Gần tới nội thành thì Byrne nhận được cú điện thoại của Hunter, giống như lời hắn nói với Ivanov, sau khi ra tù, Hunter tìm một công việc gần nơi hắn làm việc, cho nên tan tầm, hai người thường xuyên hẹn nhau đi uống rượu.
“ Tối nay chứ?” Hunter hỏi trong điện thoại.
Byrne xem đồng hồ, “ Chắc là được.”
“ Anh đang ở bên ngoài?” Hunter nghe thấy âm thanh khác từ đầu kia truyền đến.
“ Tôi tới nhà tù một chuyến.” Byrne nói.
“Ivanov? Anh ta sao rồi?”
“ Nhìn cũng ổn.” Byrne nói, “ Anh ta hy vọng sau khi ra tù, gia nhập hội chúng ta.” Hắn trưng cầu ý kiến Hunter một chút.
“ Tôi đồng ý.” Hunter ở đầu kia điện thoại cười nói, “ Tối gặp.”
“Tối gặp.” Dứt lời, Byrne ném điện thoại sang một bên, ngay khi nó rơi xuống bệ lại reo lên … Byrne cầm lấy điện thoại, thấy người gọi tới là em trai hắn.
Hắn chậm rãi đỗ ô tô ven đường, sau đó bắt điện thoại.
“ Anh vừa nói chuyện với ai khác à?” Em trai hắn hỏi.
Byrne nhìn cây cối ven đường trả lời, “ Ừm.”
“ Tối nay rảnh không?” Em trai Byrne lại hỏi, “ Anh em mình đã lâu không gặp.”
“ Tối nay anh có hẹn rồi.”
“ Người vừa nói chuyện ấy hả?”
“Đúng rồi đấy.”
“ Lúc nào anh cũng nói như vậy.” Đầu kia điện thoại phát ra tiếng bất đắc dĩ.
“ Anh thề, ít nhất lần này là thật.” Byrne thở ra, “ Cuối tuần thì sao?” Hắn đã lâu không gặp em trai thật.
“ Hôm đấy em phải đi cùng cô ấy đến bệnh viện.” Bên kia tạm dừng một chút, “ Anh biết đấy, cô ấy đang mang thai.”
“ Ừm, trước đó anh đã chúc mừng em rồi.” Byrne vô vị nói, sau khi ra tù, hắn phát hiện hắn không biết cùng em trai nói chuyện gì, cho nên hắn dọn ra ngoài.
“ Rồi sau đó thì sao? Chúng ta không gặp nhau rất lâu rồi.”
“ Đúng là lâu rồi.” Byrne ngẫm nghĩ đã bao lâu rồi bọn họ không gặp nhau? Hai tháng hay hơn?
“ Hôm nay anh ra ngoài à?” Em trai hắn hỏi.
“ Em cũng biết?” Byrne có chút kinh ngạc.
“ Em vừa qua chỗ anh, thấy trong nhà không có ai, xe cũng không thấy, nên em đoán anh đi ra ngoài.” Bên kia điện thoại nói, “ Anh đi đâu vậy?”
“ Nhà tù.” Byrne thẳng thắn trả lời.
“… Thăm bạn anh à?” Sau một hồi trầm mặc, em trai hắn hỏi.
“ Gần như vậy.” Byrne điều chỉnh lại kính chiếu hậu sau đó nói, “ Anh cúp đây, lần sau gặp.”
“….Được rồi, tạm biệt.”
Byrne nghe xong liền cúp điện thoại, hắn thở mạnh một hơi, ném điện thoại sang một bên, sau đó vỗ vô lăng, “ Chết tiệt.” Hắn chửi to.
Byrne bực bội vò đầu để phát tiết. Có trời mới biết đây là chuyện gì, Byrne phiền muộn nhìn ra bên ngoài nghĩ, hắn càng ngày càng không biết nên ở chung với em trai thế nào, có lúc bọn họ gặp mặt, căn bản không nói một câu, chỉ ngồi trầm mặc – điều mà trong quá khứ không bao giờ xảy ra.
Bọn họ rõ ràng là anh em tốt nhất… Byrne nhịn không được nhớ lại một lần cùng Hunter uống rượu trò chuyện, đương nhiên, lần nói chuyện phiếm ấy còn liên quan đến một số sự kiện khác.
