Nhà Giam Màu Xám

Chương 11: Chương 11




Lúc Byrne đến quán bar đã qua giờ hẹn nửa tiếng, Hunter đang ngồi tại vị trí bọn họ hay ngồi, nói chuyện với bartender.

Byrne thở ra rồi đến ngồi cạnh Hunter.

“ Anh đến rồi?” Nhận thấy vị trí bên cạnh có người ngồi xuống, Hunter quay đầu lại, nhìn thấy Byrne, gã vừa đưa một ly rượu qua cho hắn vừa hỏi.

Byrne cảm ơn rồi cầm lấy nhấp một ngụm.

“ Xảy ra chuyện gì à?” Hunter hỏi, gã cầm lấy ly rượu, nhìn Byrne, “ Mọi khi anh luôn đến sớm.”

“ Có chút việc thôi.” Byrne trả lời hàm hồ, hắn tự hỏi một chút rồi nói, “ Nó gọi điện cho tôi.”

“Ai?” Hunter hỏi, gã nhìn sắc mặt Byrne, thoáng nghĩ ngợi, “ A, để tôi đoán nhé? Em trai anh, đúng không?”

“ Ừm, là nó.” Nhắc tới em trai mình, Byrne đều có vẻ này, nghiêm túc nói chuyện cùng Hunter, “ Vợ nó mang thai.”

“ Không phải anh đã kể rồi sao.” Hunter không bận tâm lắm, đảo mắt quanh quán rượu, cố gắng tìm cái gì đó thú vị.

Ngược lại Byrne không để tâm đến thái độ của Hunter, “ Hôm nay nó đến tìm tôi.”

“ Vậy thật đáng ngạc nhiên.” Hunter nói, “ Tôi cứ nghĩ vợ nó chòng xích vào cổ nó rồi chứ.” Có lẽ lo Byrne sẽ phật ý, gã xua xua tay, “ Tôi không có ác ý gì đâu, chỉ so sánh thôi, anh hẳn là hiểu ý tôi.”

Byrne thở dài, hắn hiểu.

“ Cứ thoải mái đi.” Hunter vỗ vai Byrne, “ Anh đâu phải cha nó, đừng nghĩ chi nữa, nó cũng đâu cần anh trả tiền sữa bột cho con nó.” Gã nhìn bộ quần áo của Byrne hỏi, “ Vậy giờ anh có thể nói, hôm nay gặp ai rồi chứ?”

Byrne quay đầu lại nhìn Hunter, vẻ mặt kinh ngạc.

“ Ngạc nhiên thế cơ à?” Hunter hỏi, gã buông Byrne ra, nhìn bộ quần áo mới của Byrne, “ Lần nàothăm Ivanov, anh chỉ mặc mỗi bộ kia, mà tôi nhớ, anh không phải người ăn diện, nếu không phải có chuyện gì thì anh sẽ không thay quần áo trên người.” Gã nói.

Byrne không có cách nào che dấu vẻ kinh ngạc của mình, “ Không nghĩ cậu lại hiểu tôi đến vậy đấy.”

“ Tôi chỉ là tương đối giỏi quan sát mà thôi.” Hunter nhún vai, “ Như vậy, anh có thể nói cho tôi anh gặp ai chưa?”

Byrne không trả lời vấn đề của Hunter ngay, hắn nhìn ly rượu trước mặt, một lúc sau mới nói, “ Ngày hôm qua, tôi bắt gặp Bronson trên đường.”

“ Bronson? Bronson nào?” Hunter hỏi theo phản xạ, đột nhiên, gã ý thức được chuyện gì, tạm dừng một lát, “ Bronson kia á?” Gã dè dặt hỏi.

“Đúng vậy ”

“Ở đâu cơ?”

“Góc đường.” Byrne nói, “Gần chỗ tôi làm việc.”

“ …. Chuyện này thật trùng hợp.” Hunter cảm thán, “ Anh ta thế nào?” Gã không ấn tượng lắm với Bronson, trước kia chỉ nghe nói có người như vậy, mãi về sau, gã mới nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông tóc đen thật cẩn thận đi đằng sau Byrne.

