Byrne không định nói điều đó cho Ivanov, như những người khác hắn nhìn Chritopher bị lão Jones giải đi, đoạn cúi đầu xuống, “ Ai biết, tôi bảo rồi, nó là cục phiền toái mà.” Hắn hướng Ivanov như thể đang nói, lại quan sát tứ phía “Hình như có mấy gương mặt mới trong đó thì phải?”
“ Ai?” Ivanov còn đang chìm trong chuyện lão Jones đưa Christopher đi, nghe lời Byrne nói, gã buột miệng theo phản xạ.
Byrne giơ cái thìa lên, “ Mấy gã cảnh ngục ấy.” Hắn lại nhìn lướt qua, ra vẻ đánh giá tỉ mỉ, “ Chẳng lẽ không có người mới tới đây?”
“ Đấy là điều tệ nhất đấy.” Nhận ra Byrne hỏi chuyện gì, Ivanov mất hứng nheo mắt lại, học theo động tác của Byrne nhìn xung quanh, “ Những thằng hai năm trước đây đều bị bọn nó thế chỗ hết.” Gã rời tầm nhìn vì hắn đủ thấy được chẳng có khuôn mặt cũ nào, “ Ngoại trừ lão Jones, không có thằng điên nào muốn ở chỗ này.” Không biết Ivanov nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên cười thâm ý, “ Mày biết nguyên nhân lão Jones tự nguyện ở chỗ này không?”
Đó là vấn đề mà đại đa số phạm nhân trong ngục nghi vấn, xét theo bất kể góc độ nào, làm việc ở chốn này không khác gì khổ sai, trừ những kẻ xui xẻo, không ai nguyện ý đến đây, kì quái là lão Jones lại tự nguyện, tính từ khi lão còn trẻ, có thể nói lão đã làm việc ở nhà tù này trong thời gian rất rất dài.
“ Không phải như lời đồn âm thầm lan truyền kia à?” Tuy không hiểu cớ làm sao Ivanov lại đề cập đến chuyện này, Byrne vẫn phối hợp cùng gã. Dù sao cuộc sống trong ngục rất nhàm chán, đôi khi bọn họ tự tìm cho mình chút vui thú.
“ À, nàophải thế.” Ivanov nghe được lời Byrne nói rằng, “ So với chuyện đấy thú vị hơn nhiều.”
Byrne kinh ngạc nhướn mày, trong ngục vẫn thầm lan truyền lão Jones là kẻ cuồng ngược đãi cho nên lão tình nguyện làm việc ở đây, “ Anh chắc chắn chứ?”
Byrne hỏi, tuy hắn không tin ý kiến này nhưng hắn cảm thấy chắc chắn lời Ivanov nói chẳng thú vị gì sất.
“ Siêu thú vị.” Ivanov tự tin nói.
“Sao anh biết?”
“ Bọn tao vô tình nghe được.”
“ Bọn anh?”
“ Tao với Kirwan.” Ivanov phẩy tay, “ Lúc ấy tao tìm thằng chả mua mấy thứ, sau đấy bọn tao nghe thấy giọng lão Jones, mày không thể tin người nói chuyện với lão là ai đâu.”
“ Ai?”
“ Vợ lão.”
“Vợ lão?” Byrne không khỏi cao giọng, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người đang chăm chú thảo luận tình huống vừa rồi, không buồn chú ý tới bọn hắn, mớitiếp tục tán gẫu với Ivanov nhưng âm thanh nhỏ hơn nhiều, “Anh xác định không có nhìn lầm chứ?” Hắn hỏi.
Hắn luôn cảm thấy lão Jones thuộc loại trải qua cả đời với tay phải hoặc tay trái của mình, nhưng giờ nghe Ivanov nói cho hắn, lão còn có vợ? “Bọn họ nói những gì?”
“ Bàn chuyện ly hôn.” Ivanov nói.
Tuy kinh ngạc thì kinh ngạc đấy nhưng hắn vẫn không quên mục đích chính của cuộc nói chuyện, “Anh nói anh biết nguyên nhân lão tình nguyện đến đây.” Hắn nhắc nhở Ivanov.
