Nhà Giam Màu Xám

Chương 12: Chương 12




Byrne chìm đắm trong lời tự thuật của Bronson, một lúc sau mới lên tiếng, “Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.

“Sau đó?” Bronson nghe được lời Byrne nói, suy tư một lát, hắn nghiêng đầu nhìn Byrne — động tác này làm Byrne nhớ lại những hình ảnh trong ngục giam, y bình tĩnh nhìn hắn, “Sau đó cậu cũng biết.”

Tôi cũng biết? Trong đầu Byrne xuất hiện những lời này, hắn nhìn Bronson, “Tôi không biết.” Hắn nói, hắn cảm thấy hơn phân nửa Bronson sẽ không chủ động nói ra, vì thế hắn dứt khoát nói ra toàn bộ nghi vấn của mình, “Những tên cảnh ngục bị anh trai anh mua chuộc?” Ở trong ngục, hắn đã cảm thấy những tên cảnh ngục đó có vấn đề, hiện tại chỉ là muốn nghe được một đáp án chuẩn xác từ Bronson mà thôi.

Đối với điều này, Bronson ngược lại không có ý tứ giấu diếm, y khẽ gật đầu, “Đa số đều bị mua chuộc, chuyện bọn họ phải làm cũng không nhiều lắm, làm lu mờ sự tồn tại của tôi, sau đó giám thị nhất cử nhất động của tôi.”

“Toàn bộ đều bị mua chuộc?” Byrne hỏi, tuy rằng Bronson không nói rõ, nhưng trong tù cảnh ngục vốn không nhiều, muốn theo dõi bất cứ lúc nào, không phải chỉ cần mua chuộc vài tên.

“Tôi không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ trừ lão Jones, những người khác hẳn là đều nằm trong hiềm nghi.” Bronson nói, tuy rằng y biết cảnh ngục bị mua chuộc không ít, nhưng không biết danh sách cụ thể.

“Lão Jones?” Byrne có chút kinh ngạc với cái tên nghe được từ Bronson, hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Bronson — khi đó hắn bị lão Jones giải tới phòng giam, “Lão không bị mua chuộc?” Byrne hỏi, hắn nhớ lại tướng mạo lão Jones trong đầu, đa phần đều là cặp mắt màu xám của lão.

“Lão là người chính nghĩa, cậu biết đấy.” Bronson nói, “Lão hoàn toàn coi tôi là không khí.”

Dựa vào lời Bronson nói, Byrne biết thái độ của lão Jones, “Ý của anh là, hắn sẽ không theo dõi anh, cũng không báo cáo cho gia tộc Hunter hành động của anh?”

“Với lão mà nói, gia tộc Hunter, hẳn là lũ ác ôn nên bị ném vào trong ngục .” Bronson sẽgiọng nói, y không bận tâm đến cái nhìn của lão Jones với mình, bởi vì điều đó hoàn toàn chính xác, gia tộc Hunter, quả thật là lũ ác ôn.

Tuy rằng hết sức kinh ngạc khả năng mua chuộc cảnh ngục của gia tộc Hunter, nhưng Byrne luôn cảm thấy sự thật không đơn giản như vậy, hắn suy nghĩ trong chốc lát, “Trong ngục giam hẳn là không chỉ có những cảnh ngục?” Hắn thử thăm dò hỏi, nếu gia tộc Hunter ngay cả cảnh ngục đều có thể mua chuộc, như vậy gài vào hoặc là mua chuộc vài tên phạm nhân là chuyện dễ như bỡn.

Hắn cố gắng nhớ lại những phạm nhân mình từng gặp qua, nhưng hắn nghĩ không phải Ivanov, hắn không biết nhiều người trong ngục như vậy, hắn cũng nhớ không ra có phạm nhân nào đã từng tận tâm tận lực vì chuyện này… Đột nhiên, trong đầu Byrne xuất hiện một cái tên, hắn nhìn Bronson, “Christopher?”

“Christopher?” Bronson lắc đầu, “Không phải cậu ta.” Y nói, “Tuy anh trai của tôi mua chuộc phạm nhân, nhưng không phải Christopher.” Y nhìn Byrne bên cạnh, “Gã là người rất quen thuộc với cậu.”

Rất quen thuộc với tôi? Byrne trong óc nhất thời biến hoá rất nhiều hình ảnh, cuối cùng, hắn không dám tin nhìn Bronson.

Bronson vẫn luôn quan sát Byrne, lúc này mở miệng, “Có vẻ cậu đoán ra rồi.” Y nói, “Bạn của cậu, Ivanov, gã thuộc gia tộc Hunter.” Y ngẫm nghĩ còn nói, “Ít nhất bọn họ từng thừa nhận như vậy.”

