Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
Viên San Nương tức giận bừng bừng, dẫn theo nha hoàn rời đi.
Hoa ma ma lau nước mắt cho Thanh Thư, an ủi nàng: “Cô nương đừng khóc, thái thái luôn không kiêng kỵ như vậy, người đừng để lời của nàng ta ở trong lòng.”
Nàng còn ước gì Viên San Nương càng vượt khuôn càng tốt nữa kìa. Nhưng mà rõ ràng, không phải một chút đầu óc Viên San Nương cũng không có.
“Ta không sao.” Sau khi lau hết nước mắt, Thanh Thư và Hoa ma ma cùng trở về nhà chính.
Chung ma ma thấy vành mắt nàng hồng hồng, hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
Thanh Thư không muốn nói thật, lập tức lắc đầu nói: “Bị cát bay vào bắt.”
Chung ma ma cũng không hỏi tiếp, có thể làm cho biểu cô nương chịu ấm ức ngoài thái thái với đại thiếu gia thì cũng chằng còn ai.
Buổi trưa, Cố lão thái thái trở về. Thấy Thanh Thư có vẻ mệt mỏi, Cố lão thái thái lộ vẻ lo lắng hỏi: “Thanh Thư, có phải con khó chịu ở đâu hay không?”
Thanh Thư lắc đầu nói: “Con không sao. Bà ngoại, con không thể ở sân viện kia, người đừng bảo người làm thu dọn nữa.”
Cố lão thái thái vô cùng tinh ý, lạnh mặt hỏi: “Có phải mợ con lại nói cái gì đó hay không?”
Thanh Thư cúi thấp đầu không nói gì.
Cố lão thái thái cũng không ép hỏi Thanh Thư, chỉ nói: “Con thích thì cứ vào ở, không cần sợ nàng ta. Cái nhà này, đến giờ vẫn là bà ngoại làm chủ.”
Thanh Thư ôm Cố lão thái thái, nói khẽ: “Bà ngoại, người nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”
Nàng xin cái viện này, thật ra cũng có một chút dò xét. Xem thử người mợ Viên San Nương này có thật sự hung ác như suy nghĩ của nàng hay không, kết quả là đến cả lời mình đã nói nữ nhân này cũng không thừa nhận. Người không có giới hạn như vậy, còn có cái gì không làm được.
Cố lão thái thái vui tươi hớn hở nói: “Sống lâu trăm tuổi, vậy chẳng phải là đã thành lão yêu tinh rồi. Có điều con yên tâm, dù như thế nào bà ngoại cũng phải thấy con lấy chồng sinh con xong mới buông tay nhắm mắt được.”
Nghe bà nói như thế, nước mắt Thanh Thư tuôn rơi. Bà ngoại nàng chắc chắn là bị hại chết. Chỉ là một mình Viên San Nương làm hay cùng một giuộc với Cố Hòa Bình thì còn chưa biết. Nhưng cho dù là ai, nàng cũng sẽ không buông tha.
Cố lão thái thái không ngờ mình chỉ nói đùa một câu, lại làm Thanh Thư phản ứng lớn như vậy: “Không khóc, bé ngoan không khóc. Con yên tâm, bà ngoại nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.“. Tiên Hiệp Hay
Dỗ nửa ngày lão thái thái mới khiến cho Thanh Thư tươi cười trở lại.
Thừa dịp Thanh Thư ngủ trưa, Cố lão thái thái gọi Hoa ma ma tới: “Viên San Nương đã nói cái gì với Thanh Thư, làm cho đứa nhỏ này phản ứng lớn như vậy?”
Hoa ma ma kể lại những gì Viên San Nương nói hôm nay cho Cố lão thái thái, nửa chữ cũng không thiếu.
Trong mắt Cố lão thái thái lóe lên tia nghiêm nghị.
Hoa ma ma nói: “Lão thái thái, thái thái càng ngày càng quá phận. Lão thái thái, người không thể tiếp tục bỏ mặc như vậy.”