Chỉ là sự hiện diện của y quá ít, nên khi Byrne nhắc đến, gã không thể định hình khuôn mặt của người này trong đầu, có cũng chỉ là hình ảnh trừu tượng.

“ Rất tốt.” Byrne nói, hắn đem lời hình dung hôm nay nói với Ivanov lặp lại, “ Giống kẻ có tiền.”

“ Anh ta vốn là kẻ có tiền mà.” Hunter nói, hắn đối với Bronson không hiểu biết nhiều lắm nhưng cũng biết, y là con út gia tộc Hunter, cùng Hunter như gã là hai loại người hoàn toàn bất đồng, “ Anh nhìn thấy anh ta?” Gã hỏi, “ Anh ta thấy anh chứ?”

“ Tôi nghĩ là không.” Byrne tỏ vẻ, “ Anh ta trực tiếp ngồi vào ô tô của mình.”

“ Điều này thực bình thường.” Hunter gật đầu, gã nhìn Byrne, “Nhưng đây là chuyện hôm qua mà.” Gã nói, “ Vì sao hôm nay anh lại thay quần áo thế?”

“ Bởi vì tôi gặp một tên trộm.” Byrne hít sâu, vẻ mặt vui sướng, “ Ngay lúc chuẩn bị mở cửa.”

“ Khiếp nhỉ?” Hunter kinh ngạc nhìn Byrne, “ Chúa phù hộ nó sẽ không bị đánh quá thê thảm.”

“ Tôi cũng biết nó tìm nhầm người.” Byrne nhướng mày nói.

“ Anh xử nó thế nào?” Hunter ngạc nhiên hỏi.

Byrne chỉ cười không đáp.

“ Có vẻ nó thực thảm.” Hunter nuốt ngụm nước bọt, hẳn là nghĩ tới nỗi thống khổ khi từng bị Byrne đánh.

“Thế nên tôi thay quần áo.” Byrne tránh né nói, hắn không muốn nói cho Hunter rằng Bronson đang ở nhà hắn, có lẽ bởi vì, hắn không muốn bất cứ ai biết, chính mình cùng Bronson vẫn còn liên hệ.

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Hunter say xỉn muốn tới nhà Byrne qua đêm nhưng bị Byrne lập tức từ chối.

“ Vì sao?” Hunter hỏi.

“ Em trai tôi.” Byrne thản nhiên đáp, “ Sáng mai nó lại qua một chuyến.” Hắn tiếp tục nói dối, “ Nó nói, chúng tôi lâu rồi không gặp nhau.”

“ Được rồi.” Hunter nói rằng, “ Anh nói rồi mà.”

“ Tôi không biết đối mặt với nó như thế nào.” Byrne thuận miệng nói tiếp.

“ Tôi hiểu mà.” Hunter vừa nghĩ tới em trai Byrne là cảm thấy đau đầu, gã thà say rượu nằm góc đường cũng không muốn gặp cậu em trai khó chơi của hắn. Vì thế gã chào tạm biệt Byrne, vào lúc thanh tỉnh, khi lướt ngang qua Byrne, gã chợt nói, “ Có ai từng nói với anh chưa?”

“ Cái gì?”

“ Anh nói dối rất tệ.” Gã vỗ bả vai Byrne, “ Hoặc dùng từ sứt sẹo để miêu tả thì thích hợp hơn chút đấy.” Dứt lời, không đợi Byrne phản ứng, gã phất tay đi mất.

Nhìn bóng dáng lảo đà lảo đảo của Hunter rời đi, Byrne thầm mắng, không biết là do Hunter biết hắn nói dối nhưng không vạch trần hay là vì kỹ thuật nói dối sứt sẹo của mình.

Nhìn bóng dáng Hunter khuất hẳn, từ giữa trưa tới giờ, Byrne chỉ ăn một phần thức ăn nhanh để lấp bụng cảm thấy đói khát, hắn nhớ tủ lạnh trống rỗng ở nhà vì thế đến tiệm tạp hoá gần đó mua vài thứ mang về.