“ Tôi không hiểu.” Byrne cầm ly rượu nói với Hunter, “ Trước kia rõ ràng anh em tôi rất tốt.”
“ Có lẽ là các anh đã trưởng thành.” Hunter suy nghĩ chốc lát rồi nói.
“ Trưởng thành?” Byrne lặp lại hỏi, hắn cảm thấy đáp án của Hunter không thể tin tưởng được.
“ Ít nhất sau khi trưởng thành, tôi không muốn tìm anh đánh nhau nữa.” Hunter chỉ vào mình nói, có lẽ là nhớ tới chuyện chính mình ở trong ngục khiêu khích Byrne, nói rồi gã sờ soạng mặt mình, “ Răng nanh đều bị anh xoá sạch.”
“ Cổ tôi cũng ứ máu vài ngày.” Byrne nhịn không được trả lời.
Nhớ tới chuyện quá khứ, hai người đều nở nụ cười.
Cười xong, Hunter còn nói, “ Em của anh trưởng thành thôi, anh cùng nó phân tách lâu như vậy, giờ nó cũng có gia đình, xa cách là chuyện bình thường.”
Byrne nhìn Hunter, “ Tôi không nhận racậu có thể nói chuyện phiếm giỏi như vậy đấy.”
Lúc còn trong ngục, ấn tượng của hắn về Hunter không quá tốt, nhưng sau khi trải qua lần giáo huấn ấy, quan hệ giữa hai người cải thiện không ít, ít nhất khi Hunter gặp hắn, không còn chủ động khiêu khích nữa, thi thoảng hai người trò chuyện đôi câu. Nhưng không giống như bây giờ, cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, cũng là điều hắn chưa từng ngờ tới.
Byrne nghĩ, chợt nhớ tới một việc, hắn nhìn Hunter hỏi, “ Lúc ấy, vì sao cậu lại cho tôi quả táo?”
“ Quả táo?” Hunter cầm chén rượu vẻ mặt hoang mang, “ Đây là ám hiệu à?”
“ Sau lần chúng ta đánh nhau ấy.” Byrne gợi ý, hắn vừa nói vừa tả hình dạng quả táo, “Ivanov nói, cậu nhượng cho tôi một quả táo.”
Hunter nhíu mày, “ Tôi chắc chắn là không, lúc ấy mới bị anh đánh xong, việc gì phải cho anh táo chứ?”
“Không phải cậu?” Byrne hỏi, hắn vẫn luôn nghĩ là Hunter.
“Đương nhiên rồi.” Hunter nói, “Đầu tôi chưa đến nỗi bị anh đánh hoá ngốc đâu. Không lẽ Ivanov nói dối anh.”
“ Anh ta gạt tôi? Như thế thì được lợi gì chứ?” Byrne phủ định suy đoán này, huống hồ lúc ấy, Ivanov tựa hồ không hiểu vì sao Hunter sẽ cho hắn một quả táo.
“ Nếu anh ta không lừa anh, vậy ai đưa cho anh ta quả táo chứ?” Hunter tò mò hỏi.
“ Nghe nói là cậu….Cũng có thể là người của cậu, bởi ngày đó phụ trách bữa ăn là người của cậu.” Byrne nói, hôm đó Ivanov không nói rõ ràng lắm, nên hắn không dám khẳng định quả táo được Hunter tự tay giao cho Ivanov hay là người nấu ăn giao cho Ivanov – Hiển nhiên, nếu là Hunter tự tay giao tức là Ivanov nói dối, nếu như là người nấu ăn….
Như vậy hẳn là ý muốn riêng của anh ta, nhưng mà – Tại sao?
Tại sao anh ta cho hắn quả táo? Cho đối thủ một mất một còn vừa đánh Hunter xong.
Byrne không ngừng nghĩ vấn đề này trong đầu.
Nghe lời đề nghị của Hunter, vào lần thăm tù kế tiếp, Byrne đem chuyện này hỏi Ivanov.
“ Quả táo nào?” Ivanov tỏ ra nghi hoặc, sau khi được Byrne nhắc nhở, gã mới nhớ ra, “ Là người nấu ăn đưa cho tao.” Gã nói, “ Hắn nói đây là Hunter đưa.”
