Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 138: Chương 138: Tôi Đưa Cô




Ôn Ngôn không chờ được nữa, thận trọng đánh thức ông lão dậy, ông lão mở to mắt, nghĩ cô là hộ

tá: “Tiểu Lý đâu? Sao lại đổi người rồi?”

Ôn Ngôn đem cơm đưa tới bên cạnh ông ấy nói:

“Ăn cơm trước đã.”

Ông lão từ cầm đũa lên, đôi mắt cẩn thận dò xét các cô: “Các cô không phải hộ tá, tới tìm tôi có

chuyện gì?”

Trần Mộng Dao từ trong túi của Ôn Ngôn lấy ra lá

thư nói: “Lá thư này do ông viết sao”

Ông lão chỉ liếc mắt một cái liền nói: “Tôi không biết các cô đang nói cái gì, tôi cũng không viết thư nào cả, tôi đến đây cũng ba năm rồi không có ra

ngoài, mắt mờ tay run còn viết thư gì nữa chứ?”

Ôn Ngôn cũng gấp nói: “Ông không phải lão Từ sao? Vậy tại sao bức thư lại ở chỗ ở trước kia của

ông gửi đi chứ? Người gửi thư rất quan trọng đối

với cháu, xin ông nói cho chúng cháu biết chân

tướng! Nếu ông không phải là lão Từ, nhất định

cũng quen biết lão Từ.”

Ông lão bỏ chiếc đũa vừa cầm xuống rồi nói: “Tôi

không biết, các cô đi đi, ầm ï chết đi được.”

Cứ như vậy bị hạ lệnh trục khách, Ôn Ngôn có chút không cam lòng: “Cái này quan hệ đến danh dự của bố cháu, còn có nửa đời sau của cháu nữa, cháu không thể để cho bố cháu chết không nhắm mắt, cháu cầu xin ông… nếu như biết, nói

cho cháu biết được không?”

Ông lão thờ ơ, Trần Mộng Dao không nhịn nồi nói: “Cháu nói ông nghe này, nói mấy câu cũng không

phải muốn lầy mạng của ông mà.”

Ông lão Từ từ nhắm hai mắt không lên tiếng, Ôn Ngôn mắt đỏ ửng đứng dậy rời đi, cô không thể chịu đựng nỗi đả kích này đến đả kích khác được

nữa, nó ép cô không thở nồi.

Trần Mộng Dao chú ý nhớ kỹ tên đầy đủ của ông lão, vội vàng đuôi theo: “Tiểu Ngôn cậu đừng nhụt

chí, tớ nhớ kỹ rồi, ông lão kia tên là Dư Vinh Sinh, đề tớ cho người điều tra lại, nếu ông ấy vẫn luôn ở địa chỉ đó, chắc chắn biết chút gì đó, ông ấy không phải lão Từ mà thôi, trải qua đã nhiều năm như vậy, tra được sẽ có chút khó khăn, chỉ cần có tiền độ, chúng ta cũng không sợ, không phải chỉ cần thời gian thôi sao, chúng ta nhất định sẽ làm

được.”

Ôn Ngôn hít mũi một cái, không biết nên nói gì. Trần Mộng Dao không đành lòng nhìn thấy bộ dạng này của cô nói: “Như vậy đi, bây giờ mình sẽ đến địa chỉ đó hỏi thăm hàng xóm xung quanh, xem có hỏi được chút gì không. Theo mình thấy, ông lão tên Dư Vinh Sinh dính dáng gì đến tên lão Từ, những thứ khác đều rất trùng khớp, không chừng chính là ông ấy. Trước đây không phải chúng ta không tìm thấy tên lão Từ hay sao? Có lẽ là cố ý nói như vậy, đợi mình quay lại sẽ tới đó hỏi

ông ấy vài lần.”

Thấy Trần Mộng Dao rộng lượng an ủi cô như vậy,

Ôn Ngôn trong lòng có chút băn khoăn: “Bây giờ cậu đi vội vậy, sao ngày mai đi làm được? Nếu

không đề mình tự đi cũng được.”

Trần Mộng Dao không còn cách nào chỉ nhún vai: “Hiện tại bát cơm của mình có thể giữ được hay không là một chuyện, cậu cũng đừng quan tâm mình, da mặt cậu mỏng như vậy, có thể lần lượt đi hỏi thăm hàng xóm hay sao? Vẫn là để mình giúp cậu đi, lộ phí trả giúp mình là được, được rồi, liền

quyết định như vậy đi.”

Đi xuống lầu dưới rất trong sân rất khác, Ôn Ngôn quay đầu nhìn căn phòng Dư Vinh Sinh, Trần Mộng Dao đột nhiên lấy một tay lôi cô ngồi xuống

bên sau bồn hoa: “Xuyt…”

Ôn Ngôn không hiểu chuyện gì, nhìn theo ánh mắt của Trần Mộng Dao, cô chọt hiểu ra, Triển Trì sao lại tới nơi đây? Bình thường thấy Trần Mộng Dao lá gan rất lớn, lúc này nhìn thấy bạn trai cũ lại

không dám khuya tay múa chân đi tới chào hỏi?

Trong tay Triển Trì mang theo dinh dưỡng phẩm

cùng hoa quả các loại đồ đạc, như là tới thăm người đó, bóng dáng của anh nhanh chóng biến

mất ở rồi lối vào, lúc này Trần Mộng Dao mới vỗ

vỗ quần áo dính bụi đứng lên: “Đi thôi Tiểu Ngôn.”