Bà vẫn luôn khuyên Cố lão thái thái quản chế Viên San Nương, đáng tiếc Cố lão thái thái không nghe, mặc kệ Viên San Nương làm mưa làm gió trong phủ.
“Quản? Quản thế nào?” Không phải bà chưa từng quản. Thời điểm nghiêm trọng nhất, bà còn đưa Viên San Nương về Viên gia. Nhưng chân trước vừa đưa đi, chân sau Cố Hòa Bình đã tới cầu tình. Bà không đồng ý thì Cố Hòa Bình sẽ ngày ngày chạy tới Viên gia hỏi thăm Viên San Nương. Cứ như thế, trái lại càng làm Viên San Nương kiêu ngạo hơn.
Vài lần như thế, bà cũng lười quản. Dù sao, thiệt hại sau cùng cũng không phải bà.
Hoa ma ma nói: “Lão thái thái, lão thấy lời Kỳ phu nhân nói không phải không có lý. Lão thái thái, người nạp thiếp cho đại lão gia đi! Như vậy, đại lão gia cũng không còn cứ gặp chuyện là lại nghe theo hai cô cháu Viên thị.”
Vốn đại lão gia cũng hiếu thuận, nếu không có người thổi gió bên gối thì sẽ không càng ngày càng xa cách với chủ tử.
Cố lão thái thái lắc đầu nói: “Sau này chớ nên nhắc lại vấn đề này nữa.” Từ trước đến nay bà vẫn luôn chán ghét thiếp thất, cũng không cho phép trượng phu nạp thiếp. Chuyện mình không muốn thì cũng đừng làm với người khác. Cố Hòa Bình muốn nạp thiếp bà sẽ không ngăn cản, nhưng bà sẽ không làm chuyện như vậy.
Hoa ma ma lại nói: “Lão thái thái, bây giờ biểu cô nương đã thông suốt rồi. Thái thái lại luôn châm chọc khiêu khích như vậy, đừng nói biểu cô nương thường xuyên ở Cố gia, sợ là sẽ không dám tới nữa.”
Bây giờ ở trong lòng Cố lão thái thái, Thanh Thư là quan trọng nhất, ngay cả Cố Nhàn cũng phải kém một bậc. Lời này của Hoa ma ma, nắm trúng chỗ yếu của Cố lão thái thái.
Thấy Cố lão thái thái không hé môi, Hoa ma ma lại tiếp tục nói: “Bây giờ cái gì đại lão gia cũng đều nghe hai cô cháu Viên thị đấy, cứ tiếp diễn như vậy, sau này cô nãi nãi ở Lâm gia chịu ấm ức, đại lão gia cũng sẽ không làm chỗ dựa cho nàng.”
Cố lão thái thái trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Chuyện này chờ ta suy nghĩ lại.”
Dù không đồng ý, nhưng cũng không kịch liệt phản đối giống lúc trước. Có chỗ do dự là tốt rồi, chỉ cần thêm chút sức nữa, bà tin rằng lão thái thái sẽ đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng.
Buổi tối ngày hôm đó, Cố lão thái thái nói với Thanh Thư: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của phu nhân huyện lệnh, bà ngoại phải đi dự tiệc. Thanh Thư, con đi cùng ta đi!”
Thanh Thư gật đầu nói: “Vâng.”
Ngày thứ hai lúc Thanh Thư đang rửa mặt, Hoa ma ma bưng một cái hộp gỗ lim nhỏ đi đến.
Bên trong hộp nhỏ, có đặt một chuỗi vòng cổ vàng ròng. Trên chiếc vòng cổ khảm vài viên đá quý màu đỏ, viên ở chính giữa to như long nhãn vậy.
Thanh Thư nhìn chuỗi vòng cổ này, rất là chấn động. Không nói gì khác, giá trị mấy viên huyết bảo thạch này đã quá mấy trăm lượng bạc. Hơn nữa chế tác cũng rất tinh xảo, không có bảy tám trăm lượng bạc thì sẽ không đến tay được.
Vòng cổ quý giá như thế lại thuận tay lấy ra, suy cho cùng thì vẫn là bà ngoại nàng nhiều tiền a!
