Nhà Giam Màu Xám

Chương 7: Chương 7




Bronson chần chừ nhìn hắn.

Byrne cũng không thúc giục, hắn dựa vào cửa, lười biếng nhìn Bronson, bày ra vẻ bình thản, nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn hút điếu thuốc.

Dưới ánh mắt trông mong của hắn, Bronson từ từ hành động, mỗi động tác đều thật cẩn thận, giống như đã được suy tính kỹ càng.

Ngón tay Byrne cũng không nhỏ, là loại thích hợp đánh nhau, các đốt ngón tay thô to, lấm tấm những vết sẹo nhỏ còn dính một chút máu trên đó…Byrne nhìn Bronson cầm lấy ngón tay của hắn.

Trái với vẻ ngoài lạnh lùng, lúc này bàn tay Bronson lại rất ấm…. Byrne nghĩ ngợi mông lung, hắn tựa vào cửa, nhìn môi Bronson từng chút từng chút lại gần ngón tay mình, đến khi nó sắp chạm vào Byrne lại rút tay về.

Đối với bàn tay chợt biến mất, Bronson cúi đầu nhìn chốc lát sau đó ngẩng đầu nhìn Byrne, ánh mắt hoang mang, không rõ tại sao Byrne lại đột nhiên rụt tay lại.

Nhìn Bronson như vậy, Byrne kéo khoé miệng, “ Tao mỏi.” Hắn nói.

Bronson gật gật đầu.

“ Qua đây đỡ tao.” Byrne ra lệnh.

Bronson đi tới bên người Byrne, Byrne lập tức đổ nửa người về phía y, hắn tựa vào người Bronson, thở ra, “Nhanh về thôi.” Hắn nói, không biết Hunter gục bên trong bao lâu, bọn họ nên rời đi trước khi gã đi ra – cơ thể hắn không thể đối mặt với một cuộc chiến nào khác.

Byrne được Bronson dìu chậm rãi hướng về phòng giam, hắn ngửi thấy mùi hương trên người Bronson, không hề khó ngửi mà là hương xà phòng tắm, hắn nhìn Bronson, phát hiện đầu y còn ẩm ướt, “ Mày tắm rửa?” Hắn hỏi.

Bronson gật đầu.

Byrne nhớ Ivanov từng nói rằng, mỗi tuần Bronson có cơ hội rời phòng giam để tắm rửa….Đúng là hào phóng, Byrne bĩu môi chế nhạo, một tuần chỉ có một lần, hắn có nên cảm tạ thời tiết bây giờ tương đối lạnh không?

Bronson không có vẻ bất mãn với vấn đề này, Byrne nghiêng đầu nhìn y, “ Sao mày lại đến thư viện?”

“….Bọn họ nói tôi có thể đi dạo.” Y nói.

Thế thì có thể ra sân thể dục hoặc những chỗ khác mà không phải đến cái nơi đầy mùi ẩm mốc đó, Byrne nghĩ.

Như thể nhận ra suy nghĩ của Byrne, Bronson chậm chạp giải thích, “ Tôi tìm chỗ, chỗ vắng người nhất.” Y hơi nói lắp, “ Đông người….rất đáng sợ.”

Byrne nhớ lại thời điểm mình mới vào tù, Bronson chui trong chăn, không dám nhìn hắn cũng chẳng nói gì.

Bronson ngậm miệng lại, y chuyên tâm đỡ Byrne, dưới sự chỉ huy của hắn, đưa hắn trở về phòng giam an toàn.

Về đến phòng giam, Byrne lập tức cởi bỏ tù phục, nhìn đùi ứ máu đọng, hắn nhịn không được tặc lưỡi, bắt đầu rửa sạch vết máu dính trên người, sau khi rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong thì thấy Bronson đang nhìn hắn, “ Mày nhìn cái gì?” Hắn hỏi.

“ Cổ.” Bronson chỉ xuống cổ mình, “ Trên cổ cậu có cái gì đó.”

Byrne vuốt cổ mình, hắn biết Bronson nói đến vết máu đọng trên cổ, hắn dám chắc rằng chúng không thể biến mất trước hừng đông ngày mai.

