Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 202: Chương 202: Tôi Không Muốn Nghe




Ôn Ngôn rất gấp gáp, mở miệng phủ nhận: “Tôi không có! Tôi chính là… Sợ mà thôi, lúc đó anh ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bộ dạng giống như sắp chết rồi vậy… Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh đó bao giờ, rất SỢ…

Khóe miệng anh hơi dãn ra: “Ò… Đã biết.” Cô muốn thả lỏng một chút, tìm chủ đề nói chuyện: “Anh làm sao xảy ra tai nạn xe vậy?” Anh không muốn đem tỉ mỉ nói cho cô biết, nói cho cô cũng không có ích gì, chỉ sẽ tăng thêm gánh nặng trong lòng cô, trước giờ anh cũng không thích nói lời thừa thãi: “Đừng hỏi, cô biết cũng không có ích gì.”

Sau đó, anh lại nói tiếp: “Trần Hàm đưa những tư liệu hữu dụng kia, cũng thực sự muốn giúp tôi, không phải như cô nghĩ, tôi xảy ra tai nạn xe không có quan hệ gì với bà ấy. Có thể trước đây bà ấy một lòng vì Khương gia, nhưng là bây giờ, bà ấy sẽ chỉ vì cô, huống hồ tôi cũng chả có lợi gì với bà ấy.” Nhắc tới Trân Hàm, Ôn Ngôn không muôn nhiêu lời: “Ừm.” “Tôi cùng Khương Nghiên Nghiên không có phát sinh qua quan hệ.” Anh đột nhiên nói.

Ôn Ngôn thoáng ngắn ra, hai người bọn họ bát luận nói đến chuyện gì cũng đều khiến cô xấu hỗ: “Anh…

Không cần giải thích… Tôi cũng không muốn nghe.” Điểm này anh theo ý của cô: “Được.” Kế tiếp lại trầm mặc, phảng phất trong phòng yên lặng không có ai, chỉ là lúc này, Ôn Ngôn đã dần dần buông lỏng, cũng không cảm thấy buồn chán, dưới ánh sáng mờ ảo, cô cũng không cần tránh ánh mắt của anh, cứ như vậy ngồi yên lặng là tốt rồi.

Ước chừng qua hai mươi phút, Mục Đình Sâm không có động tĩnh gì, giống như đang ngủ. Trạng thái bây giờ của anh vẫn kém xa người bình thường, vừa rồi cũng không nói chuyện phiếm nhiều đã tiêu hao hết tinh lực của anh, thế cho nên anh ngủ mắt lúc nào cũng không kịp nói cho cô biết.

Cô giúp anh đắp kín mền, rón rén rời đi, Trần Mộng Dao đã chờ ở bên ngoài sớm đã ngủ: “Phu nhân, có thể đi rồi hả?” Ôn Ngôn gật đầu: “Thật ngại quá, anh ấy đột nhiên tỉnh, liền hàn huyên vài câu.”

Trần Mộng Dao cũng không trách cô: “Thật tốt, nếu anh ta không tỉnh lại thì cậu đến cũng vô ích rồi? Bây giờ yên tâm rồi chứ? Mình đưa cậu trở về, sớm nghỉ ngơi một chút, mình nhìn bụng cậu mà lo thay cho, mình mà đột nhiên mang song thai, mình sẽ nằm mười tháng không dám xuống giường mắt!”

Hai người đi tới cửa chính bệnh viện, Trần Mộng Dao đột nhiên phát hiện xe mình bị người khác chặn lại, một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trước xe cô, đây là không muốn cho cô tử tế ra về mài! Người bạo tính khí như cô khẳng định nhịn không được, trực tiếp đi nhanh tiến lên kêu lên: “Người nào mắt mù sao? Đỗ xe không biết tìm chỗ nào trống mà đỗ sao? Chặn xe của lão nương đây muốn chết à2”

