Nhà Giam Màu Xám

Chương 3: Chương 3




Đêm khuya, Byrne lại bị đánh thức bởi tiếng rên rỉ thở dốc quen thuộc, hắn nằm trên giường, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất đang bóp cổ chính mình. Hắn không hiểu vì sao cứ đến đêm Bronson lại lên cơn, nhưng hắn vẫn xuống giường, cho dù hắn biết, Bronson chẳng thể nào bóp mình chết được. “ Tỉnh, tỉnh.” Hắn vỗ hai má Bronson gọi.

Ánh trăng chiếu vào mặt Bronson làm Byrne có thể nhìn thấy rõ ràng màu da khác thường vì thiếu dưỡng khí của y.

Cuối cùng Bronson cũng tỉnh, y nhìn Byrne bằng ánh mắt tan rã, mất một lúc mới tập trung, “ Byrne?” Y khẽ hỏi.

“ Có vẻ là mày tỉnh rồi.” Byrne lạnh nhạt nói, hắn nhìn người đàn ông này rút tay khỏi cổ rồi không ngừng tìm quanh, “ Mày tìm gì vậy?”

“ Chăn.” Bronson nói, y nhìn về phía Byrne, “ Cậu có thấy cái chăn của tôi không?”

Byrne lôi cái chăn bị hắn vứt ra xa đưa cho Bronson, lại nhìn y phủ tấm chăn lên người, y hệt lớp bảo vệ, đem cơ thể bao bọc bên trong.

Byrne nhìn Bronson, hắn chỉ thấy chỏm tóc đen của y cùng đôi chân lộ bên ngoài tấm chăn, bởi vì rét lạnh, hai chân co lại với nhau nhìn thật đáng thương… Trong lòng Byrne suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn quyết định kéo Bronson lên giường nằm.

Đây không phải chuyện dễ dàng, dù gì Bronson cũng là một người đàn ông cao lớn ngang ngửa với hắn.

“ Đứng dậy.” Byrne kéo lớp bảo vệ của Bronson, hắn nhìn y nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt, vô cùng suy yếu, “ Lên giường.” Hắn nói.

Bronson mở mắt ra, thấy Byrne bên cạnh, còn cái giường xa xa, không buồn nhúc nhích. “ Đó là chỗ của cậu.” Hiển nhiên, y vẫn nhớ rõ lời cảnh báo của Byrne ngày hôm qua.

“ Giờ cho mày một nửa.” Byrne bực mình nói.

“ Đấy là chỗ của cậu.” Bronson cố chấp, y muốn kéo lại chăn, lại bị Byrne chặn tay.

“ Đừng để tao phải lặp lại lần hai.” Byrne bực dọc. “ Qua ngay bây giờ.”

Bronson do dự rồi ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo Byrne đến chiếc giường sắt, y nhìn cái giường nhỏ hẹp, không rõ suy nghĩ điều gì.

Byrne mặc kệ Bronson, hắn đẩy y lên giường sau đó nằm bên cạnh. Hai người đàn ông nằm trên chiếc giường sắt không khỏi chặt chội, Byrne phát giác, nửa cơ thể của mình dán sát vào Bronson, hắn khó chịu xê dịch, lại cảm thấy như vậy càng làm cơ thể hai người gần sát hơn, cuối cùng hắn từ bỏ giãy dụa vô nghĩa, “ Ngủ đi.”Không hiểu là hắn nói với Bronson hay là nói với chính mình nữa.

Dứt lời, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Bronson cảm nhận được nguồn nhiệt bên người, hô hấp dần đều, thật lâu sau, y mới nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Byrne cảm giác thân thể ấm áp bên cạnh, đầu óc mê mang làm hắn nhất thời không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào hôm qua, theo thói quen hắn đưa tay vuốt ve bạn giường bên cạnh, khó hiểu vì sao đối phương lại cường tráng như vậy, đến khi đụng đến phía dưới đối phương, đụng đến bộ phận hệt như mình còn hơi ngẩng đầu, hắn choàng tỉnh, mình đang nằm trong lao mà.