Lần thứ hai vào tù, đột nhiên quan hệ giữa mình và Ivanov tốt lên, là một thành viên bang xã hội đen hạng hai, mặc dù gã vì đại ca của mình gánh tội thay mới phải vào tù, nhưng cũng phạm không ít tội đáng hận, mà bang xã hội đen hạng hai này thuộc gia tộc Hunter … Byrne vẫn luôn nghi hoặc, vì sao Ivanov có tin tức linh thông như vậy, gã biết rất nhiều chuyện mà phạm nhân khác không biết.

Sáng nay, hắn kể cho Ivanov chuyện mình nhìn thấy Bronson, Bronson liền bị tập kích.

Byrne khó có thể chấp nhận sự thật, nhưng đủ loại sự tình chứng minh, Ivanov thuộc gia tộc Hunter.

“Nhưng tôi nghĩ, gã không có ác ý với cậu.”Đột nhiên Byrne nghe Bronson nói như vậy, hắn nhìn y, chỉ thấy Bronson tiếp tục nói, “Mục đích của gã là tôi, tôi nghĩ hắn hẳn là đã cho cậu một ít lời khuyên?”

Byrne nhớ tới giờ ăn lần đó, Ivanov từng nói với hắn, rồi nhắc nhở một chút — Gã hy vọng mình không nên tiếp cận quá mức với Bronson — Byrne thở ra, “Còn ai nữa?” Hắn hỏi, “Anh em của anh chắc chắn sẽ không mua một người.”

“Đó cũng là người mà cậu quen thuộc.” Bronson thong thả nói, “Parker.”

“Parker?” Byrne hỏi, hắn nghĩ người từ trước tới nay luôn đối nghịch với mình, người chết trong tay Christopher, “Nó đã chết.” Hắn nói với Bronson, Bronson bình tĩnh xem như không phủ nhận, đột nhiên khiến Byrne nghĩ tới một khả năng, “… Christopher là của người của anh?”

“Đúng vậy.” Bronson nói.

“Anh ra lệnh giết Parker?” Byrne không hiểu, Christopher cùng Bronson trao đổi như thế nào, “Hai người liên hệ bằng cách nào?” Hắn hỏi, Bronson có thể tùy ý ra khỏi phòng giam thì Christopher đã rời đi được nửa năm, trước đó, bọn họ giao tiếp như thế nào?

“Tôi không lệnh cậu ta giết Parker.” Bronson lắc đầu phủ nhận, “Tôi chỉ để cậu ta tiếp cận Parker.” Bị bỏ tù, tuy rằng y không thể thay đổi quyết định này, nhưng vẫn có thể làm một vài động tác nhỏ, vì thế y để Christopher cũng bị phạt tù, sử dụng phương thức ước định của hai người, yêu cầu cậu ta tiếp cận Parker.

Nhưng y không nghĩ tới, cựu đối thủ của Parker, Byrne cũng đồng thời bị bỏ tù, mà còn trở thành bạn cùng phòng của y — tuy rằng y không xác định được mục đích của Byrne, thậm chí không xác định được Byrne có bị mua chuộc hay không, nhưng y vô cùng vừa lòng khi nhìn thấy hai người tranh đấu — điều này với y mà nói là một cơ hội tốt.

“Về phần phương thức liên hệ.” Bronson cảm thấy hiện tại nói cho Byrne cũng không có vấn đề gì, thẳng thắn nói, “WC.” Y nhìn ánh mắt có phần khó hiểu của Byrne, “Lần đó, tôi bắt gặp cậu trong nhà vệ sinh.”

Rốt cục dưới sự gợi ý của Bronson, Byrne nhớ ra — sau khi cùng Christopher nói chuyện, hắn ở trong nhà vệ sinh hút thuốc, nhìn thấy Bronson, hắn nhớ rõ vẻ mặt đối phương hết sức kinh ngạc ngay lúc ấy.

“Hai người truyền tin tức vào lúc ấy? Byrne hỏi.

Bronson ngầm thừa nhận.

Nhưng còn một điểm Byrne không hiểu, chỉ trong thời gian tắm rửa Bronson mới được rời phòng giam, nếu mỗi lần tắm rửa xong y vào phòng vệ sinh không ít lần chẳng lẽ những cảnh ngục không hoài nghi? “Không ai hoài nghi?” Hắn hỏi.

“Tôi quá đói.” Bronson nói.

Byrne không hiểu ý y.

“Cho nên mỗi ngày tôi uống rất nhiều nước.” Bronson thong thả nói, “Muốn đến phòng vệ sinh là chuyện hiển nhiên.”

