Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
Thanh Thư cố ý đi thay một bộ váy gấm đỏ Hàng Châu được Cố lão thái thái mang từ phủ thành về, chải kiểu tóc hai búi, hai bên trái phải của búi tóc có cài năm bông hoa mai vàng nhỏ, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ hồng ngọc.
Xong xuôi ra ngoài, nhìn thấy Viên San Nương quay lại, Thanh Thư nhân cơ hội gọi một tiếng: “Cữu mẫu.”
Viên San Nương quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng ngọc đeo ở cổ nàng.
Lông mày Cố lão thái thái không khỏi nhăn lại. Cái dáng vẻ này giống như tám trăm năm cũng chưa thấy thứ tốt vậy, may mà còn trong nhà, nếu là đi ra ngoài xã giao lại sẽ bị người ta chê cười.
Thật ra Cố lão thái thái không hà khắc với Viên San Nương, mỗi mùa cấp tám bộ xiêm y, hai bộ trang sức. Mỗi tháng Viên San Nương còn có hai mươi lượng bạc tiền tiêu vặt, hơn nữa, hàng tháng hai đứa bé cũng có hai mươi lượng bạc.
Ở Thái Phong huyện, mười lượng bạc đã đủ cho một nhà người bình thường tiêu cả năm rồi. Ngay cả những nhà có năm sáu miệng ăn trong huyện, mỗi tháng chỉ cần có mười lượng bạc tiền sinh hoạt cũng đã bảo đảm trên bàn cơm bao giờ cũng có thịt.
Đáng tiếc Viên San Nương vẫn chưa thấy đủ. Đối với nàng ta, sáu mươi lượng bạc mang đi mua đồ trang sức còn không đủ. Nàng ta vẫn luôn mong Cố Hòa Bình tiếp quản gia nghiệp, không còn bị Cố lão thái thái khống chế nữa. Nếu thế, nàng ta có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó, chứ không giống bây giờ, đi dạo chơi thấy được đồ tốt cũng chỉ có thể trông mà thèm.
Thanh Thư lại gọi một tiếng: “Cữu mẫu.”
Viên San Nương lấy lại tinh thần, vẻ mặt ghen ghét nói: “Bà bà, cái vòng này thật đẹp, người cũng cho Bảo Châu một cái đi!”
Đối với sự vô liêm sỉ của Viên San Nương, Thanh Thư lại có một nhận thức mới rồi.
Trong mắt Cố lão thái thái lướt qua vẻ chán ghét, lạnh nhạt nói: “Cái chuỗi vòng cổ hồng ngọc này không phải ta mua, là lễ vật Kỳ phu nhân tặng dịp sinh thần ba tuổi của Thanh Thư.”
Kỳ phu nhân mở một cửa hàng trang sức ở phủ thành, có không ít thứ tốt trong tay. Bà ấy quen biết với Cố lão thái thái hơn hai mươi năm, đã biết Thanh Thư là người quan trọng nhất với bà, tất nhiên lễ vật tặng Thanh Thư sẽ không đơn giản.
Viên San Nương tin mới là lạ. Không có bảy tám trăm lượng bạc sao mua được cái vòng này, sao Kỳ phu nhân có thể tặng cái con nha đầu kia thứ quý giá như vậy.
Cố lão thái thái thấy nàng ta không tin cũng lười nói nữa: “Ngươi trở về trông nom Phú Quý với Bảo Châu đi!'
Vào lúc Phú Quý hơn ba tháng, Viên San Nương ngã bệnh. Lúc ấy Lão thái thái sợ Viên San Nương lây bệnh cho đứa nhỏ, nhưng Viên San Nương lại cho rằng lão thái thái muốn cướp con của mình, sống chết không đồng ý. Sau đó, cũng không dám ôm nhi tử đến nhà chính. Sau này sinh ra Bảo Châu, nàng ta ngược lại muốn ôm nữ nhi đến cho Cố lão thái thái nuôi. Đáng tiếc lúc này Cố lão thái thái đã chán ghét vợ chồng hai người, hơn nữa Thanh Thư cũng đã ra đời rồi, tất nhiên không muốn nuôi con cho bọn họ nữa.
Bình thường cũng ít khi thấy mặt nên đối với hai đứa trẻ ấy, Cố lão thái thái cũng không có cảm tình gì.
Viên San Nương mang theo một bụng tức giận bỏ ra ngoài.
