Nhà Giam Màu Xám

Chương 5: Chương 5




Sau khi bữa sáng kết thúc, Byrne bưng khay thức ăn tách khỏi Ivanov, đi được vài bước Christopher cũng theo sau, gã Hunter cũng đang đi về phía hắn, không buồn để ý đến bọn họ, cất khay xong hắn mới nhìn Hunter đang đứng trước mặt mình.

“ Mày là Byrne?” Gã đứng chắn trước mặt hắn hỏi.

Byrne không hiểu vì sao Hunter lại hỏi câu ngớ ngẩn đến vậy, gã đã biết mình là ai – nhất là khi nghe Ivanov kể– nếu không gã đã chẳng khiêu khích mình. Byrne liếc cảnh ngục trong góc, thấy đối phương bắt đầu chú ý đến những gìđang diễn ra, để tránh gặp phiền phức, hắn chỉ có nhể nhanh chóng đáp lại, “ Đúng vậy.”

Hunter cười khẩy một cái.

Byrne biết gã đang biểu đạt sự khinh thường với mình, thấy gã không có ý định mở miệng, hắn xoay người lại nhìn Christopher đằng sau, “ Sao mày lại đi theo tao?”

Christopher mở to hai mắt nhìn nó, trông vô cùng đáng thương, nhưng Byrne không buồn để ý đến vẻ mặt nó ra sao, hắn lướt qua gã Hunter đô con vẫn còn đứng ngay đó. Xem ra Hunter còn muốn dây dưa, nhưng lúc này cảnh ngục đi tới giơ dùi cui điện cảnh cáo, Hunter không cam lòng lừ hắn một cái rồi rời đi.

Sau đó, Christopher nhích lại gần, nó tựa như con sóc con, khẽ nói với Byrne, “ Hắn có vẻ không được thân thiện.”

Byrne không hiểu vì sao Christopher lại phải nhắc hắn cái chuyện rành rành đến vậy, hắn im lặng, ngược lại nhìn ra xa, Hunter luôn theo dõi hắn liếc mắt một cái, trước khi đối phương kịp làm ra động tác gì thì đã rời tầm mắt.

Hắn không muốn nói chuyện với Christopher, bởi hắn thấy lai lịch của thằng nhóc này không giống lời người ta nói, hắn thấy toàn bộ là giả, người dùng lai lịch giả lẩn vào tù – nghe lên như thể cả mớ rắc rối lớn ấy.

Nghĩ thế, hắn chuyển mình, cách xa Christopher.

Christopher đau lòng nhìn Byrne – ít nhất bề ngoài là vậy, “ Anh không thích em?” Nó hỏi.

“ Tao không thích đàn ông.” Byrne mau miệng, tựa như hắn còn cùng Christopher nói thêm câu nào thì chuốc phải phiền toái câu đó.

“ Chẳng lẽ chúng ta không thể trở thành bạn bè?” Christopher lại hỏi.

Byrne đột nhiên bất động, hắn nhìn Christopher, ánh mắt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh – có khi nó đúng là người ngoài hành tinh thật, Byrne nghĩ thầm. “ Cái trò này đếch vui đâu.”

Mất một lúc lâu hắn mới tìm được giọng nói của mình.

“ Mày là người của Parker.” Hắn nhắc nhở, “ Tao cho rằng mọi việc xảy ra ngày hôm qua đủ để tỏ rõ thái độ của mình như nào.” Hắn giơ tay chỉ vào ngực Christopher – đây là lần đầu tiên hắn đứng gần Christopher như vậy, “ Chúng ta là kẻ thù.” Hắn nói.

“ Nhưng đó đâu phải là ý muốn của em.” Christopher nhanh nhảu bày tỏ, nó vốn thấp hơn Byrne rất nhiều, lúc ngẩng đầu lên nhìn Byrne có vẻ điềm đạm đáng yêu, “ Em không thích cái gã Parker ấy.”

