Christopher rời đi không khiến nhiều người chú ý, ít nhất Byrne cho là vậy. Thỉnh thoảng, đám phạm nhân mới cũng chỉ nói đến thằng nhóc xinh đẹp vóc dáng nho nhỏ nàođó đột nhiên biến mất trong ngục mà thôi.
Nhưng đề tài này chỉ thoáng qua, những người biến mất ở trong ngục, rồi cũng trở thành quá khứ, không ai sẽ nhớ bọn họ mãi mãi.
Điều này ngụ ý rằng Byrne cũng dần quên đi sự tồn tại của Christopher. Khi đám phạm nhân nhắc tới Christopher – đương nhiên, bọn họ không còn nhớ tên Christopher, hắn mới nhớ đến bộ phim cũ ấy cùng con nhện cái tên Lily và chàng trai trẻ tên Christopher.
Người muốn làm bạn với hắn, Christopher.
Cho tới bây giờ hắn cũng không xác định ý tưởng của Christopher có đơn thuần hay không.
Nửa năm sau, Byrne giống như thường ngày vẫn ngồi cùng Ivanov nói chuyện, điều này đã trở thành thói quen khi bọn họ tụm chung một chỗ, thời gian này thời tiết trở nên ấm áp hơn, Ivanov nhìn đám phạm nhân đang chơi bóng rổ, đột nhiên hỏi, “ Mày còn nhớ Parker không?”
Byrne đương nhiên sẽ không quên Parker, hắn không rõ ý tứ Ivanov khi gợi lại chuyện này, nhưng vẫn nói, “Đương nhiên.”
“Bọn họ nói, Parker bị Christopher giết chết.”
“Nửa năm trước, chúng ta đều biết.” Byrne ý bảo Ivanov đổi đề tài, dù sao cái tin tức cũ mèm từ nửa năm trước, cho dù có người mất tích trong tù cũng chẳng thể bưng bít được.
“ Mày biết nó giết Parker bằng cách nào không?” Ivanov không bận tâm đến thái độ của Byrne, tiếp tục hỏi.
“ Cắn đứt lão nhị nó?” Byrne hỏi.
“Không.” Ivanov lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Nó bị một con nhện cắn chết.”
“Con nhện?” Byrne lập lại, hắn đột nhiên nghĩ tới con nhện màu đen tên là Lily. “Loại nào?”
“ Không biết.” Ivanov tỏ vẻ, “ Mày biết đấy, tao không rõ mấy thứ ấy cho lắm, nhưng nghe đồn là một con nhện màu đen.” Gã nhìn Byrne, “ Nghe những người đó nói, loại nhện đó không thể xuất hiện ở đây.”
“ Thế nên họ cho rằng Christopher mang đến?” Byrne hỏi, hắn cảm thấy chuyện này không hề ăn khớp.
“ Ban đầu bọn họ nghĩ đó là ngoài ý muốn.” Ivanov tỏ vẻ, “ Nhưng về sau, bọn họ lại phát hiện, những việc Christopher từng làm rất bất thường.”
“ Trộm xe ấy hả?” Byrne nhớ Ivanov từng nói với hắn, lúc ấy hắn cũng cảm thấy có vấn đề.
“ Chuẩn, chuẩn đấy.” Ivanov gật đầu, “ Chính là chuyện ấy, bọn họ phát hiện, đấy đều là giả, Christopher khác xa dự đoán không ngớt ấy…. Còn nhắc tới, biệt danh của Christopher chính là Lily.” Gã nói, “ Mày không thấy kì quái à? Biệt hiệu của nó lại là Lily.”
“ Nếu nó là đàn bà thật thì cũng đếch liên quan tới tôi.” Byrne nói, nhưng hắn nhớ tới những lời cuối cùng Christopher nói với hắn – “ Anh nói đúng, Lily.”
Ivanov tiếp tục kể, “ Trên người nó có một hình xăm con nhện, rất nhỏ, ngay góc đùi.” Biểu hiện của gã như thể từng thấy tận mắt, “ Nhưng nó còn thừa nhận một việc.”
