CHƯƠNG 5
Sáng sớm.
.
Tư Nam mở mắt, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Uông Phong Lân gần trong gang tấc: “Hả!” Anh vào từ lúc nào? Hơn nữa lại còn ngang nhiên nằm ở trên giường!
.
“Bảo bối, hư!” Ngón tay Uông Phong Lân đè lên đôi môi Tư Nam, “Bộ dáng em ngủ thật sự là đáng yêu quá đi mất!”
.
“Anh, anh vào khi nào vậy?” Tư Nam vuốt tay anh, “A Kim đâu?”
.
“Trong tủ đồ!” Uông Phong Lân rút ngón tay đang đè trên môi Tư Nam lại, dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên đó, “Vì anh rất muỗi buổi sàng ngủ dậy sẽ được nhìn thấy em, sau đó cùng nói với em buổi sáng an lành.”
.
“Buổi sáng an lành!” Tư Nam lộ ra nụ cười đáng yêu.
.
“Buổi sáng an lành!” Uông Phong Lân nhân cơ hội đó thâu hương trên môi Tư Nam, nhờ đã tập huấn nhiều lần dưới lốt A Kim, bây giờ bản thân có thể chân chính trải nghiệm rồi!
.
“Ô!” Vội vàng che miệng lại, Tư Nam chớp chớp hai mắt nhìn hình dáng trước mắt, nhìn kiểu gì cũng kêu thành tên A Kim!
.
Nhìn ai kia đang ngẩn người, Uông Phong Lân dứt khoát leo hẳn lên giường, chiếm lấy một nửa cái mền lật lên, đem bản thân mình lăn vào trong.
.
“Anh bây giờ đang muốn làm gì vậy? Mặc dù mỗi ngày đều ngủ cùng một giường chu với A Kim, nhưng dù sao thân thể của A Kim cũng chỉ là của một con chó, đột nhiên cùng với một người đàn ông khác nằm chung giường, Tư Nam có chút khẩn trương.
.
“Anh muốn ngủ tiếp, nhưng mà giường trong phòng cho khách không có thoải mái như giường của em.”
.
“Oh, vậy em dậy trước đây!” Tư Nam chuẩn bị bước xuống, lại bị người trên giường đưa tay kéo tại, trực tiếp đặt dưới thân, “Đừng đi, ngủ với anh một chút đi!”
.
“Oh, được, được!” Cảm giác bị đè nặng làm trống ngực đập nhanh quá xá, Tư Nam đẩy người đang nằm trên ngực mình ra, “Em nằm với anh, anh cũng nằm xuống đi!”
.
“Hử?” Thế nhưng Uông Phong Lân không có nhúc nhíc, đôi môi cơ hồ dán dính lên môi Tư Nam: “Buổi tối hôm qua không phải em còn rất kiêu ngạo sao? Như thế nào bây giờ lại khẩn trương như vậy? Em không phải còn nói đợi hai tháng nữa anh nhất định cũng không có biện pháp sao?”
.
“Hử? Có sao? Làm gì có! Anh nằm mơ rồi, nhớ lộn rồi!” Tư Nam rụt cổ, trốn tránh nụ hôn của anh không ngừng phủ lên môi mình.
.
“Anh bây giờ liền nói cho em biết anh có cách nào hay không!” Uông Phong lân một tay cố định cần cổ không ngừng để cái đầu xinh đẹp lắc qua lắc lại kia, hôn lên môi Tư Nam.
.
“Ô…” Nụ hôn nồng nàn làm cho Tư Nam quên cả hô hấp, hai tay tự động vòng lên ôm cổ Uông Phong Lân, nồng nhiệt nghênh đón nụ hôn của anh.
.
“Uhm, đáng ghét!” Uông Phong Lân đột nhiên thả tay ra, trở nên ảo não nằm lại bên cạnh.
.
“Sao vậy anh?” Tư Nam khó hiểu nhìn anh, tại sao đang hôn nồng nàn như vậy, tự nhiên… Có phải là đột nhiên nhớ tới mình là đàn ông hay không? Thân thể quấn quit như vậy anh không tiếp nhận được hay sao? Nghĩ đến đó, trong mắt không khỏi phủ đầy nước mắt ai oán.
.
“Em ngàn lần vạn lần đừng nghĩ loạn.” vừa nhìn thấy trong mắt Tư Nam phủ đầy hơi nước, Uông Phong Lân lập tức ý thức được người kia có thể đã hiểu lầm rồi, “Anh…”
.
Tư Nam nhìn anh: “Em biết rồi! Anh ngủ đi!” Liền xoay người chuẩn bị bước xuống giường, nhưng ngay tức khắc bị kéo lại.
.
“Em không biết!” Uông Phong Lân một lần nữa nằm đè lên thân ai kia, áp mạnh vào vùng eo.
.
“Anh!” Nơi nào đó đã trở nên cứng rắn cùng nóng rực đang đặt trên người mình, mặt Tư Nam liền đỏ lên ngay lập tức
.
“Đã biết chưa?” Uông Phong Lân khẽ cắn môi, thanh âm phá lệ trầm thấp, “Em nếu thất vọng, anh muốn em ngay bây giờ?”
.
“Em biết rồi!” Biết mình đã hiểu lầm anh, Tư Nam liền nhoẻn miệng cười tươi, thẹn thùng né tránh ánh mắt của anh, “Cái kia, anh đè em nặng như vậy, thật sự không có việc gì chứ?’
.
“Em nói thử coi?” Hô hấp của Uông Phong Lân cũng trở nên nóng rực phả lên tai Tư Nam, “Em đừng cử động gì cả!”
.
“Dạ.” Tư Nam vốn định nhúc nhích chân một chút đành phải ngoan ngoãn nằm im, không dám làm ra cử động nào nữa.
.
“Em tại sao có thể mê người đến như vậy?” Uông Phong Lân bất đắc dĩ ghé vào lỗ tai y thở dài, “Em có biết không, anh thật sự là rất muốn có em ngay bây giờ!”
.
Không dám cử động cũng không dám nói lời nào, Tư Nam chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang cố hết sức nhẫn nại trên người mình.
.
“Em lại còn nhìn anh như vậy!” Thanh âm Uông Phong Lân bắt đầu trở nên ai oán, “Em nhìn anh như vậy, anh lại càng muốn đem em ra ăn tươi nuốt sống!”
.
“Hử!” Liền dứt khoát nhắm mắt lại.
.
“Em bây giờ là đang đợi anh ăn tươi em sao?” Uông Phong Lân hít một hơi thật sâu.
.
“Vậy anh rốt cuộc muốn em phải như thế nào hử?” Tư Nam nhỏ giọng phát ra lời bất mãn
.
“Anh cũng không biết.” Uông Phong Lân tựa đầu vùi vào hõm cổ của Tư Nam không ngừng cọ xát giống y như là A Kim, “Bảo bối, anh thật sự rất muốn…”
.
“Cái kia, anh…” Tư Nam điều chỉnh lại hô hấp, nếu mà cứ bị anh cọ xát như vậy, sợ rằng mình cũng sẽ ham muốn, “Anh có muốn đi vệ sinh không?”
.
“Hả?”
.
Trong lúc anh đang ngẩng đầu lên nhìn, Tư Nam lắc lắc đầu: “Anh chắc chắn cái kia không phải bởi vì sáng sớm…”
.
“Không phải!” Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt trắng mền trước mắt, “Em tại sao lại có thể hấp dẫn đến mức này cơ chứ?”
.
“Em có đâu?” Chớp mắt đầy ủy khuất, nhẹ nhàng đậy anh ra, “Em, em muốn đi vệ sinh!”
.
“Uh!” Đành phải tuột từ trên người em xuống, để cho em đí Nếu không mình lại lập tức ham muốn em, nhưng mà đã phải nhẫn nại bao nhiêu lâu rồi!
.
Tư Nam lập tức nhảy xuống giường chạy vào trong Toilet
.
“A a.” Nhìn theo bóng lưng em chỉ mặc đồ lót, Uông Phong Lân ngửa mặt cười to, “Đáng yêu quá đi!”
.
Đóng cánh cửa Toilet lại, Tư Nam tựa người vào vách tường, điều chỉnh hô hấp. Đúng là ngu ngốc mà! Bản thân hóa ra cũng có ngày phải mượn tới lí do đi vệ sinh để trốn! Đều tại anh hết, làm cho mình không biết phải như thế nào cả. Nhưng mà nghĩ đến bộ dáng nhẫn nại của anh, tình cảm tự nhiên không thể kiềm chế mà lan lên mặt thành hình nụ cười đọng trên khóe môi.
.
“Anh ngủ nha!” Giọng nói của Uông Phong Lân vọng đến.
.
Sau khi Tư Nam rửa mặt xong, đi ra khỏi Toilet, đã thấy A Kim ngồi xổm trước cửa, mà Uông Phong Lân đang nằm trên giường mình trong trạng thái ngủ say. Tư Nam mỉm cười xoa xoa đầu A Kim, cất giọng nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh.”
.
“Gâu!” (Ngu ngốc!) anh đương nhiên biết lúc này không phải lúc muốn em, sẽ làm em bị thương, cũng sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
.
“Đi thôi, xuống lầu nào!” Tư Nam đi phía trước, A Kim theo sau, đẩy cửa đi ra ngoài, gặp phải Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ.
.
“Anh Đường!” Vẻ mặt Mạnh Ba đầy lo lắng, “Uông tổng không có trong phòng!”
.
“Đang trên giường của tôi.” Tư Nam chỉ chỉ vào phòng của mình
.
“Hả?” Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đều đồng thanh kêu lên
.
“Anh ấy nói giường trong phòng dành cho khách không có thoải mái như giường của tôi, cho nên đổi qua đó.” Tư Nam cười cười, “Đi nào, xuống ăn sáng trước đi!”
.
“Oh, vậy thì phải quấy rầy rồi!” Kiệt Nhĩ đẩy Mạnh Ba còn đang trong cơn kinh hãi một cái.
.
Tối hôm qua thì tắm rửa, hôm nay lại đổi giường. Mạnh Ba nhìn Tư Nam, chẳng lẽ…
.
“Gấu gấu!” (Đúng là như mi nghĩ đó!) nhìn ra nghi ngờ của Mạnh Ba, A Kim liền “nói” với hắn, đáng tiếc lời giải thích đó Mạnh Ba nghe không có hiểu a.
.
