Sự thật là Kính Thiếu Khanh cười không nổi, anh ôm cô vào lòng rồi nói: “Không sao đâu, anh không phải giận dỗi gì em nên đừng lo lắng. Anh biết mẹ của anh gọi cho ông ấy, nhưng anh không nghĩ tới ông ấy xuất hiện nhanh đến vậy. Thậm chí anh từng hy vọng ông ấy đừng bao giờ quay lại, anh đã sớm xem như ông ấy đã chết rồi. Lần này ông ấy về là muốn lại tình xưa với mẹ của anh, nhưng nếu ông lại nổi hứng bỏ đi thì mẹ anh sẽ không chịu nổi điều này đâu.”
Trần Mộng Dao không biết nói gì cho phải: “Em không giỏi an ủi người khác, hay anh cứ tự mình suy nghĩ một chút đi. Em đi tắm rửa tẩy trang đây. Tối qua em không ngủ được nên tối nay phải ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đi kiếm việc làm.”
Cô vừa đình đứng dậy thì đã bị Kính Thiếu Khanh kéo ngược lại: “Tắm chung đi...”
Gương mặt của Trần Mộng Dao đỏ bừng: “Anh muốn làm gì nữa vậy? Em không quen tăm chung, chúng ta tắm riêng đi. Em sẽ ra nhanh thôi.”
Kính Thiếu Khanh không chịu, anh ôm cô tiến về phía phòng tắm sau đó vặn mở vòi sen.
Anh đè cô lên bức tường sảng bóng, dòng nước ấm dội lên cơ thể của cả hai rồi từ từ trượt xuống nền gạch. Tấm kính trong phòng tắm bị một tầng hơi nước phủ lên, mơ hồ hiện lên hai khối cơ thể đang quấn quýt lấy nhau...
Trần Mộng Dao chống hai tay trên tường hứng chịu động tác ở phía sau của Kinh Thiếu Khanh. Tuy cô đang quay lưng lại và không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt Kính Thiếu Khanh, nhưng cô có thể cảm nhận được một chút khác lạ trong động tác của anh. Lần này anh làm mãnh liệt hơn so với những lần trước đây, giống như anh đang phát tiết cơn giận vậy.
Anh chưa từng chia sẻ với cô về những chuyện không vui, anh luôn trưng ra vẻ mặt bất cần trước mặt cô như thể không để tâm gì cả, ở phương diện nào anh cũng có thể sắp ổn thỏa. Nhưng trên thực tế, dường như trong lòng anh luôn gánh chịu không ít cay đắng.
Kinh Thiếu Khanh làm xong mới phát hiện ra Trần Mộng Dao đã thiếp đi từ lúc nào, chả trách lúc nãy cô không có phản ứng gì. Anh âu yếm vuốt lên bờ má đầy thịt của cô rồi nhẹ nhàng bước xuống giường. Anh đi tới phòng khách hút thuốc, lúc ở điện thoại lên thì anh phát hiện có email mới từ phía giám định gửi tới.
Lúc đó anh có chút do dự nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định bấm vào tập tin. Thời điểm anh nhìn thấy kết quả báo cáo liền thở ra một hơi an tâm. Đứa nhỏ Nghiêm Thải Hi kia không phải con của anh, anh cũng không định đi đòi lại một trăm hai mươi mấy vạn kia, cứ xem như đó là số tiền thanh toán cho quá khứ hồ đồ của anh vậy.
Anh báo tin tin nhắn này cho Mục Đình Sâm. Mục Định Sâm vẫn chưa ngủ, sau khi anh nhận được tin nhắn kia chỉ hơi cong môi cười một chút nhưng không trả lời lại.
Mục Đình Sâm nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cái cây trong vườn đối diện phía cửa sổ đã có chút ngả vàng. Không biết là do cây đã già hay vì mùa thu sắp tới nữa. Mùa đông năm nay anh vẫn không có Ôn Ngôn bên cạnh, không biết cô đã nhận được bưu kiện mà anh gửi chưa.
Anh đã thôi tặng hoa cho cô mỗi ngày rồi, cô còn tưởng anh đã nghe hiểu những gì cô nói, lần này anh lại muốn gì nữa đây?
Cô tháo bưu kiện ra, một hộp quà màu đen đập thẳng vào mắt cô. Phía trên hộp còn trang tri ruy băng, ngoài ra không còn logo gì nữa, Chắc đây không phải món đồ đắt tiền đấy chứ? Cô phân vân. Trong lòng cô đã quyết định sẽ không nhận nó nếu đây là món quà đắt tiền, nhưng khi nhìn thấy vật bên trong hộp khiến cô khó hiểu. Đó là một chiếc vòng bắt giữ giấc mơ với những bím thắt tinh tế kèm theo lông vũ màu trắng, giữa vòng có một viên pha lê trong suốt to co móng tay cái, bên trong viên pha lê còn có một chút màu trắng xám giống bột.
Cô cầm chiếc vòng bắt giữ giấc mơ lên ngắm nghía một hồi, cảm thấy nếu treo nó ở đầu giường sẽ rất đẹp, chỉ là cô không biết giá trị của nó không hề rẻ. Lúc cô đặt lại vào hộp mới phát hiện ra có một tấm thiệp dưới đáy hộp, phía trên là nét chữ của Mục Đình Sâm: “Xin lỗi em, khiến cho Bánh Trôi phải rời xa em. Bây giờ nó có thể mãi mãi ở bên em rồi, nó sẽ giúp em bắt hết những cơn ác mộng. Anh tin là nó sẽ rất vui vì được ở cạnh em.”