“ Việc gì?”
“ Nó ghét bọn đàn ông.” Ivanov ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, “ Dùng từ ghê tởm thì đúng hơn.”
“ Đó là lí do nó buộc phải giết Parker?” Byrne hỏi.
Ivanov nghiêm túc gật đầu, “ Mày không thấy hợp lý à? Đa số đàn ông đều không có cách nào chịu đựng chuyện như vậy.”
Đa số đàn ông đều không chịu đựng được, hắn biết thế nhưng là Christopher? Hắn nhớ chính xác lần đầu tiên gặp nó, nó còn khẩu giao cho Parker, Byrne nghe những lời Ivanov nói, “ Con nhện kia vào bằng cách nào? Bọn họ xác nhận có liên quan tới Christopher?” Hắn hỏi.
“Tao đâu biết.” Ivanov nói, “Chuyện này bọn họ không nói với tao.”
“ Bọn họ mà anh nói biết được cũng thật ít ỏi.” Byrne nói.
Để đáp lại, Ivanov nhún vai, “ Hình như nó cố ý trà trộn vào ngục.” Ivaonv nói, “ Mày cảm thấy vì sao?”
Trong đầu Byrne chợt loé lên một người, nhưng trước mặt Ivanov, hắn lắc đầu, “ Ai mà biết được.” Hắn nói.
Ivanov cũng không trông cậy có được đáp án từ Byrne, gã nhìn sân thể dục, bỗng đẩy đẩy Byrne, “ Nhìn kìa, thú cưng của mày.”
Byrne nhìn thấy Bronson xuất hiện trên sân thể dục, có vẻ luống cuống, đứng bên rìa dây thép, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng nhìn thấy Byrne đang ngồi cạnh Ivanov, mặt y nhìn như được cứu trợ.
Ivanov nhìn thấy Bronson hướng nơi này đến gần, vội rời đi, bởi theo bản năng gã sinh ra kháng cự với Bronson, tuy gã không nói rõ được đó là vì cớ gì.
Bronson gần đến nơi, y gặp phải khó khăn nho nhỏ.
Byrne ngồi trên đống xi măng chất đống trên sân thể dục, nghe nói là để tu tạo cái gì đó, nhưng đến giờ, chúng vẫn chất đống ở đó, không có dấu hiệu biến thành thứ khác.
Bronson đứng trước đống xi măng, nhìn Byrne ngồi trên đỉnh.
“ Muốn lên không?” Byrne hỏi.
Bronson gật đầu.
Byrne duỗi tay ra.
Bronson nắm chặt, trèo lên có chút khó khăn, y cẩn thận tới gần Byrne, như thể sợ bị té ngã.
“ Bọn họ cho anh ra ngoài?” Byrne hỏi, trong nửa năm qua, người trong ngục giam không hề hạn chế Bronson như trước, thỉnh thoảng y có thể ra phòng giam đến những nơi khác, hoặc cùng Byrne ăn cơm trong phòng ăn.
Biểu hiện của bọn họ không quá thân thiết, thoạt nhìn thì giống Bronson chủ động đeo bám hơn.
“ Một tiếng.”Bronson nói, y nói lưu loát hơn trước rất nhiều, phần lớn có thể biểu đạt chính xác ý tứ của mình – Byrne hoài nghi trước đây y bị ngã vỡ đầu, giờ thì chậm rãi khỏi hẳn.
“ Còn hơn hai năm nữa, tôi có thể ra ngoài.” Byrne nói, hắn nhìn về phía trước, “ Em trai tôi nói, nó sẽ chờ tôi ra, tôi nghĩ lần này không thể làm điều gì sai phạm nữa.”
Bronson chăm chú nhìn Byrne.
“ Đây là em trai tôi.” Byrne rút một tấm ảnh trong túi ra, “ Vừa được gửi tới hôm nay.”
Bronson cầm tấm ảnh, trong ảnh là một người trẻ tuổi, tướng mạo đoan chính, trên đầu là mái tóc vàng y hệt người bên cạnh, chỉ hơi sậm một chút, không biết có phải do ánh sáng hay không.