Byrne chau mày, phải công nhận, Christopher rất xinh đẹp, cho dù làm những điều đó, cũng coi như thuận mắt, nhưng hắn nghĩ, nếu đầu Christopher không có vấn đề, thì hẳn là nó đang chơi mình. Ai chẳngbiết Christopher là người của Parker, Christopher có thích hắn hay không cũng không có chút xíu quan hệ.

Nó chính là người của Parker, phạm nhân trong ngục đều nghĩ vậy.

Dù cho Byrne cùng Christopher không phải bạn bè đi nữa, nhưng chỉ cần bọn họ thân cận một chút đồng nghĩa với việc khiêu khích Parker. Quả thực Byrne rất sợ vấn đề này, thật ra, hắn rất ghét đấu đá, cho nên hắn nói với Christopher rằng, “ Đó không phải điểm mấu chốt.”

Hắn nhìn Christopher, “ Mày thích Parker hay không ai buồn quan tâm, trong cái nhà tùnày, những người phát sinh quan hệ, nào có mấy aithật lòng, bọn họ chỉ giải quyết dục vọng mà thôi, mày là người của Parker và điều này sẽ không thay đổi và là điều không thể thay đổi.” Hắn tạm dừng, “ Cho dù mày chán ghét đến mức hận không thể giết chết nó, cũng không có cách nào thay đổi sự thực là thế.”

Christopher trầm mặc, Byrne cảm thấy lời nói của mình có chút tác dụng, hắn rời khỏi, thời gian này cảnh ngục bắt đầu quản thúc phạm nhân làm việc. Bởi vì Christopher cùng tổ với hắn, nên xếp hàng ngay sau hắn, cho đến lúc làm việc nó cũng không nói thêm câu nào, Byrne rất hài lòng.

Tới giờ làm việc, Christopher vẫn ngồi ở vị trí cũ ngày hôm qua, Byrne bên cạnh. Nó vẫn vụng về như cũ, cho dù nó không phải là người của Parker thì hắn cũng không có ý trợ giúp. Lúc mới vào tù, hắn còn kém hơn cả Christopher, nhưng hiện tại, hắn có thể thành thục hoàn thành mấy thứ này.

Công việc này không tốn nhiều trí não nên hắn có thời gian phân tâm suy nghĩ đôi ba chuyện, hắn nghĩ tới mấy tên cảnh ngục sáng nay, giờ mới để ý thấy vài gã lạ mặt, hắn chưa từng thấy trong ngục.

Đây là chuyện không đơn giản, Byrne dừng tay. Trong ngục thay đổi nhân viên rất chậm, tên cảnh ngục mới nhất cũng phải mấy năm trước mới vào, hắn biết hầu hết cảnh ngục chốn này, nhưng tướng mạo người buổi sáng hắn thấy khá xa lạ, trong đầu hắn toát ra một phỏng đoán xấu, hắn cần phải nghiệm chứng.

Hắn cố gắng nhớ lại buổi sáng nay, nếu nói điều khác thường duy nhất, đại khái là gã cảnh ngục quan tâm quá mức tới Bronson, nhưng đó không phải thiện ý, hắn nhớ rõ khi mình biểu đạt chán ghét Bronson một cách trắng trợn, gã tỏ ra vui sướng tận đáy lòng… Chẳng lẽ là người của gia tội Hunter? Hay là đối thủ gia tộc Hunter?

Vì sao người này trà trộn vào ngục được?

Trong óc Byrne tràn ngập đủ loại phán đoán, chỉ đến khi nghe được âm thanh nho nhỏ của Christopher hắn mới ngừng lại.

“ Mọi người đều cảm thấy em là người của Parker?” Christopher hỏi.

Byrne cúi đầu bắt tay vào làm đồ chơi, “ Đúng thế.”

“ … Nếu Parker chết thì sao?”

Byrne bỗng ngẩng đầu nhìn Christopher, hắn nhìn nó như thể không thể tin điều mình vừa nghe thấy, “ Mày nói gì?” Hắn hỏi.

Lúc này, Christopher không trả lời, nó chuyên tâm may vá con thú nhồi bông trên tay.