Byrne nghĩ tới trong phòng giam, động tác từng ngụm từng ngụm uống nước của Bronson – chẳng lẽ đó cũng là đang biểu diễn?

Có lẽ là từ vẻ mặt biến hóa của Byrne nhận ra ý nghĩ của hắn, Bronson đột nhiên nói, “Đó không phải là diễn kịch.” Y nhìn Byrne, “Tôi không lừa cậu, mỗi ngày thức ăn ít ỏi đến đáng thương… Nên tôi phải uống nước chống đói.” Khi y nói đến đây, vẻ mặt vẫn thực bình tĩnh, dường như không chút lúng túng khi nói với Byrne — những gì bất kham chật vật nhất mình từng chịu đựng.

“Nếu có thể nói, tôi không muốn lừa gạt cậu.” Bronson đối Byrne nói, “Nhưng cậu biết đấy, tôi không thể không làm như vậy.” Sau khi nói xong, không đợi Byrne đặt câu hỏi, y đem chuyện kế tiếp nói ra, “Chuyện Parker bị giết, so với cậu tôi còn ngạc nhiên hơn, tuy Christopher là thuộc hạ nhưng cậu ta không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của tôi, cho nên giết chết Parker, là quyết định của cậu ta.”

“Trên mảnh giấy cậu ta viết, những tên cảnh ngục không phát hiện Parker là do cậu ta giết chết, bọn họ cảm thấy đó chẳng qua là chuyện trùng hợp, đối với đám cảnh ngục mà nói, cậu ta chỉ phạm một tội — cắn đứt dương vật của Parker mà thôi.”

“Nhưng Ivanov nói. . .”, nói được một nửa đột nhiên Byrne ngưng lại, hắn nhớ sau khi Christopher rời đi được nửa năm, Ivanov nói với hắn, Parker bị Christopher dùng nhện giết chết. . . Về phần chuyện này là đám cảnh ngục biết được sự thật, hay là gia tộc Hunter biết được chân tướng, hiện tại, đáp án đã rõ ràng. Hắn thở ra, “Cho nên đám cảnh ngục không biết Lily?”

“Không biết.” Bronson nói.

“Nhưng tại sao cậu ta muốn giết chết Parker?” Byrne khó hiểu, nếu đây không phải là mệnh lệnh của Bronson.

“Cậu ta từng nói. . .” Bronson tạm dừng một lát, “Cậu ta cảm thấy ghê tởm đàn ông.”

Ghê tởm đàn ông? Ivanov cũng từng nói với hắn như vậy, hắn càng không hiểu, nếu Christopher ghê tởm đàn ông, vì sao lần đầu tiên gặp cậu ta muốn thay hắn khẩu giao.

Vì thế hắn đem chuyện này nói cho Bronson.

Nghe Byrne nói xong, Bronson trầm ngâm, “Tuy rằng cậu ta ghê tởm đàn ông, nhưng với cậu ta mà nói, không phải không thể kiềm chế được.”

“Mục đích của cậu ta chính là khiến cậu cùng Parker tranh đấu, về phần quá trình cậu ta không quan tâm.” Bronson nói với Byrne, “Mà kết quả. . ., tôi nghĩ số phận Parker chính là một ví dụ tốt.”

“Nhưng đó là do tôi suy đoán, mục đích thật sự của cậu ta cũng chỉ có bản thân cậu ta mới biết được.”

Byrne cũng không lấy làm lạ khi mà Bronson không biết mục đích của Christopher, từ lời y nói, Byrne phát hiện, quan hệ giữa Bronson và Christopher cũng không quá mật thiết— trong nhận thức của hắn ít nhất phải là, quan hệ cấp trên cấp dưới điển hình.

Đối với Christopher, Byrne không có ấn tượng nhiều lắm hoạ chăng chỉ là vẻ ngoài quá mức tinh xảo và xinh đẹp của cậu ta, còn cả, bộ phim cũ kia.

Hắn tựa vào một bên, nhìn Bronson ngồi ở trên ghế sô pha, đột nhiên trong óc hiện ra hình ảnh bộ phim ấy — người phụ nữ đang hát, vườn hoa rở rộ, cùng đoạn xương trắng lộ ra trong lớp bùn đất màu đen.

Hắn nhớ mình đã từng hỏi Ivanov vấn đề này, nhưng cuối cùng cũng không có đáp án hữu dụng gì. . . Cho tới tận bây giờ, hắn cũng không biết, bộ phim điện ảnh đómuốn biểu đạt điều gì.

“Cậu ta và tôi từng nói về một bộ phim.” Byrne nói.

