VÀI NGÀY SAU TẠI BIỆT THỰ LULY!
“Oáp~~~~~~!” Cung nguyệt Băng đi từ trên lầu đi xuống, vẫn còn ngáy ngủ ngáp dài 1 cái. Cô vẫn còn mặc đồ ngủ chỉ duy nhất 1 chiếc áo sơ mi trắng tới đùi, tóc vẫn còn xoã dài.
“Hì!” 1 tiếng cười khẽ lên.
“Á! Chú tới đây làm gì nữa?” Cung Nguyệt Băng kinh ngạc.
“Băng Nhi, đã sắp đính hôn trở thành người 1 nhà rồi mà còn gọi chú sao?” Hướng Tuyết Dương nhìn Cung Nguyệt Băng nói.
“Con mới không thèm!” Cung Nguyệt Băng nói nhỏ trong miệng.
“Không sao đâu bác gái!” Phạm Tuấn Phong nhìn Hướng Tuyết Trang nói.
“Được rồi, 2 bác đến Tập Đoàn đây!” Cung Thanh Âu nhìn Phạm Tuấn Phong nói sau đó cùng Hướng Tuyết Trang ra xe đi đến Tập Đoàn Dolly.
“Nói đi, chú tới đây làm gì?” Cung Nguyệt Băng không khách khí bước tới chỗ Phạm Tuấn Phong ngồi, chân phải đạp lên sofa 2 tay chống nạnh hỏi.
“Tiểu Nha đầu, em như vậy là đang khiêu khích chú sao?” Phạm Tuấn Phong bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn theo cách đứng của Cung Nguyệt Băng mà khiêu khích trêu chọc.
“Á! Chú chú là đồ đại lưu manh!” Cung Nguyệt Băng lập tức đứng dậy nhìn Phạm Tuấn Phong mắng.
“Là em tự mình đứng như vậy, sao có thể trách chú? Em đúng là vô lý!” Phạm Tuấn Phong mỉm cười nhìn Cung Nguyệt Băng mắng yêu.
“Tôi, tôi mặc kệ. Chú tới đây làm gì?” Cung Nguyệt Băng 2 tay khoanh trước ngực nhìn Phạm Tuấn Phong hỏi.
“Đón em đi chơi!” Phạm Tuấn Phong đứng dậy chỉnh lại áo vest ngay ngắn rồi nói.
“Không đi!” Cung Nguyệt Băng lập tức từ chối.
“Thật sự không đi?” Phạm Tuấn Phong nhìn Cung Nguyệt hỏi.
“Không đi, không đi, không đi!” Cung Nguyệt Băng lập tức chạy lên sofa ngồi xếp bằng, lấy gối che chân lại.
“Bây giờ em là muốn tự đi thay đồ hay là muốn chú tự bế em lên phòng thay giúp em?” Phạm Tuấn Phong bước lại gần kề sát tai Cung nguyệt Băng thì thầm.
“Chú, chú... Đô Đại Lưu Manh thối tha!” Cung Nguyệt Băng đẩy Phạm Tuấn Phong ra rồi chạy lên phòng.
“10 phút nữa em mà không xuống là chú sẽ tự lên đón em đó!” Phạm Tuấn Phong nhìn theo Tiểu Nhân Nhi của hắn chạy đi mà trêu ghẹo. Hắn cũng không biết vì sao mà cứ muốn ở bên cạnh làm cô vui vẻ, và hắn cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi trêu ghẹo cô.
~~~~~5 phút sau ~ 10 phút sau ~ 15 phút sau ~~~~
Phạm Tuấn Phong ngồi trên sofa đợi Cung Nguyệt Băng có chút mất kiên nhẫn. “Nha Đầu này lại dám không nghe lời như vậy! Thật sự là muốn lên đón thì em mới chịu đi sao?”
“Phương Quản Gia, phòng của Băng Nhi ở đâu vậy?” Phạm Tuấn Phong đứng dậy nhìn Phương Đức hỏi.
“Để tôi lên gọi Tiểu Thư xuống cho cậu!” Phương Đức nhìn Phạm Tuấn Phong trả lời.
“Không cần, tôi tự lên đón nếu không cô ấy không chịu đi!” Phạm Tuấn Phong nói.
“Vậy mời cậu lên lầu 6. Đó là lầu dành riêng cho Tiểu Thư!” Phương Đức trả lời.
“Cảm ơn!” Phạm Tuấn Phong trả lời xong bỏ 2 tay vào túi quần bước lên lầu 6.