Nhà Giam Màu Xám

Chương 8: Chương 8




Bữa tối kết thúc, khó có được thời gian nghỉ ngơi, Ivanov cùng Byrne không muốn xem TV, bọn họ tìm một góc khuất ngồi xuống, Ivanov đưa cho Byrne một điếu thuốc lá, sau khi nhận lấy Byrne móc quả táo trong túi áo ra, tung trên tay. Một bóng dáng nho nhỏ đến gần, là người mà bọn họ đều biết – Christopher.

Nó cứ như hồn ma, lang thang trong bóng tối, rồi ngồi xuống một góc khác.

Byrne và Ivanov cùng nhau liếc mắt một cái, bọn họ không ai động đậy, tựa như không thấy nó mà quay đầu lại.

“ Nó trở lại rồi kìa.” Ivanov nói.

“ Vừa rồi tôi với anh đều nhìn thấy.” Byrne nhắc nhở Ivanov đừng nói lời thừa thãi, hắn tạm dừng một chút, “ Tôi nghĩ ít ra cũng phải tới ngày mai.”

“ Lão Jones lúc nào cũng nhanh gọn.” Ivanov thâm ý nói, “ Mày rõ ràng hơn cả, không phải sao?”

Byrne sờ soạng sau lưng, đến giờ hắn vẫn còn nhớ thủ đoạn ép hỏi của lão Jones, hắn đánh mắt sang hướng Christopher bên kia, “ Tôi nghĩ lão Jones sẽ nhẹ tay với nó.” Hắn nhớ rõ giữa trưa nay, thái độ của lão Jones đối với Christopher không gay gắt cho lắm.

“ Lão Jones cũng đâu có nhẹ nhàng với chúng ta.” Ivanov tỏ vẻ, “ Tao nghĩ hắn hận không thể đem cả đám chúng ta ném vào đống rác mà thiêu đốt ấy chứ, không, đấy không phải nơi che giấu tốt nhất, dù sao đốt rác rưởi làm ô nhiễm, khéo trực tiếp biến thành phân thì hợp lí hơn, coi như tụi rác rưởi như chúng ta đây vì thế giới mà cống hiến một chút – tao cá là lão nghĩ vậy đấy.”

Byrne nhìn Ivanov bắt chước lão Jones, “ Tôi không biết anh còn có sở thích như vậy đấy.”

“ Ở đây kiểu gì cũng phải bồi dưỡng một ít sở thích thôi.” Ivanov nhún vai, “ Còn hơn là thằng Hunk thích viết lách ha?”

“Hunk?” Byrne không dám tin hỏi, “Viết lách?” Hắn nghĩ cái tên đô con kia, khó có thể đem hai từ ấy kết nốimột chỗ, hắn chợt nhận ra, trừ ngày đầu tiên thì đã một thời gian rồi chưa nhìn thấy Hunk.

“ Nó tự giam mình trong phòng ấy, trừ lúc ăn cơm cùng làm việc, rất ít ra ngoài.”

Ivanov có vẻ hiểu Byrne đang thắc mắc điều gì, đáp lại, “ Nghe đồn giờ nó viết được kha khá rồi.” Gã nghĩ gì đó rồi bổ sung, “ Trong ngục có khối thằng thích đấy.”

“ Truyện sex?” Byrne hỏi, nếu không hắn không rõ trong ngục còn có cái gì được hoan nghênh chứ.

“ So với cái kia còn hạ lưu hơn ấy.” Ivanov nói, “ Một điếu thuốc một lần đọc.” Nói xong không biết gã nghĩ tới điều gì, “ Mặt chảy không ít nước đâu.”

“ Anh đọc rồi?” Byrne hỏi, nếu không Ivanov làm sao lại biết nhiều vậy.

“ Mới đầu thôi.” Ivanov không phủ nhận, gã nhìn Christopher trong góc, phát hiện nó đang đi tới chỗ bọn gã, gã định nhắc Byrne thì thấy Byrne cũng chú ý tới rồi.