Lên giường nằm, Byrne xoay người phát hiện một thứ trong túi áo, hắn móc nó ra – chính là mẩu bánh mì hắn bỏ vào khi nói chuyện cùng Ivanov , bề ngoài vô cùng thê thảm, không nhận ra hình dạng ban đầu, vì động tác đó màtay hắn dính đầy vụn bánh mì.

Hắn nhìn bánh mì trong tay, không biết có nên đưa cho Bronson không, cuối cùng lúc định ném đi, Bronson lại tới gần ngồi xuống, nhìn cái bánh thê thảm.

“ Muốn?” Byrne chống đầu hỏi.

Bronson gật đầu.

“ Vậy cầm đi.” Byrne vươn tay, lúc hắn cho rằng Bronson sẽ cầm lấy thì y cầm chặt cổ tay mình, cắn một miếng bánh nhỏ, Bronson cắn vài miếng ăn hết, y không muốn lãng phí thức ăn thế nên liếm sạch mẩu vụn bánh mì rơi ra tay Byrne.

Y dùng đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay Byrne, liếm từng chút từng chút.

Hình ảnh đầy ám muội cùng xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến, Byrne không khỏi nheo mắt lại, thân thể hưng phấn sau một hồi chiến đấu, vào giờ khắc này lại tiếp tục được châm lên. Hắn chăm chú nhìn Bronson, thấp giọng nói. “ Lên đây.”

Bronson đã liếm hết vụn bánh mì từ lâu, y nhìn Byrne, thấy hắn vỗ xuống giường, vì thế y nằm lên – hai người ngủ chung giường, y không hề bài xích loại thân mật này.

Byrne tựa vào người Bronson, hắn nhìn người đàn ông đẹp trai quá mức bên cạnh, bắt lấy tay y, “ Làm giống lần trước.” Hắn dùng thân thể đã hưng phấn của mình cọ cọ Bronson.

Bronson nhíu mày, có vẻ vô cùng khó hiểu.

Bronson đành phải dùng hành động bày tỏ ý tưởng của mình, hắn kéo quần Bronson xuống, dùng bàn tay vừa được nước bọt của y làm ướt vói vào, khi hắn nắm chặt nơi dù đang say ngủ của Bronson, cũng khá to lớn, hắn cảm giác thân dưới chợt cứng lên, hắn nhìn Bronson, phát hiện y đang khẩn trương.

“ Đây không phải chuyện xấu.” Byrne nói, sau đó nắm chặt tính khí trong tay di chuyển.

Đến khi tính khí Bronson tỉnh dậy dưới động tác của hắn, hắn dùng tay kia nắm lấy tay Bronson kéo vào trong quần mình, “ Giống như vậy.” Hắn vừa nói vừa lay động tính khí Bronson trong tay.

Có lẽ nhờ động tác của Byrne dẫn dắt , động tác Bronson không còn trúc trắc như lần đầu, y làm được như cách Byrne làm cho hắn, xoa nắn chà xát….Y nghe Byrne ghé bên tai than nhẹ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hô đau khi mình không cẩn thận chạm phải vết thương của hắn. Tay còn lại của y khoát lên thắt lưng Byrne, vuốt ve Byrne, bởi vì động tác của hai người mà da thịt phần eo lộ ra , cảm thụ ấm áp dưới làn da.

Xúc cảm trơn bóng lại cứng rắn làm mê hoặc Bronson, y mê muội vuốt ve qua lại thắt lưng Byrne, mãi đến khi Byrne lên tiếng kháng nghị “ Đừng… sờ chỗ đó.” Hắn nói đứt quãng.

Bronson nghe theo mệnh lệnh của Byrne, tay y lướt qua lưng hắn một vòng rồi trườn vào áo tù rộng thùng thình, y thăm dò nhéo nhéo mông Byrne, vừa mới cảm thụ xúc cảm tốt đẹp đã bị Byrne chống cự, càng thêm dụng tâm hầu hạ tính khí Byrne.

Động tác của y làm cơ thể Byrne căng cứng lên, y cảm giác Byrne sắp đến không khỏi nhanh tay hơn…Cuối cùng, trong nháy mắt, hai người cùng phóng thích.

Byrne ghé vào người Bronson thở dốc, sau đó rút tay Bronson đang đặt ở mông hắn ra, “ Đừng có sờ mông tao.” Hắn nói.