“Uông tổng của các con không xuống ăn cơm à?’ Mẹ Đường nhìn thấy Tư Nam đi xuống liền hỏi.
.
“Anh ấy còn đang ngủ mẹ.” Tư Nam liếc mắt nhìn A Kim một cái
.
“Tư Nam, để cho A Kim ăn cơm chung với khách không tốt lắm đâu!” Dường mẹ nhìn A Kim đang chuẩn bị nhảy lên ghế.
.
“Hi hi, ba không phải nói A Kim chiếm vị trí vợ tương lai của con sao? Như vậy xem như cục cưng là vợ của con là tốt ngay thôi mà!” Tư Nam cười cười nhìn về phía Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ.
.
“Gâu gâu!” (Anh là chồng em!)
.
“Nói bậy bạ! Làm gì có chó nào là vợ hả?” Mẹ Đường trừng mắt liếc nhìn đứa con út, thật sự là càng ngày càng quá lắm rồi.
.
“Không sao đâu, Mẹ Đường.” Kiệt Nhĩ lập tức xua tay, “A Kim cũng xem như là đồng nghiệp của bọn con!”
.
“Các con không ngại là tốt rồi!” Mẹ Đường xoay người đi vào trong bếp bưng canh ra.
.
Tư Nam cười cười nhìn đại cẩu đang trưng ra bộ mặt khó chịu bên cạnh, sau đó dùng sức xoa xoa mớ lông vàng trên đầu của A Kim
.
“Gấu gấu!” (Anh là chồng!)
.
“Được rồi!” Tư Nam thừa biết anh nói cái gì, “Biết rồi mà!”
.
“Gấu?” (Thật sao!)
.
“Ngu ngốc!” Tư Nam trừng anh
.
Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ cũng chỉ biết trợn trắng mắt, bình thường ở công ti cũng nhìn thấy Tư Nam cùng A Kim đi qua đi lại, nhưng mà không có mập mờ như vấy Cảm giác này, một người một chó giống như là biết rất rõ đối phương đang nói cái gì, có qua có lại, thật sự không giống như là mối quan hệ giữa người và thú cưng.
.
“Mọi người ngồi đi!” Đường Tư Viễn nhìn Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đang ngẩn người liền biết bọn họ bị hình ảnh thân mật giữa đứa em trai với con chó nhà mình hù dọa tới nơi rồi.
.
“Oh, ngồi! Ngồi!” Kiệt Nhĩ phản ứng trước tiên, vội vàng nói với Mạnh Ba, cùng nhau ngồi xuống.
.
“Lên đi!” Nhìn thấy Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đã ngồi xuống, Tư Nam cũng ngồi xuống, ra ý bảo A Kim cũng ngồi vào vị trí bên cạnh.
.
“Gâu gâu!” (Cho anh bánh mì!)
.
“Muốn hỏa chân không?” Tư Nam hỏi.
.
“Gâu!” (Muốn!)
.
“Cho cục cưng hỏa chân! Trứng không?”
.
“Gấu!” (Cũng muốn!)
.
“Được!” Tư Nam đem bữa sáng bỏ vào trong chén của A Kim, “Từ từ mà ăn, coi chừng bị nghẹn!”
.
“Gâu!” (Biết rồi!)
.
“Cái kia…” Mạnh Ba rốt cuộc không nén được tò mò, “Các người ngày nào cũng như vậy?”
.
“Cũng không khác lắm!” Tư Nam trả lời, thuận tay đem hỏa chân của mình đặt vào trong chén của A Kim.
.
“Các con đừng trách,” Đường Chính Sâm mở miệng, “Tư Nam đó, từ nhỏ đã rất thân mật với A Kim rồi.”
.
“Oh!” Đặc biệt tốt sao? Như vậy cũng được xem là đặc biệt tốt rồi chứ?
.
Tư Nam đem bánh kem bỏ vào trong chén đưa tới trước mặt A Kim: “Từ từ mà ăn nha!”
.
“Gấu gấu?” (Sao em không ăn?)
.
“Cục cưng lo ăn đi, không cho nói!” Tư Nam vừa nói vừa đưa tay lau đi vụn bánh mì dính bên mép A Kim.
.
“Đừng khách sáo nha, ăn đi!” Đường Tư Viễn bắt chuyện cùng với Mạnh Ba và Kiệt Nhĩ, hi vọng bọn họ đừng nên nhìn đến bức tranh một người một chó thân mật của nhà mình nữa.
.
“Đúng vậy, mọi người đừng khách sáo nha!” Tư Nam quay qua nói với Mạnh Ba và Kiệt Nhĩ, “Hai người cứ việc xem A Kim như là vợ tôi là được rồi.”
.
“Tư Nam, lại nói lung tung cái gì đó!” Mẹ Đường ngăn cản Tư Nam tiếp tục nói nhảm, múc canh cho Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, “Thằng bé này hay nói giỡn lắm. Nào, ăn canh đi!”
.
“Cảm ơn Mẹ Đường!” Mạnh Ba cất lời.
.
“Gâu gâu!” (Anh là chồng!) Uông Phong lân vội vã đính chính thân phận.
.
“Không biết cục cưng nói cái gì!” Tư Nam quay lại A Kim nhăn mũi làm mặt quỉ, trong lòng đã đoán được ý tứ của anh.
.
“Được rồi, bọn con đừng có chọc ghẹo nhau nữa!” Đường Chính Sâm cũng nhìn không ra, tại sao đứa con út với ki ki ngày càng tốt vậy? Trước kia ông nói đùa A Kim chiếm vị trí của vợ thì đứa con còn phản đối, bây giờ tại sao lại tự mình nói ra như vậy, thật sự là cứ là lạ thế nào ấy!
.
“Đúng vậy! Đừng liếc mắt đưa tình nữa. Ăn xong giúp anh tới tầng hầm lấy lò nướng ra nữa.” Đường Tư Viễn ra tay thành công làm cho Mạnh Ba và Kiệt Nhĩ cúi đầu xuống tập trung ăn cơm khôn ngẩng đầu lên nhìn một người một chó ngồi đối diện nữa. Không sai, hai tên kia đúng là rất giống như đang liếc mắt đưa tính Mặc dù so sánh rất không thỏa đáng, nhưng mà ngoài từ đó thì không tìm được từ nào phù hợp hơn để minh họa cho hành động này nữa.
.
“Được, em biết rồi! A Kim, ăn mau lên!” Tư Nam nhìn A Kim cười cười, ôi, đúng là bản thân mình biểu hiện rất rõ ràng nha, đến mức mà anh Hai cũng phải dùng từ kia để hình dung.
.
“Gâu!” (Được) đúng là phải chú ý một chút, nếu không thật sự sẽ để người khác dễ dàng nhìn ra mánh khóe của mình mất.
Nhìn ngoài sân đầy người, Tư Nam lặng lẽ ra dấu với A Kim, ý bảo anh trở vào trong phòng đi.
.
“Tư Nam, Phong Lân có tỉnh lại không!” Vừa mới quay đi được ba bước, Tu liền đi tới.
.
“Dạ không!” Nhìn về phía A Kim, không có cách rồi, xem ra không thể trốn rồi.
.
“Gấu gấu gấu!” Một con chó cái lông vàng so ra nhỏ hơn A Kim rất nhiều đột nhiên xuất hiện bên cạnh A Kim.
.
“Gấu ” (hả?) trợi ạ, như thế nào thật sự có chó cái ở đây? Uông Phong Lân vội trốn ra sau lưng Tư Nam.
.
“Ha ha!” Nhìn thấy con chó kia không ngừng nhào về phía A Kim, Tư Nam không khỏi bật cười.
.
“Úi?” Tu nhìn chằm chằm vào con chó bên cạnh A Kim, “Bạn gái mới của A Kim à?”
.
“Gấu gấu!” (Đừng có mà quăng P!)
.
“Như thế nào vậy? Bạn gái rất đẹp mà!” Tu ngồi xổm xuống, đối mặt với con chó cái trước mặt, “Mày thích A Kim à?”
.
“Gấu gấu gấu!” COCO trả lời Tu
.
“Trợ lí Tu tới rồi à!” Thiên Thiên thướt tha đi về phía này, “Anh Đường, COCO nhà em cũng không tệ lắm phải không?’
.
“Gấu gấu!” (Đem con chó nhà cô ra xa một chút đi!)
.
“Cũng không tệ lắm, có đúng không? A Kim.” TƯ Nam ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mớ lông vàng của A Kim
.
“Gấu gấu” (Buông tha cho anh đi!)
.
“Được rồi!) Tư Nam sơ sờ anh, nhỏ giọng nói, “Em biết rồi, sẽ không để cho anh bị quấy rối *** đâu mà!”
.
“Gấu gấu?” (Quấy rối ***?) em nói cái gì đó! Bất quá, hình như đúng là như vậy nha! Chao ôi! Nhìn bộ dáng cái con COCO ngó mình kia, rất đáng sợ đó, so với ánh mắt của Tỉnh Thượng Đan còn đáng sợ hơn rất nhiều, cho dù là chó cũng rất kinh dị nha!
.
“Tư Nam!” A Kha đứng ở sau lưng Tư Nam, “Rảnh không? Tôi có việc muốn nói với bạn.”
.
“Được thôi!” Tư Nam gật đầu với Tu và Thiên Thiên, “Hai người cứ nói chuyện nha!”
.
Tư Nam ngoắc tay với A Kim, cùng A Kha đi lên lầu.
.
“Chuyện gì vậy?”
.
“Uông tổng trong phòng của bạn?” A Kha hỏi.
.
“Đúng vậy.”
.
“Tôi đang nghi có người muốn hại anh ta!” A Kha nhìn ra xung quanh một chút, sau đó mới nói.
.
“Tu biết không?” Tư Nam liếc mắt nhìn ki ki đứng bên cạnh.
.
“Biết rồi!” A Kha cau mày, “Nhưng mà, Tu vẫn chưa có đầu mối, không biết người đối phương phái tới là ai! Tu chính là sợ nếu nói với bạn điều đó, sẽ làm cho những kẻ khác chú ý, cho nên mới để cho tôi nói với bạn, cẩn thận một chút.” A Kha theo Tư Nam đi vào phòng.
.
Tư Nam chỉ chỉ Uông Phong Lân đang nằm trên giường: “Anh ấy ngủ ở đây, Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ thay phiên nhau canh ngoài hành lang bảo vệ cho anh ấy.”
.