Chửi thề một câu, Byrne vội bật dậy khỏi giường, nhìn Bronson còn đang ngủ, đồng phục bị mình mở ra, đáy lòng tự kiểm điểm một giây, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa giải toả, đoạn nhanh chóng vứt nó khỏi đầu, xoay người đến bồn rửa mặt. Tiếng chuông rời giường réo, kéo theo tiếng oán thán của những tù nhân trong ngục.

Rửa mặt xong xuôi Byrne đi đến giường đạp một cú, “ Đứng dậy.” Hắn nói.

Bronson nằm xoay lưng vào bức tường cục cựa cái đầu rồi ngẩng mặt lên, xoay người nhìn Byrne.

“ Đi xuống.” Byrne nói, ngón tay chỉ vào cái góc mọi khi Bronson vẫn hay nằm.

Bronson nhìn một hồi mới chậm chạp bước xuống chiếc giường ấm áp, trở lại cái góc lạnh ngắt của mình, cuốn chặt chăn ngủ tiếp.

Bronson trở về vị trí của mình trong chốc lát, cửa sắt bị mở ra, nhóm cảnh ngục xuất hiện ngoài hành lang. Byrne thành thật đi ra, sau khi xác nhận phạm nhân đã ra ngoài, cánh cửa sắt bị khoá lại.

Byrne nhìn gã cảnh ngục liếc về vị trí của Bronson, hắn cảm giác rằng tên cảnh ngục này rất hài lòng với tình huống phát triển như vậy. Dễ nhận thấy, hắn vừa làm điều đúng đắn, nhóm cảnh ngục không mong muốn chứng kiến cảnhquan hệ thân thiết của bọn hắn.

Byrne vừa nghĩ như vậy vừa đi theo hàng ngũ, phạm nhân đằng trước không ngừng ngáp làm hắn buồn ngủ lây, hắn lờ đờ đi dọc hành lang, chợt phát hiện Parker phía đối diện.

Có thể là nhận ra ánh mắt của Byrne, Parker hăm he Byrne.

Để đáp lại, Byrne cười khẩy, giơ tay làm dấu vũ nhục, sau đó hắn bị ăn một côn của gã cảnh ngục bên cạnh.

“ Đừng có làm trò.” Cảnh ngục nạt.

Byrne ôm eo rên rỉ, trong đó diễn trò bao phần cũng chỉ mình hắn biết mà thôi.

Một chút nhạc đệm ban sáng không khiến quá nhiều người chú ý, các phạm nhân bụng đói réo ầm ĩ, dưới sự giám sát của cảnh ngục, xếp hàng vào phòng ăn, nhóm cảnh ngục đứng vở vị trí trọng yếu như mọi khi, đặt phạm nhân vào vòng giám thị. Hiển nhiên, chỉ cần bất kì phạm nhân nào không quy củ chút xíu thôi thì sẽ không có ai ở sau lưng xử phạt họ.

Byrne cầm khay thức ăn, bắt đầu xếp hàng, hắn loáng thoáng phía sau có tiếng cãi nhau, quay đầu lại phát hiện Parker đứng sau lưng, hắn nhìn gã, khẳng định tiếng tranh cãi ồn ào vừa rồi do gã chen ngang mà ra.

“ Hương vị của nó thế nào?” Parker hỏi, gã nhìn Byrne bằng cặp mắt xấu xa.

Byrne hiểu, “ Nó” trong miệng Parker chính là thằng nhóc hôm trước, “ So với mày kém xa.” Hắn nói.

“ Thế mà nó lại rất thích mày đấy.” Parker nói.

“ Bởi mày không thể nào thoả mãn được nó chứ gì?” Byrne quay đầu lại nhìn Parker, lướt xuống đũng quần gã, “ Quả thật không được tốt lắm.” Nói xong, hắn đưa khay thức ăn cho phạm nhân phục vụ bữa sáng hôm nay rồi cầm đồ ăn rời đi theo hàng.