Bronson không hiểu nhìn hắn, “ Vì sao?” Y vừa hỏi vừa rút cái tay vẫn nắm chặt tính khí Byrne ra, nhìn chất lỏng dính dấp phía trên.

Byrne đành ảo não thở dài, hắn cũng rút tay mình về, nếu không xác nhận chất lỏng dính dớp trên tay mình không phải là ảo giác, hắn không thể tin những gì mình vừa làm.

Hắn thế mà lại cầm tính khí của một người đàn ông khác?

Đây quả thật quá điên cuồng.

Sau một hồi tự chán ghét, Byrne lách qua Bronson xuống giường, rửa sạch chất lỏng trên tay, hắn nhìn người đang nằm trên giường, nhìn chất lỏng đang dính trong tay Bronson, “Đây là bí mật.” Hắn nhìn cái chất lỏng chói mắt kia mà nói với Bronson.

Bronson nhìn hắn.

“ Không được nói cho bất kì kẻ nào.”

Bronson do dự một lát sau đó gật gật đầu.

Byrne thở phào, “ Lại đây.” Hắn gọi Bronson.

Bronson đến bên cạnh hắn.

Hắn cầm lấy tay Bronson, rửa chất lỏng vừa dính vào, “ Đúng là ác mộng.” Hắn lẩm bẩm.

“ Cái gì?” Bronson hỏi.

“ Không có gì.” Byrne trả lời, hắn lại nhìn vẻ mặt thắc mắc của Bronson, “ Nhớ kỹ, nếu người khác yêu cầu làm vậy..” Hắn tạm dừng, “ Đừng do dự, bóp nát tinh hoàn của bọn nó.”

Bronson nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Byrne rồi gật gật đầu.

“ Bé ngoan.” Byrne khen.

Nhanh chóng tẩy sạch dấu vết trên người của cả hai, Byrne trở về giường. Hắn nhìn Bronson theo sau, đột nhiên nhớ tới gã cảnh ngục lạ lẫm buổi sáng, hắn dám khẳng định, đó không phải người trong ngục, mà câu trả lời của Ivanov cũng chứng thực điểm này, hắn nhìn Bronson – đứa con út gia tộc Hunter, sau đó hỏi, “ Mày có nhớ gã ban sáng không?”

“ Sáng nay?” Bronson nhìn Byrne.

“Cái gã mặc quần áo khác với chúng ta ấy.” Byrne giải thích, “ Sau khi tao rời khỏi, hắn ở lại, mày nhớ chứ?”

Bronson gật đầu.

Byrne thở phào nhẹ nhõm, “ Sao gã lại nán lại?” Hắn hỏi, “ Gã làm gì với mày?”

“ Anh ta đứng ở đằng kia.” Bronson trả lời, y vừa nói vừa chỉ về cửa sắt, “ Anh ta chỉ đứng đó rồi cười với tôi.”

Chỉ cười thôi? Byrne hoài nghi lời Bronson nói, “ Gã không nói chuyện với mày?”

Bronson gật đầu, “ Anh ta chỉ đứng đấy cười với tôi thôi.”

Điều này thật vô lý, Byrne ngẫm, gã ta hao phí công sức trà trộn vào nhà giam, chẳng lẽ chỉ vì đứng ngoài nhà giam nhìn Bronson? Đừng đùa chứ, người kia chẳng có vẻ thâm tình gì cho cam…Byrne quan sát Bronson, nỗ lực tìm điểm khác thường trên mặt của y, nhưng cũng chỉ hoài công vì trên mặt Bronson, ngoại trừ hoang mang ra thì chẳng có gì khác.

Hắn chỉ có thể từ bỏ ý định nghe ngóng tin tức hữu dụng từ Bronson.

Byrne ngả người lên chiếc giường sắt cứng rắn, nhìn Bronson đứng bên cạnh, hắn không gọi y lên giường, bởi vì bây giờ còn sớm, mới tới chiều, trong phòng giam không có đèn nhưng thỉnh thoảng có cảnh ngục đi kiểm tra. Bất kể thế nào thì lúc này không phải lúc thích hợp cùng Bronson thân cận, còn chuyện vừa mới?

Byrne chán nản xoa mặt, việc giúp nhau phát tiết như vậy, hắn cảm thấy những cảnh ngục hẳn là sẽ không quan tâm đâu.

