Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 407: Chương 407: Sự Rời Đi Của Cô, Là Sự Trả Thù Lớn Nhất Đối Với Anh




Ôn Ngôn muốn nói Khương Nghiên Nghiên không tính sao? Phút cuối cùng lại không nói ra, trong lòng cô chuyện này là một nút thắt không thể cởi bỏ, cô thực sự không muốn nhắc nhở bản thân là, chồng mình đã từng qua lại với chính em gái của mình.

Thấy cô đột nhiên “chấm dứt chiến tranh”, Mục Đình Sâm tin chắc là cô đang nghĩ linh tinh cái gì đó: “Nghĩ gì vậy? Đừng giữ ở trong lòng, nói ra anh nghe xem nào.

Cô bĩu môi: “Chỉ là cảm thấy anh khá tuyệt tình, dù sao thì Khương Nghiên Nghiên cũng là người phụ nữ từng ở bên cạnh anh, anh còn có thẻ tự tay tống cô ta vào tù, đời này của cô ta coi như hỏng rồi.”

Trong khi nói, cô vô tình như cố ý quan sát nét mặt của anh, xem anh có phản ứng như thế nào.

Giọng Mục Đình Sâm trở nên lạnh lùng: “Cô ta từng theo anh không sai, nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã từng làm hại em.”

Phản ứng của anh không khiến Ôn Ngôn thỏa mãn, ban đầu không phải là anh và Khương Nghiên Nghiên cùng nhau làm tổn thương cô sao? Bây giờ anh lại phủi bỏ trách nhiệm, còn có, anh còn thừa nhận bản thân đã từng có quan hệ với Khương Nghiên Nghiên…

“Cô ta từng theo anh không sai” câu này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu: “Hai người ai cũng không tốt hơn ai là bao. Nếu anh đã không dễ dàng bỏ qua cho những người đã từng làm tổn thương tôi, vậy anh cũng nên nhớ rõ không được tha thứ cho chính bản thân anh.”

Mục Đình Sâm chợt nở nụ cười: “Ha… Từ trước tới nay anh chưa bao giờ tha thứ cho chính mình, em cũng không chịu tha thứ cho anh sao?”

Đúng vậy, sự rời đi của cô, là sự trả thù lớn nhất đối với anh. Đến tiểu khu, Mục Đình Sâm dừng xe lại. Tâm tình Ôn Ngôn không tốt, tùy ý vẫy tay với anh sau đó định rời đi. Mục Đình Sâm đúng lúc ngăn cô lại, nửa đùa nửa thật hỏi cô: “Không mời tôi lên trên ngồi chút sao?”

Giọng điệu Ôn Ngôn nặng nề mang theo cảm giác xa lánh: “Hôm khác đi, muộn rồi không tiện cho lắm.” Mục Đình Sâm cũng không có kiên trì, chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi, không quan tâm đến két quả như thế nào.

Mắt thấy cô bước vào tiểu khu, bóng người cô dần biến mắt trong tầm mắt anh, anh mới lái xe rời đi. Trong khách sạn.

Trần Mộng Dao vẫn đang hờn dỗi, từ khi bắt đầu mối quan hệ, Kính Thiếu Khanh không có ngày nào không liên lạc với cô, hôm nay đột nhiên kì lạ như vậy, nếu không phải là cô đến bệnh viện thăm Lâm Táp, e là còn không thấy bóng dáng của Kính Thiếu Khanh.

Đầu Kính Thiếu Khanh bắt đầu to lên cả rồi: “Bà cô của anh ơi, rốt cuộc phải làm như thế nào em mới không giận nữa? Anh đã nói rồi tôi thực sự bận, không tin em có thể hỏi Đình Sâm, ban ngày anh không có thời gian, tối đến định thăm Lâm Táp xong đi tìm em, dù sao thì anh với em cũng ở cùng một khách sạn, tha hồ thời gian, hà tất gì em phải tính toán đến những chỉ tiết nhỏ như vậy?”

