Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 166: Chương 166: Phát Tài Rồi Sao?






Sau khi đưa Ôn Ngôn đến dưới lầu, nhìn cô vào thang máy, Trần Nặc lấy điện thoại di động ra gọi đi: “Thiếu gia, vợ của thiếu gia đã được đưa về nhà rồi, từ bây giờ sẽ đưa cô ấy mỗi ngày sao? Như vậy cô ấy sẽ nghỉ ngờ chứ? Một hoặc hai lần còn trùng hợp được…

cô ấy cũng đâu có ngốc đâu…”

Giọng điệu lạnh lùng của Mục Đình Sâm vang lên

trong điện thoại: “Tự mình nghĩ cách đi.”

Trần Nặc liên tục phàn nàn: “Tôi không có cách nào đâu… thưa thiếu gia, hoặc thiếu gia có thể nói thẳng với cô ấy là tôi sẽ đưa đón cô ấy đi làm được không? Hay… thiếu gia cho Trần Mộng Dao một chiếc ô tô để

cô ấy đưa vợ thiếu gia đi làm đi?”

Anh không đợi được câu trả lời của Mục Đình Sâm, vì

điện thoại đã bị treo.

Mục trạch, Mục Đình Sâm đứng trước cửa sổ kính từ trần đến sàn trong phòng ngủ, gọi Kính Thiếu Khanh:

“Tìm cách cho Trần Mộng Dao một chiếc ô tô để đưa

đón Ôn Ngôn đi làm.”

Kính Thiếu Khanh không thể nhịn được cười: “Tôi tưởng cậu không biết, tôi còn đang do dự có nên nói với cậu chuyện người ta đang mang thai hay không. Cậu là đàn ông có thể nào rộng lượng chút được không hả? Đưa cô ấy về Mục trạch an ổn sinh con

không được sao?”

Mục Đình Sâm không muốn nói chuyện, cười với anh: “Tôi sẽ trả tiền, cậu tìm cách đưa cho Trần Mộng Dao,

thế là xong, tôi cúp máy đây.”

Ngày hôm sau đến công ty, Kính Thiếu Khanh gọi Trần Mộng Dao đến văn phòng, đưa cho cô một chiếc chìa khóa xe Audi: “Có cái này sau này việc đi lại đi làm sẽ thuận tiện hơn một chút, nếu có đủ thời gian

cũng có thể đưa đón Ôn Ngôn.”

Trần Mộng Dao nhướng mày: “Phát tài rồi à2”

Kính Thiếu Khanh giận dữ nói: “Nếu tôi nói với cô đây là phúc lợi của công ty, cô có tin không? Không tin thì

cứ dùng đầu óc suy nghĩ xem ai đã tặng chiếc xe này.

Tôi không có ý nói với Đình Sâm, là cậu ấy tự biết Ôn

Ngôn đang mang thai.”

Trần Mộng Dao hơi bực bội: “Tôi chỉ nói cho mình anh biết! Không phải anh nói thì là ai2 Biết ngay đàn ông các anh không đáng tin cậy, chỉ giỏi cái miệng, việc gì

cũng làm không tốt!”



Vừa đi làm về, cô liền đến phòng ngủ của Giang Linh,

Giang Linh không có ở đó, chuyện này thật đáng ngờ, nếu không có tiền Giang Linh sẽ không đi ra ngoài,

năm trăm tệ đưa trước đó lẽ ra đã tiêu hết từ lâu rồi.

Cô hiểu Giang Linh, trong tay có tiền là không thể ngồi yên, mua, mua và mua mới là điều quan trọng nhất, cho nên cô lục tung phòng của Giang Linh, quả nhiên cô tìm thấy chiếc nhãn mới mua trong ngăn kéo trên bàn đầu giường, màu đá quý, hẳn là nhiều hơn năm chữ số. Cô tức giận không chịu được, cố gắng kiềm

chế cơn tức giận, chờ Giang Linh trở về.

Lúc Ôn Ngôn tan sở, Giang Linh còn chưa về nhà, cô đành đi đón người trước, Ôn Ngôn nhìn thấy cô lái xe

thì có chút kỳ quái: “Xe từ đâu ra đấy?”

Trần Mộng Dao không dám nói: “Chà… hôm nay Kính Thiếu Khanh lại uống nhằm thuốc. Xe do anh ta đưa, không phải cho mình. Chỉ là cho mình lái thôi. Ban đầu mình không muốn, nhưng nghĩ lại cậu đang mang bầu, có xe riêng đi làm sẽ tiện hơn, hẹn thời gian tới

đưa cậu đi làm.”

Ôn Ngôn lo lắng: “Dao Dao, thành thật nói cho mình biết, cậu và Kình Thiếu Khanh tiến triển tới mức nào rồi? Cậu không thể khuất phục trước tiền bạc. Nếu cậu thực sự thích anh ta, dự định kết hôn, việc đó không sao cả. Chỉ là nếu cậu chỉ loanh quanh vì điều kiện vật chất thì đừng làm vậy. Mình sợ cậu sẽ chịu thiệt thòi. Không phải mình nghĩ nhiều, nhưng không

có người đàn ông nào giao đồ ăn và xe cộ vô cớ đâu!”

