Nhà Giam Màu Xám

Chương 4: Chương 4




Byrne nằm trên giường có thể nghe rõ tiếng bước chân của Bronson đang lại gần mình. Hắn có phần đề phòng, bật dậy khỏi giường, vì hành vi xúc động ấy, hắn phải kêu lên rên rỉ không ít rồi nhìn Bronson.

Byrne đột nhiên ngồi dậy khiến Bronson luống cuống, y đứng im tại chỗ, nhìn Byrne rồi sợ sệt nhìn quanh, nhịn không được nắm lấy vạt áo, trông có vẻ hoảng sợ.

Hoảng sợ? Byrne bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, thế nên hắn cười ra tiếng. Hắn nhìn Bronson càng thêm lúng túng, người đàn ông tối thiểu cũng phải 1m80, đứng trong phòng giam hẹp hòi, cảm giác cực kì áp bách, nhưng người như vậy lại chỉ vì động tác của hắn đã bị doạ sợ, huống chi y lại là đứa con út của gia tộc Hunter. Byrne cảm thấy vô cùng buồn cười, hắn nhìn người đàn ông đang hốt hoảng lo sợ trước mắt, trong lòng tràn ngập thương hại, nhưng hắn biết, cái loại thương hại này thừa thãi cỡ nào.

Nhìn xem, đây chính là cậu con út gia tộc Hunter, giờ điên điên dại dại trong ngục, bị tước đoạt quyền tự do, ngay cả ra ngoài ngục cũng không được phép, thậm chí không được ăn no, phải nhận từ loại cặn bã xã hội là hắn cung cấp thức ăn mỗi ngày.

Cho nên Byrne ghét cay ghét đắng sự thương hại của người khác, nhưng hắn cũng chẳng từ chối nó, không xét nó dối trá bao nhiêu thì ít ra hắn cũng nhận được ích lợi phần nào.

Giờ thì chính bản thân hắn lại thương hại kẻ khác – hắn cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ này, thậm chí hắn còn nghĩ, đôi khi chính là như vậy, người ta vĩnh viễn không biết, chính mình trở thành loại người mà bản thân chán ghét nhất, giống như hắn lúc này. Ít nhất, ba ngày trước, hắn không hề nghĩ mình cũng sẽ rủ lòng thương.

Nếu có người dám nói với hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ khiến răng cửa kẻ đó bay biến, đơn giản bởi vì điều đó chính là sỉ nhục hắn.

“ Hôm nay mày không đói à?” Byrne nhìn mẩu bánh mì Bronson đang cầm trên tay.

Bronson nghiêng đầu nhìn Byrne – Byrne phát hiện hắn cực thích động tác này, nếu đó là một thiếu nữ, hắn còn cảm thấy không tệ, nhưng để Bronson làm như vậy, chỉ khiến người ta cảm thấy rất ngu ngốc.

“ Bọn họ cho tôi đồ hộp.” Bronson vuốt cái bụng của mình nói, “ Còn có cả bánh mì.” Y nói không nhanh, chính xác phải dùng từ siêu chậm để miêu tả. Không rõ có phải y sống một mình trong thời gian dài làm giảm khả năng giao tiếp hay không.

Byrne đã từng bị nhốt trong phòng tối, nơi đó không có bất cứ cái gì, không gian nhỏ hẹp đến đáng sợ, cả căn phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì, cũng không cảm giác thời gian trôi. Thời điểm duy nhất được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời là lúc những người đó nhét khay thức ăn bèo bọt qua khe trượt trên cánh cửa trong một giây đồng hồ. Sau vài ngày như vậy, Byrne gần như phát điên, trở về phòng giam, mất một thời gian dài hắn không thể nói chuyện bình thường được, đương nhiên, hắn cũng thành thật trong ngần ấy thời gian.

Mặc dù cuộc sống hiện tại của Bronson không khác gì so với biệt giam, thiếu thốn thức ăn nước uống, không thể giao tiếp với người khác, hắn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên trước ngữ tốc quá mức thong thả của Bronson. Hơn nữa, hai ngày qua hắn có thể nhận thấy, phương thức nói chuyện của y bình thường chút ít.