“ Đó cũng là nguyên nhân lão li hôn với vợ.” Ivanov hướng Byrne tỏ vẻ, bản thân gã cũng không quên đâu, “ Lão vì công lý mới tới chỗ này.”
“ Công lý?” Byrne khẳng định, biểu cảm của mình lúc này nhất định rất mắc cười.
“ Chuẩn luôn.” Ivanov nói đến đây vẻ mặt vô cùng đặc sắc, “ Lão cảm thấy ở trong ngục, tù nhân không biết hối cải về những tội lỗi của mình, chúng ta trở thành công nhân cung cấp sản phẩm giá rẻ cho những công ty….Lão muốn thay đổi điều đó thế nên mới tự thân tới nhà lao này đấy.” Nói đến đây gã tạm dừng lại, “ Nghe có vẻ vĩ đại làm sao, nhưng vợ lão không ủng hộ ý nghĩ của lão, bà ta hung hăng chế nhạo cái lý tưởng trẻ trâu của lão, tiện thể đòi ly hôn luôn.”
Gã nhìn Byrne, “ Thú vị không?”
“… Vô cùng thú vị.” Byrne sửng sốt một hồi mới trả lời, hắn không ngờ lão Jones là người chủ nghĩa lý tưởng, cho dù đây là lý tưởng thời trai trẻ của lão , “ Bọn anh không bị phát hiện à?”
“ Tao nghĩ lúc đấy lão mải đắm chìm trong hiện thực bi thảm, không rảnh bận tâm đến mọi thứ xung quanh,” Ivanov nói, “ Đừng nói cho những người khác đấy.” Ivanov dặn dò.
“ Tôi nghĩ anh vui sướng chia sẻ với người khác ấy.” Byrne nói.
“ Tao đâu có muốn lão Jones dùng dùi cui điện thiết đãi.” Ivanov nói, gã nhìn Byrne đem bánh mì giấu vào trong túi, “ Mày để trà chiều à?” Gã hỏi, “ Hay mày nuôi thú cưng?” Khi nói đến thú nuôi gã nhìn thẳng vào mặt Byrne.
“Một con chuột.” Byrne đáp.
“ Một con màu đen?” Ivanov hỏi, gã nhìn mẩu bánh mì trong tay Byrne, “ Mày thấy từng ấy mà đủ à?”
“ Đối với một con chuột mà nói, đã quá đủ.” Byrne nói.
Ivanov nhún vai, “Nếu mày thật sự cho là như thế.” Dứt lời gã đứng dậy và bước khỏi bàn ăn.
Tuy mối quan hệ giữa gã cùng Byrne không tồi, nhưng chưa tới mức có thể can thiệp vào chuyện của nhau, thế nên gã không tò mò vì sao Byrne đột nhiên quan tâm đến bọn cảnh ngục, cũng sẽ không hỏi hắn làm thế nào để nuôi một con chuột…Gã chỉ biết là, chuột ăn thịt người là tin tức chẳng lạ lẫm gì. Cũng không là tin tức gì.
Huống hồ, đây không phải dạng mà bọn gã biết cũng chẳng phải con chuột thường thấy trong cống thoát nước.
Đây là con chuột của gia tộc Hunter.
Nhìn bóng dáng Ivanov rời đi, Byrne thả cái thìa đang cầm trong tay xuống khay, hắn nhìn đám tù nhân một bên không ngừng to nhỏ với nhau, một bên liên tục đánh mắt lên người hắn, chỉ cảm thấy khó chịu.
Hắn theo thói quen sờ vào túi, nhớ ra mình vừa ném điếu thuốc duy nhất cho Ivanov, hắn đành chép miệng, khi chuẩn bị đứng dậy thì có một người ngồi xuống trước mặt hắn.
Nhất thời, đám phạm nhân bốn phía vang lên một trận xôn xao.
Là Hunter nhưng không phải gia tộc Hunter, Byrne nhìn người trẻ tuổi ngồi trước mặt mình nghĩ, sau đó đứng dậy, bưng khay chuẩn bị rời đi thì –
“ Mày chính là Byrne?” Gã hỏi.
