Đánh giá: 9.1/10 từ 9 lượt
Tất cả mọi người mừng rỡ bỏ trốn mất dạng, chỉ có thái giám Tiểu
Thuận Tử thân là bên người Hoàng Thượng cho nên không thể theo đi ra
ngoài tránh sóng gió, ai biểu hắn mang trọng trách trong người.
Tiểu Thuận Tử kiên trì cúi người nở nụ cười, trong lòng nơm nớp lo
sợ.“Hoàng Thượng, là ai chọc ngài đến như vậy? Nô tài chắc chắn giúp
ngài giáo huấn hắn một phen.”.
“Hừ! Ngươi dám sao?” Nạp Lam tức
giận hỏi lại:“Ông lão ấy ỷ là nguyên lão đại thần trong triều, luôn
miệng nói trẫm là vua bù nhìn, rõ ràng
không để trẫm vào trong mắt! Trẫm muốn cách chức quan bọ họ, cho bọn họ
về quê làm ruộng!”.
Bình luận truyện