Christopher đến cạnh bọn họ rồi nhìn xuống dưới, thấy bên cạnh Ivanov còn trống, nó lễ phép hỏi, “ Em có thể ngồi đây được không?”

Ivanov không trả lời, gã nhìn về phía Byrne.

Byrne nhìn Christopher, hắn đứng trong phòng nhìn thấy mấy người không để tâm đến TV, đã muốn chạy qua đây ngó nhìn…Cho nên hắn nhanh chóng gật đầu.

Sau khi nói lời cảm ơn Christopher ngồi xuống, hai tay của nó đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn TV đằng xa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhỏ – giống như, nó chỉ đơn giản là đến xem TV.

Có mặt nó nên Byrne và Ivanov không tiện nói chuyện tiếp, Byrne trầm mặc nhìn quả táo trong tay, sau đó cắn một miếng – cứ thế, Byrne gặm quả táo còn Christopher xem chương trình chẳng hề hài hước, Ivanov ngồi giữa hai người cảm thấy có chút áp lực, gã nhìn thấy Hunk, vội vàng tạm biệt Byrne rồi chạy qua.

“ Rồm rộp rồm rộp.” Byrne cắn miếng táo to trong tay, cho tới khi hắn ăn hết quả táo, Christopher ngồi cách một chỗ ngừng cười, nó không quay đầu lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào TV, biến hoá duy nhất chính là nụ cười trên mặt biến mất, “ Parker chết.” Nó nói.

Động tác cầm lõi táo của Byrne tạm dừng lại.

“ Nơi này là vùng trời của anh rồi.” Christopher đờ đẫn quay đầu nói.

Byrne nhìn Christopher, sau đó ra hiệu cho nó chìa tay.

Christopher nghe lời đưa bàn tay ra, Byrne đặt cái lõi vào.

“ Tao không cần biết mày vào đây với mục đích gì.” Byrne nói, hắn không nhìn Christopher mà chỉ nhìn cái lõi trong tay nó, “ Đừng chọc đến tao, Lily.”

“ Em là Christopher.” Christopher nhắc nhở, “ Lily là tên con thú cưng của em mà.”

Byrne không nói gì.

“ Anh không hiếu kì hắn chết như thế nào sao?” Nó hỏi.

“ Không hiếu.” Byrne nói, “ Tao một chút cũng không muốn biết.”

“ Anh cũng không muốn biết, vì sao lão Jones dẫn em đi?”

“ Chuyện đó cũng không liên can tới tao.”

Christopher trầm mặc thật lâu, “ Em cứ tưởng chúng ta là bạn bè.”

Lần này, Byrne ngẩng đầu lên, hắn nhìn Christopher, “ Tao không có bạn bè.”

Nghe được câu trả lời của Byrne, Christopher nhìn hắn, thật lâu sau, nó đứng lên, “ Anh nói đúng, Lily.” Dứt lời nó rời khỏi căn phòng.

Ivanov đứng từ xa quan sát vòng trở lại, “ Nó nói gì đấy?” Gã ngồi xuống hỏi.

Byrne nhìn gã, “ Nếu không lần tới anh ở lại đi, tôi thấy anh càng biết được nhiều hơn đấy.”

“Đừng như vậy mà anh bạn, tao chỉ muốn để lại không gian cho chúng mày nói chuyện thôi.” Ivanov nói xạo, “ Nó có vẻ không ổn lắm.”

Byrne dựa vào tường, hắn nheo mắt lại xem TV, “ Parker chết.”

Khuôn mặt Ivanov cứng ngắc trong tích tắc, gã nhìn Byrne, “ Mày nghiêm túc?”

“ Tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa.” Byrne thở dài, “ Nó bảo, Parker chết.”

Ivanov vẫn không thể tin nổi, “…Chuyện này đột ngột quá.” Thật lâu sau, gã mới tìm được giọng của mình và nói vậy.