“Tư Nam, chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi phải không?” A Kha ngồi xuống cái ghế Tư Nam vẫn thường ngồi.
.
“Đúng vậy, có gì à?”
.
“Bạn với Uông Phong Lân là gì của nhau vậy? A Kha đặt câu hỏi.
.
“Bạn là đại thám tử mà, cái gì có thể giấu diếm được ánh mắt của bạn chứ?” Tư Nam ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn về phía A Kim.
.
“Tư Nam, tôi nghĩ, để bảo vệ anh ta, bạn lúc nào cũng phải cẩn thận từng giây từng phút nha.”
.
“Tôi biết rồi!” Tư Nam gật đầu, “Anh ấy không có việc gì đâu!”
.
“Bất quá, tôi rất tò mò, rốt cuộc quan hệ giữa bạn với Uông tổng là như thế nào?’ A Kha tiếp tục hỏi.
.
“Chính là…” Tư Nam dừng lại một chút, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu: “Giống như quan hệ của bạn với Tu vậy đó!”
.
“hả?” A Kha rõ ràng là phi thường kinh ngạc, “Bạn, bạn như thế nào biết tôi với Tu…”
.
“Uh, hẳn là…” Tư Nam cười, “Còn chưa có thân mật như hai người!”
.
“Bạn làm sao mà biết được?” A Kha trừng mắt nhìn Tư Nam, giống như là trước mắt không phải người bạn mà hắn đã quen mười năm, mà là người ngoài hành tinh, quan hệ giữa hắn với Tu, hắn tưởng rằng chỉ có đương sự hai người biết được, như thế nào có thể…
.
“Ha ha, tôi còn biết, ai đó bị bá vương ngạnh thượng cung nhưng không thể phản kháng nữa kìa!”
.
“Tu nói với bạn?” A Kha nhảy dựng lên, “Tên chết tiện, hắn nói hắn vĩnh viễn cũng không tiết lộ ra ngoài!”
.
“Không phải đâu! Tu cái gì cũng chưa hề nói.” Tư Nam cười đến vui vẻ, “Bất quá, chuyện gì trong công ti cũng không thể qua mắt được Uông tổng của chúng tôi, cho nên anh ấy tiện thể nói cho tôi biết đó!”
.
“Hả?” A Kha chỉ vào người đang hôn mê trên giường, “Anh ta cũng biết?”
.
“Đúng vậy! Là anh ấy nói cho tôi biết mà.” Vẻ mặt Tư Nam đầy vô tội.
.
“Trời ạ! Tôi, tôi không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!” A Kha ảo não che mặt lại.
.
“Này, bạn khi nào thì trở thành người để ý tới người khác vậy hả?” Tư Nam hừ lạnh một tiếng, “Yêu thì cũng đã yêu rồi mà! Có gì khác người đâu? Bên nhau thì cứ bên nhau đi, sợ cái gì chứ?”
.
“Gấu gấu!” (Nói rất đúng!)
.
“Bạn thấy thật vậy sao!” A Kha bĩu môi, “Tôi nếu nói cho lão cha tôi biết tôi yêu đàn ông, ông ấy không chém chết tôi mới là lạ!”
.
“Không tới mức vậy chứ?” Ánh mắt Tư Nam không khỏi bay về phía A Kim, nhìn vào trong mắt anh, không biết bản thân mình nếu nói rõ với người nhà sẽ nhận phải hậu quả như thế nào nữa.
.
“Còn nữa!” A Kha lắc lắc đầu, “Tôi từng thử nói bóng nói gió với lão cha của tôi, theo ngữ khí của ông ấy thì nếu như tôi dám yêu đàn ông, ông ấy không chặt tôi ra làm tám khúc thì cũng sẽ đá tôi ra khỏi cửa.”
.
“Ôi…” Không biết phải nói gì để có thể an ủi tên bạn thân này nữa.
.
“Gấu gấu!” (Đừng lo lắng mà!) Nhìn ra được lo lắng của Tư Nam, A Kim quấn lấy chân em mà không ngừng cọ xát.
.
“Ha ha, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!” Tư Nam vuốt ve a Kim, “A Kha, có lẽ đôi khi sự thật so với những gì mình tưởng tượng thì lại đơn giản hơn rất nhiều.”
.
“Hi vọng được như vậy!” A Kha nhún nhún vai, “Tôi xuống trước! Nếu không thì bình dấm chua chết tiệt kia cũng sẽ lên lôi tôi xuống cho coi!”
.
“Được!” Tư Nam cười nhìn A Kha đi ra ngoài đóng cửa.
.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
.
Tư Nam nhìn A Kim trước mắt, nhìn sâu vào trong hai con mắt tròn xoe đó có thể thấy được tâm tình của Uông Phong Lân, mà anh cũng đang nhìn lại mình, một lát sau, Tư Nam chỉ chỉ người trên giường sâu kín hỏi: “Muốn muốn đổi trở lại không?”
.
“Gâu!” (Muốn!) vừa nói đại câu xoay người chui vào trong tủ đồ.
.
Tư Nam ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt Uông Phong Lân đang chìm trong giấc ngủ say, trong lòng nói tự nói với mình: Em sẽ không để cho anh gặp bất kì nguy hiểm nào.
.
“Tiểu Nam!” Uông Phong Lân mở mắt, đối diện anh là đôi mắt trong veo như ngọc của người anh yêu.
.
“Em biết,” Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, “Anh sẽ không có việc gì đâu.”
.
“Em có để ý tới thư kí An Chi Huyến không?” Uông Phong Lân đột nhiên hỏi.
.
“An chi Huyến?” Tư Nam nghĩ một chút, “Em thấy anh ta chung bộ phận với Moon phải không.”
.
“Hừ, em chỉ nhớ Moon thôi! Mấy viên chocolate mà đã mua em được rồi hả?” Uông Phong Lân làm bộ giận dữ nhíu mày.
.
“Em đâu có?” Tư Nam ủy khuất bĩu môi, “Chỉ là cái người tên An Chi Huyến kia, không có liên hệ gì, không quen biết gì cả!”
.
“Ha ha, đùa em đó!” Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhéo cằm Tư Nam, “Anh muốn nói với em, An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ là bạn họ từ trung học tới đại học.”
.
“Chán anh quá đi!” Tư Nam vuốt ve tay anh, “ý anh là An Chi Huyến có thể là người do Tằng Khải Trữ xếp đặt bên cạnh anh chứ gì?”
.
“Uh.” Uông Phong Lân đưa tay vuốt ve mặt Tư Nam, “Em có biết không, không phải chỉ có một người muốn lật đổ anh?”
.
“Em biết.” Tư Nam cầm lấy bàn tay đang rờ trên má mình, “Tằng Khải Trữ là con riêng của cha anh, cho nên khả năng cũng như phạm vi hoạt động của hắn cũng chỉ có hạn. Cùng lắm hắn chỉ có thể xếp đặt vài người bên cạnh anh, chú ý đường đi bước bước của anh, để có thể lợi dụng thời cơ hãm hại anh.”
.
Không nghĩ tới em có thể hiểu rõ như vậy, Uông Phong Lân nghiêm túc nhìn bảo bối trước sau đều vô hại an toàn trong mắt anh.
.
“Mà hắn từng cùng Tằng Khải Trữ yêu nhau, chính là sợ không biết hắn có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hay không nữa.” Tư Nam dừng một chút, cũng là sẽ nhằm vào người của anh, sẽ không nhằm vào công ti. Dù sao nếu như không có anh, tất cả đều sẽ là của hắn.
.
“Đúng vậy, nói tiếp nào.” Thật sự là phải thay đổi cách nhìn đối với bảo bối rồi.
.
“Mà bây giờ trong công ti có một số vấn đề, giống như là đều nhắm vào việc muốn lật đổ công ti.” Tư Nam thở dài một tiếng, “Tu sở dĩ giao cho em nhiều việc như vậy, chính là vì anh ấy đang phải căng người ra đối phó với đối thủ đang định thôn tính công ti.”
.
“Bảo bối, anh đúng là đã xem thường em rồi!”
.
“Hừ! Chỉ có anh là thoải mái thôi! Em tối nào cũng phải sấp ngửa thay anh xem xét công việc, anh thì chỉ nằm ểnh trên giường có biết hay không hả! Tư Nam đối với anh nhăn nhăn mũi.
.
“Cái đó cũng không thể trách được anh mà!” Uông Phong Lân nhướng mi, hai mắt ngắm nhìn thân thể Tư Nam, “Em chắc cũng không biết bóng lưng em khi ngồi trên ghế có bao nhiêu mê người, nếu như không phải bị bó buộc trong thân thể A Kim, anh nhất định tối nào cũng phải vồ lấy em, hung hăng yêu em!”
.
“Chán ghét!” Tư Nam tát nhẹ anh một cái, “Sắc lang! Em còn chưa nói hết mà!”
.
“Đúng vậy, em nói tiếp đi!” Hoàn toàn chẳng ngại bị em kêu là “Sắc lang” cứ cười cười chờ em nói tiếp.
.
“Chắc là có một thế lực khác, đã sắp đặt người trong công ti rồi, hơn nữa còn có ý đồ lật đổ công ti.” Tư Nam nhìn thẳng vào người đang suy nghĩ trước mặt, “Hơn nữa, em nghĩ anh biết thế lực này là từ đâu ra.”
.
“Bảo bối, em thật sự là quá giỏi!” Ai kia mắt sáng lòe lòe ra sức ca ngợi.
.
“Vừa phải thôi!” Trừng mắt hờn dỗi liếc anh một cái, “Vậy anh có thể nói cho em biết, đối phương bên kia là ai được rồi chứ?”
.
“Một tháng trước khi em vào công ti, anh có thu mua tập đoàn Tông Thụ.”
.
“Em biết, tập đoàn Tông Thụ có rất nhiều vấn đề. Hơn nữa bởi vì chúng ta sau khi mua xong sắp xếp cũng chưa ổn, nghe nói còn có nhân viên bị thất nghiệp mà phải nhảy lầu.”
.
“Đúng vậy.” Uông Phong Lân ngồi dậy, “Trên thực tế, trước khi chúng ta thu mua thì tập đoàn Tông Thụ đã có rất nhiều vấn đề. Khi chúng ta mua thì bất quá chỉ góp phần làm cho nó sụp đổ nhanh hơn. Nhưng mà sau đó xử lí không tốt, quả thật đúng là vấn đề của công ti chúng ta.”