Bọn họ chỉ để tâm đến liệu hắn có cùng Bronson thân thiết hay không, bọn họ không mong muốn Bronson có một người bạn chốn này, nếu không muốn bị đè ép, đó là điều tốt nhất để được bỏ qua.

Nhìn ngón chân Bronson lộ ra ngoài chăn, Byrne đột nhiên muốn quay lại thư viện nhìn một chút, không phải để xác nhận rằng Hunter chết hay chưa mà muốn tìm hiểu một chút về gia tộc Hunter.

Là một đại gia tộc, chắc chắc gia tộc Hunter chính là tiêu điểm thường xuyên trên báo chí.

Lão Kirwan chịu trách nhiệm thu thập chỉnh lí báo chí trong thư viện, chẳng qua thư viện có rất ít người lui tới nên lão chỉ đến một lần mỗi tuần, mà đối với hành vi của lão Kirwan, bọn cảnh ngục khá dung túng. Có lẽ bọn họ lười phản ứng với việc vặt vãnh như vậy.

Byrne chuyển ánh mắt từ trên người đàn ông đang cuộn chăn trong góc phòng lên trần xi măng trong phòng, hắn thừa nhận, hắn bắt đầu tò mò đối với đứa con út gia tộc Hunter, hắn muốn biết, trước khi bị bỏ tù, y là người như thế nào.

Hắn nhớ tới lời cảnh cáo của Ivanov trước khi rời bàn ăn, hắn cũng biết, so sánh với Christopher, Bronson mới chân chính là cục rắc rối lớn, bởi vì y dính dáng tới gia tộc Hunter, con quái vật khổng lồ.

Nhưng hắn không tàinào dứt ra khỏi chuyện này.

Có lẽ mìnhquá nhàm chán, nhìn trần nhà màu xám, Byrne nhịn không được mà nghĩ.

Đến giờ ăn tối, Byrne kéo thân thể đau đớn đi tìm Ivanov, Ivanov kinh ngạc nhìn hắn, “ Nhìn mày thật không ổn, anh bạn.” Gã nhìn vệt máu ứ đọng trên cổ Byrne nói.

“ Suýt chết đấy.” Byrne sờ soạng cái cổ của mình nói, hắn theo sau Ivanov, cầm khay ăn, bắt đầu lấy bánh mì, sau đó đợi người lấy thức ăn, trong khay thức ăn chứa khoai tây nghiền vô vị, đậu nhão nhoét, cùng miếng gà chiên đầy dầu mỡ như được ngâm trong dầu cả đêm.

Đặt khay thức ăn gớm ghiếc lên bàn, Byrne dùng thìa múc muỗng đậu vẫn khó ăn như mọi khi, hắn vội vàng nuốt xuống rồi cắn một miếng bánh mì.

Ivanov nhìn Byrne, sau đó rút một thứ từ trong túi ra, “ Cho mày.” Gã nói.

Byrne nhìn vào thì thấy đó là một quả táo, “ Cho tôi?” Hắn hỏi, hoa quả ở trong ngục chính là hàng hiếm, hơn nữa quả táo tươi ngon này, không giống với loại thải loại bọn họ thường ăn.

Ivanov gật đầu.

“ Vì điều gì?” Byrne hỏi rồi cầm nó nhét vào túi áo của mình.

“ Có người đưa cho mày.” Ivanov nói.

“ Ai?” Byrne thắc mắc, hắn cố gắng nhớ lại những người mình từng quen, cuối cùng không nghĩ ra ai sẽ cho hắn táo, “ Tôi biết không?” Hắn hỏi.

“ Có đấy.” Ivanov nói một cách mơ hồ, “ Hôm nay bọn mày mới chạm mặt ấy.”

Byrne nhìn gã.

“ Được rồi.” Ivanov nhấc tay đầu hàng, “ Là Hunter.”

“Hunter?” Byrne nhíu mày, ” Hunter kia ấy hả?”

“Còn Hunter nào nữa, chính là nó.” Ivanov nói, gã đánh mắt nhìn người phục vụ thức ăn, “ Người phụ trách thức ăn hôm nay là người của nó, muốn lén lấy một quả táo cũng chẳng khó gì.”

