Edit: Lavender – Blue
Thương Linh Nhi nhìn trong gương mặt nhỉ trong gương, vươn tay, đọc chú ngữ lần nữa. Qua nửa ngày, cô phát hiện. Không dùng được. Trong gương là mặt một đứa trẻ.
Nắm thật chặt quả đấm. Tức chết cô. Quỷ tha ma bắt Thương Bình Nhi.
Cô không ngờ rằng mình bất cẩn như vậy,. Chẳng những để cho hắn trộm mất Kim Đan.Còn biến cô thành bộ dạng hiện tại này. Gương mặt này, cô cũng nhớ, lúc cô tu luyện một trăm năm, hình người đầu tiên biến ra chính là dáng vẻ này.
Bây giờ thì tốt rồi, cô chẳng những để người ta đoạt mất Kim Đan. Pháp lực cũng bị ảnh hưởng.
Nghĩ tới sau khi rơi xuống đất, sau lưng có người. Lúc đó, là Thương Bình Nhi hạ phong ấn.
Đáng chết Thương Bình Nhi phong ấn pháp thuật của cô. Đáng ghét đáng ghét, quá đáng giận.
“A ——” thật là tức chết cô. Nghĩ tới đây, cô la một tiếng.
“A ——”
“Bùm.” một tiếng, cửa bị người ta đẩy ra. Tư Đồ Đạt Viễn vọt vào.
Thương Linh Nhi sững sờ, tiếng thét chói tai dừng lại.
“Anh về rồi?” Thương Linh Nhi không hiểu anh xông vào làm gì?
“Cô vừa mới hét cái gì?” Cô đứng ở trước gương làm cái gì? Xem xem giống như cô không có việc gì? Vậy cô kêu la cái gì?
“Hả?” Thương Linh Nhi không hiểu anh có ý gì.
“Tôi hỏi cô.” Tư Đồ Đạt Viễn cau mày, tên tiểu quỷ này lỗ tai có vấn đề sao? Thường thường hỏi cô chuyện gì đều chậm nửa nhịp.
“Vừa rồi cô la cái gì?” La lớn tiếng như vậy, hại anh tưởng cô xảy ra chuyện gì đấy.
“Tôi không có la gì nha.” Thương Linh Nhi lắc đầu. Trong ánh mắt cũng là không hiểu.
“Cô không có gì vậy cô la cái gì? Còn nói như vậy, vậy ——” la như vậy, thê thảm. Đúng, chính là thê thảm.
Con ngươi Thương Linh Nhi lòng vòng, nửa cúi đầu: “Thật xin lỗi. Tôi chỉ là đến của tôi đấy, tôi ——”
Cô Nàng giơ tay lên đầu, nhìn anh một cái, ý là anh biết.
Câu nói kế tiếp không cần nói, Tư Đồ Đạt Viễn đã biết.
“À, thôi quên đi.” Tư Đồ Đạt Viễn giơ tay cản lời nói sau đó của cô.
Một cô bé có một người cha say xỉn và một người mẹ kế tồi, đổi lại là ai cũng thét chói tai.
“Cám ơn anh.” Thương Linh Nhi rất thức thời nói cám ơn.
“Không cần.” Tư Đồ Đạt Viễn lắc đầu một cái: “Cô thật muốn cám ơn tôi thì làm giúp tôi một chuyện.”
Ồ? Thương Linh Nhi liếc nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, mới nghĩ trong lòng người đàn ông này không tệ. Lập tức thay đổi sắc mặt. Loài người quả nhiên dối trá. Chứa chấp cô có điều kiện? Cũng không thể nghĩ, bây giờ cô chỉ là một đứa bé, có thể giúp anh làm cái gì? Chỉ là ——
Cô giả vờ nhìn anh một cách ngây thơ, nháy mắt nháy mắt, thoạt nhìn cực kỳ ngây thơ.
“Nếu như mà tôi không giúp anh...có phải anh sẽ đuổi tôi ra ngoài không?”
“Cô cứ nói đi?” Tư Đồ Đạt Viễn còn lâu mới có được một chút cảm giác tội lỗi, không phải anh lòng dạ độc ác, mà là thực tế mạnh hơn lòng người, không có cách.
“Ồ.” Thương Linh Hơi cúi đầu, che đậy suy nghĩ của mình: “Chuyện gì à?”
“Đi xem mắt với tôi.” Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ đến vẻ đau khổ của thiên kim nhà giàu lúc thấy Thương Linh Nhi nét mặt liền mong đợi. Đưa tay kéo tay Thương Linh Nhi: “Đi thôi. Đi theo tôi.”
Bây giờ anh vô cùng mong đợi đến thời khắc đó.