“Hắn còn nói gì nữa?” Byrne hỏi.
“Không có, hắn chỉ nói đây là Hunter đưa, nên lúc ấy tao cũng nói như vậy, quả táo là Hunter cho… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Ivanov hỏi.
“Hunter nói, nó chưa bao giờ cho tôi táo.” Byrne nói, “Người nấu cơm kia vẫn ngồi trong này?”
“ Mày đi thì nó cũng ra tù.” Ivanov nói, gã không hiểu sao Byrne lại để ý chuyện này đến vậy, “ Chuyện đã qua lâu rồi, quả táo đấy cũng chẳng có độc, không phải sao?” Gã nhìn Byrne, “ Mày còn hoài nghi gì nữa?”
Byrne không trả lời, hắn hoài nghi những điều phát sinh trong ngục không phải không có liên hệ, “ Tôi chỉ cảm thấy….không thích hợp.” Hắn nói.
“Nhưng qua rồi đấy thôi.” Ivanov không hiểu nổi.
Byrne cũng phát hiện mình quá để ý đến vấn đề này, hắn nhìn Ivanov, “Anh nói đúng.” Quả thật, việc này không dính dáng đến cuộc sống bây giờ của hắn, hắn hà tất gì phải nhớ mấy thứ vô dụng đã qua.
Byrne trở lại nội thành đã là chiều tối, hắn mua một phần thức ăn nhanh ven đường, đỗ xe rồi xách thức ăn lên tầng. Hắn vừa nghĩ đến cuộc hẹn với Hunter vừa mở của phòng, trong nháy mắt cửa mở, mặt mũi tối sầm, sau đó bị người nào đó áp chế trên tường.
Cửa phòng nhanh chóng được đóng vào.
Byrne phản xạ công kích lại, lại phát hiện bản thân mình bị áp chế không thể nhúc nhích, hắn muốn mở miệng lại bị người phía sau bịt miệng.
“ Là tôi.” Người nọ nói.
Động tác phản kháng của Byrne dừng lại, hắn không thể tin vào lỗ tai mình mà quay đầu lại, động tác cứng ngắc như người máy gỉ sét, dù cố gắng như thế nào hắn chỉ có thể thấy hàm dưới người ấy.
“ Đã lâu không gặp, Byrne.” Người kia nói, y chậm rãi buông Byrne ra đứng một bên.
Byrne xoay cánh tay đau nhức của mình, không quay đầu lại ngay lập tức, “ Sao anh lại ở đây? Bronson?”
“ Tôi bị thương.” Byrne nghe người phía sau nói với thanh âm quá mức bình tĩnh, không chút phập phồng, hắn không biết có phải mình bị huyễn thính hay không, nên hắn quay đầu lại xác nhận, sau đó nhìn thấy áo khoác Bronson mở rộng, cùng áo sơ mi dính dấp thẫm màu.
Byrne biết, đó là do máu.
Bronson đang định cởi áo khoác ra, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.
“ Anh không xử lý sao?” Byrne nhìn bụng Bronson một mảng ẩm ướt.
“ Không có thời gian.” Bronson nói xong cởi áo khoác sau đó cởi từng cúc áo sơ mi.
Byrne thấy động tác hắn có chút chậm chạp, có lẽ do mất máu quá nhiều, hắn nhìn nửa người trần trụi của Bronson rồi cả vết đạn trên bụng.
Mặt y vẫn bình tĩnh như thường, nếu không phải sắc mặt tái nhợt cùng tái dương đầy mồ hôi lạnh, Byrne đã cho rằng, miệng vết thương như được vẽ lên quá mức chân thực cùng dữ tợn.
“ Qua đây ngồi.” Byrne chỉ vào sô pha nói.
Bronson dùng áo sơmi đã cởi bịt miệng vết thương, ngồi lên.
Byrne lấy hòm thuốc trong tủ ra, sau đó đến cạnh Bronson ngồi xuống nhìn vết đạn trên bụng y, ngẩng đầu vẫn thấy vẻ mặt bình tĩnh ấy, “ Nơi này của tôi không có đầy đủ dụng cụ.” Hắn nói.