Thanh Thư thấy nàng ta đi rồi, nhanh chóng về phòng đổi chuỗi vòng ngọc đeo ở cổ thành khóa vàng trường mệnh.
Cố lão thái thái thấy hơi kỳ lạ nên hỏi: “Đeo lên nhìn thật đẹp, sao lại đổi vậy?”
Thanh Thư lắc đầu nói: “Hoa ma ma nói cái vòng này rất đắt tiền, ngộ nhỡ làm mất thì làm sao bây giờ?”
Cố lão thái thái mỉm cười: “Sao dễ mất như vậy được. Có điều… không đeo cũng tốt.”
Thanh Thư lắc đầu nói: “Bà ngoại, tiền tài động nhân tâm. Dù sao chúng ta cẩn thận một chút cũng không thừa.”
Những thứ như khóa vàng trường mệnh và vòng cổ vàng, đối với những người giàu có trong thị trấn chẳng phải là thứ hiếm có gì. Nhưng chiếc vòng cổ hồng ngọc này, sợ rằng nhà có tiền nhất là Thang gia và Hứa gia ở Thái Phong huyện còn chưa chắc đã cho đứa nhỏ nhà họ. Bởi thế, vẫn nên khiêm tốn một chút cho ổn thỏa.
Cố lão thái thái cười nói: “Con nói vậy cũng đúng.”
Nhạc Hương Hương cũng đi theo Ngụy Lan tham dự sinh thần của thái thái huyện lệnh, nhìn thấy Thanh Thư thì rất vui vẻ: “Làm sao lại tới muộn như vậy, ta chờ muội cả buổi rồi.”
Thanh Thư tốt tính nói: “Dọc đường nhiều xe ngựa nên chậm trễ một lúc.”
Hai người thì thầm với nhau một lát rồi theo trưởng bối đi xem kịch.
Màn kịch đầu tiên, huyện lệnh phu nhân chọn vở 《Thanh Tuyền ký》. 《Thanh Tuyền ký》 là câu truyện xưa kể về một thiên kim tiểu thư bỏ trốn với người trong lòng, sau đó bị ngược đãi rồi chết thảm.
Vở kịch này là bản cải biên dựa trên một truyện xưa trong 《Mộng phù du 》 do Thủy Hiển hoàng hậu viết, có ý khuyên răn các cô nương trẻ tuổi cần cẩn thận lòng người hiểm ác. Trước hoa dưới trăng dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng trong chớp mắt lại có thể biến thành lá bùa đòi mạng.
Nghe thấy tiếng khóc bi thương trên sân khấu, Nhạc Hương Hương kề tai Thanh Thư nói nhỏ: “Cũng không biết Huyện lệnh phu nhân nghĩ thế nào mà lại chọn một vở kịch như vậy?”
Nhạc Hương Hương tưởng sinh thần tất nhiên là sẽ nghe hí kịch vui mừng náo nhiệt, ai ngờ lại nghe cái vở kịch này đây!
Vở kịch này Nhạc Hương Hương đã nghe nhiều lần, nàng ấy rất không thích Trần Thanh Tuyền. Cha mẹ huynh trưởng yêu thương nàng ta như vậy, thế mà nàng ta lại vì người nhà phản đối việc hôn nhân mà bỏ trốn cùng nam nhân kia. Hoàn toàn không thèm nghĩ đến người nhà nàng ta sẽ phải đối mặt với cái gì sau khi nàng ta bỏ trốn. Cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, nàng không cảm thấy đáng thương chút nào.
Thanh Thư nghe thấy lời của nàng ấy, cười nói: “Ta cũng cảm thấy nàng ta là gieo gió gặp bão.”
Thấy ý nghĩ của Thanh Thư với mình giống nhau, Nhạc Hương Hương rất vui vẻ. Trước đó nàng ấy có nói với cô nương Hứa gia quan điểm của mình, kết quả là họ nói nàng không có lòng thông cảm: “Thanh Thư, muội đúng là tri kỷ của ta a!”
Kết thúc vở 《Thanh Tuyền ký》, rất nhiều các phu nhân và cô nương đều nước mắt thành dòng*. Ngay cả Cố lão thái thái cũng lau nước mắt mấy lần.
*Chú ý: Ở đây nguyên ý của tác giả là “khóc thành lệ nhân” 泪人, ý miêu tả người nào đó dễ khóc, hay khóc, người như làm từ nước vậy. Mình thay cụm từ này vì thấy nó không quá phổ biến, mang nặng âm hán Việt.