Khi hắn xách một đống thức ăn về nhà, nhìn thấy Bronson đang ngồi trên ghế sô pha.

Y đang khoác chiếc áo dài mỏng, dáng vẻ mỏi mệt buồn ngủ.

Tiếng Byrne đóng cửa làm y tỉnh lại, y nhìn Byrne cạnh cửa, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra tiếng.

Đối với màn biểu diễn của Bronson, Byrne chẳng lấy làm hứng thú.

Hắn xách đồ đạc vào bếp, bắt đầu giải quyết bữa tối muộn mằn của mình.

Byrne đang tìm nồi xoong thì nghe thấy tiếng bước chân từ từ tới gần, “ Anh định khi nào thì đi?” Byrne hỏi.

“….Một tuần sau.” Bronson nói.

“ Nói vậy, tôi chỉ cần chịu đựng anh trong một tuần là đủ?” Byrne tìm được đủ loại nồi trong tủ bếp, ngẩng đầu nhìn Bronson.

Bronson khẽ gật đầu.

Chiếm được câu trả lời, Byrne lập tức dời mắt đến nơi khác.

Bronson không bận tâm đến thái độ của Byrne, y dựa vào tường, nhìn Byrne bận rộn, “Cậu biết nấu ăn?” Y hỏi.

“Một chút.” Byrne qua quýt đáp.

Bronson gật gật đầu, lập tức ý thức được Byrne không nhìn thấy động tác của mình. Y định trả lời lần nữa nhưng nghĩ nghĩ, y không mở miệng chỉ đứng nhìn Byrne.

Mãi cho đến bữa tối hoàn thành, bọn họ cũng không nói với nhau câu nào.

Byrne bày thức ăn ra bát đĩa, sau đó đi qua Bronson, ngồi xuống trước TV.

Hắn tìm một lúc lâu cuối cùng cũng thấychương trình mình hứng thú rồi buông điều khiển xuống, vừa ăn tối vừa xem TV.

Bronson cũng chậm rãi đi tới, có lẽ là do vết thương trên bụng, động tác của y càng chậm. Khi y ngồi xuống cạnh Byrne, đột nhiên Byrne nghe tiếng dạ dày y kêu vang.

Không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.

“… Thật có lỗi.” Bronson nói.

Byrne ăn chậm lại, hắn nghĩ từ giữa trưa tới giờ, nếu Bronson không ra ngoài, chắc hẳn y chưa ăn gì, “ Anh không ra ngoài sao?” Hắn hỏi.

Bronson lắc đầu, “ Tôi không thể ra ngoài lúc này.”

“ Anh không ăn bao lâu rồi?” Byrne buông dĩa ăn xuống.

“Một ngày?” Bronson không chắc chắn nói, “ Tính từ tiệc rượu tối hôm qua…” Y xoa nhẹ cái trán, “ Hắn có chút khó nhằn.”

Byrne biết, “hắn” trong miệng Bronson chính là anh trai y.

“Trong xoong còn một chút.” Byrne đột nhiên nói.

Bronson nhìn về phía hắn.

“Có tính phí.” Byrne nhìn TV nói rõ, như thể không bận tâm tới ánh mắt Bronson.

Bronson lại nhìn Byrne vài lần, sau đó chậm chạp đứng dậy đi đến phòng bếp, lúng ta lúng túng cho thức ăn từ trong xoong ra đĩa.

Nghe động tĩnh trong phòng bếp, đến khi tiếng bước chân Bronson vang lên lần thứ hai, tới gần ghế sô pha, Byrne mới tiếp tục cầm lấy dĩa ăn.

Bởi vì đói bụng đã lâu, tốc độ ăn cơm của Byrne rất nhanh, sau khi chén sạch thức ăn trong đĩa, hắn dùng khoé mắt đánh giá người bên cạnh, thấy y chỉ ăn một chút, “Rất khó ăn?” Hắn hỏi.

Bronson nhìn hắn, “ Không, rất ngon.” Y nói, nhận ra suy nghĩ của Byrne, y chỉ xuống bụng mình.