“ Đồ hộp gì?” Hắn nghĩ ngoài việc cung cấp salad cùng sữa, người ta sẽ không cung cấp cho Bronson món ngon gì khác.

Hắn nhìn Bronson móc ra một cái hộp rỗng từ trong chăn, bên trong còn một chút nước, Bronson cẩn thận dùng tay xé bánh mì, chấm một ít rồi nhét vào miệng.

Byrne bảo Bronson đưa hắn cái hộp, hắn nhìn thời gian trên mặt, còn 3 ngày nữa là hết hạn, bọn chúng đem Bronson trở thành thùng rác.

Chứng kiến sự đối đãi ác liệt này, Byrne chẳng lấy làm bất ngờ, hắn chỉ thấy, bọn họ không bao giờ cung cấp bất cứ thứ gì ngon lành cho Bronson, đãi ngộ mà y nhận được ngay cả so với đám tù nhân đều thua kém, cái danh con út gia tộc Hunter mà cũng chẳng nhận được bất cứ đối đãi đặc biệt nào.

Không, Byrne nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình, quả thật y từng được đãi ngộ đặc biệt, nhưng chẳng tốt lành gì, hắn không chắc chuyện này là do những kẻ đối với gia tộc Hunter giận chó đánh mèo, hay là nguyên nhân nào khác….

Bronson không thể không biết bản thân mình từng bị đối đãi ra sao, có lẽ có, nhưng Bronson không nhận thức được, “ Mày không thấy như này rất quá đáng à?” Hắn hỏi rồi cẩn thận quan sát sắc mặt Bronson.

Bronson rời mắt khỏi mẩu bánh trên tay lên Byrne, như muốn hỏi hắn có ý gì.

“ Ý tao là, cái thứ này sắp hết hạn.” Byrne giơ cái vỏ hộp lên.

“ Hết hạn?” Bronson lặp lại.

Byrne gật đầu.

Bronson nhìn chằm chằm cái hộp, làm Byrne cảm thấy khá ngại ngùng, hắn trả lại chiếc hộp.

Bronson nhận lấy, nhìn lượng nước còn sót lại bên trong, rồi lại nhìn cái tay phải của mình, đem bánh mì nhúng vào đến khi hết mới thôi, “…Đó là cái gì?” Y hỏi.

Nếu không phải Byrne luôn chú ý đến môi Bronson, hắn cũng chẳng nghe ra y nói gì, “ Gì cơ?” Hắn hỏi, đó là cái gì là ý gì?

Bronson nghiêng đầu nhìn Byrne, “ Hết hạn.” Y nói, “ Là cái gì?”

Byrne bất lực, hắn cảm thấy vấn đề này hết sức kì quái, hết hạn là gì? “ Tức là không ăn được.” Hắn buồn bực nói, không dưng lại đi trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn của Bronson thay vì đi ngủ…. Vì thế hắn thuận theo suy nghĩ của mình, nằm xuống giường, ra hiệu cho Bronson “ Đừng có mà quấy rầy tao.”

“ Cái này không thể ăn?” Bronson nhìn bóng lưng Byrne hỏi.

“ Còn vài ngày.” Byrne nói.

Bronson gật đầu, y ném cái hộp vào một góc, sau đó nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, uống mấy hớp nước ở cái bồn….Byrne cảm thấy lo lắng về sự phán đoán của mình, tuy hắn không hiểu loại cảm xúc ấy bắt nguồn từ đâu.

Hắn nằm trên giường, nhìn vách tường, trên mặt tường có mấy vết móng tay cào xước do những gã phạm nhân lúc trước lưu lại, những câu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi khi còn viết sai chính tả, rối rắm kinh khủng. Hắn nghe tiếng bước chân Bronson từ từ lại gần, đồng thời cảm giác y ngồi lên, góc giường hơi lõm xuống.

Byrne dịch người vào trong, để Bronson có đủ chỗ nằm trên giường.

Hai gã đàn ông cao hơn 1m80 chen chúc trên một cái giường hẹp hòi chẳng thoải mái gì cho cam, Byrne cảm thấy nửa cơ thể mình với Bronson như gắn vào nhau.

Áo tù mỏng manh cơ bản không thể che lấp thứ gì, hắn có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ phát ra từ cơ thể người đàn ông trẻ tuổi kia. Hắn chợt nảy ra ý nghĩ – Cứ thếnày còn dễ chịu hơn cả giường đệm.