“ Tôi cũng thấy thế.” Byrne nhìn cái lõi trên ghế mà Chritopher đặt lên trước khi rời đi, cầm lên, “ Tao phải về cho thú cưng ăn đây.” Nói xong, hắn cũng rời khỏi phòng.

Đi được một đoạn hắn cầm cái lõi ném vào thùng rác.

Byrne dựa vào bức tường lạnh như băng thở ra, hắn chưa bao giờ giống như lúc này, muốn hút thuốc ngay lập tức…Hắn móc điếu thuốc Ivanov cho trong túi áo, vào phòng vệ sinh nằm cuối hành lang.

Hiện tại, hắn chỉ muốn yên tĩnh một chút.

Thời gian này hơn phân nửa số phạm nhân đều xem TV nên trong phòng vệ sinh không có ai.

Byrne nhìn phòng vệ sinh không bóng người, hắn đứng nơi đầu gió, châm thuốc, nhìn thuốc lá bốc cháy, hắn đột nhiên có cảm giác không thực.

Đến tận bây giờ hắn cũng chưa tiêu hoá được sự thực rằng Parker đã chết.

Mọi chuyện xảy tới quá mức đột ngột, Byrne nghĩ, tin tức từ Ivanov cho đến Christopher bị lão Jones mang đi hay tin Parker chết truyền ra lúc này…Chỉ vỏn vẹn mấy giờ đồng hồ.

Chỉ trong vòng mấy tiếng, Parker đã chết, quá đột ngột.

Trong đầu Byrne vẫn luôn luân chuyển suy nghĩ ấy, đến khi điếu thuốc tàn, hắn vẫn còn suy nghĩ mãi. Nhưng chỉ dựa vào này đó đôi câu nói, hắn không thể nghĩ ra đáp án, hắn bỗng hối hận, vì sao vừa rồi không biểu đạt sự nghi vấn của bản thân mình với Christopher rằng Christopher biết được những gì, hoặc là nói thằng nhóc ấy biết rất nhiều.

Nghĩ đến Christopher, Byrne chợt nhớ tới cuộcchuyện giữa bọn họ, hắn cố ý gọi Christopher là Lily nhưng câu cuối, Christopher lại khẳng định cách xưng hô đó, nó nói như nào nhỉ, để hắn ngẫm lại – “ Anh nói đúng, Lily.”

Lily, Byrne thầm nhớ trong lòng cái tên này, đây là tên con nhện màu đen của Christopher, hắn không hiểu ý tứ của Christopher, nhưng giờ hắn cũng không có cơ hội đi hỏi nó.

Ngay khi Byrne chuẩn bị rời đi, hắn nghe thấy một chuỗi bước chân, người tới ấy vậy là Bronson.

Đối phương có vẻ rất kinh ngạc trước sự hiện hữu của hắn, nháy mắt trở nên bối rối, ngay sau đó vẻ mặt y biến thành mọi khi như vô số lần Byrne nhìn thấy.

“ Sao mày lại ở đây?” Byrne đánh vỡ trầm mặc trước, sau đó đem đầu mẩu thuốc trên tay ném vào cái bồn rửa phía sau.

“ Bọn họ nói, hôm nay tôi có thể hoạt động tự do.” Bronson trả lời, y chậm rãi lại gần Byrne, ngửi được mùi thuốc lá trên người hắn, lại nhìn đầu mẩu thuốc trong bồn không nói gì.

Không cần hỏi cũng biết “ bọn họ” trong miệng Bronson là ai, Byrne nhìn Bronson, “ Mày tới chỗ này đi vệ sinh?” Trừ lí do đó, hắn không nghĩ còn khả năng nào khác để Bronson tới đây, cái nơi có mùi vị khó ngửi này.

