Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 406: Chương 406: Mở Mắt Ra Là Nói Bậy Nói Bạ




Trần Mộng Dao nói chen vào: “Lẽ ra phải ở riêng từ lâu rồi, bây giờ chính thức bước vào những ngày tháng của gia đình ba người, cuộc sống sẽ tốt hơn ấy mà. Bà mẹ chồng đó của chị, gạt sang một bên đi, ít tiếp xúc va chạm với bà ta, ngay từ cái nhìn đầu tiên em liền cảm thấy bà ta không phải là người tốt đẹp gì, phúc đức đời này của bà ta, đều báo ơn lên người đứa con trai rồi.”

Lam Tương cười cười không nói gì, người hiền lành hiểu chuyện như cô, coi như mẹ chồng có xấu xa hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không nói xấu sau lưng mẹ chồng.

Buổi tối sau khi cửa tiệm bánh ngọt đóng cửa, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cùng nhau đến bệnh viện, một ngày hôm nay không thấy bóng dáng Kính Thiếu Khanh, cuối cùng lại đụng mặt nhau ở bệnh viện, còn có Mục Đình Sâm cũng đang ở đó.

Trong chốc lát phòng bệnh náo nhiệt hẳn lên, Lâm

Táp ngồi vắt chân chữ ngũ trên giường gặm quả táo

Kính Thiếu Khanh gọt cho cười hì hì: “Mọi người thật có lương tâm, bệnh của em cũng không phải là lần đầu tiên thấy, không có nghiêm trọng như vậy, nhìn cái rồi về cả đi. Cô gái nhỏ mà mọi người giới thiệu thật không tệ, chăm sóc em rất tốt, wm phải tăng lương cho cô ấy.”

Trần Mộng Dao vô cùng tự tin: “Đương nhiên rồi, người qua con mắt tôi và Tiểu Ngôn có thể không tốt sao? Tôi thấy anh chẳng máy ngày nữa liền được xuất viện, sau này dưỡng “bệnh nhà giàu” của anh đi, đừng có ăn linh tinh nữa.”

Lâm Táp bĩu môi: “Kì thực chỉ là sau này tôi không được uống rượu mà thôi, bỏ qua chút thời gian làm cuộc phẫu thuật, tôi vẫn sống tự do phóng khoáng ấy mà, không phải là vấn đề lớn.”

Làm phẫu thuật? Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Trước đây bọn họ chỉ là cảm thấy đường tiêu hóa của Lâm Táp khá mỏng manh, đối với chế độ ăn uống chặt chẽ cần thận hơn chút, không ngờ là sẽ tiến triển đến mức phải làm phẫu thuật.

Kính Thiếu Khanh vỗ vai Lâm Táp: “Được rồi, ngày mai tôi lại đến, tôi mệt cả ngày rồi, về nghỉ đây.”

Trần Mộng Dao tỉnh bơ nói: “Tôi và Ôn Ngôn cũng mệt cả ngày rồi, chúng tôi cũng về đây, anh nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong, cô tm Ôn Ngôn rời khỏi phòng bệnh.

Kính Thiếu Khanh bước nhanh đuổi theo: “Em sao thế? Sao anh lại thấy em như là đang giận dỗi anh Vậy?”

Trần Mộng Dao tức giận nói: “Hôm nay anh bận cái gì vậy? Bận đến nỗi gửi một tin nhắn cũng không có thời gian sao? Nếu anh đã mệt như vậy, vậy thì về khách sạn nghỉ ngơi đi, tối nay em đến chỗ Ôn Ngôn ngủ.”

Sắc mặt Kính Thiếu Khanh hơi thay đổi, đưa mắt ra hiệu cho Mục Đình Sâm không nhanh không chậm đi đằng sau anh, Mục Đình Sâm bát đắc dĩ than nhẹ một tiếng, tiến lên túm lấy Ôn Ngôn: “Anh đưa em về.”

Ôn Ngôn muốn từ chối, chợt lại hiểu ý tứ của anh, anh đây là muốn nhường không gian cho hai người Trần

Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, cặp tình nhân nhỏ giận dỗi nhau, cô cũng không muốn bị kéo vào, vẫn là để cho bọn họ tự giải quyết sẽ tốt hơn.

