lại vồ em!” Tư Nam đẩy cái chân to đùng của ki ki đang đè lên trên ngực mình, “Không làm ầm ĩ nữa!”

.

“Ô…” Tại sao không cho giỡn nữa? Vừa nãy anh một mực kềm chế, bây giờ để cho anh ôm một tí đi mà!

.

“Đừng làm ồn mà!” Tư Nam bóp mũi A Kim: “Đi thôi, đi tắm nào.”

.

“Gấu!” (Được á!) vẫy vẫy đuôi đi theo sau Tư Nam vào phòng tắm.

.

“Em cảnh cáo anh, anh nếu còn dám xịt máu mũi, em liền đá anh văng ra ngoài!”

.

“Gấu gấu!” (Đâu phải tại anh cố ý đâu!) ai bảo em mê người đến như vậy chứ!

.

“Anh nhìn em làm cái gì?” Tư Nam dừng lại, quay đầu nhìn đại cẩu đang giả bộ ủy khuất, “Anh bớt nghĩ bậy đi, thì sẽ không chảy!”

.

“Gâu!” (Biết rồi!) nhưng mà, không nghĩ tới thật sự rất khó.

.

Quay lưng lại con chó bắt đầu cở bỏ quần áo, nhưng lại khó có thể ngăn cản suy nghĩ của mình về suy nghĩ miên man về thân thể Uông Phong Lân mà mình nhìn thấy lúc nãy. Da thịt màu lúa mạch, cơ bắp săn chắc rõ rang, bờ vai vững chãi, vòm ngực rắn chắc… Quay đầu lại nhìn A Kim đang trông mong, không khỏi nhoẻn miệng lộ ra nụ cười tươi rói, cái tên kia đúng là số khổ mà, cứ như vậy phải chịu ủy khuất nhốt trong thân thể của A Kim, thế nhưng lại còn có thể dương dương tự đắc như vậy sao?

.

“Gấu gấu!” (Cười cái gì vậy?)

.

“Cười anh đáng yêu quá!” Tư Nam để trần nửa thân trên, ngồi xổm xuống xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, “Nếu anh vẫn như vậy thì rất tốt đó!”

.

“Gấu gấu!” (Anh mới không cần đó!) cười sao mà đáng yêu quá đi mất! Khoảng cách sao gần thế, vội vàng vươn đầu lưỡi ra liếm a liếm a!

.

“Bại hoại!” Tư Nam chợt lách người sau đó đứng dậy, nhìn đến bộ mặt ki ki bởi vì không liếm đến được đôi môi của mình mà vẻ mặt tràn đầy thất vọng, cười ha ha.

.

“Gâu gâu!” (Em mới bại hoại!) không cho anh liếm là sao!

.

“Được rồi! Đừng làm loạn nữa! Ngày mai sẽ có rất nhiều người tới đây, sẽ rất hỗn loạn đó, hôm nay đi ngủ sớm một chút nào, còn phải đối phó với bọn họ!”

.

“Gâu!” (uh!) vậy em cởi quần đi!

.

Tư Nam xoay người cởi quần ra, nước ấm từ vòi sen bắt đầu chảy ra.

.

“Gấu gấu!” (Đừng có mà không để ý đến anh như vậy chứ!)

.

“Lại đây!” Tư Nam xoay người cười cười.

.

Bạn chó vàng to con vội vàng phóng tới, cọ cọ rồi lại xát xát lên trên cặp đùi bóng loáng của Tư Nam.

.

“Đừng cọ nữa!” Tư Nam ngồi xổm xuống, “Không được nhìn lén em!”

.

“Gấu!” (Được rồi!) nhưng mà anh muốn hôn em nha!

.

“Ha ha, nhìn kĩ lại, thật là giống mà!”

.

“Gấu?” (Giống cái gì?)

.

“Chính là Uông tổng anh tuấn đẹp trai thật sự rất là giống A Km nha!” Tư Nam giúp ki ki vò vò mớ lông vàng trên người.

.

“Gấu gấu!” (Cái gì nữa trời!) Sao lại như vậy chứ? Anh đẹp trai như vậy, như thế nào có thể giống với một con chó chứ?

.

“Hi hi…” Tư Nam xoay người lấy một ít sữa tay đánh bông trên lòng bàn tay rồi sờ loạn lên người A Kim, “Anh có tưởng tượng đến tình cảnh khi anh quay lại cơ thể kia, em cũng giúp anh tắm rửa như bây giờ?”

.

“Gấu gấu!” (Em xấu quá đi!) nói không cho anh nghĩ, tự mình lại còn đi nói ra, rõ ràng là khiêu khích trắng trợn anh má Nếu anh lại nghĩ loạn, sau đó xịt máu mũi, em lại còn muốn đá anh ra ngoài! Em xấu xa!

,

“Hi hi, đang mắng em trong bụng à?” Tư Nam cầm lấy vòi sen phun nước vào A Kim, “Em cố ý đó!”

.

“Ô…” Em như thế nào có thể như vậy chứ?

.

“Thật ra, em cũng muốn như vậy!” Tư Nam tiếp tục cười nói, nhìn vẻ mặt ai oán của đại cẩu, thật sự rất thú vị.

.

“Gấu gầu gấu gâu!” (Chờ anh sau khi anh khỏe lại rồi biết!)

.

“Anh đang định nói, chờ hai tháng trôi qua sao?” Tư Nam xả hết bọt sữa tắm trên người A Kim, “Anh thật sự có cảm thấy sau khi hai tháng qua đi, anh sẽ có biện pháp với em sao?”

.

“Ô…” Em càng ngày càng xấu mà! Bất quá bại hoại kiểu gì sao vẫn đáng yêu như vậy chứ hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.