Bronson bày ra vẻ nguyện sẵn sàng nghe.

Vì thế Byrne kể lại bộ phim, đến đoạn kết, hắn hoang mang nhìn Bronson, “Anh cảm thấy tại sao lại vậy?” Hắn hỏi, “Vì sao đạo diễn lại quay một bộ phim như vậy?” Kỳ thật hắn từng đi tìm những đánh giá về nó, nhưng bộ phim điện ảnh này quá ít tin tức, mà Christopher từng nói — xét ra nó không được xem là một bộ phim, chỉ có thể nói là một đoạn video.

“Có lẽ chỉ bản thân cậu ta mới biết.” Bronson nói.

“Vậy kết cục là xảy ra chuyện gì?” Dù câu trả lời của Bronson không thoả đáng, nhưng Byrne biết, đó là suy nghĩ thực lòng của y, nên hắn thay đổi câu hỏi.

“Cậu nghĩ sao?” Bronson hỏi.

Về vấn đề này, Byrne từng nghĩ đếnrất nhiều khả năng, như người phụ nữ có thói quen kỳ lạ của những kẻ giết người hoặc đáp án nào khác, nhưng bộ phim không cung cấp đầy đủ manh mối, toàn bộ chỉ là suy đoán riêng của Byrne.

Byrne đem toàn bộ suy đoán của mình nói ra rõ ràng.

Sau khi nói xong, hắn nhìn Bronson, “Anh có thấy vậy không?”

Bronson trầm tư không trả lời, cuối cùng y nói, “Tôi chưa từng xem bộ phim này, những gì biết được đều do cậu miêu tả, nên phỏng đoán của tôi đều phiến diện.”

Byrne cũng không quan tâm, ý bảo Bronson nói ra.

“Cậu có từng nghĩ tới một khả năng, kỳ thật cô ta yêu một người đàn ông trong khu vườn đó.” Bronson nói, “Cho nên cô ta hy vọng lưu lại toàn bộ dấu vết tồn tại của anh ta, mãi mãi cùng anh ta một chỗ.”

Byrne nghe vậy nhíu mi, không hẳn thấy đáp án của Bronson quỷ dị cơ nào, mà là bởi vì hắn chưa bao giờ phán đoán khả năng như vậy, nhìn thấy lớp da cùng với xương cốt trong vườn hoa, hắn nghĩ hoàn toàn không dính dáng chi tới tình yêu.

Hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong phim, từ đầu đến cuối bộ phim là đen trắng, tại giây cuối cùng hiện ra hình ảnh rực rỡ đẹp đẽ, tựa như toàn bộ quá khứ u ám, tình yêu được che dấu thật sâu ở đâu đó.

“Thấy được không nhất định là sự thật.” Bronson nhìn Byrne suy tư nói, “Mở ra toàn bộ, có lẽ cậu sẽ phát hiện vùi lấp trong đó là bản chất thật.” Y nói đến đây thì dừng lại, không có ý định nói tiếp.

Byrne hoàn hồn lại, hắn cảm thấy Bronson đang ám chỉ điều gì đó, nhưng luôn cách chân tướng một khoảng, vì thế hắn đành gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nói về ngục giam.

“Ivanov nói với tôi, chính là cái hôm chúng ta gặp nhau ở thư viện.” Byrne đi đến sô pha ngồi bên cạnh Bronson, hắn vốn muốn hỏi về quả táo, nhưng đột nhiên nhớ tới chính mình bỏ qua một chi tiết, hắn nhìn Bronson bên cạnh không rõ cảm xúc , “Vào lúc ấy, trong thư viện. . . Anh biết tôi ở trong đó?” Hắn cảm thấy Bronson tới đó hẳn là có mục đích.

“Không, tôi không biết cậu đã ở đó.” Bronson nói, “Nhưng tôi biết, có người trong thư viện lúc ấy.” Y nhìn TV tỏ vẻ, “Tôi không xác nhận được là ai, cũng không biết hắn có thuộc gia tộc Hunter hay không, nên giống như cậu thấy đấy, tôi quyết định nằm ngủ.”

Byrne cố gắng hồi tưởng mọi việc ngày đó, cuối cùng nghĩ ra nguyên nhân Bronson phát hiện, “Cửa sổ?” Hắn hỏi, lúc hắn đến thư viện đem cửa sổ mở ra, chắc chắn, Bronson vì thế mới phát hiện có người trong thư viện. Bronson gật đầu thừa nhận, Byrne có chút ngạc nhiên, “Vì sao anh lại có mặt ở thư viện vào thời điểm đó? Để liên hệ với người khác?”