.
“Anh đột nhiên đề cập đến tập đoàn Tông Thụ, chẳng lẽ là…” Tư Nam hỏi người yêu.
.
“Đúng vậy, anh nghĩ công ti của Trịnh Thụ Thần mặc dù là thất bại bởi vì anh, nhưng mà anh ta vẫn chưa có quên được tâm muốn trả thù!” Uông Phong Lân cười lạnh một chút, “Anh, oh, không đúng, phải nói chính là A Kim khi ở công đi đi qua đi lại mấy tầng lầu phát hiện ra, hóa ra trước khi anh thu mua tập đoàn Tông Thị thì cũng đã có người xếp đặt tay chân và mua chuộc một số nhân viên quản lí trong công ti mình rồi.
.
“Như vậy là không chí có một người?”
.
“Đúng vậy, có lẽ là có sáu người.” Uông Phong Lân ôm Tư Nam vào trong lòng, “Trước đó anh đã để cho Tu xử lí một người ở bên bộ phận thu mua, cho nên ít nhất cũng còn có năm người!”
.
“Ui, anh cũng biết là ai rồi phải không?”
.
“Uh. Trừ khi còn có ai ẩn dấu quá sâu thôi.” Uông Phong Lân nhíu mày, “Bên bộ phận thư kí, kĩ thuật, đối ngoại, IT đều có cả.”
.
“Giống vô gian đạo quá đi!” Tư Nam chu chu môi, “Chỉ dựa vào tin tức của A Kim thì không đủ để làm bằng chứng, cho nên cho dù anh có biết, cũng không có tác dụng rồi!”
.
“Đúng vậy, bây giờ cho dù biết những kẻ đó có chuyện, cũng hoàn toàn không có biện pháp xuống tay với bọn họ.” Uông Phong Lân kéo Tư Nam dựa vào vai mình, ngón tay khẽ vỗ về trên gương mặt láng mịn của em, “Tiếc thật, anh còn chưa nghĩ ra cách dụ cho những kẻ đó phải lộ nguyên hình.”
.
“Nếu như,” Tư Nam thoải mái dựa vào vai anh, cảm thụ độ ấm từ ngón tay anh, “Công ti có một dự án lớn, bọn họ có phải sẽ nhân cơ hội đó mà xuống tay không?”
.
“Đúng vậy. Nhưng mà, thứ nhất là tình huống cơ thể của anh gần đây không cho phép; thứ hai, hết thảy hoạt động của công ti lúc này cũng rất trôi chảy, rất khó có thể xuất hiện một dự án kinh thiên động địa.” Đưa tay vuốt lên đôi chân mày đang nhíu lại của Tư Nam, “Không cần lo lắng, trước khi anh khôi phục, những kẻ đó sẽ chưa rat ay đâu!”
.
“Anh tự tin như vậy à?”
.
“Uh, người yêu của anh, anh đây rất rất rất có tự tin!” Uông Phong Lân nâng cằm Tư Nam lên, khẽ khàng hôn lên đôi môi em.
.
“Tư Nam, con đang trong phòng à?” Ngoài hành lang vọng đến tiếng hỏi của Mẹ Đường.
.
“Dạ, mẹ!” Lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Uông Phong Lân, lên ghế ngồi.
.
“Á á, động tác nhanh quá vậy!” Uông Phong Lân cười cười lui thân người lại, nằm xuống giường.
.
Mẹ Đường đẩy cửa đi vào: “Oh, Uông tổng tỉnh rồi?”
.
“Mẹ Đường, gọi con là Phong Lân thì được rồi, đừng gọi con là Uông tổng khách sáo lắm!” Uông Phong Lân ngồi dậy, lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu.
.
“Làm sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?” Mẹ Đường nhìn về phía Tư Nam, “Đang định nói con xuống dưới nói chuyện với khách khứa, nếu Uông tổng đã tỉnh lại, vậy con cứ chăm sóc cậu ấy đi là được!”
.
“Dạ, mẹ!” Tư Nam gật đầu.
.
“Mẹ Đường, nhất định phải gọi con là Phong Lân, đừng gọi con là Phong tổng mà! Nếu không con sẽ rất xấu hổ! Đến nhà bác quấy rầy, trước đó còn chưa kịp chào hỏi bác lấy một câu.” Lấy lòng mẹ vợ tương lai chính là chuyện nhất định phải làm mà, Uông Phong Lân nghĩ tới.
.
“Thật là, như thế nào lại khách sáo như vậy hả! Được rồi, Phong Lân, a, để cho Tư Nam bên cạnh con là được rồi!” Mẹ Đường xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ Uông tổng này không chỉ bề ngoài rất tuấn tú, lại còn thân thiết đến như vậy, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, liền quay người lại, “Đúng rồi, A Kim đâu ta?”
.
“Con không thấy, chắc chạy ra ngoài chơi rồi mẹ! Con nãy giờ toàn ở đây nói chuyện phiếm với Phong Lân thôi.” Hai mắt của Tư Nam chớp chớp.
.
“Vậy à?” Mẹ Đường nhăn mặt cau mày, “Cô bé Thiên Thiên kia, cứ nói muốn để cho A Kim kết đôi với COCO nhà cô ta, mẹ thấy COCO nhà cô ta cũng được, cô bé Thiên Thiên kia cũng được lắm đó!”
.
“Mẹ à, A Kim già như vậy rồi, cái gì mà kết đôi với không kết đôi chứ?” Khóe mắt Tư Nam liếc tới Uông Phong Lân, “Hay mẹ để ý tới anh Hai một chút đi! Có một cô tên Tiểu Thanh, thường hay đi chung với anh Hai lắm đó!”
.
“Vậy sao?” Mẹ Đường lập tức tập trung tinh thần, “Mẹ xuống dưới nhìn một chút, đi nhìn một chút nào!”
.
Nhìn mẹ Đường vui vẻ cười đóng cửa đi ra ngoài, Tư Nam vuốt chính ngực mình: “Ôi, riết chắc tim bị lọt ra ngoài luôn cho coi!”
.
“Lại đây!” Uông Phong Lân ngồi trên giường ngoắc ngoắc tay, “Em đang sợ cái gì hả?”
.
“Còn không phải tại anh sao?” Tư Nam ngồi lên giường, “Hại em phải nói dối với mẹ!”
.
“Hứ, em còn nói! Anh còn không biết em thế nào sao? Vừa nghe thấy tiếng của mẹ, lập tức đá anh ra nhảy tới ngồi cách thật xa sao!”
.
“Chứ còn cách nào khác nữa không?” Tư Nam cắn cắn môi, nghĩ một chút, “Tóm lại lúc này không thể nói với mẹ anh là là con dâu tương lai của mẹ được!”
.
“Con dâu?” Uông Phong Lân lộ ra bộ mặt suy sụp, “Không phải chứ! Sau này không phải em là vợ, anh là chồng sao!”
.
“Ai thèm anh chứ!” Tư Nam nhìn anh chun chun mũi, “Anh á, anh là sủng vật!”
.
“Oh, vậy em muốn cùng anh diễn một màn tình cảm nhân cẩu kết hợp chưa?”
.
“Á á, cái gì nữa!” Đẩy anh ra né nụ hôn của anh, “Đừng ồn nào! Anh không cần ra ngoài xem một chút sao?”
.
“Phiên Gia MM lúc nào cũng dặn dò, không cho anh ăn thịt nướng!” Uông Phong Lân cong cong miệng lên, giả bộ đáng thương, “Anh thật đáng thương, chỉ một chút thôi có được không?”
.
“Không nên! Vậy anh để cho A Kim đi ra ăn nhiều hơn một chút là được mà! Dù sao anh vẫn có thể cảm giác được mùi vị mà!”
.
“Hứ, em chính là thương A Kim nhiều hơn thương anh!””Uông Phong Lân giống như là trẻ con bị ủy khuất, chu miệng, hít hít mũi.
.
“Bộ dáng anh giả bộ đáng thương thật là cưng quá đi!” Tư Nam cười dựa đầu vào vai anh, “Phong Lân, khi nào anh khỏe lại, cùng ra biển với em nhé, có được không?”
.
“Được!” Vuốt lên mái tóc của em, “Anh biết em muốn ra biển, vốn hôm nay cũng có thể được.”
.
“Vậy à!” Dụi đầu vào lòng anh, “Mang A Kim ra biển đổi gió, đúng là chuyện rất thích nha!”
.
“Này!” Uông Phong Lân lắc lắc bờ vai gầy gầy của em, “Em lúc nào cũng nghĩ đến A Kim hết!”
.
“Hi hi!”
.
Nhìn thấy bảo bối cười xấu xa, Uông Phong Lân chỉ biết bản thân mình lại bị tiểu bại hoại này lừa!
.
“Được rồi, anh tới cũng đã tới, tỉnh cũng đã tỉnh rồi, cũng nên đi xuống nói chuyện với nhân viên của mình một chút đi!” Tư Nam đứng dậy, khom lưng may giày vào, “Đi xuống nào!”
.
“Bảo bối, em là tốt nhất!”
.
“Bảo bối, thịt anh thật là cứng nha!” Tư Nam học theo giọng điệu của anh, “Ha ha ha, nếu để người ngoài biết Uông tổng nói chuyện như thế này, sợ là cằm đều bị rớt xuống đất hết.”
.
“Mới không cần để bọn họ biết, đây chỉ thuộc về một mình em!” Uông Phong Lân dưới sự trợ giúp của em, xuống giường đứng thẳng dậy, “Bảo bối, thỏa thuận trước một chuyện, có được không?
.
“Gì vậy anh?”
.
“Sau này có thể không phạt A Kim đứng không?” Vẻ mặt đáng thương làm sao.
.
“Tại sao?”
.
“Đứng thật sự là rất mệt lẫn mỏi!” Chu môi ủy khuất, chớp chớp hai mắt đầy vô tội.
.
“Hi hi, rốt cuộc là anh đứng mệt hay là A Kim đứng mệt vậy?” Tư Nam nhìn anh buồn cười.
.
“Đều mệt! Thật đó.”
.
“Được rồi!” Tư Nam đảo đảo mắt, “Vậy nếu A Kim lại phạm lỗi thì muốn phạt như thế nào đây?”
.
“A Kim sẽ rất ngoan mà, đừng nên phạt A Kim!”
.
“A Kim ngoan á?”
.
