Nhà Giam Màu Xám

Chương 13: Chương 13




Vào phòng ngủ, Byrne đổ mình lên giường.

Hắn nằm trên giường nhìn trần nhà, trái với nhà giam vĩnh viễn một màu xám , nơi này có nhiều màu sắc hơn — đơn giản chính là những vệt ẩm mốc.

Nhìn trần nhà trong chốc lát, Byrne trở mình. Hắn không dám chắc, bản thân mình về sau nên đối mặt với Ivanov như thế nào, tuy rằng gã không hề có ác ý với mình, nhưng hắn không làm cách nào đối mặt với sự thay đổi thân phận của Ivanov.

Về phần Bronson còn chưa đạp đổ được anh trai mình. . . ?

Byrne khẽ nhíu mày, hắn hiểu ý Bronson, vì an toàn, trong khoảng thời gian này hẳn là ít ra ngoài, nhưng ông chủ keo kiệt sẽ không cho phép hắn làm như vậy. . . Byrne không ngừng suy nghĩ về điều này, nhưng có lẽ vì uống chút rượu, Byrne khó có thể duy trì tỉnh táo, hắn cảm giác tư duy mình như là bị nhựa cao su dính chặt.

Cuối cùng hắn không chống cự nổicơn buồn ngủ xâm nhập, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Lần thứ hai sau khi tỉnh lại đã là rạng sáng, Byrne mờ mịt nhìn di động, phát hiện giờ còn sớm.

Hắn nghĩ mình sẽ mất ngủ, bởi vì trong nhà có thêm một người xa lạ, nhưng thực tế lại không hề xảy ra, so với bất cứ giấc ngủ nào trước kia, hắn ngủ sâu hơn — đây là điều từ sau khi Byrne ra tù, chưa bao giờ gặp qua.

Byrne xoa nhẹ cái đầu vẫn còn mê man, từ trên giường ngồi dậy. Hắn rời phòng ngủ vào phòng tắm, khi ngangqua sô pha thì dừng lại.

Trong phòng khách ánh sáng mờ mịt, còn chưa kịp thích ứng bóng tối Byrne không thể thấy rõ người đang tựa vào trên ghế sa lông, vì thế hắn lại gần một chút, khi cách đối phương không đến mười cm mới dừng lại.

Lúc này, hắn có thể thấy Bronson rõ ràng.

Bronson ngồi ở trên ghế sa lông, tựa đầu vào tấm đệm phía sau sô pha. . . Thoạt nhìn Bronson ngủ không được an ổn, Byrne nhìn y khoát tay phải lên bụng, lại nhìn xuống cái sô pha quá mức nhỏ hẹp so với y, một khi nằm xuống dễ dàng đụng tới miệng vết thương trên bụng, cuối cùng hắn vươn tay, ngay tại lúc chạm vào bả vai Bronson, tay hắn bị nắm chắc.

Giây tiếp theo đã bị ấn ngã xuống ghế.

Thình lình xảy ra công kích khiến Byrne mơ màng chưa kịp tỉnh ngủ không hiểu chuyện gì xảy ra, đợi hắn hiểu được chính mình gặp chuyện gì, lập tức nói, “Là tôi.”

Sức lực lớn như sắp bóp nát bả vai hắn, nhất thời giảm xuống rất nhiều.

“. . . Byrne?” Hắn nghe thấy người phía sau chần chờ hỏi, sau đó buông hai tay bị giữ chặt của hắn.

Byrne từ trên ghế sa lông trở mình lại, hắn ngồi ở trên, nhìn áo khoác Bronson, “Miệng vết thương của anh nứt ra rồi.” Hắn nói, tuy rằng hắn nhìn không thấy, nhưng hắn cũng biết, động tác vừa rồi mạnh đến vậy đủ làm miệng vết thương Bronson còn chưa kịp khép miệng lại rách ra lần nữa.