Cũng may vở kịch thứ hai Lý thái thái chọn chính là 《Ngũ nữ mừng thọ》. Vở kịch này vui vẻ náo nhiệt, quét sạch không khí ngột ngạt đè nén vừa rồi.
Dùng xong cơm trưa trong nhà huyện lệnh, Thanh Thư lại theo Cố lão thái thái về nhà.
Đến cửa chính, Nhạc Hương Hương nói: “Thanh Thư, ngày mai muội tới nhà ta chơi đi!” Thanh Thư khéo léo từ chối.
Nghe thấy Thanh Thư nói muốn ở nhà đọc sách viết chữ, Nhạc Hương Hương nói: “Đọc sách có gì vui, nhàm chán vô vị.” Mỗi lần đọc sách, chỉ nhìn một lúc thôi nàng đã ngủ mất rồi.
Thanh Thư cười nói: “Ta thấy rất thú vị đấy.” Cho dù Nhạc Hương Hương không thích đọc sách thì chờ nàng ấy đủ tuổi, Lan di nhất định sẽ đưa nàng ấy đi nữ đường. Cho nên, nàng cũng sẽ không ra vẻ nho nhã mà nói những thứ như đọc sách tốt cho tương lai.
Ở trên xe ngựa, Thanh Thư thấy tâm tình Cố lão thái thái nặng nề: “Bà ngoại, người làm sao vậy?”
Thật ra Thanh Thư biết rõ, chắc là sau khi xem 《Thanh Tuyền ký》 tâm tình Cố lão thái thái mới không tốt.
Cố lão thái thái xoa đầu Thanh Thư, ôn nhu nói: “Bà ngoại không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi.”
Vừa về đến nhà, Thanh Thư đã đi ngủ trưa luôn.
Thanh Thư không ở bên cạnh, Cố lão thái thái cũng không còn giả bộ nữa, ngồi trên giường mềm mệt mỏi nói với Hoa ma ma: “Ngươi nói xem, nếu sau này Lâm Thừa Ngọc đối xử lạnh nhạt với hai mẹ con A Nhàn và Thanh Thư thì phải làm sao bây giờ?”
Vở 《Thanh Tuyền ký》 hôm nay đã kích thích thần kinh nhạy cảm của Cố lão thái thái, bởi vì Cố Nhàn và Lâm Thừa Ngọc cũng là tự định chung thân. Riêng điểm ấy thôi cũng đã bị nhà chồng coi thường.
Sau khi Hoa ma ma biết rõ nguyên do bèn nói: “Lão thái thái, cô nãi nãi là cô gia cưới hỏi đoàng hoàng dẫn về, không giống với Trần Thanh Tuyền này. Hơn nữa cô gia có thể trúng cử, cũng là dựa vào lão thái thái ngài, hẳn là sẽ không lòng lang dạ sói như vậy.”
Không bao lâu sau khi Lâm Thừa Ngọc cưới Cố Nhàn liền đi học viện Bạch Lộ ở phủ thành đọc sách. Tuy nói với bên ngoài là có một lão tiên sinh trọng tài năng của mình, tiến cử hắn tới học viện Bạch Lộ học tập. Nhưng trên thực tế, là Cố lão thái thái nhờ Kỳ phu nhân giúp đỡ, hao tốn một món tiền lớn mới làm cho lão tiên sinh kia tiến cử vào trong.
Vào học viện Bạch Lộ bốn năm, Lâm Thừa Ngọc mới trúng cử, vậy có thể thấy Lâm Thừa Ngọc cũng không phải người tài gỏi, nhưng cũng vẫn rất chịu khó.
Cố lão thái thái hung dữ nói: “Nếu hắn dám lòng lang dạ sói, ta cũng sẽ không cho hắn sống dễ chịu.”
Edit: Do có nhiều việc bận, cho nên lịch hiện giờ sẽ là 1 tuần 1 chương nhé các bạn. Bao giờ có lịch mới mình sẽ thông báo. Từ giờ mình sẽ đổi xưng hô của Thanh Thư với Viên San Nương từ “mợ” => “Cữu mẫu”, với Cố Hòa Bình thì là “cữu cữu” nhé. Lý do của sự thay đổi thì chờ chương 29 sẽ biết.