Bronson nhìn một lát rồi trả lại cho Byrne, thấy hắn cẩn thận cho vào túi áo.
“ Nó nói nó có bạn gái, không tệ.” Byrne nói, “ Con bé biết tôi, nhưng không ngại.” Hắn nhìn Bronson, “ Anh thấy sao?”
Bronson gật đầu, “ Điều đó rất tốt.”
Byrne chuyển mắt lại, “ Nếu anh ở bên ngoài, chắc chắn có rất nhiều con gái sẵn sàng theo đuổi đấy.”
“ Nhưng tôi còn ở trong ngục mà.” Bronson nói.
Byrne cười, “ Tôi nói nếu thôi.” Hắn không nhìn Bronson, tự biên tự diễn, “ Nếu tôi đi rồi, tôi sẽ quay lại thăm anh, đến lúc đó anh có thể nói cho tôi biết, anh cần những thứ gì.”
Bronson gật nhẹ, “ Tôi sẽ nói cho cậu biết.” Y đáp.
Về sau, Bronson ở trong ngục sinh hoạt càng ngày càng tự do, y không bị nhốt trong phòng giam hạn hẹp kia nữa, còn có thể đi khắp nơi, thỉnh thoảng cùng Byrne ăn cơm, không chỉ có vậy, Byrne phát giác, giao tiếp với Bronson càng ngày càng thuận lợi, y có thể tinh tường biểu đạt ý tứ của mình, ngẫu nhiên còn kể vài thứ y biết cho Byrne nghe.
Hơn hai năm sau, Byrne nhìn Bronson đọc sách trong thư viện, nhịn không được mà hỏi nguyên do.
Sau một hồi trầm mặc, Bronson khép lại cuốn sách, nhìn Byrne ghé vào trên bàn, “ Tôi sinh bệnh.” Y nói, “ Mọi người cảm thấy tôi bị bệnh.”
“ Vậy nên giờ anh khỏi rồi?” Byrne nghiêng đầu hỏi.
“ Khỏi hẳn rồi.” Bronson nhìn đống báo bên cạnh, là tờ báo mới ra tuần trước, bên trong nhắc đến gia tộc Hunter.
Byrne nghiêng đầu nhìn thoáng qua, dù hắn không hiểu cho lắm, nhưng nhạy bén phát hiện, tình cảnh gia tộc Hunter hiện giờ không ổn.
“ Gã là ai vậy?” Byrne nhìn người đàn ông trên báo, gã có mái tóc đen hơi xoăn, mặc dù ảnh chụp có chút mờ cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt âm ngoan của gã.
“ Anh của tôi.” Bronson nhìn người người đàn ông âm lãnh thâm trầm trong ảnh nói.
“ Hai người không giống nhau lắm.” Byrne không nhìn Bronson, chỉ nhìn tờ báo nói, sau gần ba năm ở chung, hắn có thể nhớ kỹ diện mạo người bạn cùng phòng, không cần nghĩ, toàn bộ khuôn mặt của y cũng có thể xuất hiện trong đầu hắn.
“ Chúng tôi khác mẹ.” Bronson nói, rút tờ báo từ chỗ Byrne ra, lướt qua nội dung rồi đặt sang một bên, “ Cậu sắp ra tù rồi.” Y nói với Byrne.
“ Còn một tháng nữa.” Byrne trả lời, hắn quay đầu nhìn Bronson, “ Tôi sẽ trở lại thăm anh.”
Bonson mím chặt môi, thật lâu sau mới nói, “ Cám ơn.”
Byrne đã sớm quen với sự trầm mặc của người này, cho nên hắn chỉ phất tay, tiếp tục nằm ra bàn, hắn nghe âm thanh người bên cạnh khe khẽ đọc sách, sau đó ngủ thật say.
Sau này Byrne cảm thấy, toàn bộ những gì xảy ra không phải không có điềm báo trước, cuộc nói chuyện trong thư viện, Bronson ám chỉ hắn một vài thứ, nhưng khi ấy, hắn không phát hiện ra thôi.
