Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 128: Chương 128: Nếu Như




Cô vốn tưởng mình chạy nhanh như gió, ai ngờ đến chưa kịp ra khỏi sảnh lầu một mình đã bị anh tóm gọn: “Gan càng lúc càng lớn đấy nhỉ, dám

giẫm lên tôi, tốt lắm, đợi lát nữa tôi trị cô thế nào.”

Cô chịu thua, ủ rũ cúi đầu bị anh xách vào trong xe, Trần Nặc thấy hơi thở hai người không ổn định, giống như mới tập thể dục xong, anh không kìm được hỏi: “Như này là sao vậy ạ? Hai người

vừa mới chạy nước rút 100 mét xong sao?”

Tâm trạng Mục Đình Sâm có vẻ đang rất tốt, anh tiếp lời: “Xem là vậy đi, nhưng không đến 100 mét, đến nhà hàng Bạch Thủy Loan.”

Nhà hàng Bạch Thủy Loan…

Ôn Ngôn nhớ đến lần trước cùng anh đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, đương nhiên, không phải là một kỉ niệm tốt đẹp cho máy, cô không hiểu tâm trạng của mình bây giờ thế nào, nếu nói chung

sống lâu dài nên tình cảm dần thay đổi cũng chi

bằng nói cuối cùng cô cũng đã chịu từ bỏ, học hỏi

được cách sống linh hoạt rồi.

Sau khi đến nhà hàng, Mục Đình Sâm bảo Ôn Ngôn tự chọn vị trí. Gần đến giờ ăn tối, không có quá nhiều người lắm nên vẫn còn nhiều chỗ trống, nhưng hầu hết đều đã được đặt trước, sớm thôi

mấy vị trí trống đó sẽ được lắp đầy.

Ôn Ngôn chọn chỗ ngồi bên cửa số, người phục vụ giật mình nhưng không nói gì, cho dù là vị trí đặt trước cũng có thẻ thay đổi, néu đắc tội với Mục Đình Sâm thì sẽ không còn đường quay đầu, càng không nói đến nhà hàng Bạch Thủy Loan là do Kính Thiếu Khanh mở, không một ai không biết mối quan hệ giữa Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh.

Chỗ ngồi bên cửa số này rất tốt, có thể nhìn thấy cảnh sông bên ngoài, vị trí đất của Bạch Thủy Loan rất tốt, để tránh rơi vào cảnh xấu hổ khi hai người không nói lời nào, Ôn Ngôn hỏi: “Vị trí ở đây rất tốt, anh có bát động sản nào ở Bạch Thủy Loan không vậy? ”

Mục Đình Sâm trả lời một cách tự nhiên: “Có, thê nào? Cô thích à? Có muốn chuyển nhà qua đây không?”

Cô sợ hết hồn: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, chuyển nhà thì phiền phức quá.”

Mục Đình Sâm không cho là đúng: “Nếu cô thực sự thích nơi này thì cũng không phiền phức. Khu biệt thự Bạch Thủy Loan là do tôi xây, Thiếu Khanh cần một căn biệt thự nên tôi đã giữ lại hai vị trí đẹp nhất. Có người ra giá cao tôi cũng không

bán, không thiệu chút tiền ấy.”

Cô chẳng thể ngờ rằng mình thuận miệng hỏi lại hỏi ra nguồn tài chính của anh luôn, dù cô luôn biết rằng anh rất giàu, nhưng cô không biết cụ thể anh giàu đến mức nào. Anh nhiều tiền đến mức có nhiều bát động sản giá cao ngắt trời ở nhiều vị trí đắc địa, nhưng không phải mấy cái đó dùng để đầu cơ bất động sản thôi sao? Hơi khoa trương

nhưng thực tế lại đúng là khoa trương như vậy.

“Ừm… không chuyển đâu, Mục trạch ở tốt mà, ở

hơn mười năm rồi cũng có tình cảm, sao nói chuyền là chuyển liền được chứ? Anh nói mấy căn biệt thự đó anh không ở, còn chẳng bán, thê giữ lại làm gì? Tôi không hiểu suy nghĩ của máy người

có tiền bọn anh.”

Cô hình như ý thức được trong tay mình đang có

một “núi vàng dào dạt” rồi.

“Ha ha… Thích là được, cần gì phải nghĩ? Cô ở lâu trong một căn nhà có cảm tình, vậy còn người thì sao?” Anh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, như là

thuận miệng hỏi.

Trong chốc lát, cô không phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh, bắt đầu cần thận nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh: “Đương nhiên cũng có tình cảm với người rồi, như má Lưu chú Lâm này, bọn họ

đối với tôi rất tốt, má Lưu cứ như là mẹ tôi vậy á.”

Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một vòng

cung không vui: “Lẽ nào tôi đối xử với cô tệ lắm sao?”

Lúc này cô mới nhận ra cốt lõi câu hỏi của anh, nhưng cô không muốn nói dối, cũng không muốn trả lời quá tủy tiện. Sau một lúc suy nghĩ, cô nói: “Tổng thể mà nói xem như tốt đi, nhưng giữa chúng ta… anh hiểu mà, quá nhiều vấn đề, nếu như không có máy thứ phức tạp này, với tôi anh

chính là người thân nhát.”

Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý phức tạp: “Nếu như, tôi nói chuyện năm đó không liên quan thì sao? Tôi cũng không…” Anh còn chưa nói hết đã bị sự xuất hiện của gia đình Khương Nghiên Nghiên cắt ngang, lần này không chỉ có mẹ con Khương Nghiên Nghiên và Trần Hàm, mà còn

có Khương Quân Thành.

“Anh Đình Sâm… trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp anh ở đây, đã lâu không gặp, anh khỏe không?” Khương Nghiên Nghiên vẫn đối xử với

Mục Đình Sâm như chưa có chuyện gì xảy ra. chịu khi cuộc trò chuyện bị

gián đoạn, sắc mặt tự nhiên sẽ không khá hơn

chút nào, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Khương Nghiên Nghiên cũng biết một vừa hai phải, cô ta tránh sang một bên không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Ôn Ngôn với ánh mắt không máy thiện cảm. Còn lại Khương Quân Thành và Trần Hàm tỏ ra nhã nhặn với Mục Đình Sâm. Nói về mưu kế, Trần Hàm đã sớm rành rõi, đến hai tiếng “Mục tổng” cũng tiết kiệm, trực tiếp gọi vô cùng thân thiết “Đình Sâm”: “Đình Sâm, hôm nay trời đẹp, cậu nên đưa Ngôn Ngôn đi dạo, lúc nhỏ sức khỏe con bé không tốt, máy năm nay ở Mục gia lại

khỏe hơn rồi, nhìn vậy tôi cũng yên lòng.”

Ôn Ngôn không chịu nổi dáng vẻ làm bộ làm tịch ngay trước mình của Trần Hàm! Nhưng cô chịu đựng không nói gì, nếu không phải ở nhà hàng, cô

sẽ thực sự sẽ không khách khí như vậy.

Dựa theo vai về thì dù sao Trần Hàm cũng là mẹ chồng của Mục Đình Sâm, bà ta trưng ra vẻ giả

Mục Đình Sâm hơi khó chịu khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn, sắc mặt tự nhiên sẽ không khá hơn

chút nào, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Khương Nghiên Nghiên cũng biết một vừa hai phải, cô ta tránh sang một bên không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Ôn Ngôn với ánh mắt không máy thiện cảm. Còn lại Khương Quân Thành và Trần Hàm tỏ ra nhã nhặn với Mục Đình Sâm. Nói về mưu kế, Trần Hàm đã sớm rành rõi, đến hai tiếng “Mục tổng” cũng tiết kiệm, trực tiếp gọi vô cùng thân thiết “Đình Sâm”: “Đình Sâm, hôm nay trời đẹp, cậu nên đưa Ngôn Ngôn đi dạo, lúc nhỏ sức khỏe con bé không tốt, mấy năm nay ở Mục gia lại

khỏe hơn rồi, nhìn vậy tôi cũng yên lòng.”

Ôn Ngôn không chịu nổi dáng vẻ làm bộ làm tịch ngay trước mình của Trần Hàm! Nhưng cô chịu đựng không nói gì, nếu không phải ở nhà hàng, cô

sẽ thực sự sẽ không khách khí như vậy.

Dựa theo vai về thì dù sao Trần Hàm cũng là mẹ

chồng của Mục Đình Sâm, bà ta trưng ra vẻ giả tạo như thế cũng không có gì sai, Mục Đình Sâm

cũng đành phải tiếp lời bà: “Không có gì phải lo

lắng, cô ấy sống rất tốt.”

Tháy thái độ của Mục Đình Sâm không lạnh lùng với Trần Hàm, Khương Nghiên Nghiên nhân cơ hội nói: “Có nên gộp bàn lại cùng ăn không? Hiếm

khi đông đủ người nhà thế này? Chị thấy sao?”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ôn Ngôn. Nếu là trước kia Ôn Ngôn sẽ ngại mặt mũi mà đáp ứng, cho dù cô cảm thấy không thoải mái cũng sẽ chịu đựng, nhưng hiện tại, cô không muốn nhẫn nhịn: “Người nhà? Ai là người nhà với cô? Mấy người có ai cùng họ với tôi sao? Tôi không trèo cao được, hơn nữa tôi thích yên tĩnh,

mấy người tìm chỗ khác đi.”

Cả nhà Khương Nghiên Nghiên lập tức cực kỳ xấu hổ, có chút bẽ mặt không biết trốn vào đâu. Trần Hàm đã tiếp xúc với Ôn Ngôn máy lần, đại khái cũng hiểu được tính khí của cô, cười nói: “Vậy thì không quầy rầy nữa, Ngôn Ngôn, em gái khiến con khó chịu, con làm chị thì phải rộng lượng chứ, của mình bị ức hiệp, đứng ra giảng hòa: “Bỏ đi, hai chị em cãi nhau là chuyện thường, chúng ta đừng

quấy rầy họ dùng cơm nữa, về chỗ thôi.”

Khương Nghiên Nghiên quay đầu rời đi trước, Trần Hàm nén giận, suốt bữa ăn bà ta mặt mũi

hầm hầm với Khương Nghiên Nghiên.

Ôn Ngôn giống như không có chuyện gì, vẫn cứ ăn uống, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Mục Đình Sâm, khiến Khương Nghiên Nghiên giận sôi máu.

Sau khi ăn xong, Ôn Ngôn chủ động nắm lấy cánh tay của Mục Đình Sâm, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Khương Nghiên Nghiên không thể kiềm chế thêm nữa, đứng dậy đi theo: “Anh Đình Sâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.