Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 97: Chương 97: Giả bệnh




Biên&dịch: Lục Lam

Nguồn: bachngocsach

***

Lúc Hạnh Hoa đến viện Tử Đằng thì Thanh Thư đang trong lớp học.

Trụy Nhi thấy nàng muốn vào trong thì đưa tay ra ngăn cản: “Hiện đang trong tiết học, không thể đi vào.”

Hạnh Hoa biết Trụy Nhi biết võ, cũng không dám đối chọi với nàng ấy: “Trụy Nhi tỷ tỷ, ta có chuyện cần báo với cô nương, vô cùng gấp, không thể chờ lâu.”

Lúc này Trụy Nhi mới cho nàng đi vào.

Hạnh Hoa thấy Thanh Thư, nói: “Cô nương, sáng sớm hôm nay Hoa ma ma đã đi đến thôn Đào Hoa nói là người phát sốt, chỉ nằm ở trên giường không dậy nổi. Giờ Lâm lão thái gia với Lâm lão thái thái lại tới, chút nữa nhất định là sẽ muốn đến đây xem người đấy.”

Thanh Thư cảm thấy việc này quá vội vàng: “Giờ ta có về chủ viện cũng không ổn, nhất định là bọn họ đang đến rồi.”

Hạnh Hoa lại nói: “Lão thái thái nói, bởi cô nãi nãi vừa sinh xong dẫn đến thân thể suy yếu, sợ người lây bệnh cho cô nãi nãi nên đã để người ở chỗ tiên sinh dưỡng bệnh.”

Lấy cái cớ này cũng không tệ.

Phó Nhiễm vô cùng yêu thương nói với Thanh Thư: “Vậy con mau đi sang phòng Đông nằm.”

Thanh Thư xoa xoa mặt mình, nói: “Bộ dạng này của con cũng không giống là bệnh đến không dậy nổi á!”

Đã là giả bệnh, tất nhiên là không thể để cho bọn họ nhìn ra manh mối được.

Phó Nhiễm khẽ cười, nói: “Chuyện này còn không đơn giản ư, đợi lát nữa ta thoa ít phấn lên trên mặt con là được.”

Thanh Thư ôm Phó Nhiễm, mặt dán lên trên người bà: “Lão sư, người thật tốt.”

Trong lòng Phó Nhiễm mềm đến rối mù.

Sau khi hai người Lâm lão thái gia và lâm lão thái thái nói xong lời thề độc, đã được Cố lão thái thái dẫn sang sương phòng. Lúc này cũng đúng lúc Cố Nhàn tỉnh.

Vừa trông thấy hai người, Cố Nhàn đã muốn đứng dậy.

Cố lão thái thái thấy thế vội vàng tới ấn Cố Nhàn về: “Giờ ngươi không thể cử động, cứ nằm im đó.”

Mặt mũi Lâm lão thái gia hiền từ nói: “Đúng vậy đó! Con vừa sinh xong còn phải cẩn thận tĩnh dưỡng.”

Mặt Cố Nhàn lộ vẻ cảm động: “Cảm ơn cha.”

Dưới cái nhìn chăm chăm của Lâm lão thái gia, Lâm lão thái thái đanh mặt nói: “Vợ Nhận Ngọc này, cẩn thận ở cữ. Tháng này ngươi đừng có rời giường, không sau này về già sẽ phải khổ lắm đấy.”

Cố Nhàn vô cùng áy náy nói: “Cha, mẹ, thực xin lỗi hai người, ta không thể sinh con trai cho tướng công.”

Cố lão thái thái lập tức sầm mặt.

Lâm lão thái gia cười nói: “Ngươi đúng là đứa nhỏ ngốc, chuyện này có gì mà phải xin lỗi, cháu gái ta cũng thích giống vậy mà.”

Vẻ mặt này, muốn bao nhiêu hiền từ thì có bấy nhiêu.