Mấy cái giường ngục đều cứng đến phát khiếp, lần đầu tiên nằm trên nó, Byrne cảm thấy bản thân đang bị tra tấn, “ Dịch vào chút.” Byrne nói với Bronson.

Bronson nghe lời nằm dịch vào trong, cảm nhận người kia áp sát vào mình, y nhìn hắn quay lưng với mình, như thể hắn đang cuộn trong ngực mình. Hắn có mái tóc vàng khá đẹp, không khỏi khiến Bronson hoài nghi đó có phải là nhuộm – bởi vì y hiếm thấy người nào tầm tuổi này còn có mái tóc thuần khiết như vậy, nhưng đến gần, y phát hiện nó là màu gốc.

Cả người bị áp sát rất khó chịu, thậm chí cả khi qua đêm cùng phụ nữ, đè ép một thời gian dài sẽ khiến cánh tay cùng thân thể tê dần, chứ chưa nói tới nằm cạnh y là một người đàn ông cao lớn. Thế nhưng Bronson cũng không có ý định di động, y luôn nghĩ khi người này tới, y sẽ phải nằm dưới mặt sàn lạnh băng, lại không ngờ nhanh chóng được nằm trên giường, tuy phải trả một cái giá nho nhỏ.

Y vừa nghĩ vừa dùng ngón tay mân môi, rồi nhìn lại người đàn ông đang nằm trong ngực mình, để y nhớ lại xem tên người này là gì? Knight Byrne?

Bronson nhìn thân thể đang dán sát vào mình, cùng những vệt thâm trên mặt của người đàn ông đó rồi nhắm mắt lại.

Nghe tiếng hít thở đều đặn sau lưng, Byrne thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tay sờ bụng, hắn dám chắc, chỗ ấy bị bầm tím cả một mảng lớn. Đám người Parker chẳng hề nương tay, bọn nó chuẩn bị cho mình nằm viện nghỉ ngơi thật lâu đây mà, nhưng giờ thì, người cần đi bệnh viện hẳn là tụi nó, nghĩ nghĩ vậy, tâm trạng Byrne mới tốt lên chút.

Trong khoảng thời gian ngắn, lũ Parker không thể tìm hắn gây rắc rối.

Buổi sáng, bị tiếng chuông báo rời giường đánh thức, Byrne cảm thấy cái mũi hơi hơi ngứa, hắn định kéo tay xoa xoa mũi, lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích. Cảm giác bị siết chặt làm hắn đang mơ mơ màng màng chợt bừng tỉnh, hắn nhìn mọi thứ trước mắt, một lúc sau mới phát giác ấy vậy mà mình lại nằm trong ngực Bronson. Cònvì y ôm chặt màkhông thể nhúc nhích .

Trời ạ, Byrne thán, hắn đẩy Bronson ra rồi xuống giường rửa mặt.

Có lẽ phần nào là do tối qua ngủ ngon nên cơ thể không còn đau đớn như hôm trước, Byrne nhổ đám bọt trong miệng, quay đầu lại nhìn Bronson, y đã quay lại nơi góc tường quen thuộc của mình tự lúc nào.

Vì thế Byrne an tâm rửa mặt, khi cảnh ngục đến mở cửa hắn đã đứng chờ ngay bên cạnh.

Cảnh ngục thoáng nhìn Bronson trong góc, gã nhíu mày hỏi: “ Mày không cho nó ngủ trên giường à?”

“ Đấy là chỗ của tôi.” Byrne nói rằng, “ Ở đây chính là nhà tù, ai mà rảnh để tâm thương xót đến thằng mạt hạ đó chứ.” Hắn tỏ vẻ khinh miệt.

Cảnh ngục giáo huấn hắn một chút, nhưng Byrne dễ nhận thấy, gã rất vừa lòng với câu trả lời của mình, hắn nghĩ mình đang làm đúng. Hắn đi vào hàng nhưng phát hiện gã cảnh ngục còn đứng im tại chỗ.

Hắn định quay đầu nhìn thử, lại nhận được cảnh cáo của gã cảnh ngục khác, hắn kiềm chế sự tò mò trong lòng, nghiêm chỉnh đi theo đội ngũ.

