Edit: Lavender - Blue
“Tổng giám đốc?” Vương Tư Thơ thấy sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi kỳ quái, chỉ là, vậy cũng không liên quan cô: “Nếu như không có chuyện gì, tôi tan làm trước ạ.”
“Ừ.” Ánh mắt Tư Đồ Đạt Viễn nhìn Vương Tư Thơ, bên trong chiếm đa số là không có ý tốt.
Cái đó ánh mắt khiến Vương Tư Thơ cảm giác là lạ: “Tổng giám đốc?”
“Chuyện đó, thư ký Vương.” Tư Đồ Đạt Viễn đứng ở bên cạnh Vương Tư Thơ bên cạnh.
“Cái... cái gì?” Vương Tư Thơ lui về phía sau một bước, mặc dù mấy tháng trước cô một mực nghĩ về Tư Đồ Đạt Viễn. Chỉ là, kể từ khi biết anh là một người đàn ông không có trách nhiệm, cô quyết định từ bỏ.
“Mẹ tôi để cho tôi đi xem mắt. Cô biết chưa?” Tư Đồ Đạt Viễn cười đến rất vô hại. Trong đôi mắt lại có tính toán rõ ràng.
“Á —— ừ.” Liên quan gì tới cô?
“Tôi không muốn xem mắt. Tôi muốn bây giờ cô đi theo tôi. Làm bia đỡ đạn.” Tư Đồ Đạt Viễn ngưỡng mộ sự thông minh của mình. Anh thật là quá thông minh.
“Tôi không muốn.” Đùa gì thế. Nếu như là mấy ngày trước, cô sẽ vui mừng chết luôn. Còn bây giờ cô không cần.
“Không muốn cũng phải làm.” Tư Đồ Đạt Viễn uy hiếp lườm cô một cái: “Nếu như cô không đi. Tôi lập tức đuổi việc cô.”
Ở công ty cô bôi nhọ danh dự của anh anh còn chưa tìm cô tính sồ, bây giờ có chút chuyện không giúp một tay. Xem anh trừng trị cô thế nào.
“Tôi không đi.” Vương Tư Thơ kiên quyết lắc đầu, ánh mắt càng thêm vô cùng khinh thường nhìn mắt Tư Đồ Đạt Viễn: “Tổng giám đốc. Anh có phát hiện anh rất quá đáng không?”
“Quá đáng?” Anh quá đáng gì chứ? Cũng chỉ là bảo cô đi giúp chút việc mà thôi. Chuyện đó cũng là chuyện cấp dưới phải làm mà?
“Tất nhiên là anh rất quá đáng.”Vẻ mặt Vương Tư Thơ càng khinh thường hơn: “Rõ ràng đứa bé cũng lớn như vậy. Lại còn đi cùng ——”
“Đáng chết. Cô câm miệng cho tôi.” Tư Đồ Đạt Viễn sớm muộn cũng sẽ điên mất: “Tiểu quỷ nhỏ đó không phải là con của tôi.”
“Tổng giám đốc ——” Vương Tư Thơ còn muốn nói điều gì, Tư Đồ Đạt Viễn lại đột nhiên giơ tay lên.
“Không đúng.” Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ tới lời Vương Tư Thơ nói: “Đúng vậy. Sao tôi không nghĩ về nó nhỉ?”
Ha ha. Cách này còn tốt hơn. Không để ý tới Vương Tư Thơ nữa, Tư Đồ Đạt Viễn trực tiếp cầm áo khoác tây trang lên mặc vào. Lướt qua bên người cô, đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc?” Anh uống lộn thuốc gì? Sao đột nhiên vui vẻ như vậy? Rõ ràng vừa rồi còn lộ ra bộ dạng muốn đánh cô.
Vương Tư Thơ không thể nào hiểu nổi.
Tư Đồ Đạt Viễn dùng sức đạp chân ga. Tăng tốc độ về chạy về hướng nhà trọ của anh.
Tại sao anh không nghĩ tới nó? Nếu để cho những người phụ nữ kia biết anh có một đứa con lớn như vậy, họ còn có thể muốn gả cho anh nữa sao?
Anh thật là quá thông minh mà. Giọng Tư Đồ Đạt Viễn có chút tự hào.
Điện thoại vang lên. Là mẹ. Tư Đồ Đạt Viễn nhìn qua mới buồn bực bắt máy: “Mẹ. Con tới liền. Mẹ đừng thúc giục.”
Chỉ một câu, liền treo rồi. Tư Đồ đạt nhìn điện thoại. Mẹ ơi mẹ. Nhất định mẹ không ngờ con sẽ dùng chiêu này đâu?
“Tiểu quỷ?” Mở cửa nhà trọ ra, Tư Đồ Đạt Viễn tìm kiếm Thương Linh trong nhà.
“Tiểu quỷ?” Người đâu? Sao lại không thấy rồi hả ? Con bé đi đâu rồi sao? Không phải chứ?
Phòng khách và phòng ngủ đã tìm, cũng không thấy người. Cuối cùng chỉ còn lại phòng vệ sinh thôi.
Tư Đồ Đạt Viễn đi qua. Giơ tay lên, đang muốn gõ cửa.
“A ——” đột nhiên một tiếng thét từ bên trong truyền ra. Điều này khiến Tư Đồ Đạt Viễn giật mình