Bronson không nói gì, Byrne hoài nghi hắn đau đến mức câm nín rồi.
Cho nên hắn dựa vào kinh nghiệm của mình, nhanh chóng xử lý vết thương cho Bronson, gắp ra viên đạn rồi băng bó lại.
Động tác của hắn không được nhẹ nhàng, nhưng từ đầu chí cuối Bronson không hé răng nửa lời khiến Byrne cảm thấy không chút thú vị, làm xong xuôi, hắn đứng dậy thu lại hòm thuốc.
“ Sao anh biết chỗ này?” Byrne hỏi.
Bronson không trả lời, như thể chịu đựng đau đớn không còn hơi sức để ý đến xung quanh.
“ Ai làm?” Byrne lại hỏi.
“ Anh trai tôi.” Lần này Bronson mở miệng, giọng nói bất ổn.
Byrne quay đâu lại, nhìn mặt mũi y tái nhợt, “ Anh của anh?”
“ Đánh lén.” Bronson đáp ngắn gọn.
Byrne gật đầu qua loa như thể hoàn toàn không có hứng thú với lời Bronson nói. Để tránh không khí xấu hổ, hắn mới cố tìm đề tài nói chuyện, kỳ thật bản thân hắn không có chút hứng thú nào với đề tài này, đương nhiên đáp lại đối phương chính là, “ Anh có thể biến đi được rồi đấy.” Byrne rút điếu thuốc từ túi ra, “ Vết thương của anh được xử lý tốt rồi đấy.” Hắn dùng tay đang kẹp thuốc chỉ ra cửa, “ Cửa ở đằng kia, tôi nghĩ anh có thế thấy.”
“ Vì sao?” Bronson hỏi.
“ Vì sao?!” Byrne lặp lại lời Bronson, chỉ cảm thấy buồn cười dị thường, “ Anh hẳn phải cảm ơn sự rộng rãi của tôi mới phải, nếu không tôi đã đem anh ném ra ngoài, từ cửa sổ.” Hắn nói, “ Nhân nhượng ba năm quen biết, tôi mới để anh ngồi đây xử lý vết thương.” Hắn ngồi trên ghế sô pha đối diện với bàn thấp, nhìn Bronson, “ Tôi ghét nhất phiền phức, mà hiển nhiên, trên người anh đếm không xuể có bao nhiêu rắc rối lớn.”
Bronson nhíu mày, y không biết phản bác như thế nào , chỉ có thể nói, “Tôi đã cho rằng chúng ta không chỉ là bạn cùng phòng.”
“ Không thì là gì?” Byrne nhướng mày hỏi lại, “ Bạn bè? Không, chúng ta không phải.” Hắn nắm lấy cổ tay Bronson, cúi người xuống, “ Hơn nữa, tôi không cần một người bạn lừa đảo.”
Bronson nhìn cổ tay mình bị Byrne nắm lấy, “Cậu biết?” Y hỏi.
“ Những gì anh lừa gạt tôi sao?” Byrne nói, “ Nếu là vậy, tôi đã biết.” Bronson rời đi hắn không thể quên nên sau khi ra tù, hắn luôn thu thập tin tức của gia tộc Hunter, từ những tin tức phát tán ra cùng những gì hắn biết được trong ngục….Hắn dần dà đoán được mục đích Bronson ngồi tù, cũng biết, mỗi một ngày trong ba năm qua, Bronson đều đang diễn trò cho bọn hắn xem.
Kể cả chuyện y điên cuồng tự bóp cổ mình hay toàn bộ nghi hoặc của hắn đối với biểu hiện ngu ngơ của y hoặc là trong thư viện, y không biết chữ, chỉ có thể xem tranh vẽ đơn giản….Cũng chỉ là Bronson diễn trò, y lừa gạt mọi người, bao gồm cả Byrne người cùng y ở chung ba năm.
Byrne chưa bao giờ giống thời khắc ấy, cảm thấy mình ngu xuẩn nhường vậy.
Hắn cho rằng Bronson khỏi hẳn, nhưng hoá ra đối phương cảm thấy uy hiếp từ từ biến mất nên lười không buồn diễn nữa mà thôi.
Trong ngục giam, không tồn tại Bronson, tựa như lão Jones nói vậy, Bronson căn bản không tồn tại.