Trong phòng ăn, Byrne đụng phải Christopher, hắn nhìn thằng nhóc, “ Tránh ra.”

“ Em muốn nói chuyện với anh.” Christopher theo sau Byrne, so với hắn thì Christopher thấp hơn cũng gầy hơn nhưng lại có gương mặt xinh đẹp, mà còn là người của Parker – cựu đối thủ của hắn, tất cả điều đó tạo thành đề tài bàn tán hay ho, cuộc sống sinh hoạt trong ngục đơn điệu cỡ nào, cho nên đám phạm nhân đều chuyển sự chú ý đến bọn họ.

Byrne dừng chân, hắn quay đầu nhìn Christopher, “ Nói gì?” Hắn cau mày hỏi, hắn nghĩ thằng nhóc này mất trí rồi cũng nên, nếu không sao nó lại thoải mái nói chuyện với hắn như vậy, hắn cho rằng ngày hôm qua mình đã tỏ rõ lập trường, “ Mày là người Parker.” Hắn nói, “ Tao là đối thủ một mất một còn của nó, tao không hiểu, giữa tao và mày có chuyện gì để nói.” Hắn nhìn thằng nhóc thâm thấp xinh đẹp,“ Giờ thì, biến.”

Christopher nhìn Byrne, nó định nói gì đó, dưới ánh mắt uy hiếp của Byrne đành cầm khay thức ăn ngồi xuống một cái bàn, “ Nó nhìn mày miết.” Ivanov ngồi đối diện Byrne nhắc, “ Khéo có khi nó thích mày?”

Byrne cho Ivannov một ánh mắt cảnh cáo, hắn có chút phiền chán, hắn chẳng muốn dây vào rắc rối một tẹo nào, nhưng rắc rối lại cứ tìm đến, “ Không.” Hắn bảo, “ Tôi thấy nó không ổn đâu đấy.” Ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy Christopher vô cùng bất thường.

“ Có khi thằng nhãi ấy chỉ thích trai đẹp.” Ivanov hồn nhiên mà nói, gã nhìn Byrne. “ Ít ra mặt mày không tệ, ở trong nhà tù này mày cũng coi như là chỗ dựa vững chắc.”

Đúng là Byrne đẹp trai thật, ít nhất có người từng nói với hắn rằng có thể thử làm ngôi sao, hay đơn giản hơn là làm trai bao, đương nhiên hắn cảm thấy đối phương đang giễu cợt khuôn mặt của hắn, cho nên gã bị đánh gãy mũi, “ Đó là trước kia.” Hắn nói, sau khi hắn ra tù, bè cánh cũng tiêu tán phân nửa, tuy hiện giờ không ai dám tìm hắn gây rối, cũng chẳng e dè hay kính nể hắn nữa. Chung quy, hắn đơn thương độc mã. Cho dù mặt đối mặt trò chuyện với Ivanov, nhưng hắn biết một khi gặp hiểm nguy, Ivanov sẽ không trợ giúp mình. Trong ngục giam, khoanh tay đứng nhìn mới là khôn ngoan, bởi chẳng ai muốn gặp rắc rối, thế cũng chẳng có gì đáng lên án cả, bởi vì ngay cả hắn cũng vậy, “ Hiện tại tôi chả có gì.”

Hắn vừa nói vừa nhìn xung quanh, các tù nhân đang nói chuyện đấy nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý tới hắn, hắn phát hiện, có một gã khá trẻ nhìn hắn khiêu khích, hắn không biết, có lẽ mới vào sau khi hắn được thả.

Chú ý đến tầm mắt của hắn, Ivanov nhìn theo, “Mới tới.” Gã nói, “ Cũng coi như có chút thế lực.” Gã ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “Nó chẳng ưa gì mày.”

Byrne ngạc nhiên nhướng mày, “ Tôi chưa từng gặp nó.”

“ Có một số việc chính là như vậy, luôn có vài người chưa từng gặp ghét mình, tao nghĩ chắc hẳn nó nghe người ta kể về mày.”

Ivanov lộ ra vẻ mặt sung sướng khi người gặp hoạ, “ Tao thấy nó không tin, thậm chí còn cảm thấy chúng ta đe doạ bọn ma mới chúng nó.”