Byrne không đáp lại, hắn nhìn người thanh niên này từ trên cao xuống vơí vẻ mặt bình tĩnh, không mang ý tứ gì khác, nhưng trong mắt Hunter không đơn giản như vậy.
Gã cảm thấy Byrne đang khiêu khích mình.
Nếu Byrne biết ý nghĩ của Hunter, khẳng định hắn sẽ cười to, khiêu khích? Rồi nói với Hunter, “ Mày đang tự ảo tưởng đấy, nhóc con.” Nhưng hắn không biết suy nghĩ trong đầu Hunter thế nên hắn bình tĩnh trả lời rằng, “ Nếu tao nhớ không lầm, mấy tiếng trước, mày đã hỏi như vậy.” Hắn tạm dừng, “ Trí nhớ mày thật tệ hại.”
Ngay từ đầu Hunter đã chường ra vẻ mặt âm trầm, nghe lời Byrne nói, trở nên càng khó coi.
Byrne cũng không rảnh để ý cậu thanh niên thần kinh nhạy cảm này, hắn nói với gã, “ Nếu mày muốn ngồi ở đây, xin cứ tự nhiên.” Dứt lời, hắn bưng khay thức ăn rời đi.
Hunter đứng phắt dậy túm lấy cánh tay hắn.
Byrne nhìn gã túm chặt cánh tay của mình nói, “ Buông ra.”
Đáp lại, Hunter nắm càng siết chặt hơn.
Byrne quét mắt về phía những phạm nhân đang hăng hái nhìn về phía mình, Ivanov đứng ở xa chờ đợi xem kịch hay, trong tay gã kẹp điếu thuốc hắn cho, còn những cảnh ngục….bọn họ đang đi tới.
Byrne lướt qua tai Hunter nói ra một địa điểm.
Cuối cùng dưới ánh mắt của Byrne cùng tiếng bước chân của cảnh ngục, Hunter buông cánh tay Byrne ra.
Đúng lúc này cảnh ngục đã tới bên người bọn họ, một người trong đó liếc mắt săm soi, sau một hồi răn dạy theo lệ thường hắn ta cho mỗi người một côn như một sự trừng phạt.
Lúc hai người chịu phạt xong cũng đến lúc thời gian cơm trưa sắp kết thúc, Byrne đi tới kệ cất khay thức ăn.
“ Mày nói gì với nó thế?”
Byrne quay đầu lại nhìn Ivanov theo sau,“Có vẻ lúc nãy anh cứ như đang xem kịch ấy nhỉ?”
Ivanov chẳng hề tỏ ra áy náy tẹo nào, gã nghĩ nghĩ rồi đưa thuốc lá trong tay trả lại Byrne, ” Giờ mày có thể nói.”
Nhìn điếu thuốc quay trở lại trong tay mình, Byrne ung dung thả điếu thuốc vào túi áo, sau đó ngoắc Ivanov, “ Tôi nói với nó, “Tao thích mày.” Nói xong, hắn lách qua người Ivanov, mặt mũi Ivanov chợt biến sắc trong nháy mắt.
“ Mày thực sự nói như vậy?” Gã hỏi.
“Thiên chân vạn xác.” Byrne nói.
Ivanov đánh giá trong chốc lát rồi khẳng định Byrne đang nói dối, “ Mày định xử nó thế nào?” Gã hỏi.
Byrne không trả lời, hắn chạm tay vào điếu thuốc, nghĩ lại lời khi nãy nói bên tai Hunter – Thư viện.
Hắn nghĩ Hunter hẳn là hiểu được ý tứ của hắn.
Hút hết điếu thuốc trong nhà vệ sinh, Byrne mang cả thân khói thuốc đến thư viện.
Mặc dù là thư viện nhưng nhỏ đến đáng ngạc nhiên, thường ngày căn bản sẽ không có ai tới, sách trên giá không biết xuất bản năm nào, thiếu thốn cửa sổ, hầu như lúc nào cũng âm u, đèn trần cũng bởi vì lâu năm mà phủ kín bụi.
Nơi nhà ngục này, mọi thứ đều không có sức sống, giống như một toà ngục màu xám….Byrne vừa đi vừa nghĩ.