Một tháng sau, Bronson biết mất khỏi ngục giam.
Ngày đó, Byrne trở lại nhà giam như thường ngày, nhưng không thấy Bronson, hắn cho rằng y đi đâu đó, nhưng mãi đến lúc tắt đèn, người đàn ông tóc đen cũng chưa trở về.
Trong phòng gian hẹp hòi lạnh lẽo, chỉ còn một mình hắn, cùng tấm chăn giặt đến phai màu cô độc trong góc tường, không thấy bóng dáng chủ nhân của nó.
Byrne ngồi trên giường sắt, hắn chưa từng cảm thấy nhà tù trống rỗng nhường vậy… Hừng đông ngày hôm sau, nhóm cảnh ngục dắt dùi cui điện xuất hiện trước phòng giam của hắn như thường lệ, mà bạn cùng phòng của hắn vẫn chưa xuất hiện.
Khi hắn hỏi cảnh ngục, chỉ nhận được một đáp án – Đây là phòng giam đơn, luôn chỉ có một mình mày ở đây.
Byrne không ngừng chứng minh với cảnh ngục, ở đây quả thật có một người, cùng hắn ở chung trong ba năm, cuối cùng, lão Jones xuất hiện.
Lão nhìn Byrne, “ Tao nhắc lại, nơi này không có ai khác.”
Byrne nhìn con mắt xám của lão Jones, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên chính mình tiến vào phòng giam, lão cũng từng nói như vậy.
“ Nhưng mà…” Byrne há miệng thở dốc, chưa kịp nói gì đã bị lão Jones ngắt lời.
“Mày nên được yên tĩnh một chút.” Hắn nói.
Sau đó Byrne bị biệt giam một tuần.
Trong gian phòng ngập ngụa mùi bài tiết lẫn ẩm mốc, cuối cùng Byrne nhận ra một sựthực rằng Bronson không thuộc về nhà tùnày, y chưa từng xuất hiện nơi đây, đương nhiên, cũng sẽ không biến mất ở chỗ này.
Một tuần sau, Byrne được thả ra, trông hắn vô cùng tiều tuỵ, qua hai ngày, hắn tìm Ivanov, “ Anh nhớ rõ tôi từng nuôi một con chuột màu đen, đúng không?”
Ivanov do dự một lát, gật đầu, “Đúng.” Hắn nói.
Byrne nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn Ivanov, cùng gã ngồi xuống.
“…Mày không nên phản kháng lão Jones.” Ivanov nói, gã đem phần hoa quả của mình cho Byrne.
“ Anh biết?” Byrne hỏi, hắn không từ chối ý tốt từ Ivanov.
Ivanov không trả lời xem như thừa nhận phán đoán của Byrne.
“ Nó không thuộc về nơi này.” Ivanov nói, “ Thế nên giờ nó chạy mất.”
“ Đúng thế.” Byrne nói một câu, “ Con chuột của tôi bốc hơi rồi.”
Một tháng sau, Byrne ra tù, hắn nghe lời em trai, tìm một công việc bình thường, đôi khi làm thêm một vài việc vặt khác, hắn cho rằng mình đã quên mọi chuyện.
Nhưng đến ngày ấy nhìn thấy Bronson, hắn mới biết, bản thân mình chưa từng quên.
Hắn và Bronson là hai loại người hoàn toàn khác nhau, tựa như hắn từng nói, sự hiểu biết của Bronson so với hắn lớn hơn rất nhiều.
Chính hoàn cảnh độc đáo của nhà tù khiến sự khác nhau ấy lu mờ.
Hiện tại, bọn họ đều rời khỏi ngục giam, hết thảy đều hiện ra rõ ràng một lần nữa.
Byrne không thể không nhớ tới một sự thực hắn đã xem nhẹ lâu nay – Bronson chính là đứa con út của gia tộc Hunter.
Sau khi ra tù, Byrne luôn không có cách nào đi vào giấc ngủ, hắn ngủ rất nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức hắn.