Bronson kéo áo lên, nhìn thấy máu thấm ra ngoài băng gạc, “Cậu nói đúng rồi.” Y không hỏi Byrne vì sao lại ở chỗ này, cũng không hỏi Byrne vừa rồi vì sao Byrne tới gần y, bởi vì y cảm thấy, điều này chắc chắn sẽ khiến đối phương xấu hổ.

“Tôi đi lấy hòm thuốc.” Nhìn thấy miệng vết thương trên bụng Bronson, Byrne đứng dậy, ý bảo Bronson ngồi ở trên ghế sa lông, sau đó đi tìm hòm thuốc.

Rất nhanh, bụng Bronson được băng bó một lần nữa.

Byrne nhìn băng vải trắng, “Anh có thể đến phòng tôi ngủ.”

Sau khi nghe được, Bronson có chút do dự liếc nhìn Byrne một cái.

“Giường của tôi khá rộng.” Byrne nói xong, hắn có chút xấu hổ đứng dậy, cất kỹ hòm thuốc, đến phòng tắm tắm rửa.

Còn lại Bronson trong phòng khách nhìn cái bụng cuốn băng vải của mình, sau đó lại nhìn phòng ngủ, tiếp đến khó khăn vịn sô pha đứng dậy, lại gần căn phòng .

Mở cửa phòng, Bronson trôngthấy chiếc giường hơi lộn xộn một chút, cùng mớ quần áo vứt bừa bãi trên đó.

Y cẩn thận đến ngồi xuống mép giường, đột nhiên có cảm giác trở về thời gian hai năm trước, Byrne cũng giống như bây giờ, cùng y chia sẻ kia cái giường sắt hẹp hòi.

Bronson vừa nghĩ, vừa ngẩng đầu quan sát bốn phía.

Trong phòng Byrne không có nhiều đồ vật lắm, có chút nhỏ, trừ một chiếc máy tính cùng với một ít đồ đạc cần thiết bên cạnh, hầu như không có những đồ vật khác.

Trong góc tường còn đặt một hộp các tông chưa mở. . . Sau khi đánh giá toàn bộ gian phòng ngủ, Bronson thu hồi ánh mắt, y yên lặng nằm xuống một bên, hai tay đặt trên đầu gối, buông xuống hai mắt, như thể sắp ngủ chỉ trong giây lát sau.

Byrne không để y chờ lâu lắm, ngay tại lúc sắp ngủ, y nghe được tiếng bước chân Byrne tới gần, tiếp đó cửa phòng mở, cả người Byrne đầy hơi nước xuất hiện trước mặt y.

Bronson ngẩng đầu nhìn Byrne vừa mới tắm rửa xong, ngọn đèn rọi xuống mái tóc vàng ướt át, tựa như phát ra ánh sáng vàng, y thấy Byrne tới gần, “Anh đang đợi tôi?” Hắn hỏi.

Bronson gật gật đầu.

Byrne tùy ý lau lóc rồi ném cái khăn lên trên ghế, “Dịch vào chút.” Hắn nói với Bronson , sau đó ngó chiếc quần dài trên người y, “Anh không cởi ra sao?”

Bronson nhìn chiếc quần của mình, khó khăn đứng dậy, sau đó được Byrne trợ giúp cởi ra, y bị Byrne nhét vào trong chăn, cảm nhận được thân thể ấm áp của Byrne tựa vào bên cạnh mình.

Đèn tắt, trong bóng tối Bronson chớp mắt mấy cái, nhìn Byrne bên cạnh.

Hai người không nói gì, vì thế Bronson nhắm hai mắt lại.

Thật lâu sau, y phát hiện Byrne chưa ngủ, không có ý che dấu, y tin tưởng rằng Byrne cũng biết mình mất ngủ.

“Sau khi ra tù.” Bronson đột nhiên nói, “Tôi bị mất ngủ.”