Bởi vì ngay từ đầu, y chính là người khác diễn kịch mà ra.
Byrne nhìn vết thương trên bụng Bronson, “ Tôi cho rằng anh là người khống chế hết thảy.” Hắn nói, “ Từ chuyện trong ngục giam, hay sau khi đi ra.” Hắn chú ý tới gia tộc Hunter như vậy, đương nhiên cũng biết những hành động của Bronson Hunter. “ Nếu nhớ không lầm, anh trai của anh, hẳn là không có biện pháp uy hiếp được anh.”
“ Tôi cũng cho rằng anh ta đã chết.” Bronson nhìn miệng vết thương của mình nói.
Byrne lười nghe chuyện gia tộc Hunter, toàn bộ đều không liên quan với hắn, hắn chỉ vào cửa, “ Tôi không muốn nghe, cũng không có hứng nghe, giờ anh có thể đi được rồi đấy, ngài Hunter.”
Bronson bất động, khó hiểu nhìn Byrne, “ Vì sao cậu có thể tiếp nhận Bronson trong ngục lại không thể tiếp nhận tôi?” Giọng y nghe thực hoang mang.
“ Đừng có nhắc chuyện ngục giam trước mặt tôi!” Byrne bật dậy, đá cái bàn một cước, hắn nhìn bụng Bronson cuốn băng vải, cùng sắc mặt nhợt nhạt của y, tạm dừng một lúc mới nói một mạch, “ Nếu anh chỉ muốn tìm một nơi để ẩn thân, giống như ngang qua vậy, tôi có thể chấp nhận.” Hắn nói, “ Nhưng đừng nhắc đến quá khứ trước mặt tôi.” Nói xong, hắn mặc kệ Bronson trên ghế sô pha, trở về phòng mình.
Vừa đóng lại cửa phòng, Byrne dựa vào nó ngồi bệt trên mặt đất.
Hắn nhìn bàn tay phải đau rát của mình, phát hiện góc bao thuốc lá đâm vào bàn tay, hắn buông nắm tay ra, nhìn hộp thuốc móp méo, sau đó lấy trong bao một điếu nhăn nheo không kém.
Hắn vừa châm thuốc vừa nghe ngóng động tĩnh trong phòng khách, trong lòng không khỏi cảm thán phòng ở cách âm quá kém.
Hắn không biết Bronson tìm tới đây bằng cách nào, cũng không mấy quan tâm.
Dù sao, Bronson chỉ là muốn tìm nơi lánh nạn, tựa như ba năm trước, cho dù chuyện vào ngục có hơn phân nửa là do anh trai y thao túng.
Không biết ngồi trên mặt đất bao lâu, di động trong quần Byrne đột nhiên vang lên, hắn có chút nhọc nhằn mới móc được di động ra, phát hiện đó là Hunter.
“Anh đang ở đâu vậy?”
Byrne nhìn đồng hồ, phát hiện giờ đã hơn sáu giờ, bởi vì Bronson mà hắn quên mất cuộc hẹn ban tối, “ Tôi qua giờ đây.” Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Ra khỏi cửa phòng, Byrne cảm thấy trên người mình ám khói thuốc dày đặc, hắn nhìn đầu mẩu thuốc chồng chất, không hiểu sao không muốn Bronson biết mình vừa mới hút thuốc, vì thế hắn tìm một bộ quần áo mới để thay sau đó mới đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, hắn phát hiện Bronson đang ngủ trên ghế sô pha, có lẽ do mất máu quá nhiều, nhìn y tái nhợt lại yếu ớt, bộ dáng dễ dàng bắt nạt, nhưng Byrne sẽ không bị biểu hiện của Bronson lừa gạt, hắn lãnh đạm nhìn Bronson nằm trên ghế sô pha chật hẹp rồi đi khỏi cửa.
Cửa vừa đóng, Bronson nằm trên ghế sa lông như đang ngủ say lập tức mở mắt, hắn rút ra chiếc điện thoại vẫn rung không ngừng, mặt trên hiển thị một cái tên – Lily.
“ Tôi ổn.” Bronson nhận điện thoại rồi nói, không đợi đối phương trả lời liền cúp điện thoại, tắt nguồn.