Hoa ma ma lấy vòng cổ ra đeo lên cho Thanh Thư.
Thanh Thư vuốt viên hồng ngọc ở giữa cái vòng cổ, do dự nói: “Ma ma, hay là đừng đeo nữa, nhỡ đánh mất thì phải làm sao bây giờ?”
Thật ra không phải nàng sợ mất, mà cảm thấy cái vòng này rất dễ làm người khác chú ý. Ngộ nhỡ lọt vào mắt kẻ có tâm thì sẽ gặp chuyện không may, nàng cũng không muốn bị kẻ khác bắt cóc.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Hoa ma ma cười nói: “Cô nương không cần lo lắng, đến lúc đó Hạnh Vũ và Kiều Hạnh sẽ chăm sóc người.”
Đúng vào lúc này, nha hoàn bên ngoài cất giọng nói: “Lão thái thái, phu nhân đến thỉnh an.”
Vốn Thanh Thư không muốn mang cái vòng này, thế nhưng lúc này lại đổi ý. Lúc trước chỉ vì nàng đeo khóa trường mệnh và vòng tay râu tôm, Viên San Nương đã oán hận không dứt. Nếu nhìn thấy chuỗi vòng cổ hồng ngọc này, sợ là sẽ nuốt sống nàng mất.
Lần này Viên San Nương có việc xin Cố lão thái thái: “Mẫu thân, con muốn lĩnh trước năm tháng tiền tiêu vặt.”
“Trong nhà không thiếu ăn cũng chẳng thiếu mặc cho ngươi, cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Viên San Nương cũng muốn giấu giếm, tiếc là việc này không gạt được, lão thái thái chỉ cần sai người đi nghe ngóng thì sẽ biết liền: “Tiểu đệ của con xem mặt với nhà người ta xong rồi, sau tết Đoan Ngọ cần phải gửi sính lễ. Trước đó mẫu thân của con sinh bệnh đã dùng hết chút tiền để dành trong nhà rồi, nên mới muốn mượn một trăm lượng bạc cho đệ đệ của con đặt mua sính lễ.”
Nói cho dễ nghe là mượn, còn không phải là bánh bao đánh chó có đi không có về sao. Chỉ là Cố lão thái thái thấy Viên San Nương khóc lóc kể lể cả buổi, nên mềm lòng đáp ứng.
Đệ đệ lấy vợ mà lại muốn tỷ tỷ bỏ tiền đặt mua sính lễ, loại chuyện này những người Viên gia không biết xấu hổ mới làm được. Chẳng qua Cố lão thái thái đã sớm biết đức hạnh người Viên gia như vậy, tức khắc mí mắt cũng chưa nâng đã nói: “Gần đây sinh ý trong cửa hàng cũng không tốt, sổ sách cũng không còn nhiều tiền. Muốn lấy trước năm tháng tiền tiêu vặt, chuyện này chắc chắn không được.”
Viên San Nương tức giận xiết chặt nắm tay. Có thể tùy tiện cho con nha đầu kia đến mấy trăm lượng tiêu xài, đến lượt nàng muốn lấy mấy tháng tiền tiêu vặt hàng tháng thì lại không có. Lão bà này, đúng là bất công thiên vị đến không còn giới hạn rồi.
Viên San Nương nhịn lại tức giận nói: “Vậy con cầm trước tiền tiêu vặt hai tháng.”
Cố lão thái thái khoát khoát tay nói: “Đây là lần cuối cùng, sau này không được tiếp tục lấy trước tiền sinh hoạt hàng tháng. Nếu không, người nào cũng giống như ngươi, còn không phải thành một đống rối loạn ư!”
Viên San Nương cúi đầu nói: “Vâng, nương.” Nàng ta sợ ngẩng đầu lên, sẽ bị Cố lão thái thái thấy được hận ý trong mắt mình.
Lời tác giả: Canh năm ngày mai, thời gian không xác định.
Edit: Tuần này 1 chương nhé các bạn.