“Sẽ ngoan mà! Nhất định sẽ rất ngoan! Còn có thể chơi ném đĩa với em nữa.” Nửa thân người đều dựa sát vào người Tư Nam.
.
“Anh thật sự thích chơi ném đĩa sao?”
.
“Mới là lạ!” Uông Phong Lân hừ nhẹ một tiếng, “Nếu không phải tại ai đó lúc chơi ném đĩa cười hớn hở vui vẻ tới mức đó, thì ai muốn chơi cái trò ít trí tuệ đó hử?”
.
“Hứ! Lần sau không cho anh theo chơi ném đĩa nữa!” Tư Nam cong môi, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
.
“Đừng mà, cho anh chơi chung với!” Tiếng khẩn cầu này của Uông tổng trong nháy mắt lọt ra ngoài hành lang rơi vào trong cái lỗ tai đang nghe ngóng tình hình của Mạnh Ba.
Tư Nam nhìn thấy Mạnh Ba đang trợn mắt há miệng, cười cười với hắn: “Phong Lân vừa mới tỉnh lại, tôi muốn dìu anh ấy xuống nhà xem một chút! Các người đi cùng nhé!”
.
“Được!” Mạnh Ba gật đầu, hắn xác định bản thân nghe không có lầm, mới vừa rồi là Uông tổng khẩn cầu Tư Nam cho anh ta chơi chung, giống như là trẻ con vậy đó, chẳng lẽ là đầu Uông tổng thật sự bị xe tông mà có vấn đề?
.
“Mạnh Ba,” Uông Phong Lân khôi phục thần sắc bình thường, “Tối nay tôi quay về nhà, thay tôi chuẩn bị một chút.”
.
“Về nhà?” Giọng điệu rất bình thường, đúng là Uông tổng mà mình thường thấy, không lầm.
.
“Đúng rồi, về bên chỗ ba mẹ tôi trước.” Uông Phong Lân dừng một chút, “Mấy ngày tới, thì quay về nhà của tôi.”
.
“Được, tôi đi chuẩn bị!” Mạnh Ba gật đầu, ý bảo Kiệt Nhĩ theo Uông Phong Lân cùng Tư Nam đi xuống lầu.
.
“Anh thật sự không có sức lực à?” Cảm nhận thấy Uông Phong Lân giống như đem tất cả sức nặng của cơ thể đều đè hết lên người mình, Tư Nam nhỏ giọng hỏi.
.
“Đúng vậy, chân chẳng có tí sức nào.” Uông Phong Lân thở dài.
.
“Uông tổng, có cần hỗ trợ không?” Kiệt Nhĩ ở sau lưng hỏi.
.
“Không cần, cảm ơn.” Uông Phong Lân dựa đầu lên vai Tư Nam, “Có Tư Nam đỡ tôi là được rồi.”
.
“Anh cố ý.” Tư Nam ép giọng nhỏ xíu xiu ghé vào bên tai anh đưa ra kết luận.
.
“Hi hi, bị em phát hiện rồi!” Uông Phong Lân dứt khoát đưa tay ôm lấy em Tư Nam, “Như vậy cho an toàn hơn.”
.
Kiệt Nhĩ nhìn hành vi của hai người trước mặt bất đắc dĩ nghĩ lung tung, nếu có người nói hai người bọn họ là tình nhân mình nhất định cũng sẽ tinh sái cổ.
.
“Đừng ôm eo em chứ, làm như vậy em không còn sức để đỡ anh đâu!” Tư Nam hơi quát nhẹ.
.
“Anh dìu em, em liền sẽ có sức.”
.
“Mới là lạ!” Tư Nam kéo tay anh đang ôm eo mình đưa lên vai, “Như vậy em mới ít mất sức.”
.
“Nhưng mà như vậy hình như không thoải mái!” Uông Phong Lân còn muốn đem cánh tay đưa xuống dưới.
.
“Tư Nam lại đem tay anh kéo lên: “Đừng lộn xộn nữa, nếu không em sẽ ném anh lại trên cầu thang đó!”
.
“Em tàn nhẫn quá đi!”
.
Ném ngay cầu thang? Tàn nhẫn quá? Kiệt Nhĩ thật sự là rất muốn trợn trắng mắt, tại sao nghe kiểu gì cũng thấy hai người kia nói chuyện y như con nít đang nói với nhau vậy.
.
“Em tàn nhẫn như vậy đó, thì sao nào?” Tư Nam hừ một tiếng, “Em còn muốn đưa anh đi nhìn thịt nướng, cho anh chỉ có thể nhìn không thể ăn nữa kìa!”
.
“Tiểu Nam xấu xa!” Uông Phong Lân bĩu môi, “Chờ anh khỏe lại, anh muốn em mời anh đi ăn thịt nướng bồi thường.”
.
“Tại sao em lại phải mời anh chứ?” Tư Nam trừng mắt liếc anh một cái, “Anh ăn chực nằm chờ lại còn chiếm giường của em, chưa đòi tiền anh là may lắm rồi đó!”
.
“Sao lại nhỏ nhen như vậy chứ? Cùng lắm thì, anh mời em đến nhà anh ở, giường của anh cũng chia một nửa cho em luôn!”
.
Kiệt Nhĩ rốt cuộc không thể nhịn được hai mắt đều lồi hết cả ra, hai người này tột cùng đang nói cái gì vậy trời?
.
“Hứ, giường cảu anh thoải mái lắm sao?”
.
“Tất nhiên rồi! Cực kì cực kì thoải mái luôn ấy chứ!” Giọng điệu Uông Phong Lân quả thự như đang đẩy mạnh tiêu thụ đồ dùng trong nhà!
.
“Anh nói em sẽ tin sao?”
.
“Vậy em đến thử đi rồi biết!” Uông Phong Lân nghiêng đầu tựa lên vai Tư Nam, “Đợi anh khỏe lại, em nhất định phải đến kiểm tra nha!”
.
“Em mới không cần!” Tư Nam nghiêng người, né cái đầu của anh.
.
Từ lầu hai đến sân sau, khoảng cách ngắn ngủn đó có hai tên cứ đi một bước thì đứng lại một chặp, nếu không phải hai người cứ nói chuyện liên tục, Kiệt Nhĩ sợ là cũng ngủ gục luôn.
.
“Uông tổng!” Thước Nhã là người đầu tiên nhìn thấy Uông Phong Lân, liền ngay sau đó chú ý tới nửa thân người của Uông Phong Lân đều dính hết lên người Tư Nam, không khỏi lộ ra nụ cười mập mờ.
.
“Phong Lân, cậu có khỏe không?” Tu hỏi.
.
Tư Nam mập mờ nhìn về chỗ Tu cùng A Kha: “Tôi tốt lắm!”
.
“Gấu gấu gấu!” Con chó tên COCO chạy lại bên chân Uông Phong Lân không ngừng hít hít rồi lại ngửi ngửi.
.
“COCO, quay lại nào, không được vô lễ!” Thiên Thiên kêu chó của mình lại, vội vàng nói lời xin lỗi với Uông Phong Lân, “Thật xấu hỗ, Uông tổng!”
.
“Không sao cả.” Nhìn bộ dáng Tư Nam đang nhịn cười, Uông Phong Lân ra sức nhéo lên cánh tay bên bờ anh đang khoác lên.
.
“Tư Nam, A Kim đâu?” Tiểu Thanh nhìn xung quanh.
.
“Chạy đi đâu chơi rồi chị!” Tư Nam trả lời, “A Kim không thích chỗ ồn ào.”
.
“Tiểu Thanh, xúc xích nướng chín rồi này, cho em!” Đường Tư Viễn cầm trong tay thanh xúc xích đã nướng chín đưa tới trước mặt Tiểu Thanh.
.
“Cảm ơn anh!” Tiểu Thanh nhận xúc xích, nhưng lại không cam lòng nhìn ra sau lưng Tư Nam, “A Kim sẽ không đi trốn ở đâu chứ?”
.
“Sẽ không đâu, cục cưng thường hay tự ra ngoài chạy đi chơi.” Tư Nam có chút không muốn nhéo theo cái tay đang nắm chặt tay mình.
.
“Uông tổng, Tư Nam, qua đây ngồi đi!” MOON ở bên kia cất lời chào.
.
“Đúng vậy, bên này còn chỗ trống!” An Chi Huyến cũng bắt chuyện.
.
“Oh, được!” Uông Phong Lân cùng Tư Nam đi qua, lần lượt ngồi xuống bên cạnh.
.
“Uông tổng muốn ăn bắp nướng không?” Một đồng nghiệp hỏi.
.
“Không cần.” Uông Phong Lân lắc đầu.
.
“Mọi người cứ ăn đi, không cần lo cho anh ấy đâu!” Tư Nam cười, “Tiểu y tá của anh ấy đã nghiêm trọng cảnh cáo cấm không được ăn đồ nướng, cho nên ai có oán thì cứ báo oán, ai có thù thì liền báo thù, chỉ cần trước mặt anh ấy ăn nhiều vào, để cho anh ấy thèm chết luôn là được!”
.
“Ha ha! Uông tổng anh đúng là đáng thương nha!” Thước Nhã cầm một cái cánh gà nướng, “Mẹ Đường làm nước sốt ngon tuyệt, mùi vị đúng là ngon quá xá!”
.
“Đúng vậy, thật sự là ăn rất ngon!” Tu cũng phụ họa nhưng không có đánh chén cánh gà trong tay mà đưa qua cho A Kha ngồi bên cạnh.
.
“Em thấy chưa, chỉ có hai người bọn họ là có thù với anh!” Uông Phong Lân cười nói với Tư Nam.
.
“Ai bảo anh giao cho họ nhiều việc như vậy!” Tư Nam nhận lấy xúc xích MOON đưa qua, “Ui, thơm quá đi!”
.
“Ứ, em cũng có thù với anh!”
.
“Đúng vậy đó!” Tư Nam đem xúc xích nướng đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn xuống một cái, thấy vậy Uông Phong Lân thật sự không nhịn được đưa lưỡi liếm lên môi mình một cái, đương nhiên không phải vì mùi của xúc xích nướng, mà là vì động tác của người ngồi trước mặt.
.
“Nhìn Uông tổng đáng thương quá đi, cho anh li nước trái cây nè!” Tiểu Thanh đưa qua một li nước trái cây.
.
“Xem ra, chỉ có cô là người tốt thôi!” Uông Phong Lân nhận lấy li nước trái cây, gật đầu với Tiểu Thanh, “Cảm ơn.”
