Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 85: Chương 85: Chương 86




Trần Mộng Dao nghe xong thở dài: “Cuối cùng mình đã hiểu, cuộc sống vợ chồng hai người có khi cũng chẳng hòa thuận bao nhiêu, e là lúc trên giường cậu cũng nơm nóp lo sợ. Hôn nhân là một hình thức chung sóng mà hai người cần phải điều chỉnh mình lại để hòa hợp nhau, từ đó tình cảm mới từ từ nảy sinh. Chỉ cần người đàn ông đó đủ yêu cậu, thì cậu có cưỡi đầu cưỡi cỗ anh ta cũng chẳng sao, ngược lại, cả đời cậu phải khúm núm như thế. Thôi được rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, đi một bước nhìn một bước thôi, mình đang chờ con Khương Nghiên Nghiên kia ăn cơm tù. Cậu dưỡng bệnh khỏe cho mình, chặng đường phía trước còn dài lắm, hiểu chưa?”

Ôn Ngôn gật gật đầu, cô không nói nữa, hiện tại chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Rất nhanh, má Lưu đã đến bệnh viện mang theo mấy món đầy đủ dinh dưỡng, Trần Mộng Dao mở cà mèn ra, bưng bát cháo đã bỏ thêm không ít đồ bổ vào: “Mình đút cậu nhé.”

Lúc này má Lưu cũng hy vọng có người ở cạnh Ôn Ngôn, bà cười nói: “Được đấy, đúng rồi, Ngôn Ngôn, má nghe lão Lâm nói… Thiếu gia đã đến đồn cảnh sát, thiếu gia vẫn quan tâm đến con, con xuất viện rồi cũng đừng phụng phịu với thiếu gia nữa, vợ chồng son có lời gì mà không thể nói cùng chứ, đúng không con?” Ôn Ngôn không nói lời nào, Trần Mộng Dao chen lời: “Không nhìn ra anh ta còn để ý đến cậu đấy…”

Má Lưu xoa xoa tay, dùng lại chút rồi nói: “Còn nữa… má nghe nói người tông là tài xế Khương gia, lúc đó lái chiếc xe thể thao, không đề ý va phải xe Tam thiếu Thâm gia. Ngôn Ngôn, lúc đó con có thấy rõ ràng không? Còn có… manh mối gì có thể cung cấp cho cảnh sát không? Dựa theo tình huống giữa Mục gia và Khương gia bây giờ… Hơn phân nửa là giải quyết riêng rồi, bồi thường ít tiền ( thì không nói, tạm giam theo luật hình sự khả năng không lâu lắm đâu con.”

Cơ thể Ôn Ngôn cứng đờ: “Má nói cái gì?”

Má Lưu bị phản ứng của cô làm cho hoảng sợ, ngớ người ra rồi mới lên tiếng: “Má nói… cảnh sát điều tra ra người va phải con là tài xé Khương gia, lúc đó lái chiếc xe thể thao của Khương gia, không để ý nên… ”

Bà còn chưa kịp nói hết lời, Ôn Ngôn đã không kìm được mình: “Không thể nào! Là Khương Nghiên Nghiên tông con mà? Con tận mắt nhìn thấy! Tuy không nhìn rõ mẫu xe và biển số nhưng người lái không thể là tài xé được! Hơn nữa lúc đó xe của Thẩm Giới lại đứng dưới lầu công ty con, dưới tình huồng đó chỉ có Khương Nghiên Nghiên lấy xe với tốc độ cực nhanh mới đụng vào được, con không tin là ngoài ý muốn!”

Má Lưu hơi hoảng sợ: “Con nói thật chứ? Vậy thì má sẽ đến đồn cảnh sát báo với thiều gia ngay!” Ôn Ngôn lắc đầu: “Má không cần đi, anh ta có thể phân biệt đâu đúng đâu sai.”

Đúng vậy, anh đủ thông minh để phân biệt đúng sai, cô chỉ xem thử anh có… bao che cho Khương Nghiên Nghiên hay không!

Trong đồn cảnh sát, bên ngoài phòng thẩm vấn, Mục Đình Sâm ngồi trên một chiếc ghế dài, đôi chân thon dài vắt chéo vào nhau, anh hơi cúi đầu xuống, nhìn như thư thái nhưng khuôn mặt lại nghiêm nghị.

Trần Hàm đến muộn, khi đứng bên cạnh Mục Đình Sâm vẫn còn thở gấp, nhưng bà vẫn giữ vẻ đoan trang như trước: “Xin lỗi, tắc đường nên tôi đến muộn. Ôn Ngôn không sao chứ?”

Mục Đình Sâm không ngẳng đầu nhìn bà: “Không sao, chỉ là sẩy thai thôi.” Sẩy thai… thôi?

Trong một lúc, Trần Hàm hơi bói rối không biết anh có đang móc mỉa gì mình không, đồng thời bà cũng rất khiếp sợ: “Sảy thai? Con bé có thai à? Tôi thực sự xin lỗi… Đó là trách nhiệm của tài xế nhà tôi, muốn giải quyết riêng hay thế nào, cậu quyết đi.”