Thân thể Byrne khẽ động, sau đó nói, “Tôi cũng vậy.”

Hai người cũng không nói gì thêm.

Cảm nhận mùi vị quen thuộc của người bên cạnh, Bronson chợt phát hiện, cơn buồn ngủ đã lâu chưa thấy tựa hồ thổi quét toàn thân của mình. . . Y tựa vào Byrne, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Byrne cũng phát hiện, nội tâm luôn xao động bất an, vào thời khắc này, trở nên bình tĩnh hiếm thấy.

Sáng sớm hôm sau, Byrne tỉnh lại, nhìn Bronson cạnh bên, hắn ngỡ rằng mình đang ở trong ngục, thiếu chút nữa hô to lên, đến khi tư duy trở về, hắn mới nhớ tới mọi chuyện ngày hôm qua.

Mình lại vô tình rơi vào mớ rắc rối lớn rồi, Byrne vừa nhẹ chân bước xuống giường, vừa nghĩ như vậy.

Hắn cẩn trọng rời phòng ngủ, rửa mặt qua loa rồi tới nơi làm việc.

Người đồng nghiệp từng gặp Bronson với hắn, nhìn đôi mắt thâm quầng của Byrne đầy ẩn ý, “ Cuối tuần cậu cũng bận rộn gớm nhỉ?” Anh ta hỏi.

Byrne hồi tưởng chuyện ngày hôm qua, cũng cảm thấy cuối tuần của mình thực bận rộn.

Nhưng không thể nói cho đồng nghiệp biết, nên Byrne nhìn người đàn ông trước mặt, bày ra nụ cười hễ là đàn ông liền hiểu.

Đồng nghiệp thoả mãn lòng hiếu kì, lại cùng Byrne nói chuyện phiếm vài câu mới rời khỏi nơi làm việc của Byrne.

Byrne nhìn anh ta rời đi, sau đó nhớ tới lời nhắc nhở của Bronson ngày hôm qua, nhưng mãi đến khi Byrne tan tầm, hết thảy đều thực bình thường, không có dấu hiệu bất thường nào xảy ra.

Cuộc sống như vậy cứ thế duy trì ba ngày, Byrne đã quen với sự tồn tại của Bronson, bắt đầu tự hỏi tối nay ăn gì, một cuộc đấu súng bất thình lình xảy ra, đánh vỡ vẻ ngoài tựa như bình thường ấy.

Byrne cẩn thận trốn trong ngõ hẻm, xa xa trên mặt đất là hộp trứng gà vỡ nát. Nếu để ý đến vách tường xung quanh, phỏng chừng có thể thấy một loạt vết đạn.

Hắn tránh ở trong góc không hề nhúc nhích.

Bởi vì gần căn hộ mình thuê nên hắn khá quen thuộc địa hình nơi này. . . Nhưng Byrne không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì đối phương có súng, thậm chí có thể là anh trai Bronson phái tới lấy mạng mình cũng nên.

Thiếu thận trọng lúc này không phải là hành động khôn ngoan.

Byrne vẫn luôn ngồi xổm ở trong góc tìm cơ hội.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ngay tại lúc Byrne tìm được cơ hội, nhân đó rời đi, hắn đột nhiên nghe được một tiếng súng.

Tiếng súng đột ngột này nếu Byrne đoán không sai, là từ chỗ kẻ bị đánh lén truyền tới.

Loại thay đổi đột ngột này khiến Byrne đánh mất chủ ý, đầu hắn không ngừng phán đoán mọi khả năng, nhưng cuối cùng cũng không cho ra kết quả gì.

Hắn cẩn thận quay đầu lại, quan sát tình huống hiện tại——

“Tạch.”

Một thứ lạnh như băng đặt vào gáy hắn.

Byrne biết đó là cái gì, vì thế hắn giơ hai tay lên.

“Đã lâu không gặp.” Người phía sau nói.