Em trai hắn đang chuẩn bị kết hôn cùng cô gái được giới thiệu ngày trước, vì thế hắn dọn khỏi cái phòng chẳng mấy rộng rãi ấy, tìm một phòng ở khác.
Phòng không lớn, vị trí hẻo lánh, đồ đạc rách nát, nhưng nó khá rẻ, đó chính là toàn bộ lí do hắn chọn nó.
Byrne không quá chắc chắn, có phải đấy là tật xấu của bản thân hắn từ khi ở trong tù mà ra không, nhưng hắn nghĩ chắclà vậy. Có lẽ là do nhìn thấy Bronson, tối hôm đó hắn nhớ lại rất nhiều chi tiết khi còn trong ngục.
Bọn họ thỉnh thoảng trợ giúp lẫn nhau trong phòng giam, ngay cả khi đang tắm trong phòng tắm… Nhưng bất kể lần nào, bọn họ đều không làm đến cuối cùng – điều đó giống như điểm mấu chốt không thể động vào vậy.
Byrne trừng mắt nhìn trần nhà, nó sắp biến thành màu đen, hắn khẳng định không phải do ánh sáng quá mờ yếu, hắn cầm lấy di động bên người, hôm nay là thứ hai tháng bảy, sáu giờ sáng.
Rời giường, Byrne rửa mặt qua quýt rồi mang theo mấy món đồ ngày hôm qua mua ra khỏi nhà, ngục giam nằm ở nơi xa thành phố, tuy hắn có một con xe cũ đến mức hẳn là nên ném vào bãi tái chế ô tô từ lâu rồi, nhưng nếu muốn tới đúng giờ, vẫn nên đi sớm một chút.
Sau khi tới ngục giam, Byrne đợi một lát đến giờ cho phép thăm tù, hắn đi cùng với những người khác tới một gian phòng. Trong phòng chứa hàng loạt tấm kính, cùng chờ với người khác.
Byrne ngồi ở vị trí chờ đợi, một lát sau Ivanov đến.
Gã ngồi lên ghế rồi nhấc điện thoại, “ Tao biết chỉ có thể là mày mà.” Gã nói, gã cho rằng gã cùng Byrne không tính là bạn bè, lại không ngờ rằng đối phương sau khi ra tù lại thăm chính mình.
“ Anh còn bao lâu nữa?” Byrne hỏi.
“ Hơn một năm.” Ivanov tựa vào lưng ghế, “ Nhanh thôi.” Gã nhìn Byrne, “ Hunter ra tù rồi.”
“ Tôi biết.” Byrne trả lời, “ Nó làm việc cách chỗ tôi không xa, giờ thi thoảng cùng nhau ra ngoài uống chén rượu.”
“ Nghe có vẻ tụi mày ở chung không tồi.” Ivanov phức tạp nhìn Byrne, “ Tao bảo…”
“Ừm?”
“Nếu tao ra tù, tao có thể tìm tụi mày chứ?” Ivanov hỏi.
“Anh quyết định mặc kệ?” Byrne lập tức hiểu được ý Ivanov, hắn có chút vui mừng trước quyết định của Ivanov.
“ Tao không còn trẻ nữa.” Ivanov mệt mỏi xoa mi tâm, “ Tao nghĩ tao có thể nhanh chóng mãn hạn, dù sao thì mày cũng biết tao cũng chẳng học hành bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là chân chạy việc cùng chịu tiếng xấu cho người khác.” Gã tạm dừng, “ Tao sắp bốn mươi rồi.”
Gã nói, “ Tao không thể tưởng tượng, nếu tao lại vào tù, có thể giống như lão Kirwan hay không, chết trong ngục.”