Lâm lão thái thái cố nặn ra một câu: “Chớ có suy nghĩ lung tung, hiện giờ quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho bản thân. Người tốt lên rồi, đến lúc đó cho bọn ta thêm đứa cháu trai là được.”

Bà ta vừa oán lại vừa hận, có thể nói ra lời này đã là cực hạn. Nếu bảo bà ta ôn tồn nhỏ nhẹ với Cố Nhàn, bà ta thật sự không làm nổi.

Cố Nhàn không biết nguyên do trong này, nghe xong mấy lời này còn rất cảm động: “Cha, mẹ, các người thật tốt.”

Nói xong, Cố Nhàn còn quay qua nói với Cố lão thái thái: “Mẹ, người cũng nghe được rồi chứ? Sau này người cũng không cần lo cho ta nữa rồi.”

Đương lúc nói câu này, ngữ khí như một cô gái nhỏ đang hờn dỗi.

Hoa ma ma thầm thở dài một hơi trong lòng, với tính tình này của cô thái thái, nếu không có lão thái thái che chở, e là sớm đã bị người nhà họ Lâm ăn sống nuốt tươi rồi.

Cố lão thái thái cười nói: “Ừ, ông thông gia và bà thông gia thông tình đạt lí như vậy, con phải cố gắng chăm sóc bản thân. Có vậy, bọn họ mới không phải lo lắng vì con.”

Cố Nhàn gật đầu.

Lâm lão thái gia nói: “Vợ Thừa Ngọc à, vậy ngươi nghỉ ngơi đi, chờ mấy ngày nữa bọn ta lại tới thăm ngươi.”

Cố Nhàn lắc đầu nói: “Không cần đâu cha, giờ trời nóng như vậy, sao có thể để người và mẹ chịu bon ba qua lại. Chờ khi ta ra tháng, sẽ cùng đứa bé quay về trấn vấn an hai người.”

Lâm lão thái thái nghe nói như thế, thần sắc dịu đi một chút: “Được.” May là Cố Nhàn không giống lão thái bà kia, nếu không nhất định bà ta phải để nhi tử bỏ vợ.

(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Ra khỏi sương phòng, Lâm lão thái gia muốn đi nhìn Thanh Thư. Đứa trẻ sinh bệnh, bọn họ đã đến thì nhất định phải đi thăm mới được.

Cố lão thái thái gật đầu nói: “Lúc ấy Tiểu Nhàn sinh con, Thanh Thư phát sốt cũng không thể phân tâm chăm sóc, nên đã xin nhờ tiên sinh để ý giúp. Cũng may tiên sinh hảo tâm, nghe vậy thì đáp ứng ngay.”

Mấy người vừa đi vào viện Tử Đằng đã ngửi thấy mùi thuốc, Lâm lão thái gia thầm nói ấy vậy mà bị bệnh thật. Thật ra ông và Lâm lão thái thái đều nghĩ giống nhau, cho rằng Thanh Thư giả bệnh.

Tân Nhi mời mấy người vào phòng.

Lâm lão thái gia trông thấy Phó Nhiễm đang đứng ở trong, ngẩn ra rồi mới lên tiếng: “hẳn người là tiên sinh của Thanh Thư phải không?”

Lâm lão thái thái vừa vào phòng cũng nhìn chăm chăm Phó Nhiễm. Bà ta muốn nhìn xem cái người thu đến sáu trăm lượng bạc tiền học phí một năm, có bộ dạng dài ngắn thế nào. Cho mình là sao Văn Khúc hạ phàm ư mà cũng dám thu nhiều tiền như vậy.

Vừa nhìn thì thấy trên người Phó Nhiễm khoác áo lưới màu xanh nhạt, dưới là một bộ váy Bách Hoa, một đầu tóc xanh dùng một loại trâm cài lưu ly bảy màu rất độc đáo búi lên. Chỉ một thân đơn giản như vậy, nhưng vưuaf thanh nhã lại thêm vài phần khí chất xuất trần.