.
“Anh giúp em nướng thịt, em cũng không rót nước trái cây cho anh?” Đường Tư Xa oán niệm bất mãn.
.
“Ha ha.” Tư Nam đột nhiên lộ ra nụ cười mập mờ, nhìn qua anh Hai một chút rồi lại nhìn Tiểu Thanh một chút, lại nhìn tới người vẫn còn đem một nữa sức nặng thâm thể đặt lên trên người mình một chút.
.
“Em cười gì vậy?” Uông Phong Lân hỏi.
.
“Không có gì! Xúc xích ăn ngon lắm đó!”
.
“Này, em làm sao có thể như vậy chứ?” Uông Phong Lân bĩu môi bất mãn, “Mặc kệ! Đợi anh khỏe lên em nhất định phải mời anh ăn thịt nướng một lần nữa nha.”
.
“Không cần!” Tư Nam lắc đầu.
.
“Nếu Uông tổng muốn, lúc nào cũng có thể đến đây mà!” Đường Tư Viễn đưa bắp nướng trong tay cho Tiểu Thanh đổi lấy lại một li nước ép trái cây.
.
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ đến thường xuyên, đúng không, Tư Nam?” Nửa người của Uông Phong Lân hoàn toàn dựa vào người Tư Nam.
.
“Hỏi em làm cái gì?” Tư Nam chớp chớp mắt giả ngu, “Trong nhà của em, ngoại trừ A Kim ra, em cái gì cũng không để ý đến.”
.
“Anh biết mà, A Kim cái gì cũng đều nghe lời anh!” Huyền cơ trong những lời này sợ chỉ là có hai người mới biết với nhau thôi.
.
“Cục cưng cũng thường xuyên rất không ngoan đó!” Tư Nam nhận lấy bắp nướng anh Hai đưa qua, “Bây giờ, ngay cả em cũng không quản lí được cục cưng nữa!”
.
“Nó sẽ ngoan mà!” Uông Phong Lân trong lòng quả thật rất muốn ăn xúc xích nướng, bắp nướng, cánh gà nướng, nhìn đôi môi mọng đỏ không ngừng khép mở kia, bản thân không nghĩ bậy mới là lạ!
.
“Anh mệt à?” Tư Nam tựa hồ nhìn ra tâm sự của anh.
.
“Vẫn tốt!” Phải kiên nhẫn a!
.
“Vậy ngồi thêm một chút nữa đi!” Tư Nam tiếp tục bắt tay vào chiến đấu với bắp nướng.
.
Uông Phong Lân dứt khoát đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, nhưng lại vô tình nhìn thấy An Chi Huyến nhìn chằm chằm vào Tư Nam, ánh mắt đó… Trong lòng không khỏi rung mình, mục tiêu của hắn không phải là mình sao, tại sao lại nhìn Tư Nam như vậy?
.
An Chi Huyến cảm giác có người nhìn mình, lập tức cúi đầu. Nhưng mà trong lòng lại không thể không nghĩ tới người mà gã mới nhìn, y thật sự là rất đẹp! Trong lòng cười nhạo bản thân hóa ra từ cái buổi sáng mà y mang theo con chó vàng to đùng bắt đầu vào làm trong tập đoàn Uông thị, cũng đã mê y chẳng khác gì mê gái đẹp. Nét tươi cười bình thản, vẻ mặt đáng yêu, làm cho tình cảm của gã không cách nào kềm chế được mà muốn nhìn y, lại muốn nhìn thêm lần nữa. Đúng, khi Khải Trữ van xin gã đi hãm hại Uông Phong Lân thì gã vẫn còn cự tuyệt. Nhưng mà từ khi nhìn thấy Uông Phong Lân cùng Đường Tư Nam cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên sân thượng, gã liền quyết tâm giúp Khải Trữ, đương nhiên cũng là để tự giúp mình.
.
“Bắp ăn ngon lắm à?” Uông Phong Lân nhìn Tư Nam ăn bắp đã xong, đem li nước trái cây trong tay mình đưa qua cho em.
.
“Ăn ngon lắm!” Tư Nam tự nhiên nhận lấy li nước uống một hớp, rồi trả lại cho anh.
.
“Sao em không chịu nói là rất khó ăn, như vậy thì anh sẽ không muốn ăn nữa!” Uông Phong Lân ai oán nhìn người bên cạnh.
.
“Em làm sao có thể lừa anh chứ?” Tư Nam nhướng nhướng mi, “Thật sự là ăn rất ngon mà!”
.
“Em là xấu xa!” Uông Phong Lân uống một ngụm nước trái cây, chu miệng.
.
Mọi người nhìn Uông tổng cùng Tư Nam đấu võ mồm với nhau, mọi người ở đây vốn hơi căng thẳng vì có mặt tổng tài cũng đều trầm tĩnh lại.
.
Mạnh Ba đưa ánh mắt nghi ngờ quét về phía Kiệt Nhĩ, không thể không nói, bức tranh trước mặt này sao mà nhìn thấy quen quá đi, tại sao lại quen dữ vậy? Chính là giống y như mình ảnh một người một chó cùng nhau ăn sáng lúc nãy.
.
Kiệt Nhĩ nhún nhún vai bất đắc dĩ, ý tứ chính là mình cũng cảm thấy vậy. Thậm chí còn có loại cảm giác Uông tổng chính là A Kim nữa kìa, đương nhiên cảm giác này rất quá đáng, căn bản không thể có khả năng!
.
“Tư Nam, bên này em còn bắp này!” Tiểu Luyến giơ giơ bắp nướng trong tay cười ngọt ngào với Tư Nam.
.
“Em cũng còn cánh gà, Tư Nam, anh có muốn không?” Thiên Thiên hỏi.
.
“Nước sốt đúng là rất ngon!” MOON cũng cầm cái gì đó trong tay.
.
“Tư Nam, anh hơi mệt.” Phải nhanh lên! Uông Phong Lân nghĩ tới, nhất định phải bảo vệ bảo bối mình thật kĩ, cái này sao mà y như là Đường Tăng rơi vào trong động của yêu nữ vậy chứ!
.
“Cảm ơn mọi người, tôi ăn no rồi!” Tư Nam dìu Uông Phong Lân đứng lên, “Em đưa anh lên lầu nghỉ nha!”
.
“Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, mọi người cứ nghỉ ngơi một chút đi! Thay tôi ăn mấy món mà tôi không được ăn nha!” Uông Phong Lân xoay người lại dặn dò, sau đó dựa người vào người Tư Nam theo em đi lên lầu.
.
Đường Tư Viễn trơ mắt nhìn bóng lưng của em trai mình với Uông Phong Lân, khóe miệng khẽ giật giật một chút, quay quay Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, nước trái cây của anh hết rồi!”
.
“Cho anh này!” Tiểu Thanh bĩu môi, “Ôi, tiếc thật, A Kim lại chạy ra ngoài chơi, không có ở đây!”
.
“Em cũng giống như em trai anh, là cẩu si sao?” Đường Tư Viễn xoay người trợn trắng mắt.
.
“Cẩu si?” Tiểu Thanh nghi hoặc nhìn Đường Tư Viễn.
.
“Đúng vậy, hồi sáng nay thằng em anh còn nói ở nhà xem A Kim như là vợ của nó kìa!” Đường Tư Viễn chỉ chỉ vào Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, “Không tin, em hỏi hai người kia đi!”
.
Hai người kia lập tức gật đầu.
.
“A Kim vốn là giống đực mà!” Tiểu Thanh lập tức cau mày.
.
Ôi, vấn đề không nằm ở chỗ A Kim là chó, mà là A Kinh là giống đực sao? Đường Tư Viễn thất bại lắc đầu uống nước trái cây, chẳng lẽ một người đàn ông cùng với một con chó sẽ tốt lắm hay sao?
Quay lại phòng.
.
“Bảo bối, em phải đề phòng An Chi Huyến nha.” Uông Phong Lân lập tức mở miệng.
.
“Hử?” Tư Nam khó hiểu nhìn anh, “Mục tiêu của gã ta không phải là anh sao?’
.
“Anh lúc nãy vừa mới thấy ánh mắt của gã ta nhìn em, bộ dáng muốn nuốt sống em còn ghê hơn cả anh!” Uông Phong Lân nghĩ đến muốn xua đi hình ảnh về ánh mắt An Chi Huyến đang lởn vởn trước mặt, nhưng lại không có cách nào xua được.
.
“Hừ, chỉ có anh mới đem em ra làm thịt nướng mà nhịn thôi!” Tư Nam bĩu môi, dìu anh đến giường ngồi xuống, “Anh mới là người phải cẩn thận đó!”
.
“Em không phải là thịt nướng, em là nấm nướng!” Vừa nói Uông Phong Lân lấy tay lùa vào trong vạt áo của Tư Nam.
.
“Anh làm gì đó?” Tư Nam xoay người tránh né bàn tay xấu xa đang lò dò đi vào trong áo mình của anh.
.
“Anh sờ sờ xem có bao nhiêu thịt để nướng không đó mà!” Uông Phong Lân nói như chuyện rất bình thường, hai tay đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của em.
.
“Không có đâu!” Eo bị anh ôm chặt, cả người liền cười ngã lăn vào trong lòng anh, “Đừng rờ ở đó mà…”
.
“Chỗ nào? Chỗ nào vậy?” Uông Phong Lân tiếp tục dùng tay xoa xoa.
.
“Nhột mà, đừng mà…” Tư Nam giục anh, “Đừng náo loạn nữa!”
.
“Uh, không làm loạn!” Không làm em bị nhột nữa, mà đem một tay ôm em thật chặt vào lòng, một tay đưa lên trán che đi ánh mắt em, “Nhớ kĩ, vô luận lúc nào cũng phải tự bảo vệ mình trước, biết không?”
.
“Sao tự nhiên lại nói như vậy chứ?” Tư Nam nhìn anh nghi vấn.
.
“Không có gì, nhớ kĩ lời anh là được!”
.
“Dạ!” Tư Nam gật đầu, “Tối nay không phải anh muốn về nhà sao? Tiết kiệm thời gian một chút, đem A Kim trả em nào!”
.
“A, được rồi!” Uông Phong Lân thả tay ra, “Hôn anh đi!”
.
Tư Nam cười nhẹ khẽ khàng hôn lên đôi môi anh.
.
“Gạo lức!”
.