Byrne nhìn cái bụng bị thương, cùng tư thế ngồi đoan chính của y, trầm ngâm một lát rồi hỏi, “ Anh không có cách liên lạc với thuộc hạ sao?”

“ Hơi khó một chút.” Bronson chậm rãi dùng nĩa xúc thức ăn, sau đó cho vào miệng.

“ Vì sao?” Byrne hỏi.

“ Di động của tôi hỏng rồi.” Bronson nuốt thức ăn nói, “ Nó bị vỡ lúc bị đánh lén.”

Đối với việc này, Byrne không nghi ngờ, bởi vì hắn biết di động hiện giờ mỏng manh cỡ nào, “ Cho nên anh không thể liên lạc với bọn họ?”

“ Rất khó, tôi nói rồi mà.” Bronson buông dĩa ăn, quay đầu lại nhìn Byrne, “ Tôi ở đây vì địa điểm liên lạc lúc trước không thể dùng được nữa, tìm được bọn họ cũng rất khó, hơn nữa tôi không chắc, phụ cận quanh đó có thế lực của hắn hay không.”

Byrne không tin tưởng lời Bronson nói, hắn không hiểu diễn kịch ở trong ngục lâu như vậy, Bronson sẽ quên chuyện quan trọng như thế, hắn hoài nghi nhìn y, “ Anh không còn cách thức liên lạc khác sao?”

“Nhưng hiện tại không thể sử dụng.” Bronson nói.

Byrne chẳng buồn hỏi đấy là cách nào, bởi khác nào hắn bị kéo vào giữa chuyện này, hắn đổi chủ đề, “ Hắn không chết?” Hắn tin tưởng Bronson biết hắn nói tới ai.

“ Quá bất ngờ.” Bronson nhíu mày, “ Chuyện này phát sinh quá bất ngờ, hơn nữa hắn rất quen thuộc địa hình ở đó.”

“ Nên hắn chạy thoát?”

Bronson gật đầu.

Byrne nhìn Bronson, đây chính là nguyên nhân hắn hoài nghi Bronson, bởi vì y thật sự … Rất bình tĩnh, hắn cảm thấy đối phương hẳn phải nôn nóng một chút mới đúng, nhưng y chẳng lo lắng chút nào đến chuyện gì sẽ phát sinh, “ Anh không lo à?” Hắn hỏi han, “ Anh có vẻ chẳng bận tâm đến việc hắn chạy thoát, cũng không thèm để ý chính mình không có cách nào khác liên lạc với thuộc hạ cả.”

Bronson nhìn hắn không nói gì.

Byrne lại đột nhiên cảm thấy chính mình hỏi hơi nhiều, những chuyện ấy vốn là vấn đề hắn không nên hỏi… Hắn nhìn cặp mắt xanh lục không có bất cứ cảm xúc gì của Bronson, trốn tránh rời đi tầm mắt.

Hắn cầm bát đĩa trên bàn chuẩn bị đi lại bị Bronson nắm tay lại.

Byrne cúi đầu nhìn Bronson.

“ Toàn bộ kế hoạch vẫn ổn.” Bronson nói, có lẽ lo Byrne không hiểu ý mình, y nói thêm, “ Bọn họ sẽ thay tôi hoàn thành mọi thứ còn lại.”

Lời Bronson nói có chút mơ hồ, nhưng Byrne biết như vậy chính là cực hạn những gì y có thể nói, hắn suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy mình hiểu được ý tứ của y, “ Ý anh là, anh là mồi nhử?” Hắn hỏi.

“Có thể nói như vậy.” Bronson nghĩ nghĩ nói.

Nhìn thái độ quá mức thoải mái của Bronson, Byrne nhịn không được nhíu mày, “ Nếu thất bại thì sao?” Hắn cúi đầu nhìn bụng Bronson quấn đầy băng gạc, hắn biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần sai lệch quỹ đạo một chút, Bronson sẽ không còn ngồi đây cùng hắn nói chuyện.

