Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 203: Chương 203: Trên Đời Này Không Có Công Bằng




Ngoài cửa sổ xe đi qua chạy như băng, săm lốp xe ở lối đi bộ rất nhanh ma sát phát ra thanh âm chói tai, trong đêm tĩnh mịch vô cùng đột ngột, bên trong xe yên tính một cách lạ thường.

Ôn Ngôn không trả lời, đáp án lại không cần nói cũng biết.

Trần Mộng Dao mắng một tiếng: “Mẹ kiếp! Mình nên sớm đoán được là như thế này! Rốt cuộc mình cũng hiểu rõ vì sao Mục Đình Sâm đẹp trai như vậy suốt ngày vung tiền trước mặt cậu lại cũng không thèm yêu anh ta, cậu chính là con cừu non hiền lành mà anh ta chính là con sói, không thì thì sẽ cắn cậu một miếng, cậu còn phải cảm kích công ơn anh ta nuôi dưỡng nữa.

So với Trần Mộng Dao lòng đầy căm phẫn, Ôn Ngôn biểu hiện quá mức bình tính: “Không có ác liệt như cậu nghĩ đâu, mình không yêu anh ấy, cho nên anh ấy cùng Khương Nghiên Nghiên có gì với nhau mình cũng chỉ là chú ý đến thân phận của Khương Nghiên Nghiên, cũng không đề ý anh ây quá trớn gì đâu. Anh ấy là bao che Khương Nghiên Nghiên, mình thừa nhận mình rất bị tổn thương, nhưng mình… sẽ không hận anh ấy.” “Cậu biết không? Anh ấy nói đã từng yêu mình, sau khi bắt gặp mình nằm trên giường cùng Thẩm Giới…

Mình đã phụ lòng người đàn ông mà những người phụ nữ khác sẽ không phụ lòng, làm anh ấy tổn thương mình, thì thế nào chứ? Cùng lắm thì, chính là huề nhau, dù sao, mình cũng không yêu anh áy… Vô hình trung, mình cũng làm thương tổn anh ấy không chỉ một lần, có tư cách gì làm người bị hại chứ?”

“Đến bây giờ mình cũng không biết ba năm trước đây tung ảnh mình cùng Thẩm Giới lên mạng là người nào? Cùng không biết ai đã gài bẫy mình cùng Thẳm Giới lần thứ hai, sai lầm giống nhau vậy mình phạm vào hai lần, coi như không phải đúng ý mình, mình cũng quá ngu rồi.” Trần Mộng Dao sau khi nghe xong tâm tình có chút phức tạp: “Đều như Vậy, cậu nên nói chuyện với anh ây. Trên đời này không có gì là công bằng, cậu nghĩ vậy là sẽ yên ổn, là có thể huề nhau sao?” Ôn Ngôn chỉ là nhìn ra cảnh đêm trầm mặc bên ngoài cửa xe, cũng không có trả lời nữa.

Ngày hôm sau, cô ngủ một giấc đến trưa mới dậy, má Lưu vẫn chuẩn bị xong sẵn cơm canh nóng hồi, sợ cô tỉnh lại đói bụng: “Ngôn Ngôn, cơm nước xong con đến bệnh viện một chút, hoạt động nhiều một chút, lần này mang thai song sinh, tiếp đến thân thể sẽ rất nặng nhọc, muốn đi cũng không đi nổi mát.”



Ôn Ngôn ngồi đàng hoàng ở cạnh bàn ăn chờ má Lưu đem thức ăn bưng lên, má Lưu trong miệng vẫn thao thao: “Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, thiếu gia cũng không thể chú ý đến con được, con tự lo cho mình trước, má lớn tuổi, làm không chu đáo được, con nhanh sắp làm mẹ rồi, không thế giống như đứa trẻ mãi được nữa.” Đối với những lời lải nhải này, cô không có cảm thấy phiền, ngược lại cảm giác rất thực, rất ấm áp: “Má Lưu, con biết rồi. Má là nói chuyện tối qua con ra ngoài sao? Con không phải là cùng Dao Dao ra ngoài chơi, mà là đi bệnh viện thăm Mục Đình Sâm.”

Má Lưu giật mình: “Thăm thiếu gia sao? Vậy con cũng nên đi sớm chút, nào có ai hơn nửa đêm đi thăm bệnh nhân? Má còn tưởng rằng hai con tuổi còn trẻ đi tìm quán ăn nào dạo ăn, bụng con lớn vậy rồi cũng không được xằng bậy. Nửa đêm má phát hiện con không có nhà cũng không dám nói cho lão Lâm, nếu không…

Từ trên xuống dưới người trong nhà loạn mất, hơn nửa đêm đều đi tìm con. May mà trước lúc má nóng ruột con về kịp, nếu không… Má cũng không kìm nỗi rồi.

Ôn Ngôn bị chọc phát cười: “Má Lưu, má thật chu đáo, bất quá má lúc nào thấy con đi ăn quán ăn đêm không? Được rồi được rồi, đừng lo lắng, má cứ làm việc đi.” Má Lưu lúc này mới không lải nhải, cười khanh khách nhìn bụng của cô nói: “Hình dạng này, nhất định là hai tiểu thư nhỏ, thiếu gia không trọng nam khinh nữ, nhất định sẽ rất vui.”

Ăn cơm xong, Ôn Ngôn cảm thấy ở nhà ngây ngô buồn chán, chơi cùng bánh trôi chút, đoán chừng không sai biệt lắm Trần Mộng Dao cũng nên tỉnh, liền gọi điện thoại qua: “Dao Dao, cậu tỉnh chưa? Theo mình đi ra ngoài đi dạo một chút! Mình ở nhà một mình thật buồn chán. ” Trần Mộng Dao tựa hồ vẫn còn trạng thái nửa mê nửa tỉnh, làm bầm lắm bẩm nói: “Mình sắp tỉnh rồi, cậu chờ mình chút, mình lập tức tới đón cậu đi, nếu để mẹ mình ra cửa, xe khẳng định liền mắt, mình đến đây.

Cúp điện thoại, Ôn Ngôn bén nhạy ngửi được trong không gian phảng phất mùi thơm, là canh gà. Cô mới vừa ăn cơm xong, canh gà này khẳng định không phải chuẩn bị cho cô, cô đi tới cửa phòng bếp hỏi: “Má Lưu, là canh gà cho Mục Đình Sâm sao?”

Má Lưu xúc một ngụm kiểm tra một hồi đáp: “Đúng vậy, cũng sắp xong rồi, nguội chút liền đưa cho Trần Nặc cầm đến bệnh viện. Ngôn Ngôn, lúc trước con ôm thiếu gia cũng ngồi giường cả ngày chăm sóc, tuy là cậu ấy nói chuyện khó nghe, nhưng làm cho con cũng không ít chuyện, con có muốn cùng đến đó thăm không?”

Cô nhìn chằm chằm canh gà trầm mặc: “Không cần phiền Trần Nặc, chút nữa con cùng Dao Dao đi. Con hẹn Dao Dao xong sẽ đi dạo phó, Dao Dao lập tức tới ngay.” Má Lưu gật đầu: “Cũng được, rất thơm, con muốn thử chút không?” Cô bĩu môi: “Không muốn, con mới vừa ăn no, uống nữa liền ói ra.” Má Lưu bắt đắc dĩ cười: “Sao có thể ói ra chứ? Con là ghét bỏ cháo má nấu không ngon sao? Má đã đóng cần thận, chút nữa cho con cầm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.