“Gâu gâu!” (Anh tới đây!) A Kim chui ra từ trong tủ đồ.
.
Tư Nam ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ say trên ấy, lại nhìn đến chó cưng bên cạnh, cười lắc lắc đầu, một giây trước còn là người đàn ông cao lớn bá đạo, chớp mắt một cái liền trở thành một con chó vàng to lớn, thật là phải tự bội phục thần kinh thép của mình, hóa ra đối với hình ảnh không thể tưởng tượng được này lại không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.
.
“Gấu?” (Làm sao vậy?)
.
“Đi xuống đi loanh quanh một vòng đi, để cho mọi người không nhìn thấy em với anh ở chung một chỗ.” Tư Nam nói với chó cưng, “Lát nữa em sẽ xuống sau, nói với mọi người là Uông tổng đã nghỉ ngơi rồi.”
.
“Gâu!” (Được!) A Kim xoay người chạy ra khỏi phòng.
.
Tư Nam ngồi ở bên giường vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, “Mặc dù không nỡ xa A Kim, nhưng thật hi vọng anh có thể nhanh khỏe lại.”
.
“A Kim!” Nhìn thấy A Kim ở cửa chạy ra, Tiểu Thanh lập tức chạy lại, “Mày có muốn ăn thịt nướng không?”
.
“Gâu!” (Muốn chứ!) nhìn người có khả năng trở thành chị dâu của Tư Nam, đối xử tốt với cô một chút.
.
“Gấu gấu gấu!”
.
“Gấu…” (Mày tới làm gì?) Nhìn thấy COCO đang lao về phía mình, A Kim liền vội vàng lủi ra sau lưng Tiểu Thanh trốn.
.
“Thiên Thiên, trông nom COCO của cô kìa, A Kim căn bản không có thích nó nha!” Tiểu Thanh đứng chắn trước người A Kim.
.
“Này cô cũng muốn quản sao?” Thiên Thiên như chẳng có chuyện gì nhướng nhướng mày, “Để cho ki ki tự do yêu đương đi!”
.
“Tự do cái gì chứ?” Tiểu Thanh lập tức phản bác, “A Kim không có khả năng thích COCO, cô rõ ràng là ép duyên mà!”
.
“Ô…” Vội vàng xuất hiện! Đường Tư Viễn tạo lối thoát cho A Kim.
.
“A Kim, muốn xúc xích không?” Đường Tư Viễn đưa xúc xích cho A Kim, xem bộ dáng tránh né COCO kia, thật là buồn cười gần chết.
.
“Gấu gấu gấu!” (Ta chỉ biết mi muốn chọc ghẹo ta thôi!) Ta mới không cần ăn đồ của mi! Chỉ có đồ của Tư Nam ta mới ăn! Kiêu ngạo xoay người đi. Bất quá, trốn sau lưng mi lúc này cũng an toàn hơn một chút! Tránh cho con COCO kia làm phiền!
.
“Hừ! Không ăn thì quên đi! Tư Nam bây giờ còn đang bận chăm sóc cho Uông tổng, không có để ý tới mày đâu!” Đường Tư Viễn cố ý chọc giận A Kim.
.
“Gấu!” (Ngu ngốc!) Ta là ông chủ của mi, ta là Uông tổng, cho dù có chết mi cũng không có nghĩ ra đâu, làm gì có ai thông minh như Tư Nam của ta chứ!
.
“Mày có phải đang rất ganh tị không? Quan hệ của Tư Nam với Uông tổng rất tốt đó nha, trong công ti mày cũng thấy đó!” Đường Tư Viễn nhỏ giọng nói chuyện với A Kim.
.
“Gấu gấu!” (ngu ngốc!)
.
“Tư Viễn, cậu đang nói chuyện phiếm với A Kim à?” Nghe thấy Tư Viễn rì rầm với A Kim, mặc dù không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng mà Tu rất chắc chắn Đường Tư Viễn đang nói chuyện với A Kim, tuyệt đối không phải là giọng điệu lừa ki ki, mà là kiểu nói chuyện giữa người với người.
.
“Đúng vậy! Mọi người trong nhà tôi có thói quen nói chuyện với A Kim như vậy rồi, bởi vì nó cũng là một thành viên trong nhà mà!” Đường Tư Viễn giải thích, không biết tại sao hắn không hi vọng người khác cũng giống như mình nhận ra A Kim không phải là một con chó bình thường.
.
“A Kim, cục cưng ở đây à?” Thân ảnh Tư Nam xuất hiện, A Kim lập tức nhào lại, quanh quẩn bên chân em, vui vẻ vẫy đuôi.
.
“Tiểu Thanh, em có muốn thử nấm hương nướng không?” Đường Tư Viễn thấy Tư Nam đã tới, cũng không chọc ghẹo A Kim nữa, đem xâu nấm hương nướng đưa cho Tiểu Thanh.
.
“Tư Nam, Phong Lân đâu?” Tu hỏi.
.
“Vừa ngủ lại rồi!” Tư Nam bĩu môi.
.
“Chúng ta đi nào!” Mạnh Ba đứng dậy.
.
“Ăn xong chưa?” Tư Nam hỏi.
.
“Rất ngon!” Kiệt Nhĩ trả lời.
.
“Không sao đâu! Ăn thêm chút nữa đi. Ba mẹ tôi ở trong phòng khách, nếu có ai đi qua, hai người nhất định sẽ thấy.” Tư Nam nhìn A Kim một chút, thấy anh gật đầu tiếp tục nói, “Khó có thời gian được ăn uống cùng nhau mà!”
.
“Thật sự không sao chứ?” Mạnh Ba nhìn Tư Nam.
.
“Yên tâm! Anh ấy trong phòng của tôi, không có gì đâu!”
.
“Gâu!” (Á) A Kim đột nhiên cắn quần Tư nam, ra ý bảo với em nơi này thiếu người.
.
“Hử?” Tư Nam nhìn ra xung quanh, đột nhiên đứng dậy, “Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, hay là chúng ta cùng đi lên nhìn qua Phong Lân một chút đi!”
.
“Làm sao vậy?” Tu cũng đứng dậy hỏi.
.
A Kha kéo Tu: “Anh để cho Tư Nam đi xử lí đi!” Có người không ở đây, hắn cũng đã sớm chú ý. Không đầy hai phút sau khi Tư Nam cùng Uông Phong Lân lên lầu, An Chi Huyến cũng đứng lên bỏ đi.
.
Tư Nam mang theo A Kim, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ nhanh chóng đi vào nhà.
.
“Mẹ, lúc nãy có người nào đi vào không mẹ?”
.
“Không có!” Mẹ Đường lắc đầu.
.
“Có chuyện gì sao?” Đường Chính Sâm thấp giọng hỏi, ba người một chó đã nhanh chóng đi lên lầu.
.
Tư Nam đẩy cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy Uông Phong Lân vẫn còn nằm ở trên giường, trong phòng cũng không có người nào khác.
.
“Gấu!” (Trong kia!) A Kim chạy về phía Toilet, hỗn đản! Đó là nơi ngọt ngào của ta với Tư Nam, không cho vào!
.
“Úi? Các người lên rồi à?” An Dĩ Huyên không nhanh không chậm từ trong toilet đi ra, “Tôi định muốn lên thăm Uông tổng một chút, nhưng mà nhu cầu cấp bách quá, thành ra phải giải quyết một chút, Tư Nam, cậu không để ý chứ?”
.
“Oh! Không có gì.” Tư Nam hít sâu một hơi, đem tâm tình bình tĩnh trở lại, “Phong Lân ngủ rồi, hay là chúng ta xuống dưới ăn thịt nướng tiếp đi!”
.
“Oh, được!” An Chi Huyến gật đầu.
.
“Xấu hổ quá, Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, giao Phong Lân lại cho hai người nhé!”
.
“Không sao!” Hai người gật đầu, bọn họ đương nhiên nhìn ra được An Chi Huyến tuyệt đối không chỉ là lên thăm Uông tổng rồi thuận tiện mượn Toilet một cách đơn giản như vậy.
.
“Đi thôi!” Tư Nam nhìn chó cưng đang phẫn hận quanh quẩn bên cạnh An Chi Huyến nói, đưa tay vuốt ve cổ của anh, trấn an tâm tình của anh.
.
“Gấu!” (Ghê tởm!)
.
“Tư Nam,” Anh Chi Huyến nhìn người kia đang ôn nhu vuốt ve con chó to, “Cậu cùng Uông tổng quan hệ tốt lắm à?”
.
“Uh.” Tư Nam mở miệng đáp.
.
“Nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, cậu có thương tâm không?”
.
“Nếu như anh ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại anh ấy.” Lời nói của Tư Nam phá lệ lạnh lùng, vẻ mặt thế nhưng vẫn tươi cười bình thản như mọi lần.
.
Trong lòng An Chi Huyến run lên, tại sao khuôn mặt tươi cười ấm áp hết sức đáng yêu này lại trở nên trong trẻo lạnh lùng như vậy?
.
“A Kim, ngoan nào!” Tư Nam vuốt ve mớ lông vàng trên đầu chó cưng, “Yên tâm, không có việc gì đâu!”
.
“Gâu!” (Uh!) nụ cười tươi rói đáng yêu kia lúc nào cũng có ma lực làm cho tâm mình trở nên bình an, bao nhiêu kích động lẫn phẫn nộ lúc nãy cũng được hòa tan trong nụ cười của em, chỉ cần một câu nói của em, bản thân anh cũng thật sự rất tin tưởng sẽ không thể có chuyện gì xảy ra.
.
“Tại sao lại là anh ta?” Anh Chi Huyến nhẹ giọng thở dài, nếu như đổi lại là người khác, bản thân gã ít ra cũng có thể nỗ lực hết mình so với đối thủ để chiếm lấy sự ưu ái của y, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là Uông Phong Lân? Nhìn kiểu gì gã cũng không có phần thắng!
.
“Cục cưng ngoan nào, đi xuống dưới sẽ cho cục cưng ăn cánh gà, chịu không nè?” Tư Nam ôn nhu nói chuyện với chó cưng, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tài của An Chi Huyến.
.
“Gâu!” (Được!) Cơ thể kia không thể ăn cái gì, vậy thì để cơ thể này ăn đi! Chỉ cần có Tư Nam bên cạnh, ăn cái gì cũng ngon hết!
.
“Tư Nam, cậu thích Uông tổng sao?” An Chi Huyến đột nhiên hỏi.
.