Bronson không nói gì, chỉ trầm mặc, mà Byrne đã sớm quen với sự trầm mặc của y, hắn tựa vào bồn rửa, “ Parker đã chết.” Hắn nói, hắn không hiểu sao lại nói điều này với Bronson, có lẽ bởi hắn bức thiết muốn nói hết thảy với một ai đó.

Bronson ngẩng đầu, “Hắn là ai vậy?”

Byrne tự giễu nở nụ cười, “ Một người mày không biết, đối thủ một mất một còn của tao.” Dứt lời hắn sờ khoé miệng vẫn còn vết thâm do Parker tạo thành lần trước.

“ Cậu không vui?” Bronson hỏi.

Byrne không đáp, nhìn y hỏi, “ Mày thấy sao?”

“ Tôi cảm thấy cậu hẳn là vui vẻ.” Bronson nhìn ngón tay mình, lảng tránh ánh mắt Byrne, “ Kẻ thù của cậu chết, nhìn xem, đây chính là chuyện đáng ăn mừng cỡ nào.”

Byrne cau mày, hắn cảm thấy Bronson lúc này, nói chuyện mạch lạc hơn trước rất nhiều, “ Mày hiểu những gì mày nói chứ?” Hắn thử thăm dò hỏi.

“ Tôi hiểu được lời tôi nói chứ.” Bronson khẳng định, “ Nhưng cậu hiểu lời cậu nói không?” Bronson hỏi, “ Cậu xác định cậu tin vào lòng mình?”

Rất không bình thường, Byrne nghĩ, Bronson chưa từng nói chuyện mạch lạc đến vậy, hắn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, vì thế im lặng dịch về phía sau một ít.

“ Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì.” Bronson thấy Byrne dịch lùi, y mặt không đổi sắc nhìn Byrne, “ Cậu nên biết, có vài điều, bọn họ nói rất đúng.” Y đột nhiên túm chặt tóc Byrne – động tác này quá bất ngờ khiến Byrne không kịp phản ứng, y kéo đầu Byrne tới sát mặt, “ Mày nên cách xa tao một chút.”

Da đầu bị kéo đau đớn, Byrne chắc chắn một điều – Bronson thực khác thường, hắn định tránh thoát sự trói buộc của Bronson nhưng đối phương như thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn, đè hắn xuống trước một bước.

Byrne ăn đau kêu lên, sau đó bị Bronson bóp cổ.

Bronson nhấn Byrne trên bồn rửa tay ẩm ướt, “ Mày tới gần tao có mục đích gì?” Y hỏi, “ Mày là người gia tộc Hunter?” Y nhìn Byrne với vẻ mặt u ám, tay tăng thêm sức lực, “ Hay, mày là người anh tao phái đến?”

Đau đớn đến ngạt thở khiến Byrne nâng đầu gối thúc vào bụng Bronson, bởi do quá gần, Bronson không thể tránh né, y hừ một tiếng đau đớn nhưng không buông bỏ xiềng xích trên người Byrne, “ Bọn chúng sẽ hối hận.” Y nói với Byrne, “ Mày trở về nói lại với bọn nó.” Dứt lời, y buông lỏng tay ra.

Byrne nhâncơ hội, đá bay Bronson.

“ Tao không biết gia tộc Hunter.” Byrne xoa xoa cần cổ đáng thương của mình, hắn nhìn Bronson dè chừng nguy hiểm, “ Mày là ai?” Hắn hỏi.

“ Tao là Bronson.” Bronson bình tĩnh đáp. Đột nhiên, y nhíu mày, như thể lên cơn điên vừa rồi, đưa tay bóp cổ mình, nhìn qua còn tưởng y định bóp chết chính mình.

Byrne cảnh giác tựa vào bên cạnh bồn rửa, hắn nghi ngờ Bronson đang diễn trò, hắn nhìn Bronson biểu diễn, nhìn y ngã trên mặt đất, không ngừng run rẩy sau đó hôn mê bất tỉnh.