“Thất bại?” Bronson lập lại lời Byrne nói, hắn trầm mặc một hồi rồi buông tay, nhìn Byrne mang bát đĩa vào bếp, đến khi Byrne đi ra, hắn mới mở miệng, “ Nếu thất bại, vậy thì tôi sẽ chết.” Y nói với Byrne.

“Đây là kết quả anh tự hỏi từ nãy tới giờ?” Byrne nhướng mày nhìn Bronson.

“Đại khái là vậy.” Bronson đáp lại.

“Giống như anh trai của anh sao?”

“Giống như bọn họ.”

Byrne cảm thấy Bronson đúng là kẻ điên, hắn đột nhiên nhớ những lời đánh giá Bronson khi còn trong ngục, trên thực tế, bọn họ nói chính xác, Bronson quả thật thực điên cuồng, hắn nhìn cặp mắt màu lục bình tĩnh của Bronson, từ từ nhớ lại quá khứ, những chuyện phát sinh trong ngục…”Có chuyện tôi không rõ.” Hắn nói.

“Chuyện gì?” Bronson hỏi.

“Vì sao anh ngồi tù.” Byrne hỏi, tuy rằng hắn có thể đoán được đại khái chuyện này xuất phát từ người kia bày mưu tính kế, nhưng không hiểu, vì sao lại là ngục giam, mà không phải bất kì một nơi nào khác.

Nghe Byrne hỏi, Bronson đặt chén đĩa trong tay xuống, “Đó là ngoài ý muốn.” Y nói, ” Nhưng là sự sắp xếp ngoài ý muốn của anh tôi.”

“Sau khi lão Hunter chết, gia tộc Hunter không lúc nào yên ổn, mọi cuộc tranh đấu đều sẽ bị đặt lên bàn (phơi bày).” Bronson chậm rãi nói, y không nhìn Byrne, mà đắm chìm trong suy nghĩ của mình, “Tôi biết họ sẽ không bỏ qua tôi, bởi vì bọn họ không cần một Hunter nào khác, huống hồ gia tộc Hunter, chỉ có thể thuộc về một người.”

“Anh là người đầu tiên bị xa lánh?” Byrne hỏi.

“Xa lánh?” Bronson lập lại lời Byrne nói, “Cách nói này còn nhẹ nhàng chán.” Y nói, “Nhưng tôi không phải là người đầu tiên gặp bất hạnh. Cậu nhất định không thể tưởng được, lão Hunter đến tột cùng có bao nhiêu người con riêng, ông ta tựa như con chuột vậy, không ngừng sinh sôi nẩy nở… Ông ta không quan tâm thân phận của cậu ra sao, ông ta chỉ định ra một quy tắc.”

Đột nhiên Byrne có chút hồi hộp.

Bronson tạm dừng thật lâu mới tiếp tục nói, “Gia tộc Hunter, chỉ thuộc về người chiến thắng cuối cùng.”

“Người chiến thắng cuối cùng?” Byrne không hiểu lời Bronson cho lắm.

“Chính là người cuối cùng sống sót.” Bronson rốt cục cũng đưa ánh mắt chuyển về phía Byrne, y nhìn đối phương bởi vì lời nói của mình mà lộ ra ánh mắt không dám tin, nhẹ giọng hỏi, “Cậu cảm thấy điều này thật điên rồ? … Tôi cũng cho là như vậy.”

Sau khi nói xong, Bronson lại dời ánh mắt sang chỗ khác, y nhìn tay mình, “Những người đó không ngừng chết đi, đương nhiên khiến tôi…điên dại.”

“Tôi tự thu xếp cho mình một bệnh viện tâm thần, nhưng sau khi lên xe, tôi mới phát hiện, đích đến của mình bị thay đổi, tôi nghĩ hiện tại cậu hẳn là đoán được. Đúng vậy, đích đến của tôi, bị những người anh em mình, đổi thành nhà tù.”

“Tôi là người điên, nên tôi không thể phản kháng quyết định này.” Trong ánh mắt Bronson phản chiếu hình ảnh hoảng sợ của Byrne, y bình tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.