“Thích chứ! Anh ấy rất đáng yêu.” Tư Nam thuận miệng trả lời, tiếp tục đùa giỡn với chó cưng, “Không cho cục cưng tới cần COCO biết chưa?”
.
“Gấu gấu?” (Ai muốn tới gần nó chứ hả?)
.
“Không cho cục cưng hung dữ với nữ đồng nghiệp, có biết chưa? Các cô ấy rất tốt với Nam.” Tư Nam tiếp tục dặn dò chó cưng.
.
“Gầu gâu gấu gâu!” (Không được, mấy cô đó sẽ ăn tươi nuốt sống em cho coi!)
.
“Tư Nam…” An Chi Huyến không khỏi thở dài, lực hấp dẫn của gã không so được với Uông Phong Lân thì không tính, bây giờ ngay cả so với chó còn không bằng nữa là sao!
.
“Có gì vậy?” Tư Nam ngẩng đầu nhìn An Chi Huyến cười cười, “Xấu hổ quá, tôi với A Kim có thói quen như vậy rồi. Cục cưng chính là vợ của tôi đó!
.
“Gâu gâu!” (Anh là chồng!) cái này thuộc về vấn đề nguyên tắc.
.
“Vợ?” An Chi Huyến thiếu chút nữa rớt cằm, chẳng lẽ tình địch của gã không phải là Uông Phong Lân mà là con chó trước mặt sao?
.
“Ha ha, nhìn anh kìa! Không phải thật đâu, tôi nói giỡn đó!” Tư Nam nghiêng đầu cười.
.
“Oh!” An Chi Huyến hoàn toàn bị nụ cười rạng rỡ trước mặt hớp hồn, chỉ cần có thể nhìn thấy y cười tươi như vậy, gã có thể làm bất kì điều gì!
.
…
.
Biệt thự nhà họ Uông.
.
Uông Phong Lân nghiêng tay chống lên thành ghế salon, nhìn cha mẹ đang ngồi trước mặt, cái nhà này tại sao lại không có không khí ấm áp như nhà của Tư Nam vậy? Phòng rất lớn, nội thất cao cấp, nhưng tìm thế nào cũng không thấy được cảm giác ấm cúng. Từ nhỏ, câu mà mẹ đầu tiên và cũng là câu nhiều nhất mẹ nói với anh chính là: Mẹ phải dựa vào con rồi!” Mà câu cha nói nhiều nhất chính là “Con đừng tưởng là con của ta thì muốn cái gì sẽ có cái đó! Cái gì cũng phải dựa vào chính mình!” — không biết những thứ mình có ngày hôm nay có được tính là họ đã giáo dục thành công không nữa?
.
“Phong Lân, nếu con về rồi, thì ở đây luôn đi!” Mẹ Uông nhìn con mình, bà cảm thấy rất may mắn khi sinh ra được một đứa con tài giỏi như vậy, nếu không lấy cá tính lãnh huyết của Uông Thiên Đức, bản thân bà chắc cũng sớm bị đá ra khỏi cửa.
.
“Đúng vậy! Mẹ con rất lo lắng cho con đó!” Lui xuống hàng thứ hai Uông Thiên Đức bây giờ cũng phải kiêng kị đứa con của mình vài phần. Gây dựng sự nghiệp đã khó khăn, giữ vững sự nghiệp lại càng khó khăn hơn, đạo lí này ông biết rất rõ ràng. Huống chi, Uông thị bây giờ so với ba năm trước khi ông rời đi không biết đã mạnh và bề thế hơn trước bao nhiêu lần, nếu như đứa con trở mặt với ông, ông sợ là ông cũng không có sức để chống lại.
.
“Chuyện ở công ti còn nhiều lắm, con còn phải ở lại đó giải quyết một chút. Hôm nay con chỉ về nhà thăm hai người thôi.” Uông Phong Lân lắc đầu với mẹ, sau đó quay sang nói với cha, “Còn nữa, có một số việc, con không muốn nói nữa, đừng nhúng tay vào.”
.
“Chuyện công ti không phải có Tu Đức Uy giúp con sao?” Uông Thiên Đức đương nhiên biết con mình đang nói cái gì, nhưng ông cũng không muốn nhắc đến, “Ta nghe nói, con có một trợ lí mới, rất có năng lực.”
.
Nhắc tới Tư nam, Uông Phong Lân không nhịn được cảm xúc mà lộ ra một nụ cười mỉm: “Đúng vậy, người đó rất có năng lực, giúp Tu được rất nhiều! Hơn nữa lại vừa thông minh lại xinh đẹp.”
.
“Là nữ à?” Mẹ Uông rất chờ mong con mình sớm lập gia đình một chút.
.
“Là nam mẹ. Bất quá, con nghĩ cho dù là phụ nữ cũng có rất ít người đẹp hơn so với người đó.” Nghĩ đến đôi mắt trong veo kia liền cảm thấy ngọt ngào, không biết bây giờ không có mình, A Kim cũng “hôn mê”, em đang làm cái gì nữa?
.
“Phong Lân, con cũng đừng có làm loạn.” Nghe con mình tán dương một người đàn ông như vậy, Uông Thiên Đức có dự cảm không tốt.
.
“Ba, con luôn biết chắc mình đang làm cái gì, không phải sao?” Nhìn thẳng vào hai mắt cha mình, tuyến bố những chuyện bản thân đã quyết định thì sẽ không thể có người nào có khả năng cản trở.
.
“Con hiểu rõ là tốt rồi!” Uông Thiên Đức lắc đầu, “Ta lên lầu trước, con tâm sự thêm với mẹ con đi!” Nói xong liền xoay người đi lên lầu. Tung hoành thương trường đã nhiều năm như vậy, ông đương nhiên biết đối với chuyện không thể khống chế được thì phải dùng bộ dạng cùng thái độ như thế nào để bày ra ngoài. Bây giờ, đối mặt với con mình, ông đã không khống chế được cục diện rồi, vậy thì cứ tạm thời lui trước một bước đi!
.
“Phong Lân, ngày hôm qua Tỉnh Thượng Đan có đến thăm mẹ, đứ bé đó cũng không tệ lắm đâu!” Mẹ Uông rất là chờ mong con mình sớm cưới vợ nhanh một chút.
.
“Mẹ, cô ta có đẹp hay không, cũng không liên quan tới con!”
.
“Thiệt tình! Tại sao lại không liên quan chứ? Cha con lúc trước không phải sắp xếp cho con đính hôn với bên gia đình Tỉnh Thượng rồi sao? Hơn nữa, còn đang chuẩn bị hôn lễ cho con nữa mà!” Đối với mẹ Uông mà nói, chấp nhận tất cả chính là hạnh phúc.
.
“Cái đó là do bọn họ an bài, không liên quan đến con.” Uông Phong Lân cong môi cười cười, “Mẹ không hi vọng con mình hạnh phúc sao?”
.
“Có chứ hả!” Mẹ Uông không rõ tại sao con mình lại hỏi như vậy.
.
“Tỉnh Thượng Đan kia không mang lại hạnh phúc cho con được!” Như vậy coi như là giải thích rồi chứ? Nói nhiều nữa, mẹ nghe cũng không hiểu.
.
“Vậy con có người thương rồi?”
.
“Dạ! Người kia, chỉ cần bên cạnh em ấy, con sẽ cảm thấy rất an tâm, đầy đủ, trong lòng rất ấm áp.” Phải trở về nhanh một chút, chui vào trong vòng tay em ngủ một giấc.
.
“Lúc nào mang về đây cho mẹ nhìn một chút nha?” Nghe con mình nói như vậy mẹ Uông rất hào hứng.
.
“Đợi khi nào con khỏe mạnh lại hoàn toàn đi!” Uông Phong Lân hứa hẹn với mẹ, “Con tin chắc mẹ nhất định sẽ thích em ấy.”
.
“Chỉ cần con thích, người ta cũng không chê mẹ, mẹ làm sao lại không biết đạo lí mà không thích chứ hả?” Mẹ Uông cười, “Bây giờ là thời đại nào rồi? Ở đâu lại còn chuyện mẹ chồng nàng dâu chứ?”
.
“Con dâu?” Uông Phong Lân cười rộ lên, không biết bảo bối của anh biết được bản thân được gọi là con dâu thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa.
.
“Con cười cái gì?” Mẹ Uông nghi hoặc nhìn con mình.
.
“Không có gì cả! Chờ mẹ gặp em ấy sẽ biết ngay thôi.” Uông Phong Lân nhìn mẹ, “Dạo này mẹ thế nào rồi?”
.
“Cũng tốt lắm! Trừ hai mắt ra, dạo này nhìn mọi thứ càng lúc càng mờ rồi.”
.
“Bác sĩ nói thế nào mẹ?”
.
“Mạch máu trong mắt có khối u, thầy thuốc nói đây là do biến chứng của bệnh tiểu đường tạo thành, cũng không dễ chữa trị! Chỉ không cần chuyển thành u ác tính là được,” Mẹ Uông thở dài, “Hi vọng mẹ có thể nhìn được mặt cháu.”
.
“Ha ha, mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, cứ cố gắng tịnh dưỡng, sẽ không có việc gì đâu.” An ủi mẹ, Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ, cho dù hai mắt mẹ có tốt, sợ là cũng chẳng nhìn thấy cháu đâu!
.
“Được rồi! Con có người thương, mẹ cũng yên tâm rồi.”
.
“Cũng không còn sớm, mẹ đi nghỉ đi! Con cũng về!” Uông Phong Lân ra hiệu bảo người giúp việc đỡ mẹ lên lầu, “Mạnh Ba, đưa tôi về lại công ti.”
.
“Vâng ạ!” Mạnh Ba đi tới, đỡ Uông Phong Lâm đứng dậy.
.
“Ôi, con phải khỏe lên nhanh nhanh nha!” Mẹ Uông quay đầu lại dặn dò.
.
“Biết rồi, mẹ! Mẹ yên tâm đi! Nói với ba con về trước!”
.
“Được.” Đứng ở cầu thang, nhìn theo bóng đứa con được người khác dìu ra ngoài cửa, mẹ Uông nhẹ giọng thở dài, con mình càng lúc càng cách xa mình rồi. Cho tới bây giờ bà cũng chỉ chờ mong con mình không được thua kém bất kì ai, kế thừa gia nghiệp của Uông thị, bây giờ muốn bên cạnh con hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng mà không có khả năng nữa rồi.