Byrne túm chặt lấy cánh tay Christopher, “ Mày vừa nói cái gì?” Hắn hoài nghi mình nghe lầm, giết chết Parker? Chẳng lẽ đấy là ý tưởng của Christopher?

“ Đau quá.” Christopher nói, nó cúi đầu nhìn tay mình.

Byrne nhìn theo ánh mắt của nó, phát hiện bởi động tác thô lỗ của hắn mà Christopher bị kim đâm vào ngón tay, chảy ra giọt máu, rơi xuống tấm vải nhung trắng muốt vô cùng chói mắt.

Động tác của Byrne lôi kéo sự chú ý của cảnh ngục, gã giơ dùi cui trên tay, đứng dậy quát to, hắn chỉ có thể buông cánh tay Christopher ra, sau đó nhìn thấy nó cẩn thận liếm đi giọt máu trên ngón tay.

Hắn hết nhìn ngón tay Christopher lại nhìn mảnh vải dính máu, cuối cùng hắn hỏi, “ Mày định giết Parker?”

“ Sao anh lại nghĩ vậy?” Christopher hỏi.

Byrne trầm mặc.

“ Em chợt nghĩ, nếu Parker ngủm liệu em có thể tự do hay không.” Christopher nhỏ giọng nói, “ Đương nhiên em chỉ hy vọng vậy thôi.”

Byrne không nói gì, hắn mẫn cảm nhận thấy, sự tình không đơn giản như lời Christopher nói.

“ Anh không thích động vật à?” Christopher bỗng dưng hỏi.

“ Không thích.” Byrne nói, ngay cả bản thân mình hắn còn không lo nổi, càng khỏi phải nói là vật nuôi.

“ Ở nhà, em nuôi rất nhiều con vật thú vị đấy.” Christopher bỗng ngâm nga hát, không biết có phải nhớ nhà hay không, “ Em thích Lily nhất.”

“ Nó là một con nhện cái màu đen.”

Một con nhện đen được gọi là Lily? Byrne cảm thấy cái tên này sao mà quỷ dị.

Dứt lời, Christopher không cùng Byrne nói chuyện nữa, nó khe khẽ hát, vui vẻ làm con thỏ nhồi bông – cho dù ngón tay của nó bị kim đâm hết lần này đến lần khác.

Cảnh tượng kì dị không nói nên lời này nhắc Byrne nhớ tới một bộ phim. Đó là một bộ phim đen trắng cũ, một người phụ nữ ngồi bên máy may khẽ ngâm nga, quần áo cô ta được làm từ tầng tầng lớp lớp nếp gấp vừa kín đáo lại vừa đẹp đẽ. Tuy hình ảnh đen trắng không phân biệt được màu sắc, nhưng Byrne cảm thấy chắc chắn rằng tóc cô ta màu đỏ. Người phụ nữ ấy hát gì, làn điệu ra sao hắn đã quên từ bao giờ, nhưng khi nghe thấy Christopher hát, hắn phát hiện hắn vẫn còn nhớ.

Bộ phim ấy hắn chưa xem hết. Trên phim, khung cảnh người phụ nữ ấy cách rất xa, hắn cảm thấy cô ta ngồi bên máy may bận bịu, nhưng không biết cô ta đang may gì.

Sở dĩ hắn ấn tượng sâu sắc với bộ phim đó là bởi trong phim, chỉ xuất hiện khung cảnh người phụ nữ ấy, cô ta ngồi bên máy may đối diện cửa sổ, không ai biết rốt cuộc cô ta may cái gì, Byrne không xem đến đoạn kết hiển nhiên hắn không thể đoán ra được.

Sự tò mò về đoạn kết thôi thúc Byrne hỏi Christopher, “ Đây là một bài hát trong phim?”

Christopher quay đầu nhìn hắn, nói rằng: “ Có lẽ không thể gọi nó là phim được.”

Byrne nhíu mày, hắn không hiểu rõ mấy cái phân loại ấy, với hắn mà nói, miễn là có đầy đủ hình ảnh thì đó chính là một bộ phim rồi.

Christopher cũng không bàn luận xem bộphim đó thuộc thể loại gì, nó dừng tay, “ Đó là một thước phim rất cũ.”