“ Chuyện gì về tôi?” Byrne hỏi, “ Tôi thì có chuyện quái gì?”

“ Thú vị là đằng khác.” Ivanov nói, “ Chúng nó bảo mày là kẻ điên, khát máu, thích nhất là nghe tiếng gãy xương dập cốt.”

“ Nghe như thể phim biến thái hạng ba thường thấy ấy.” Byrne khó mà tin lời Ivanov miêu tả, “ Chẳng lẽ những người khác đều tin?” Hắn không biết có người ngu xuẩn đến vậy.

Ivanov nhún vai, “ Chắc thế.” Gã nói, “ Cho dù không tin thì vẫn có người hoài nghi.” Gã lại nhìn thoáng qua tay trẻ kia, “ Tao đoán nó muốn xác nhận xem chuyện đó là thật hay giả.”

Byrne cười nhạo, hắn đang định lên tiếng thì thấy Christopher nhìn chằm chằm, như thể nó muốn nói gì đó, Byrne lựa chọn rời ánh mắt sang nơi khác, “ Tôi thấy thằng nhóc kia cứ quái quái.” Hắn nói.

“ Ai?” Ivanov hỏi, “ Hunter?”

“ Hunter nào?” Byrne hỏi, “ Gia tộc Hunter?”

“Đương nhiên là cái thằng vừa mới nhìn mày ấy, không dính dáng gì đến gia tộc Hunter đâu, hạng tôm tép mà thôi.” Ivanov nói rồi nhìn Byrne, “ Thế mày hỏi thằng nào?”

“Christopher.”

“ Tao nhớ mày từng nói rồi.” Ivanov biểu hiện.

“ Ờ, nhưng tôi cứ cảm thấy nó bất thường.” Byrne đáp, hắn nhớ cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy Christopher, thoạt nhìn có vẻ giống kẻ phạm tội vào ngục lần đầu, nhưng cho dù bị Parker ép buộc hay lúc mình chỉnh thằng Parker, đều không khiến nó sợ hãi. Tuy nó tỏ vẻ sợ hãi thật đấy nhưng Byrne từng thấy nhiều kẻ bị hành hung mà khiếp sợ rồi ấy vậy mà hắn chẳng nhận thấy cảm giác thất kinh như những người đó từ nó.

“ Anh có sợ bạo lực không?”

Ivanov kì quái nhìn hắn, “ Đã từng.” Gã nghĩ nghĩ rồi nói, “ Lúc còn bé tao sợ nhất một thứ, với tao mà nói nó đại biểu cho sự đau đớn và tra tấn.” Gã không hiểu sao tự dưng Byrne lại thảo luận đề tài này với mình nhưng gã vẫn trả lời.

“ Rồi sau đó, anh không sợ nữa?” Byrne hỏi.

“ Bởi tao hưởng thụ lợi ích nó mang lại.” Ivanov là thành viên bang phái xã hội đen, gã thường xuyên tiếp xúc với bạo lực, “ Chính là thay đổi lập trường, mọi thứ đều thay đổi.” Gã từ người thụ bạo biến thành kẻ thi bạo, gã nhận ra thứ khiến gã luôn sợ hãi cũng không khủng bố mức ấy. Đôi khi hắn nghĩ, có phải chuyện này giống như người ta hay nói, thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề?

Hiển nhiên, gã không hay biết mình bỉ ổi ti tiện thế nào khi đem nỗi sợ hãi truyền cho những người khác.

Byrne chẳng màng đến ý tưởng của Ivanov, cuối cùng hắn nghĩ ra Christopher kì lạ chỗ nào. Biểu hiện của nó không giống người thụ bạo, thái độ của nó trước bạo lực càng giống kẻ thi bạo thong dong điềm tĩnh, “ Anh biết tại sao Christopher vào tù không?”

“ Nghe đồn là ăn cắp xe, không chỉ một chiếc.” Ivanov trả lời, “ Còn nghe đâu nó vẫn đang tuổi đi học.” Gã nhìn Byrne, “ Mày lại nghi ngờ cái gì?”

Byrne lắc đầu, hắn cảm thấy Christopher nói dối, toàn bộ những chuyện nó trải qua đều là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.