Giọng nói có vẻ quen thuộc, nhưng nhất thời Byrne không thể gọi ra chủ của nó là ai. . . Hắn cẩn thận quay đầu lại, ấy vậy mà đối phương không có ý tứ ngăn cản.

Sau đó hắn nhìn Christopher đang mỉm cười, trên tay cậu ta. . . chuối tiêu?!

“Đùa chút thôi mà.” Christopher chú ý tới ánh mắt Byrne, cười cười giải thích.

Nhưng Byrne vẫn không thả lỏng, “Sao cậu lại ở đây?”

“Bronson.” Christopher nói, “Đừng lo lắng, tôi tới đón anh ta về.” Cậu ta nhìn ánh mắt đề phòng của Byrne , giơ hai tay lên , “Anh có thể gọi cho anh ta để xác nhận.”

Byrne ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại về nhà.

Bronson nhanh chóng nhận điện thoại.

“Tôi gặp Christopher.” Byrne vừa nhìn Christopher, vừa nói.

“Cậu ta không có vấn đề gì đâu.” Bronson tựa như hiểu được nỗi hoang mang trong lòng Byrne, lập tức nói.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Bronson, Byrne cúp điện thoại, hắn nhìn Christopher vẫn luôn mỉm cười, “Làm sao cậu tìm tới đây được?”

Bởi vì Bronson đã liên lạc với tôi. Christopher nghĩ, nhưng điều này đương nhiên không thể nói với Byrne, cậu ta đã nghe Bronson kể y đã lừa gạt Byrne vài chuyện tồi tệ, cho nên trước khi đến, cậu ta đã biên soạn một đống lí do thoái thác, “Chúng tôi bắt đầu tìm từ nơi anh ta biến mất, sau đó từ thu hẹp phạm vi. . .”

Byrne dẫn Christopher không ngừng lảm nhảm về nhà mình.

“Anh ở chỗ này à?” Christopher nhìn bức tường vẽ grafiti, ngạc nhiên hỏi.

Byrne không trả lời, hắn không hiểu giữa mình và Christopher có gì để nói, kể từ khi còn trong ngục cho đến hiện tại, bọn họ cũng không phải bạn bè gì.

Christopher không bận tâm đến vẻ lãnh đạm của Byrne, hoặc là nói, nếu ngày nào đó Byrne đột nhiên trở nên nhiệt tình với mình mới kỳ quái, cậu ta vừa nhìn bóng dáng Byrne, vừa đánh giá xung quanh, có vẻ khó tin được rằng mấy ngày nay Bronson thu mình ở nơi này.

“Chúng ta đã không gặp bao lâu nhỉ?” Christopher hỏi.

“Không biết.”

“Anh cũng thật lãnh đạm.” Christopher oán giận nói.

Lần này Byrne không nói gì, một lát sau, hắn mới hỏi, “Đã tóm được anh trai anh ta chưa?”

Christopher chần chờ giây lát.

“Cậu có thể không cần nói cho tôi biết.” Byrne nói, Christopher do dự khiến hắn ý thức được, điều này là bí mật — đối với một người ngoài như hắn.

“À. . . chưa.” Christopher ở phía sau Byrne nói, “Nếu anh muốn biết.” Vẻ mặt cậu ta trù trừ đôi chút, nhưng bởi vì cậu ta đứng sau lưng Byrne, cho nên Byrne không nhìn thấy, “Chính xác thì, gã đào tẩu.”

Byrne dừng chân, “Đào tẩu?” Hắn quay đầu lại nhìn Christopher.

Lúc này vẻ mặt trù trừ của Christopher đã biến mất tự lúc nào, ảo não nói, “Như con chuột ấy.”

Byrne nhìn Christopher, sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác, tiếp tục bước về phía trước.

Phía sau Christopher nhẹ nhàng thở ra, rồi vội vàng đổi đề tài.