Trần Mộng Dao sắp phát điên rồi, cô không dám nói chuyện Mục Đình Sâm biết Ôn Ngôn đang mang thai ra, huống chỉ là việc Mục Đình Sâm tặng chiếc xe này, còn việc cô hoài nghi Giang Linh lại gây chuyện… nếu Ôn Ngôn hỏi lại, cô thật sự sợ mình không chịu nồi, cô là người không thể giấu được lời nói trong lòng, tại

sao phải ép cô thế này chứ?

Cô vội vã nói: “Thực sự không phải như cậu nghĩ đâu,

Tiểu Ngôn, đừng hỏi nữa.”

Ôn Ngôn nghĩ cô không muốn nói chuyện này, dù sao

đây cũng là chuyện cá nhân, nên cô không hỏi thêm

nữa: “Vậy thì mình sẽ không hỏi nữa. Cậu không còn

là một đứa trẻ. Cậu cần biết cách tự lượng sức mình. Mình luôn ở bên cậu. Nếu có chuyện gì, nhớ nói cho

mình biết.”

Trần Mộng Dao sắp khóc đến nơi rồi, rõ ràng không phải chuyện của cô… không liên quan gì đến cô… bị

kẹp ở giữa như này thật là khó chịu!

Giang Linh chơi mạt chược bên ngoài, mãi 12 giờ sáng mới về nhà. Bà nghĩ Trần Mộng Dao đã ngủ từ lâu nên không định bật đèn. Ai biết đèn tự bật sáng, bà bị sốc, khi bà nhìn lên, bà thấy Trần Mộng Dao

đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn bà.

“Con đang làm gì đấy? Nửa đêm không ngủ muốn hù

chết ai2” Giang Linh giả vờ tức giận.

“Mẹ vào đây cho con.” Trần Mộng Dao đã quá buồn ngủ, lúc này trong lòng cô như lửa đốt, giọng điệu

cũng không khá hon là bao.

Giang Linh cảm thấy có gì đó không ổn, liền cố ý đi

tắm mới trở về phòng: “Có lời cứ nói có rắm cứ thả,

mẹ già cả nên cần nghỉ ngơi sớm.”

Già cả muốn nghỉ ngơi sớm? Nghe thấy câu này Trần Mộng Dao chỉ cảm thấy buồn cười: “Xin lỗi, phiền mẹ kiểm tra xem bây giờ là máy giờ, đây gọi là già cả nên nghỉ ngơi sớm sao? Con hỏi mẹ, mẹ đã đi tìm Mục

Đình Sâm đúng không?”

Ngồi trước gương trang điểm, Giang Linh thoa sản phẩm dưỡng da quý giá, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:

“Không có.”

Trần Mộng Dao lấy chiếc nhẫn ra: “Vậy mặt nhẫn này thì sao, cũng phải là những năm chữ số đúng không? Nếu không bảy tám vạn thì cũng năm sáu vạn rồi, mẹ lấy đâu ra tiền mà mua? Đừng ngụy biện, mẹ đã bán rất nhiều đồ trang sức đắt tiền khi khám bệnh cho cha, chỉ còn lại một số ít đồ là có giá trị. Con nhớ rất rõ,

chiếc nhẫn này chắc chắn là mới.”

Giang Linh dứt khoát không còn che giấu nữa: “Phải, mẹ đã đến gặp Mục Đình Sâm. Tiền mua nhẫn cũng là cậu ta cho. Như vậy thì có sao? Nếu con không cho mẹ tiền, mẹ không thể tự mình kiếm tiền sao? Con cũng nói là tất cả trang sức của mẹ trước kia đều đã bán đi, vì ai chứ? Vì gia đình này, vì cha con, cho nên

con không đủ tư cách để dạy đời mẹ.”

Trần Mộng Dao giận quá mà cười: “Vậy đồ trang sức kia của mẹ là đến bằng cách nào? Chẳng lẽ không phải cha mua cho mẹ sao? Ở nhà xảy ra chuyện, cha con bị bệnh, chẳng lẽ mẹ không nên bán những thứ vô dụng đó à? Làm như mọi người đều nợ mẹ Vậy, hoặc nếu mẹ không hài lòng thì cứ đi nhà khác mà ở đi!”

Một cái tát mạnh vào mặt Trần Mộng Dao, Giang Linh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô: “Con đang nói tiếng người đó sao? Mẹ thích tiền, thích những thứ mà phụ nữ đều thích, nhưng mẹ cũng thích cha con. Ông ấy mát thì đời này mẹ cũng sẽ không kết hôn nữa. Con nói câu này là coi mẹ thành thể loại người gì hả? Con không phải con gái của mẹ! Mẹ vừa lấy tiền

của Mục Đình Sâm đấy, thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.