“ Xem từ rất lâu trước đây.” Byrne nói, hắn không nhớ rõ lúc ấy hắn mười hay mười một tuổi. Dù sao điểm này không quan trọng, hắn chỉ muốn biết kết cục, “ Kết cục thế nào?” Hắn hỏi, “ Người phụ nữ kia làm cái gì vậy?”

“ Cô ta?” Christopher nói, “ Ai biết được.”

Byrne không hiểu ý nó.

“ Cuối cùng cô ta vẫn ngồi bên máy may.” Christopher nói, “ Không quay đầu lại.”

“ Cứ mãi may thú nhồi bông?” Byrne hỏi.

“ Thú nhồi bông?” Chritopher hỏi lại, “ Anh chưa xem hết à?”

“ Thế nên tao không biết đoạn kết.” Byrne nói, “ Thế cô ta may gì? Quần áo?” Trên phim không chiếu đến tay cô ta, thú nhồi bông chỉ là phỏng đoán của hắn.

Christopher lắc đầu, “ Đó là phim đen trắng, khung cảnh chỉ chiếu bóng dáng cô ta thôi.” Nó tạm dừng rồi tiếp tục nói, “ Nhưng cuối cùng, khung cảnh thay đổi đi chuyển từ váy đến tay cô ta, em thấy trên tay cô ta là mảnh da, sau đó xuyên qua khung cửa sổ lớn bên cạnh là một khu vườn rộng.”

“ Đó là một khu vườn rất đẹp, những khóm hoa chen chúc nhau, trong cả bộ phim, lần đầu tiên xuất hiện hình ảnh rực rỡ màu sắc đó, em chưa từng nhìn thấy vườn hoa nào đẹp đến vậy, camera ghi lại hình ảnh những bông hoa tinh tế, cánh hoa mỏng manh, lấn át vẻ đẹp của con người, cuối cùng, khung cảnh từ đoá hoa dịch xuống, cảmàn hình là màu đất đen.”

“ Màu đất đen như nhiễm mực.” Christopher nhớ lại, “ Cho nên, cái kia cũng hiển hiện rõ.”

“Cái gì?” Byrne hỏi, hắn bị sự miêu tả của Christopher lôi cuốn.

“ Một khúc xương ngón tay màu trắng.” Christopher nói.

Byrne gần như có thể tưởng tưởng ra hình ảnh chấn động ấy, trong đám đất đen như được mực nhuộn thành, lộ ra một khúc xương trắng, lẩn khuất trong bóng tối, nuôi dưỡng những đoá hoa xinh đẹp…. “ Đó là hình ảnh cuối cùng?” Hắn bừng tỉnh khỏi trí tưởng tượng của chính mình, hỏi Christopher.

Christopher gật đầu.

Byrne còn muốn hỏi thêm, nhưng ý thức được mình và Christopher đã trò chuyện hơi nhiều, hắn ngậm miệng lại nhưng kết cục Christopher kể không ngừng vờn quanh trong đầu.

Bộ phim này khác hẳn những bộ phim hắn từng xem, với hắn, phim ảnh chính là sự kết hợp giữa anh hùng và người đẹp, tràn ngập tranh đấu và một loạt hiệu ứng nổ đặc biệt, rất thích hợp để vừa nhai bỏng ngô vừa xem phim trong rạp, mà bộ phim này nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn nhớ lại lời Christopher, nó không được coi là một bộ phim, hắn muốn hỏi lý do tại sao rồi lại cảm thấy có khả năng phát sinh phiền toái nên chút nghi vấn nho nhỏ ấy cũng không khó có thể chịu đựng như vậy.

Hắn nhìn mảnh vải trên tay, cuối cùng vào bữa ăn trưa, hắn không nhịn được phải hỏi Ivanov.

“ Anh thấy bộ phim ấy muốn biểu đạt điều gì?” Byrne hỏi.