Ôn Ngôn cầm tay cô nói: “Dao dao… Cũng là quá khứ rồi, không cần thiết bỏ qua đi. Tại sao phải ẩn

núp? Người chột dạ cũng không phải cậu.”

Trần Mộng Dao cười ha hả: “Mình chính là cảm thấy xáu hỗ mà thôi, cậu nói xem trước đây anh ta ở cũng một chỗ với mình cũng chả quan tâm gì đến mình, vừa nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu… Nhìn bộ dạng anh ta bây giờ nhân mô cầu dạng(*), nghĩ đến thời gian qua không tệ, bây giờ là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, mình lấy thân phận gì đứng bên cạnh anh ta? Chờ sau này lão nương phát tài, sẽ lại huênh hoang đứng

trước mặt anh ta.”

(‘) thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó

Biết Trần Mộng Dao trong lòng không hề dễ chịu, Ôn Ngôn cũng không nói thêm gì.

Buồi chiều Trần Mộng Dao đi ngay đến địa chỉ lão

Từ, Ôn Ngôn thì về nhà chờ. Cô vốn định đi cùng, thế nhưng nghĩ đến phản ứng trước kia của Mục Đình Sâm khi nhìn thấy lá thư, cô vẫn là rút lui, trước mắt vẫn chưa có kết quả sẽ chỉ thêm rắc rồi. Coi như hiện tại trước mắt Mục Đình Sâm không có hạn chế hành tung của cô, cũng không có

nghĩa là cô đi nơi nào anh cũng không biết.

Sáng ngày thứ hai, Trần Mộng Dao bên kia truyền đến tin tức, cô ấy hẹn sau khi tan làm gặp mặt nói

chuyện.

Trần Mộng Dao sáng sớm trở về gấp như vậy đương nhiên là muốn đi làm, trước khi Kính Thiếu Khanh quyết định sa thải cô, cô vẫn phải làm việc như thường lệ, cho dù đột nhiên có bị sa thải, ít

nhiều một ngày tiền lương cũng có thể cầm.

Bởi vì hành trình làm lỡ, cô trễ tới một giờ, khi cô vội vã chạy tới công ty, thang máy hầu như không

có người nào, cái này cũng có lợi cho cô, chí ít không cần chật chội chen lần như vậy, cứ từ từ đi làm.

Đợi cửa thang máy từ từ mở ra, cô ngây ngắn cả người, vốn tưởng rằng trong thang máy không có người nào, ai biết không chỉ có, lại còn là người

mà cô không muốn gặp nhát – Kính Thiếu Khanh…

Rất hiển nhiên là anh đi lên từ tầng gửi xe, trong tay còn cầm chìa khóa xe, lúc cô do dự có nên đi vào hay không, Kính Thiếu Khanh đã chủ động

dịch sang bên cạnh cho cô bước vào rồi.

Cô quyết tâm làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, hai người không nói gì, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào số tầng được hiển thị, cầu

mong thang máy đừng dừng nửa chừng…

“Việc đó, tôi xin lỗi.” Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh

mở miệng nói.

Trần Mộng Dao khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: “Không có gì… không có gì… Anh cũng giúp

tôi rất nhiều, chuyện này cũng không có gì, coi như hoàn trả lại anh ân tình. Nghe nói chuyện anh

với vị hôn thê, tuy không phải lỗi do tôi, nhưng trong lòng tôi cũng băn khoăn, dù sao tôi cũng là

người gây ra…”

Kính Thiếu Khanh cười nhạt, chẳng biết tại sao, trong đôi mắt vốn không có cảm xúc đột nhiên gợn sóng: “Không có gì cần áy náy, chuyện này cũng sớm hay muộn xảy ra mà thôi. Ngày hôm nay… cô

đến muộn.”

Trong lòng Trần Mộng Dao thầm mắng anh đột nhiên trở mặt, ngoài miệng cũng không dám nói: “Tôi… tôi có việc bận nên mới tới trễ, cứ theo quy

định công ty trừ tiền đi… ”

Kính Thiếu Khanh không nói gì, lúc này, thang máy đã tới văn phòng làm việc, Trần Mộng Dao giống như chạy trốn liền xông ra ngoài. Tâm tư của Kính Thiếu Khanh cô đoán không nồi, căn cứ cuộc đối thoại vừa nãy, cô cảm tháy tỷ lệ lớn mình sẽ không bị sa thải, điều này cũng làm cho cô thở phào nhẹ nhốm.

Sau khi tan làm cô là người nhanh nhất thu dọn đồ

đạc chuẩn bị rời đi, bởi vì đã hẹn trước với Ôn

Ngôn.

Lúc này Kính Thiếu Khanh từ phòng làm việc đi qua văn phòng làm việc, thấy bộ dạng cô vội vàng, anh thả chậm cước bộ, hai người lần nữa ở cửa

thang máy chạm mặt.

Anh giống như thuận miệng hỏi: “Cô vội vàng muốn tan làm là muốn kiêm chức ở nơi nào hay

sao?”

Cô không dám nhìn vào anh: “Không có, tôi hẹn ăn

cơm với Tiểu Ngôn.”

Anh vung chiếc chìa khóa xe trong tay: “Tôi đưa cô đi.”

Cô có chút hồ nghỉ: “Không cần đâu… không cần!

Tôi tự bắt xe là được.”

Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, vào thang máy

sau đó trực tiếp ấn xuống nút tầng hầm, hơn nữa cả người chiếm lấy che khuất nút bám, để cho cô

không với tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.