Trần Mộng Dao cũng không phải là thực sự tức giận, chỉ là giả vờ như vậy, ít nhất để anh biết hậu quả của việc không liên lạc với cô sẽ nghiêm trọng như thế nào: “Hừ! Anh chính là theo thời gian nhạt dần với em, không để em ở trong lòng nữa! Em hỏi anh, có một công ty cỏn con như vậy, mở ở thành phố bé như thế, làm sao có thể khiến anh và Mục Đình Sâm cùng lúc bận rộn xoay như chong chóng chứ? Đừng cho là em không biết Mục Đình Sâm đến đây mở công ty chỉ là vì để tiện gần gũi Ôn Ngôn, tâm tư của anh ấy cũng không đặt trên cái công ty cỏn con này, anh thì càng không thẻ, tốt nhát hãy nói thành thật với em đi!”

Nhịp tim Kính Thiếu Khanh đột nhiên lỡ vài nhịp, không ngờ là Trần Mộng Dao cũng có lúc thông minh như vậy, công ty nhỏ này thật sự không cần anh đặc biệt chạy đến… anh đến đây… chẳng qua là vì giải quyết “chuyện riêng”, bởi vì ở Đề Đô, anh thoát không khỏi ánh mắt của Hạ Lam, chuyện này nếu để Trần Mộng Dao biết, vậy coi như xong đời.

Anh không muốn nói dối Trần Mộng Dao, nhưng chuyện quá khứ trước đây của anh và Lê Thuần đã bị bại lộ, anh không dám kiểm tra điểm cực hạn của Trần Mộng Dao ở đâu, một khi động đến thì kết quả không thể xoay chuyển, vừa nghĩ đến chia tay, anh thật sự sợ hãi: “Anh cam đoan về sau sẽ không phạm phải nữa, tin anh được không? Về sau bất luận bận đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ gọi cho em, tuyệt đối sẽ không biến mắt không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa? Được không? Đừng giận nữa.”

Vốn dĩ Trần Mộng Dao không thực sự tức giận, được anh dỗ dành như vậy, ngay cả sự bất mãn nhỏ nhất cũng không còn nữa: “Vậy em tha cho anh lần này! Em đói rồi, giúp em gọi đồ ăn, em đi tắm trước đây.” Kính Thiếu Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được, em đi đi.”

Khi Trần Mộng Dao bước vào phòng tắm, Kính Thiếu Khanh vừa mở điện thoại ra liền thấy tin nhắn được gửi đến từ một dãy số lạ: “Em biết anh sẽ không thể cho em một danh phận, thật sự em không có tiền nuôi con nên mới đến tìm anh, yêu cầu của em cũng không cao, hoặc là anh đem con về Kính gia nuôi dưỡng, hoặc là anh cho em một khoản tiền đủ để nuôi con đến khi trưởng thành. Mặc dù làm giám định là điều tất yếu, nhưng trong lòng em cũng không được thoải mái là bao, dù sao thì em cũng bị nghỉ ngờ, con trai chúng ta giống anh như vậy, anh có làm giám định hay không, kết quả đều sẽ như vậy.”

Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi lạnh, không khỏi tỉ mỉ nhớ lại hồi ức lúc trước, rõ ràng mỗi lần anh đều dùng biện pháp, sao có thể xảy ra sự cố ngoài ý muốn? Từ khi bắt đầu anh đã rất sợ, không phải là sợ chịu trách nhiệm, mà là bởi vì bây giờ anh đã có Trần Mộng Dao, giả sử là trước đây, anh sẽ giải quyết chuyện này rất tự nhiên phóng khoáng, đứa bé là của anh, anh nhận là được, dù coi như anh không cưới người phụ nữ đó, cho cô ta một khoản tiền là xong, nhưng bây giờ, tình huống hoàn toàn không giống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.