Lén lấy một quả táo không khó khăn gì, nhưng vấn đề là, vì sao lại cho hắn? Byrne chợt cảm thấy, trong túi áo như đặt một quả bom vậy, hắn nhíu mày, có chút phiền lòng với tình huống này.

Ivanov luôn quan sát biểu cảm của hắn, nhìn hắn nhíu mày nhịn không được hỏi, “ Mày sao vậy?” Gã nói, “ Trước đây mày đâu có để ý đến mấy chuyện này.” Đối với những thứ được gọi là cống phẩm này, thái độ của Byrne luôn luôn là tiếp nhận toàn bộ, hắn có sở trường là đánh nhau lại thích ẩu đả, trong ngục giam cũng có thể coi là chuyện tốt, dù sao không muốn bị bắt nạt thì cứ giả bộ như pho tượng là có thể không xảy ra được.

Gã thừa nhận, khi ấy gã nhìn trúng tiềm lực của Byrne mới bon chen bên cạnh hắn, nhưng gã không ngờ Byrne nhanh chóng ra tù như vậy, tuy giờ hắn đã trở lại, nhưng bất đồng so với ngày trước.

Hắn bắt đầu trở nên hèn nhát – nói vậy có lẽ không chính xác, nhưng đối với Ivanov thì chính là như vậy, trong ngục mặc kệ mày có giỏi giang đến đâu chăng nữa, dùng đầu thay vì dùng cơ bắp suy xét vấn đề, bọn họ chỉ biết, mày không dùng nắm tay thì mày chính là kẻ yếu đuối nhu nhược.

Gã nhìn Byrne, tìm tòi đáp án từ chỗ hắn.

Đối với cái nhìn của Ivanov Byrne có chút bực bội cào cào tóc, hắn dùng thìa khuấy khuấy khoai tây nghiền, rồi nói, “ Tôi nhớ đã từng nói với anh, tôi có một thằng em trai.”

Ivanov gật đầu, gã vẫn nhớ Byrne có một cậu em trai, không cùng loại với bọn họ, em trai Byrne là đứa có tiền đồ sáng lạn.

“ Năm nay nó vào đại học, trước khi tôi vào tù, nó nói với tôi rằng nó hy vọng đây là lần cuối cùng tôi ngồi tù.” Byrne nói, hắn nhìn cái thìa nhựa trên tay, “ Tôi đã hứa với nó.”

Ivanov nhìn Byrne, “ Mày không nói vậy với lão Kirwan.”

Byrne nhún vai, “ Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, anh biết đấy, có đôi khi tôi không thể khống chế bản thân mình.” Hắn không nói dối lão Kirwan, hắn đúng là loại người dễ dàng mất khống chế, thỉnh thoảng hắn hoài nghi, hắn có phải loại người trời sinh xấu xa… Hắn nhìn Ivanov, “ Cho nên giờ tôi đành phải tránh phiền toái hết sức có thể.”

Nếu phiền toái chủ động tìm đến hắn?

Chắc chắn hắn sẽ không trốn tránh.

Ivanov rơi vào trầm mặc, thực ra, đa phần bọn họ không có người thân, cho nên gã rất hâm mộ những lời Byrne nói, nếu như là vậy, hắn có thể hiểu được sự sa sút của Byrne, dù sao so với một lũ chó thì em trai mình luôn quan trọng hơn.

Gã có chút phức tạp nhìn Byrne, “ Tao rất hâm mộ mày có em trai.”

Byrne cùng Ivanov lăn lộn đã lâu, hoặc nhiều hoặc ít biết trạng huống của gã, hắn vỗ bả vai Ivanov xem như an ủi.

“ Mày khá may mắn đấy.” Ivanov nói, bởi vì nhớ tới một người, tâm tình sa sút của gã bay biến, “ Dù sao không phải tất cả anh em ruột đều vì ích lợi của mình.”

Byrne nhìn Ivanov.

“Ví như Bronson.” Ivanov nói, “Nó bị anh em của mình đưa vào.”

“ Nếu nó như chúng ta thì còn đỡ, tao nghĩ mày nên biết, Bronson bị đối đãi đặc biệt.” Ivanov nói, “ Mày thấy đấy, đôi khi, có anh em cũng chả hay ho gì, mày thực may mắn, Byrne.” Ivanov bày tỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.