“ Lão chết rồi?” Byrne có chút kinh ngạc với tin tức mà Ivanov nói, mặc dù lão Kirwan ra tù trước hắn nhưng ngay sau đó, lão trở lại nhà tù, lúc ấy Byrne từng tìm lão –
“ Tôi cho là tôi sẽ không giống như những bộ phim.” Lão Kirwan ngồi trên chiếc ghế thư viện, lúc ấy Bronson cũng có mặt, “ Tôi đi đến nơi ở ngày trước, nhưng bọn họ nói rằng hộ gia đình ấy đã chuyển đi rồi.” Lão nhìn bàn tay nhăn nheo của mình nói, “ Sau đó tôi tìm thấy chỗ ở của con trai mình, khi nó mở cửa ra, tôi chỉ biết, nó là con tôi.” Lão tạm ngừng một chút, “ Nhưng nó không nhận ra tôi.”
“ Tôi nói tôi là bố nó, nó không tin. Nó nói với tôi, mẹ nó từng nói cho nó rằng, bố nó là một anh hùng, vì bảo vệ những người khác, đã chết.”
“ Orville cũng đã chết… Tôi không thể nói cho nó biết, bố của nó không phải người hùng mà chính là một kẻ ti bỉ, hắn chưa chết mà chính là ngồi tù …Cuối cùng, tôi nói với nó, tôi tìm lầm người, tôi có vẻ rất hỗn loạn, tôi nghĩ nó cho rằng tôi là lão già tâm thần, nó thực hào phóng, vợ nó cũng vậy, gia đình của nó rất hạnh phúc….” Giọt nước mắt chảy xuống kẽ tay che kín nếp nhăn của lão, “ Cho nên tôi không thể phá hỏng nó.”
Sau đó, lão Kirwan tựa hồ như chưa từng bước chân ra khỏi nhà tù, sinh hoạt trong ngục.
Nhưng hôm nay, Ivanov nói cho hắn biết, lão Kirwan đã chết.
“ Khi nào?” Hắn nghe thấy mình hỏi.
“ Cuối tuần trước.” Ivanov thở dài, “….Rất bi thảm.” Gã nói, “ Mà tao không muốn có kết cục như thế.”
Byrne gật đầu, “ Ngày hôm qua…” Hắn tạm dừng một chút, “ Tôi nhìn thấy Bronson.”
“ Mày nói thật?” Cả người Ivanov đột nhiên lao về phía trước, “ Ở đâu?”
“Anh cũng biết đấy, ngay gần chỗ tôi làm việc, anh ta thực sự khác trước lắm, quần áo sang trọng hợp thời, giống như…” Hắn suy nghĩ từ ngữ một chút, “ Người thượng lưu.”
“ Từng lỗ chân lông gia tộc Hunter đều có thể chảy ra máu đen.” Ivanov tường tận thủ đoạn vơ vét của cải của gia tộc Hunter, cũng biết bọn họ không sạch sẽ, “ Nó có nhận ra mày không?”
Byrne lắc đầu, “ Anh ta không nhìn thấy tôi.”
“ Cũng phải thôi.” Ivanov nói, “ Những người như bọn họ đều như vậy.”
Gã nhìn Byrne, “ Nó sẽ không nhớ chúng ta, với nó mà nói… đó chính là kí ức đáng xấu hổ nhất ấy.”
Byrne biết điều Ivanov nói đều là sự thực, hắn đáp một câu, “Tôi biết.”
“ Thú cưng của mày ấy mà, đã chết từ hai năm trước rồi.” Ivanov nhắc nhở Byrne một lần nữa, gã không muốn Byrne làm chuyện gì ngu xuẩn.
Byrne nhướng mày, “ Anh nói như thể tôi yêu nó không bằng.”
Ivanov đang định nói tiếp lại bị cảnh ngục xen vào, gã chỉ có thể đặt điện thoại xuống, còn căn dặn, “ Đừng tới gần nó, Byrne, nhớ kỹ.” Sau đó, gã bị cảnh ngục mang đi cùng những phạm nhân khác.
Sau khi rời khỏi nhà giam, Byrne mở cửa chiếc xe ô tô cũ của mình chuẩn bị trở về, hắn mở nhạc, chỉ có một ca khúc duy nhất – chính là nhạc phim trong bộ phim cũ ấy.
Hắn nghe tiếng hát của người đàn bà vờn quanh khoang xe, từ từ tiến vào thành phố.