Căn hộ của Byrne cách ngõ nhỏ hắn bị tập kích rất gần, cho nên Christopher chưa nói được bao nhiêu bọn họ đã tới.

Mở cửa phòng, Byrne không bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Bronson đang ngồi trên ghế sô pha, phía sau là Christopher chen chúc vào cửa, cậu ta vội vàng vọt đến trước mặt Bronson, “Cần phải trở về.”

Bronson không màng tới Christopher trước mặt mình, trên người y đã thay bộ quần áo Byrne cho mượn và mặc bộ quần áo của mình trước đó, Byrne cảm thấy, có lẽ là sau khi y nhận điện thoại mới làm như vậy.

Y đi đến trước mặt Byrne , “Hãy thứ lỗi cho tôi vì không từ mà biệt.” Y biết hẳn là Byrne hiểu được mình đang nói về chuyện gì.

Byrne đương nhiên hiểu được, hắn hít sâu một hơi, “Được rồi, tôi tha lỗi cho anh.”

Bronson trịnh trọng nhìn Byrne, “Lần này, cậu cùng tôi cùng rời đi được không?”

“. . . Cái gì?” Byrne do dự một lúc lâu mới hỏi, hắn cảm thấy có lẽ mình bị ảo giác, định đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Cậu cùng tôi rời đi được không?” Bronson hỏi lại, “Cậu ở chỗ này cũng không an toàn, anh trai của tôi sẽ tìm đến cậu bất cứ lúc nào.” Y nhìn Byrne cả người bụi bậm, “Tôi nghĩ hôm nay hẳn là hành động của họ.”

“Ở đây cũng không khó tìm.” Bronson tiếp tục nói, “Nếu Christopher có thể, như vậy hắn cũng có thể.” Y nhìn Byrne, “Trong khoảng thời gian này, hãy ở chỗ tôi, được không?”

“Anh trai anh ta đều là lũ chó điên.” Christopher nói, “Anh không tưởng tượng được hắn điên cuồng tới mức nào đâu.” Thấy Byrne và Bronson đều nhìn mình, cậu ta nhún nhún vai nói, “Cho nên tốt nhất là anh ở tạm một chỗ vớiBronson đi.”

Byrne nhíu mày, hắn chỉ biết, thu nhận và giúp đỡ Bronson là một quyết định sai lầm, “Còn em trai tôi thì sao?” Hắn hỏi.

“Không cần lo lắng cho cậu ta.” Christopher nói, “Anh nên lo lắng cho mình thì hơn.”

“Christopher nói đúng đó.” Bronson gật đầu, y nghiêm túc nhìn Byrne, “Yên tâm, chỉ trong một thời gian ngắn thôi, một khi hắn bị tóm được, cậu có thể trở lại.”

“Bao lâu?” Byrne ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hỏi.

Bronson nhìn về phía Christopher, chỉ thấy Christopher lắc đầu, “Tôi không biết, anh của anh ta rất giảo hoạt.Chúng tôi đã lùng bắt hắn một năm trời, đều không lần ra toàn bộ hành tung của hắn.”

Nghe Christopher trả lời, Bronson quay đầu nhìn Byrne, “Có lẽ cần một thời gian nữa.”

Tuy rằng vừa rồi hắn không đáp lời Christopher, nhưng từ những gì Christopher lải nhải, hắn cũng cảm giác được, anh trai của Bronson vô cùng giảo hoạt khó chơi, “Nửa năm?” Hắn hỏi, đây là cực hạn của hắn, hắn không thích ở nhà người khác.

“Được, nửa năm.” Bronson nói, “Tôi sẽ quơ được hắn.”

“. . . Hiện tại chúng ta có thể đi rồi?” Christopher xen vào nói, “Khả năng bọn họ sẽ nhanh chóng mò tới đây.”

Bronson nhìn về phía Byrne.

Byrne gật đầu.