Lúc này Mục Đình Sâm mới ngắng đầu nhìn bà:

“Bà có chắc là tài xế lái xe không?”

Trần Hàm giả vờ bình tĩnh: “Đương… đương nhiên, tôi không thể nhớ nhằm được. Lúc đó Nghiên Nghiên nhà tôi còn đang cãi nhau với tôi, vì tối hôm trước nó ra ngoài uống say quá, bạn nó đưa về, xe để bên ngoài, hôm sau tôi mới bảo tài xế lái xe về nhà, không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện, nhưng tôi nhớ rất rõ. Dù nói thế nào thì chúng tôi vẫn có lỗi, tài xé là người của Khương gia, cậu cứ nói cách xử lý đi, chúng tôi đều chấp nhận được hết.”

Mục Đình Sâm không đáp ngay, Trần Hàm nhìn anh, cắn chặt môi, như thể một khắc sau môi bà sẽ bị cắn nát.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Bà là mẹ của Ôn Ngôn, còn Khương Nghiên Nghiên là chị cùng cha khác mẹ của cô ấy, chuyện này chỉ có thể giải quyết riêng. Tôi sẽ để người ở lại giải quyết với bà, tôi có việc, đi trước.”

Trần Hàm thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, phiền cậu chăm sóc cho Ôn Ngôn, tôi… không đến thăm con bé được…”

Mục Đình Sâm không đáp lại, anh đứng dậy rời đi, khóe miệng nhéch lên nụ cười lạnh. Sau khi giải quyết xong công việc của cảnh sát,

Trần Hàm đi thẳng về Khương gia, Khương _ TS Nghiên Nghiên ngồi ở nhà sốt rột, thầy bà quay lại, cô ta vội vàng hỏi: “Mẹ, thế nào rồi? Anh Đình Sâm có nghi ngờ con không? Anh ấy không biết đó là con, phải chứ?”

Trần Hàm nghiến răng tát vào mặt cô: “Mày còn mặt mũi hỏi à?”

Thấy con gái cưng của mình bị đánh, Khương Quân Thành vội tiến lên ngăn: “Bà làm gì thế? Trong lòng bà con gái của Ôn Chí Viễn quan trọng như vậy sao? Đừng quên rằng Nghiên Nghiên cũng là con gái bà, con gái của chúng ta!”

Trần Hàm lúc này nhìn đôi cha con này chỉ còn lại lửa giận: “Khương Quân Thành, con gái bảo bối của ông có tình giết người, ông biết không? Đây là phạm tội! Đến mức này rồi, ông còn bao che cho nó! Tôi không nên đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện này, mặc mấy người làm gì mới đúng! Ông biết chuyện này có nghĩa là gì không? Hả? Là tôi đã giải quyết xong chuyện nhưng Ôn Ngôn sảy thai rồi, đứa trẻ là của ai? Là của Mục Đình Sâm! Xảy ra chuyện này, cậu ta còn cứu Khương gia sao? Máy người nằm mơ đi!”

Đến lúc này Khương Quân Thành mới nhận ra sự việc nghiêm trọng, không khỏi trách móc: “Nghiên Nghiên… sao con làm việc không mang não thế hả?”

Khương Nghiên Nghiên uất ức lau nước mắt: “Ai bảo mẹ không cho phép con gặp anh Đình Sâm? Con yêu anh ấy như vậy, không có anh ấy con không sống nồi, con cũng chỉ nóng đầu mới làm vậy… Huống chỉ… Con vốn không biết Ôn Ngôn mang thai! Cô ta sảy thai cũng đúng lúc lắm, con không để cho cô ta sinh con cho anh Đình Sâm đâu!”

Trần Hàm tức giận đến mức muốn đánh cô ta lại, nhưng cuối cùng bà cũng lười làm ầm lên: “Tùy mấy người, Khương Nghiên Nghiên, Khương Quân Thành, hai người tự sinh tự diệt đi, tôi không quản nữa!”

Nói xong bà đi thẳng lên lầu khóa trái cửa lại, khí thế trước đó liền sụp đổ, biến thành vẻ yếu đuối, viên mát ươn ướt.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, bà lấy điện thoại di động ra gọi cho Ôn Ngôn, nhưng lại bị ngắt máy, giờ khắc này nước mắt bà rốt cuộc cũng tuôn như mưa, Tại bệnh viện, Trần Mộng Dao nhìn Ôn Ngôn hỏi: “Lúc nãy là mẹ cậu gọi đúng không? Cậu thật sự không nhận?”

Ôn Ngôn nhẹ giọng nói: “Mình không có gì để nói với bà ta cả.”

Trần Mộng Dao bĩu môi không nói gì, lúc cô rời bệnh viện thì cũng đã là 12 giờ đêm. Về đến nhà, căn nhà không một bóng người, đập vào mắt cũng chỉ có đồng hỗn độn bày đầy đắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.