Một lát sau, Bronson từ từ tỉnh lại, ban đầu, y mờ mịt nhìn quanh không hiểu sao mình lại ở chỗ này, khi y thấy Byrne cảnh giác đứng đằng xa mới nhẹ nhàng thở ra, “ Vì sao tôi lại ở đây?” Y hỏi.

Byrne không trả lời.

Bronson chậm chạm đứng dậy, y đi đến bên người Byrne chuẩn bị nhấc tay, lại thấy Byrne lùi về sau một bước.

Y hoang mang nhìn cái tay vươn ra, “…. Sao thế?” Y không hiểu vì lí do gì Byrne lùi lại.

Byrne cẩn thận đánh giá Bronson, “ Mày biết không?” Hắn nói, “ Parker chết.”

Hắn lặp lại lời nói của mình.

“ Parker?” Bronson nghiêng đầu lặp lại cái tên, “ Parker là ai? Anh ta chết rồi?”

Nhìn Bronson như vậy, thật lâu sau Byrne mới nói một câu, “ Một thằng vớ vẩn mà thôi.” Hắn nói.

Bronson cái hiểu cái không gật gật đầu.

“ Đi thôi.” Byrne nói.

Bronson nghe lời đi phía sau hắn, hết thảy rất giống như trước, đều là ảo giác của Byrne.

Nhưng y không biết rằng, Byrne nhìn Bronson lẽo đẽo đằng sau, hắn chợt nhớ tớilời cảnh cáo của Ivanov và Hunk.

Bronson là kẻ điên.

Giờ thì hắn đã cảm nhận được.

Cùng Bronson quay lại phòng giam, Byrne nằm trên giường sắt, hắn không nói chuyện với Bronson, cũng không có ý gọi y lên giường.

Bronson ngồi trong góc ôm chăn của mình, thoạt nhìn đang chuẩn bị ngủ say.

Byrne xoay mặt vào tường, nhắm mắt lại, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Bronson một cách rõ ràng, tiếng hô hấp của đối phương dần dần ổn định, cho đến khi toàn bộ đèn trong ngục tắt, Byrne ngồi dậy khỏi giường.

Hắn đi đến cái góc của Bronson, nhìn người đàn ông anh tuấn kia, hắn nghĩ tới lời Ivanov cảnh báo, cũng nhớ rõ vừa rồi người đàn ông này nguy hiểm cỡ nào, đồng thời, hắn không thể quên ánh mắt mờ mịt luống cuống của y mọi khi.

Mày không được mềm lòng, Byrne tự nhủ, người đàn ông này hoàn toàn mất trí, mày vĩnh viễn không biết được, khi nào y bộc phát, có lẽ chỉ một giây sau, y sẽ nhảy chồm lên, bóp cổ mày, khiến mày tắc thở, giống như… Y từng làm với bố đẻ của mình vậy.

Hắn nhớ rõ toàn bộ lời y nói lúc ấy, y hỏi hắn có phải là người của anh gã phái đến.

Anh của y, Byrne lại nhớ vài ngày trước, vào bữa tối, Ivanov nhắc nhở hắn, Bronson bị bỏ tù là do một tay anh y bày ra.

Hunter là đại gia tộc, bọn họ có suy xét của chính mình, sẽ không chấp nhận người ngoài.

Cho dù người nắm quyền cảm thấy Bronson không phải là người ngoài, nhưng những người khác cũng sẽ phản đối, họ không chấp nhận biểu hiện nhân từ của một người già cả, đối với một gia tộc mà nói, điều này không hề cần thiết.

Byrne ngồi trước mặt Bronson suy nghĩ thật lâu, đột nhiên, Bronson động đậy, Byrne khẩn trương nín thở, hắn nhìn đôi lông mi đen dài của đối phương hấp háy sau đó mở ra.

“…Byrne?” Y mê mang hỏi, không hiểu sao bạn cùng phòng lại ngồi trước mặt mình.