Ra đến ngoài bệnh viện, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của Trần Mộng Dao, lên xe cùng Mục Đình Sâm, cái câu “trọng sắc khinh bạn” của Trần Mộng Dao, rất nhanh liền rơi xuống sau khi chiếc xe lao đi.

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Ôn Ngôn mở miệng trước: “Sao dạo gần đây đều là anh tự mình lái xe vậy? Trần Nặc đâu?”

Mục Đình Sâm quay mặt lại, liếc cô một cái: “Nếu anh ta ở đây, có vẻ như không tiện cho lắm đúng chứ? Anh muốn ở một mình với em.”

Ôn Ngôn có chút không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện ra trước đây ở trước mặt người khác anh luôn vui vẻ hòa nhã, sau lưng anh luôn hà khắc với cô, bây giờ dường như đổi ngược lại. Sự trái ngược này khiến cô không chịu nổi, cũng không biết tiếp lời như thế nào.

Bất kì lúc nào, im lặng luôn tạo ra cảm giác áp lực, qua hồi lâu sau cô mới lại nói: “Hôm nay Kính Thiếu Khanh làm cái gì vậy? Cả ngày không liên lạc với Dao Dao, không giận anh ấy mới là lạ.”

Cảm xúc trên mặt Mục Đình Sâm không rõ ràng: “Anh nói rồi em đừng nói lại với Trần Mộng Dao.”

Trong lòng Ôn Ngôn vang lên một hồi chuông cảnh báo: “Anh nói đi, tôi không nói với Dao Dao đâu.”

“Một người phụ nữ trước đây Thiếu Khanh từng qua lại tìm đến cửa, ôm một đứa trẻ và nói là đó là con của Thiếu Khanh. Đây cũng không biết nên coi là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Thiếu Khanh không tin là bản thân mình cọ súng cướp cò, sợ là sợ cậu ấy tự tin quá mức, hôm nay đi làm giám định DNA, phải đợi mấy ngày mới có kết quả.”

Ôn Ngôn kinh ngạc: “Cái gì? Sao có thể xảy ra loại chuyện này chứ? Tôi biết ngay mà Dao Dao và Kính

Thiếu Khanh không thể thuận lợi như vậy ở bên nhau được, loại người như Kính Thiếu Khanh đã từng đào hoa như vậy, chắc chắn có chỗ xảy ra sự cố, nếu đứa trẻ đó thật sự là con của anh ấy, tôi xem anh ấy thu dọn hậu quả như thế nào! Người ra ngoài chơi bời trai gái sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng đúng chứ?”

Trái lại Mục Đình Sâm không kích động như cô, vô cùng bình tĩnh: “Vẫn chưa có kết quả, đừng có vội kết luận. Tôi không cảm thấy quá khứ của Thiếu Khanh khó coi đến như vậy, cậu ấy là người đàn ông trưởng thành bình thường, phương diện tình cảm phong phú một chút có gì không đúng sao? Cậu ấy cũng không có bắt cá hai tay cùng lúc, không có gì đáng hồ thẹn. Bây giờ cậu ấy cũng hồi tâm lại rồi, em đừng hận thù Sôi sục nữa.”

Ôn Ngôn lo lắng thay cho Trần Mộng Dao, phản bác: “Anh là đàn ông, đương nhiên sẽ cảm thấy đời sống tình cảm của Kính Thiếu Khanh quá mức phong phú rất bình thường, đó là bởi vì tư tưởng của các anh giống nhau!”

Mục Đình Sâm không thể hiểu được, bản thân vô tội lại bị kéo vào, có chút buồn bực: “Em đừng lôi anh vào, anh không có.”

Theo bản năng Ôn Ngôn phản bác lại: “Anh có!”

Mục Đình Sâm hơi nhức đầu, phụ nữ không thể nói lý thực sự rất khó để giải thích: “Được được được, anh có, được chưa? Mười mấy năm anh đều vây quanh chạy theo em, lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy? Mở mắt ra là nói bậy nói bại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.