Phó Nhiễm thấy Lâm lão thái gia cứ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Về phần Lâm lão thái thái, nàng nhìn cũng không thèm nhìn, sợ đau mắt.

Tướng tùy tâm sinh, nhìn tướng mạo Lâm lão thái thái đã biết bà ta là người cay nghiệt xảo trá lại khó dây vào. Mà Lâm lão thái gia nhìn như hiền lành, nhưng bên trong thì lại là người dối trá xấu xa.

Ánh mắt khinh thường kia, làm cho Lâm lão thái thái máu dồn lên não hận không thể quăng một bạt tay qua. Chẳng qua chỉ là một bà cô không gả nổi ra ngoài, dựa vào đâu mà dám xem thường bà ta.

Phó Nhiễm nhàn nhạt nói: “Lúc phát sốt Thanh Thư vẫn luôn lẩm bẩm xin lỗi tổ phụ tổ mẫu. Nếu các người đã đến, chốc nữa hãy khuyên giải con bé cho tốt.”

Nói xong, nàng đi ra ngoài.

Thanh Thư với gương mặt nhợt nhạt nằm ở trên giường, nhìn bộ dạng ốm yếu này Lâm lão thái gia lại không nghi ngờ là nàng giả bệnh nữa.

“Tổ phụ, tổ mẫu, ta thật sự xin lỗi.” Thanh Thư cúi thấp đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai người.

Lâm lão thái gia nói: “Thanh Thư, mặc dù ngày ấy ngươi có chút vọng động, nhưng tổ phụ cũng biết là ngươi chỉ lo lắng cho an nguy của mẹ ngươi và muội muội thôi. Lần này, chúng ta không trách ngươi.”

Thanh Thư ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin hỏi lại: “Tổ phụ, tổ mẫu, hai người không trách ta nữa?”

Lâm lão thái gia nói: “Ừ, chúng ta không trách ngươi. Ngươi an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày khỏe lại.”

Thanh Thư lại vội vàng hỏi: “Cũng sẽ không tiếp tục đánh ta?”

Thấy Lâm lão thái gia lắc đầu, Thanh Thư thở hắt ra một hơi rồi nói: “Lần trước tổ mẫu đánh ta đến toàn thân đau nhức, nhiều ngày sau vẫn không tiêu hết, thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon.”

Cái đồ nghiệp chướng ngỗ nghịch bất hiếu, Lâm lão thái thái hận không thể đánh chết nàng ngay tức khắc.

Phó Nhiễm vừa đi tới cửa nghe vậy thì tạm ngừng bước chân, sau đó lại nhấc chân bước ra ngoài.

Cố lão thái thái nói: “Bảo bối đừng sợ, tổ mẫu con đã đồng ý với ta, sau này sẽ không ra tay với con.”

Nếu lại dám ra tay đánh đứa nhỏ nhà bà, bà sẽ không tha cho lão thái bà chết bằm này đâu.

“Thật ư?”

Thấy Cố lão thái thái gật đầu, Thanh Thư vui vẻ ra mặt, đây thật là chuyện vui ngoài dự tính nha!

Lâm lão thái thái thấy dáng vè đó của nàng, tâm trạng lại càng kém: “Giờ cũng gần đến trưa rồi, bọn ta phải trở về thôi. Nếu không sẽ không kịp bữa trưa mất.”

Nếu như là trước kia thì Cố lão thái thái nhất định sẽ giữ hai người lại ăn cơm xong rồi mới đi. Nhưng giờ đây hai bên đã chán ghét nhau ra mặt rồi nên cũng không giữ lại mà đồng ý, đưa hai người tới cửa xong thì quay về.

Cố lão thái thái mệt mỏi ngồi dựa vào sau ghế. Chỉ hy vọng tiểu Nhàn sớm khỏe lại, sau đó nhanh chóng đi Kinh Thành, chỉ có khi cắt đuôi được mấy người cực phẩm này thì mới có thể trải qua thời gian thư thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.