“ Chỉ là giấc mơ thôi, Bronson, ngủ tiếp đi.” Byrne mặt không đổi sắc nói, có trời biết mới biết hắn đang khẩn trương cỡ nào, hắn không muốn bị Bronson biết, hắn ngắm y ngủ – nghe mà muốn ngu ngốc bao nhiêu có ngu ngốc bấy nhiêu.

Bronson chớp mắt mấy cái, cuối cùng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Nhận thấy hô hấp Bronson trở lại quy luật, Byrne nhẹ nhàng thở ra, hắn đứng dậy về giường, quyết định rằng ngày mai phải đến thư viện tìm lão Kirwan kiếm một ít báo chí về gia tộc Hunter, sau đó tìm Christopher hỏi chút chuyện của Parker, hắn cũng chuẩn bị tốt bị đối phương từ chối… Hắn lên toàn bộ kế hoạch chu đáo, tràn đầy lòng tin nằm xuống giường nhắm mắt lại.

“ Nhưng cuối cùng, kế hoạch không thể hoàn thành.” Byrne ngồi trên giường của mình,nhìn điếu thuốc đã tàn, sau vài năm hắn vẫn còn nhớ rõ, sáng hôm sau, chuẩn bị đi tìm Christopher, lại không thấy nó.

Hắn nghĩ nó lại bị lão Jones bắt đi lần thứ hai, nhưng hết ngày hôm đó, hắn cũng không thấy Chritopher đâu, cuối cùng, hắn biết được đáp án từ chỗ lão Kirwan, biết Christopher đi đâu.

“ Nó đi rồi.” Lão Kirwan nói với hắn như vậy, chạng vạng ánh mặt trời chiếu vào thư viện có chút u ám, khiến hắn không có cách nào nhìn rõ mặt lão Kirwan.

“ Đi rồi?” Byrne không dám tin hỏi, hắn đưa tay ngoáy lỗ tai, “ Ông đang giỡn hay sao? Kirwan?”

Lão Kirwan liếc hắn một cái, “ Tôi không thích nói giỡn, cả đời tôi cũng vì vui đùa mà bỏ qua quá nhiều thứ.”

Byrne biết một chút chuyện của lão Kirwan, cũng biết lão không thích nói giỡn, chỉ là hắn khó có thể tin chuyện này, hắn nhịn không được hỏi, “ Nó rời đi thế nào vậy?”

“ Bị áp giải đi.” Kirwan vừa nói vừa sắp xếp lại đống báo chí, “ Lão Jones dẫn nó đi.”

“ Khi nào?”

“ Đêm qua.”

“Làm sao ông biết?”

“ Cậu biết đấy, cửa sổ phòng tôi đối diện cửa chính, tôi chỉ cần đứng trên ghế là thấy.”

Trừ phòng Kirwan có một cái ghế, còn những phòng khác đều không có, có lẽ đó là ưu đãi của cảnh ngục dành cho lão, dù sao bọn họ không cảm thấy lão có thể làm được cái gì khác.

“ Vì sao?” Byrne hỏi.

“ Ai mà biết ?” Kirwan chỉnh lí đống báo chí xong xuôi, “ Của cậu đây, cái cậu cần.”

Byrne móc thù lao từ túi áo ra, hắn thoả thuận với Kirwan, nếu đối phương tìm ra tin tức có liên quan đến gia tộc Hunter, hắn sẽ trả lão thù lao.

Vừa lòng với thù lao Byrne trả, Kirwan nhét nó vào túi trong, “ Ở trong ngục biết nhiều chuyện không có cái gì tốt.” Lão nói, “ Đôi khi, câu nên hiểu như thế nào là giữ im lặng.”

“ Thậm chí những lúc quan trọng, cậu phải nhắm mắt lại.”

Lão nói xong móc điếu thuốc trong túi áo ném cho Byrne, “ Cho cậu, ưu đãi đặc biệt.”

Byrne nhận lấy điếu thuốc, nhìn bóng dáng lão Kirwan thong thả rời đi một lúc mới thu lại tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.