“ Biểu đạt cái gì à?” Ivanov nhìn Byrne, hắn ngẫm nghĩ, “Không lẽ đạo diễn muốn quay bộ váy của cô ta?” Gã nói, “ Chắc hắn cảm thấy cái váy rất đẹp nên triển lãm một chút.” So với việc cùng Byrne thảo luận bộ phim gã không biết, gã muốn nói chuyện khác với hắn hơn, “ Tới tận bây giờ mà vẫn không thấy mặt mũi thằng Parker đâu.” Đây là chuyện cực kì bất thường, cho nên gã quyết định hỏi Byrne, “ Mày làm?”

Lúc này hắn mớ i để mắt tới xung quanh, không thấy Parker, hắn dám thề, ngày hôm qua tự tay cho Parker một bài học nhưng không đến mức làm hắn không thể ló mặt, hắn biết chừng mực, bởi hắn cũng không muốn gặp rắc rối từ những tên cảnh ngục.

“ Tôi không chắc nữa.” Hắn cân nhắc trả lời rồi lần mò điếu thuốc trong túi áo, để tránh cảnh ngục phát hiện, hắn chỉ mang một điếu, hắn đem thuốc lá ném cho Ivanov, “ Xảy ra chuyện gì?”

Ivanov cẩn thận bắt được điếu thuốc bay tới sau đó bỏ vào túi trong, trong ngục nó chính là thứ khan hiếm. “ Tao cũng không rõ lắm.” Gã nói, “ Nhưng nghe đâu là nó nằm viện.”

Bệnh viện mà Ivanov nói, chính là phòng y tế đơn sơ trong ngục, được Byrne xem như chốn quen, nhưng hắn không nghĩ Parker phải vào đó, “ Thương tích của nó không nặng đến mức ấy.”

“ Ai biết.” Ivanov không buồn để tâm, “ Nhưng mày phải cẩn thận chút.” Gã nhìn quanh quất rồi nói, “Chuyện ngày hôm qua, không ít người biết.” Parker chuẩn bị vây đánh Byrne không phải bí mật nên hôm nay rất nhiều người bắt đầu bàn luận chuyện này, “ Bây giờ chúng nó đang tán nhảm.”

Đúng lúc này, cảnh ngục đi đến, đi đầu chính là lão Jones, vẻ mặt nghiêm túc, tay phải đặt trên dùi cui điện. Chỉ trong nháy mắt, nhà ăn ồn ào không thôi trở nên yên tĩnh, mọi người chăm chú nhìn lão Jones, thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía Byrne.

Lão Jones cùng mấy tên cảnh ngục khác bước trên lối đi hẹp nhầy nhụamỡ hay làm người ta trượt chân, nhưng bước chân lão vẫn vững chắc, gót giầy nện trên mặt đất phát ra tiết tấu đều đều…

Tim Ivanov loạn nhịp, cả người cứng còng trong phút chốc. Gã dễ dàng nhận thấy, lão Jones đang đi tới chỗ bọn họ, gã nhịn không được liếc nhìn Byrne ngồi đối diện, hắn lại có vẻ rất bình tĩnh, không có hành động khác thường nào bởi sự xuất hiện của lão Jones.

Cộp, cộp, cộp…

Rốt cuộc tiếng bước chân có quy luận ngừng lại bên cạnh bàn ăn của Byrne và Ivanov, lão Jones liếc mắt nhìn hai người rồi đưa ánh mắt về hướng Christopher ngồi phía sau Byrne một bàn, “ Lại đây.” Lão nói.

Christopher đứng lên, nó đi đến trước mặt lão Jones. “Biết mà”.Nó nói.

Lão Jones đánh mắt, vài tên cảnh ngục phía sau túm lấy rồi giải nó ra khỏi phòng ăn.

Sau khi Christopher đi khuất, cả phòng ăn bỗng chốc tranh luận rào rào. Ivanov nhìn chỗ ngồi phía sau Byrne rồi lại nhìn hắn, “ Chẳng lẽ liên quan đến nó?” Gã không dám tin, “ Rốt cuộc nó đã làm gì thằng Parker?”

Byrne không đáp, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói nho nhỏ của Christopher trong giờ làm việc, cùng với con thú cưng có tên Lily.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.