Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 167: Chương 167: Làm Cho Người Ngoài Nhìn






Trần Mộng Dao hồi hận, đúng vậy, trong tất cả những lần đối đầu với Giang Linh, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã sai. Vừa rồi cô tức giận nói ra lời có chút cực đoan, nhưng cách tiếp cận của Giang Linh cũng rất quá đáng. Điều kiện tiên quyết để nhận sai là phải làm rõ toàn bộ sự việc trước. Cô chịu đựng con đau, hít thở sâu: “Mục Đình Sâm sẽ vô duyên vô cớ cho mẹ tiền sao? Anh ta cho mẹ tiền để tiêu cho Tiểu Ngôn phải không? Mẹ chỉ tiêu riêng tư không cảm thấy quá

đáng sao?”

Giang Linh chế nhạo: “Cái này thì tính là gì? Số tiền này đối với Mục Đình Sâm mà nói chỉ là chín trâu mắt một sợi lông, con thường chăm sóc cho Bánh Trôi và Ôn Ngôn, như vậy không đáng giá sao? Hơn nữa, cô ấy còn sống trong nhà của chúng ta. Trước kia thời còn đi học con đã chăm sóc cho cô ấy. Ngoài ra cô ấy còn là một cô gái không có gia đình. Con có quan hệ tốt nhất với cô ấy. Chúng ta là gia đình với cô ấy. Cô ấy đang mang thai đứa trẻ, là Mục Đình Sâm đã làm ra. Bắt cậu ta đưa tiền thì có sao? Không ai phải chột da.”

Trần Mộng Dao gần như nghiền răng: “Suy nghĩ của

mẹ là bệnh, mẹ bị bệnh! Dù Mục Đình Sâm có làm gì Tiểu Ngôn đến mức nào, thì đó cũng là chuyện giữa họ, chúng ta có tư cách gì để lấy tiền của người khác? Đừng nói quá mỹ miều, người nhà mẹ đẻ cái gì? Con gái của mình cũng vậy thôi, huống chỉ là người ta không phải con gái của mẹ! Trước kia con đối tốt với cậu ấy, chuyện đó cũng không liên quan gì với mẹ, cậu ấy tốt với con cũng không liên quan tới mẹ, làm ơn, trả lại tiền đi! Hoặc trực tiếp đưa cho Tiểu Ngôn!

Trả chiếc nhẫn lại đi!”



Cuối tuần, Trần Mộng Dao đi ra ngoài từ sáng sớm, khi trở về đã mang theo bánh crepe và mấy vạn, là

tiền trả lại cho chiếc nhấn.

Chờ Ôn Ngôn tỉnh dậy, đưa tiền cho cô: “Tiểu Ngôn, mình xin lỗi. Mẹ mình đã đến gặp Mục Đình Sâm, lấy khoảng mười vạn từ Mục Đình Sâm. Mình không biết cụ thể. Mẹ mình đã đi mua chiếc nhẫn. Hôm nay mình đã đi trả lại, nhẫn là bảy vạn sáu, còn lại mẹ mình lấy chơi mạt chược… mình sẽ bổ sung từ từ cho cậu, đây

là tiền của cậu, cậu cầm lấy đi.”

Ôn Ngôn vừa tỉnh lại còn có chút bối rối, nhất thời không phản ứng kịp, nhìn đến tiền đỏ bừng kia, lại nghĩ tới sắc mặt Mục Đình Sâm, trong mắt hiện lên

một tia yên lặng.

“Tiểu Ngôn, cậu đừng giận được không? Mẹ mình là Chương 168: Làm Cho Người Ngoài Nhìn.

như vậy… mình biết bà phiền phức, mình cũng bất lực… xin lỗi… xin lỗi…” Lần đầu tiên Trần Mộng Dao nhìn thấy bộ dạng như vậy của Ôn Ngôn, cô có chút

Sợ hãi.

Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình chỉ là không phản ứng kịp, không giận đâu. Không sao cả, mẹ cậu muốn tiêu thì cứ tiêu đi, mình sẽ nhận tiền, bù lại thêm mười vạn để

trả lại cho Mục Đình Sâm.”

Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, lấy chìa khóa xe ra: “Chiếc xe này… không phải do Kính Thiếu Khanh tặng cho mình mà cũng là do Mục Đình Sâm bàn giao

cho Kính Thiếu Khanh. Cậu nên trả lại cùng nhé.”

Ôn Ngôn gật đầu, sau khi rời giường tắm rửa, cô cùng Trần Mộng Dao lái xe của Mục Đình Sâm đến Mục trạch, sau khi vào cửa, má Lưu đang bận pha trà cho họ, Trần Mộng Dao nhắc nhở: “Má Lưu rót một ly

nước nóng nhé, Tiểu Ngôn không uống được trà.”