Toàn bộ tay nắm cửa thư viện bịt kín gỉ sét, có vẻ trong một thời gian dài chưa từng có người đến, vậy nên khi Byrne vặn nó ra lập tức nghe thấy tiếng kèn kẹt.
Sau khi cửa mở, một cỗ không khí không được lưu thông trong thời gian dài xông mạnh vào xoang mũi Byrne, hắn đến bên cạnh mấy phiến cửa sổ ít ỏi đến đáng thương mở ra…Nhưng mùi vị ẩm mốc không hề tiêu tán, ánh dương ngoài cửa sổ chỉ có thể chiếu vào một vùng khỏ nơi Byrne đứng.
Byrne đứng trước khung cửa trong chốc lát rồi bắt đầu lục tìm giá sách, hắn nhớ trước đây mìnhtừng giấu một quyển tạp chí khiêu dâm ở đó. Trong lúc tìm cuốn tạp chí, hắn nghe được tiếng hắt xì ngoài cửa vì thế hắn ngừng tay lại.
Ngoài dự đoán của hắn, người đi vào thư viện không phải Hunter mà là Bronson.
Không hiểu đầu óc ra sao, Byrne ngồi bên giá sách, không lên tiếng, hắn thấy Bronson ngồi xuống bàn sau đó cầm sách lên, lật giở mấy trang, đọc từ trên xuống dưới, lặp lại mấy lần như vậy y đặt cuốn sách sang một bên.
Y đột nhiên đứng lên, bắt đầu đi về giá sách bên này, Byrne vội ngừng thở, hắn không biết sao mình lại hồi hộp như vậy, vội rúm người lại, nghe thấy bước chân Bronson ngừng lại sau đó là tiếng giở sách…Cho đến khi tiếng bước chân Bronson từ từ rời xa giá sách, Byrne mới ngẩng đầu lên.
Hắn thấy Bronson chồng mấy cuốn sách lên rồi điều chỉnh độ cao của chúng sau đó ghé lên ngủ mất.
Byrne thở ra, tiếp tục tìm cuốn tạp chí khiêu dâm của mình, cuối cùng cũng tìm thấynó ngay cuối giá sách, lúc này cánh cửa gỗ cũ kĩ lại phát ra tiếng cót két.
Byrne ngẩng đầu.
Lần này là Hunter.
Gã không ngờ nơi này còn có người khác, gã nhìn Bronson đang quay đầu nhĩn gã. “ Cút mau.” Gã nói.
Bronson nhìn gã, như thể không hiểu gã đang nói điều gì.
“Mày điếc à?” Hunter ngạo mạn lặp lại, gã đánh giá Bronson từ trên xuống dưới, dường như là tìm nơi động thủ, “ Xéo!”
Bronson từ tốn đứng dậy, sau đó tiếp tục nhìn Hunter.
Động tác chậm chạp này hoàn toàn chọc giận Hunter, gã giơ nắm đấm, đánh về phía bản mặt đáng giận kia nhưng bị người khác tóm chặt.
Hunter quay đầu lại, phát hiện người ngăn gã chính là Byrne hẹn mình tới đây gặp mặt.
“ Mày ở trong này?” Gã hỏi, sau đó nhìn tay mình bị Byrne giữ chặt.
Dưới ánh mắt của gã Byrne buông tay, “ Đúng vậy.” Hắn nhìn đôi mắt không rõ chuyện gì xảy ra của Bronson nói với y. “Ra ngoài đi.”
Hunter đang định nói với Byrne, thằng ôn này nghe không hiểu lời người khác nói thì thấy sau khi nghe lời Byrne nói, Bronson gật gật đầu, nhu thuận đi ra ngoài thư viện, cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa thay bọn họ .
Hunter chửi thề một câu, quyết định nếu lần sau có gặp, nhất định phải hung hăng cho nó một bài học…Gã quay đầu nhìn người cao lớn ngang mình trước mặt, “ Mày nên biết mục đích của tao.” Gã nói.
Byrne nhún nhún vai, hắn tựa vào bàn, nhìn những quyển sách Bronson vừa xem, đều là thể loại tạp nham, không chính thống, xem ra y thật sự lấy mấy thứ này chuẩn bị ngủ, hắn còn nhớ đến bộ dáng ôm chồng sách lăn qua lộn lại mắc cười vừa rồi của Bronson.