Vì thế Christopher thở ra, “Chúng ta nhanh đi thôi. Lần này chúng tôi không mang theo nhiều người.”

Tới khu nhà cao cấp của gia tộc Hunter, thu xếp ổn thoả cho Byrne, Christopher ra hiệu cho Bronson cần báo cáo một số việc.

Đương nhiên Byrne hiểu được ám chỉ của Christopher, nên hắn tỏ ra không cần để ý đến mình, Bronson cùng Christopher đi đến thư phòng.

Đi vào thư phòng, Christopher không đợi Bronson mời đã ngồi ngay xuống ghế, “Anh đúng thật là bỉ ổi.” Cậu ta nói.

Bronson không để ý đến Christopher chửi bới, y ngồi đối diện với Christopher, “Cậu nói gì?” Y hỏi.

“Anh trai anh đã sớm chết từ đời nào rồi ấy”.Christopher vạch trần sự thật, “Lúc trước khi Byrne đáng thương hỏi tôi, suýt chút nữa tôi đã nói ra sự thật.”

“Nhưng cậu không nói.” Bronson đặt hai tay song song lên đầu gối, lãnh tĩnh nhìn Christopher, “Cậu cũng là đồng phạm nói dối cậu ta.”

“Đây đều là vì Lily.” Christopher nói, “Cô ấy nói, đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy, thế nên tôi muốn được nghỉ phép, anh nhẫn tâm từ chối lời khẩn cầu của một vị thục nữ sao?”

“Nếu vị thục nữ này là một con nhện cái, tôi nghĩ tôi nhẫn tâm.” Bronson nói, “Cậu có thể đi được rồi.”

“Ba tháng nghỉ phép?” Christopher nhìn Bronson nói.

“Ba tháng nghỉ phép.” Bronson gật đầu, “Giờ cậu có thể đi được rồi.”

Hoan hô một tiếng, Christopher lập tức từ ghế trên nhảy dựng lên, nhưng trước khi ra khỏi thư phòng, cậu ta liếc Bronson một cái, “Anh cảm thấy anh ta sẽ vui vẻ khi bị anh lừa gạt?”

“Cậu ấy sẽ không vui.” Bronson nói, “Cho nên tôi sẽ không cho cậu ấy biết.”

Christopher cũng không thèm để ý chuyện đó, dù sao mục đích đã đạt được, cho nên sau khi cáo biệt Bronson, cậu ta rời khỏi thư phòng, chuẩn bị tìm Lily trải qua kì nghỉ phép dài của mình.

Nhìn Christopher rời đi, Bronson đi tìm Byrne đang bị bỏ lại trong phòng, “Muốn xem phim không?”

Byrne gật đầu.

Vì thế Bronson dẫn Byrne vào phòng xem phim, phim bắt đầu chạy.

Hình ảnh mở đầu là bóng dáng của một người phụ nữ. . .

Byrne nhìn Bronson ngồi ngay ngắn bên cạnh, “Phim này?”

“Tôi tìm Christopher hỏi.” Bronson gật đầu, “Tôi muốn tự mình xem một chút.”

Vì thế Byrne rờiánh mắt lại, tiếp tục xem bộ phim buồn tẻ.

Cuối cùng vườn hoa cũng xuất hiện, màu đen bùn đất cùng màu trắng xương cốt đồng thời hiện trên màn ảnh. . .

Theo tiếng nhạc biến mất, cả phòng chìm trong bóng tối.

Bronson không bật đèn lên, y nhìn màn hình tối đen, đột nhiên Byrne hỏi, “Anh vẫn chắc chắn rằng cô ấy yêu người kia?”

Bronson trầm mặc một lát, cuối cùng y nghe thấy trong bóng tối giọng nói kiên định của chính mình —

“Tôi chắc chắn.”

Ngay cả bị vùi lấp trong màu đen lừa dối, phần tình yêu này vẫn luôn chân thành.

Chính văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.