Má Lưu không hiểu cô nói gì: “Trước đây phu nhân cũng thích uống trà đen như thiếu gia, sao con bé không uống được nữa?”

Trần Mộng Dao thở dài, có phần chán nản: “Hỏi thiếu

gia nhà má đi.”

Má Lưu nhận ra họ muốn gặp Mục Đình Sâm: “Sáng sớm hôm nay thiếu gia mới trở về từ công ty, ngủ không ngon, thành ra hôm nay dậy muộn, tôi gọi cậu

ấy một tiếng.”

Nhìn thấy má Lưu đi lên lầu, lòng Ôn Ngôn hơi hơi chìm xuống, cô chưa từng nghĩ tới việc chuyện mình dưỡng thai nhanh như vậy đã giấu không được, một lát gặp Mục Đình Sâm cô nên có thái độ như thế nào đây?

Không có nhiều thời gian để cô suy nghĩ, má Lưu nhanh chóng từ trên lầu bước xuống: “Ngôn Ngôn,

thiếu gia bảo con đi lên, lúc này cậu ấy vừa mới dậy.”



Ôn Ngôn ném một ánh mắt cổ vũ về phía Trần Mộng Dao, sau đó lên lầu, khi cô bước vào phòng ngủ của họ một lần nữa, cô cảm thấy nó như một thế giới xa

lạ, căn phòng tràn ngập hơi thở độc đáo của Mục Đình

Sâm. Cô không biết từ khi nào, nó đã không còn khiến

cô cảm thấy nặng nè nữa.

Anh không ở trên giường, có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, không phải như đang tắm mà là

đang rửa mặt.

Cô kiên nhẫn đứng trước cửa sổ kính từ trần đến sàn chờ đợi. Mười phút sau, anh mặc bộ đồ ngủ bước ra từ phòng tắm, đầu tóc không được chải chuốt tỉ mỉ như mọi khi, còn có dấu vết của sự lười biếng bù xù

trong vẻ bình dị sảng khoái.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó bước đến bên giường uống một ngụm trà đen do má Lưu mang đến:

“Có việc cứ nói.”

Ôn Ngôn mang tiền mặt và chìa khóa xe ra khỏi túi, đặt một bên trên bàn nhỏ: “Tôi đến đây trả lại đồ, cám

ơn anh đã có lòng tốt, tôi tạm thời không cần.”

Tay anh cầm cốc hơi cứng lại, hừ lạnh chế nhạo: “Cô không thể không muốn, Mục Đình Sâm tôi luôn rất

không thích làm một việc gì đó mà bị chỉ trích, chúng

ta vẫn chưa ly hôn, cô đừng làm như tôi gay gắt với

cô. Tôi không kiểm soát việc cô muốn sống ở đâu và sống kiểu gì, đối với tôi nó không quan trọng, nhưng chỉ cần cô còn là Mục phu nhân, tôi sẽ không cho

phép cô bôi nhọ tôi.”

Cô cảm thấy tay chân lạnh ngắt, khẽ cúi đầu nói: “Tôi biết… nếu làm cho người khác xem thì tôi sẽ hợp tác, nhưng tôi sẽ không sử dụng những gì anh cho, khi

thấy thích hợp tôi sẽ trả lại.”

Cách giao tiếp này khiến người ta cảm thấy bắt lực, bầu không khí hạ xuống tới mức đóng băng, Mục Đình Sâm không thể cảm nhận được nhiệt độ của nước trà trong tách trong tay, anh thậm chí cũng không nghĩ tới việc cãi nhau to, kiểu bất lực mà anh chưa từng có trong công việc, nhưng lúc này lại cảm nhận được nó một cách tinh tế, anh không ngờ cuối cùng chính cô lại

khiến anh bát lực.

“Tuỳ cô.” Cuối cùng anh chỉ nói hai chữ, sau đó mặc

kệ cô mà đi thẳng vào phòng làm việc.

Khi Ôn Ngôn cầm chìa khóa xe và tiền xuống lầu, Trần

Mộng Dao có chút kinh ngạc: “Sao rồi Tiểu Ngôn? Cậu

không trả lại cho anh ta à…”

Cô lắc đầu: “Mình sẽ tạm thời giữ những thứ này cho anh ta, xem như cho người ngoài nhìn, ít nhất cũng để người khác nghĩ một người “chồng” như anh ta vẫn

đang làm tốt.”

Trần Mộng Dao cảm thấy khá lạ: “Hai người đã nói về đứa trẻ chưa? Hai người có định giữ lại đứa trẻ này không? Ý của anh ta thế nào? Hai người đã đi đến nước bước này rồi sao? Không quan tâm đến nhau, dù cậu có bầu cũng chẳng để tâm, thứ anh ta cho đi

chỉ để cho người ngoài xem thôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.