Byrne trầm mặc khiến Hunter vô cùng khó chịu, gã đập tay xuống bàn, khiến nó lập tức lung lay trực tan, gã nhìn Byrne bởi động tác của gã mà chuyển mắt nhìn, “ Mày đã hết thời.” Gã nói, “ Parker cũng vậy.”
Byrne còn không biết mình từng có thời đại gì, hắn nhìn gã, cuối cùng quất tới một quyền gọn gàng dứt khoát, dù sao mục đích của bọn họ tới đây chính là cái này.
Hắn túm áo Hunter, táp một quyền vào mặt gã.
Hắn ra quyền tốc độ cực nhanh, một quyền lại một quyền, giống như đóng cọc gỗ, đánh vào hai má Hunter không ngừng.
Hunter tóm chặt cánh tay Byrne, rồi thì lên gối bụng hắn.
Byrne cảm giác một trận đau đớn ở bụng truyền đến nhưng vẫn không buông Hunter, dùng tay đè mặt mũi bầm dập của Hunter xuống dí sát lên vách tường, nắm tay lại tung quyền, “ Thời của tao?” Hắn vừa nện xuống vừa hỏi, hắn có thể cảm nhận đau đớn truyền tận xương cốt từ nắm tay của mình, bàn tay đang đè Hunter của hắn càng dùng sức, “ Đấy là cái quái gì, thằng quỷ?”
Hunter hung tợn nhìn Byrne qua kẽ tay hắn, gã đột nhiên nắm lấy cổ Byrne bóp mạnh, tiếp tục đá mạnh vào mắt cá chân Byrne.
Mắt cá chân ăn đau khiến Byrne hút một hơi khí lạnh, không thể hô hấp khiến động tác của hắn nhanh hơn, hắn không ngừng quơ nắm tay, rốt cuộc đánh trúng đầu gã.
Cả người gã mềm nhũn, yếu ớt dựa vào tường.
Byrne thở hổn hển, vuốt cái cổ khẳng định xuất hiện vết thâm của mình, sau đó nhìn Hunter ngã xuống đất. “ Đừng có tìm tao gây sự.” Hắn nói rồi tuỳ tiện quệt vết máu không biết là của mình hay Hunter trên tay lên áo, lảo đà lảo đảo ra thư viện.
Vừa bước khỏi thư viện, Byrne lập tức rên đau, miệng vết thương ngày hôm qua bị đám người Parker tấn công vẫn còn trên người, hắn cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi, lúc hắn đang tự hỏi làm cách nào để trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Byrne vội vàng đứng thẳng, tỏ ra như không có việc gì.
Nhìn thấy người đến là ai hắn mới buônglỏng.
Người kia đi đến trước mặt hắn, nhìn tay hắn, “ Máu…” Y nói.
“ Đúng vậy, máu.” Byrne yếu ớt giơ tay lên, trên ngón tay không chỉ có máu của Hunter mà còn cả của mình, hắn cười xấu xa nhìn Bronson, “ Sợ không?”
Bronson ngập ngừng nhìn hắn rồi lắc đầu.
Byrne hừ một tiếng.
“ Đau không?” Y hỏi.
Byrne nhìn tay mình, hắn không cảm thấy đau đớn bởi vì toàn thân đều kêu gào đau đớn, “….Bình thường.” Hắn trả lời qua loa.
Bronson cầm tay hắn, Byrne không ngăn cản – dù sao nơi hẻo lánh này hiếm có người qua, mà phía sau cửa thư viện chỉ có cái tên bị hắn đánh chết ngất, hắn nhìn Bronson mím chặt môi, “ Mày không muốn tao đau chứ?”
Bronson có chút chần chờ, tựa như đang tự hỏi ý tứ của Byrne, sau đó y nghiêm túc gật đầu.
Bronson cười – giống nụ cười ác liệt lần trước, “ Tao có cách.” Hắn đem ngón tay đưa tới trước mặt Bronson, “ Giúp tao liếm, tao sẽ không đau nữa.”