Bronson chỉ quay đầu nhìn Byrne, “Tôi không phải là diễn viên chuyên nghiệp.” Y nói.

Byrne có chút không hiểu điều Bronson nói.

“Vì vậy tôi sẽ phát điên.” Bronson lặng lẽ nói, “Mỗi ngày tôi đều diễn trò, biểu diễn tiết mục thiểu năng, hy vọng anh trai tôi buông cảnh giác, tôi chỉ có thể ngồi tù, bởi vì đám cảnh ngục giám thị, tôi không thể diễn mọi lúc được, thời điểm an tâm duy nhất, có lẽ chính là trong chăn.” Y nhân tiện giải thích nguyên nhân vì sao y thường xuyên cuộn mình trong chăn, “Với tôi mà nói, thư viện cũng là nơi có thể thả lỏng, bởi vì tôi biết, nơi đó rất ít người tới.”

Byrne nhìn chằm chằm Bronson, tuy rằng giọng y lãnh tĩnh, không có dấu hiệu mất khống chế chút nào, nhưng từ ánh mắt của y lại ẩn dấu thoang thoảngđiều đó — có lẽ bởi y nhớ lại những ngày tháng ở trong ngục.

Byrne chỉ nghe Bronson tự thuật, đã cảm thấy có chút khó thở, mỗi ngày y đều phải sắm vai một người tâm thần, ấy vậy mà, tinh thần y không hề có vấn đề, thậm chí còn tỉnh táo sáng suốt hơn nhiều người.

Bị theo dõi gần như 24 giờ, y không dám thả lỏng, bởi vì một khi thả lỏng, đồng nghĩa, mọi cố gắng của y đều ngâm nước nóng.

Chỉ tưởng tượng cuộc sống như vậy thôi đã khiến Byrne nổi điên.

Hắn nắm chặt tay, tựa như khắc chế suy nghĩ về Bronson trong lòng.

Thật lâu sau, Bronson nói, “Xin lỗi.”

Byrne lắc lắc đầu.

Hắn đột nhiên do dự không biết có nên tiếp tục hỏi Bronson những gì liên quan tới chuyện này trong ngục giam.

Có lẽ nhìn thấu Byrne do dự, Bronson thở ra, “Có thể tiếp tục.”

Nếu Bronson nói như vậy, Byrne lập tức hỏi vấn đề cuối cùng, “Vào giờ ăn tối, Ivanov đưa cho tôi một quả táo, gã nói là Hunter đưa.” Hắn nhìn Bronson, “Hunter phủ nhận.”

“. . . Là tôi.” Bronson xoa nhẹ mi tâm, “Tôi chỉ để hắn chăm sóc cậu một chút.” Y không nghĩ tới người kia cho Byrne một quả táo, còn nói những lời dư thừa.

“Cho nên hắn cũng là người của anh?” Byrne hỏi.

“Đúng vậy.”

“Cả gã cảnh ngục kia?” Byrne đột nhiên nghĩ tới, mình ở nhà tù từng gặp một gã cảnh ngục lạ hoắc.

“Ở mặt ngoài là người của anh trai tôi.” Bronson trả lời, “Hắn đến, một mặt là vì báo cáo thảm trạng của tôi cho họ, một mặt là vì nói cho tôi biết cục diện gia tộc lúc ấy.”

“Trừ người đó thì sao?” Byrne hỏi.

Bronson nhìn về phía hắn, “Cậu còn hoài nghi ai?” Y nghĩ nghĩ rồi nói, “Hunter?” Y nhìn vẻ mặt xấu hổ của Byrne nói, “Không phải, hắn không phải là người gia tộc Hunter.”

Nhận được đáp án xác thực của Bronson Byrne mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn không hy vọng bạn bè của mình đều bị gia tộc Hunter ngầm mua chuộc.

Đã biết đáp án toàn bộ nghi vấn, Byrne đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai hắn còn phải đi làm.

Lúc hắn mở ra cửa phòng ngủ, đột nhiên nghe tiếng Bronson phía sau, “Byrne.”

Byrne quay đầu lại.

“Cẩn thận một chút, gần đây ấy.” Bronson nói.

Byrne nghĩ nghĩ, liền hiểu được ý tứ Bronson — anh trai của y còn chưa bị túm, bọn họ rất có thể tìm ra hành tung của Bronson, sau đó xuống tay.

Mà hắn là người thu lưu Bronson, cũng sẽ bị vạ lây.

Khoát tay ý bảo tự mình hiểu được, Byrne đi vào phòng ngủ.

Nhìn bóng dáng Byrne biến mất phía sau cửa, Bronson suy tư một lát, sau đó móc di động trong túi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.