Chiếc xe thể thao màu đỏ cửa mở ra, Khương Nghiên Nghiên đi xuống: “Liền chặn chết xe cô đi.” Trần Mộng Dao tức giận nở nụ cười: “Tôi nói là ai, thì ra là cô. Ban đêm cô đứng ở đây? Không vào được phòng bệnh đúng không? Thật không may, chúng tôi mới từ trong phòng bệnh đi ra.” Khương Nghiên Nghiên trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng đố ky cùng không cam lòng nhưng huênh hoang nói: “Không phải tôi vào không được, là suy nghĩ vì anh Đình Sâm. Hiện tại anh ấy xảy ra chuyện, truyền thông phương đã biết rồi, những ký giả gần xa đến đây không ít, anh ấy sợ tôi bị phiền phức, bị người khác bàn tán không tốt.”

Ôn Ngôn không muốn nói nhảm cùng cô ta: “Cô cũng biết thân phận mình ra ánh sáng bị người khác lời ra tiếng vào sao? Vậy thì cô đứng ở đây đi! Dao Dao, chúng ta đi.” Khương Nghiên Nghiên cười lạnh nói: “Tôi không di chuyển xe, các cô cũng không đi được.” Ôn Ngôn mắt lạnh nhìn cô ta: “Cô muốn như thế nào?” Khương Nghiên Nghiên cắn cắn môi hỏi: “Anh Đình Sâm… Không có sao chứ?” “Ah… Thì ra cô ngay cả anh ấy có sao không cũng không biết, xem ra cô thật rất lo lắng cho anh ấy, đây là tình yêu sao? Tôi còn nghĩ cô là vì tiền của anh áy.

Anh ấy rất tốt, vừa rồi đi thăm anh ấy còn tỉnh lại, chúng tôi trò chuyện chốc lát, bây giờ có thể nhường đường được chưa?” Ôn Ngôn cười như không cười mở miệng nói.

Khương Nghiên Nghiên có chút nuốt không trôi khẩu khí này, cô ta không muốn ngay cả biết về tin tức của Mục Đình Sâm cũng phải đi hỏi Ôn Ngôn, thế nhưng cô ta liên lạc không được Mục Đình Sâm, cũng không vào được phòng bệnh, cho nên mới ở chỗ này ngồi, ngồi máy tiếng rồi. Ôn Ngôn ở trước gót chân cô ta càng đắc ý cô ta lại càng đố ky, đố ky giống như con quỷ trong lòng người ta, cô ta hận không thể để Ôn Ngôn đi tìm chỗ chết! Cuối cùng, cô ta vẫn nhường đường, nếu biết Mục Đình Sâm đã tỉnh, cũng không có gì đáng ngại, cô ta cũng không cần thiết tiếp tục lại ngồi tại chỗ này rồi.

Còn nhiều thời gian, trả thù không cần thiết ở nơi này một sớm một chiều.

Thấy xe của Khương Nghiên Nghiên đi xa, Ôn Ngôn mới không nhanh không chậm lên xe: “Dao Dao, chút nữa cậu chú ý chút, Khương Nghiên Nghiên sợ sẽ quay lại…” Cô bị đụng qua đã rất sợ, lần trước Khương Nghiên Nghiên giống như người điên lái xe đâm cô, khó mà có thể bảo đảm cô ta lần này lại làm vậy.

Trần Mộng Dao nhìn quanh bốn phía một chút, xác nhận an toàn mới lên đường: “Không có việc gì, mình đi hướng ngược lại, lượn quanh một cái, tuyệt đối sẽ đem cậu an toàn đưa về nhà. Cái kia… Tiểu Ngôn, mình có chút nói muốn hỏi cậu…” Ôn Ngôn nhăn mày, cảm giác có chút mệt mỏi: “Cậu hỏi đi, có lời gì không thể cùng mình sao?” Trần Mộng Dao vừa lái xe một bên thận trọng hỏi: “Lần đầu cậu sinh non, Mục Đình Sâm có phải cùng Trần Hàm cùng nhau bao che Khương Nghiên Nghiên không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.