Bị Byrne chế giễu Parker căm phẫn, gã hung ác nhìn theo bóng dáng Byrne rồi chuyển cái nhìn về phía phạm nhân phục vụ bữa sáng hôm nay – là người của gã.

Tên to con gật gật đầu.

Cơn giận của Parker giảm xuống phần nào, thậm chí chỉ cần nghĩ những gì xảy ra tiếp theo, gã cười thâm ý.

Gã cầm cả khay đẫy thức ăn, ngồi xuống vị trí mà đám tay chân giữ hộ, ngồi cạnh hắn chính là thằng nhóc trẻ đẹp ở cùng gã trong nhà vệ sinh ngày hôm qua.

“ Chuẩn bị đến đâu rồi?” Gã hỏi.

“ Không có vấn đề.” Cả bọn cùng đáp.

Hắn vừa lòng nở nụ cười, quan sát mấy bàn bên ngoài, Ivanov ngồi chung với Byrne, trong lòng gã lên kế hoạch sỉ nhục trừng trị cái thằng khó ưa kia.

“ Thằng Parker đang nhìn mày kìa.” Ivanov nói với Byrne.

“ Tôi đoán nó đang nghĩ làm sao nhấn đầu tôi vào nồi hơi phòng bếp để nấu chín.” Byrne vừa nói vừa xúc thức ăn vào miệng, vẻ mặt thản nhiên như thể chẳng màng để tâm đến ánh mắt thằng Parker bên kia.

“ Anh nghĩ bọn nó sẽ ra tay vào lúc nào ?” Byrne hỏi Ivanov, hắn chắc chắn hôm nay Parker sẽ không buông tha cho mình.

“ Lúc tắm? Hoặc là lúc mày đi vệ sinh.” Ivanov trả lời, “ Phạm nhân trong cái nhà lao này chẳng có tí sáng tạo nào.”

“ Tôi cũng nghĩ vậy.” Byrne đáp, hắn cảm thấy thằng Parker sẽ động thủ lúc tắm nên quyết định chuẩn bị một vài thứ.

“ Mày định làm gì?” Ivanov hiếu kì hỏi.

“ Bí mật.” Byrne nói.

“ Mày với thằng cùng phòng sao rồi?” Ivanov hỏi.

“ Nói thật tôi không hiểu tại sao nó lại ở trong này.” Byrne nói, “ Nó có vẻ không bình thường, ý tôi là, thần kinh ấy.”

“ Ai mà biết.” Ivanov trả lời, “ Những đại gia tộc thì thiếu gì chuyện xấu, huống hồ nó còn bị tố cáo giết bố đẻ, lão già Hunter.” Gã nhìn Byrne, “ Mày định nói cái gì?”

“Anh biết nó ăn gì mỗi ngày không?” Byrne hỏi.

Ivanov lắc đầu, gã chỉ biết đấy là kẻ không nên trêu chọc, nằm một góc trong ngục giam, mỗi tuần chỉ được ra ngoài một lần lúc tắm rửa. Gã từng lén nhìn y từ xa, cảm thấy y rất giống đại ca của gã, không riêng gì bề ngoài mà nhất là cảm giác nguy hiểm.

Nếu không phải Byrne bị giam cùng y, gã cảm thấy mình không nên đả động đến người này, bởi vì y khiến gã cảm thấy cực kì nguy hiểm.

“ Sữa với salad.” Byrne dùng giọng điệu tỏ vẻ khó mà tin nổi, “Bọn họ nghĩ nó đang giảm béo chắc?”

Ivanov không nghĩ cậu con út gia tộc Hunter lại được săn sóc như vậy trong ngục, dù gì đấy cũng là một người đàn ông trưởng thành cao ít nhất 1m80, gã không cho rằng dạ dày y có thể lấp đầy bởi mấy thứ ấy, “ Không biết bọn họ nghĩ gì?” Gã không nhịn được hỏi, đứa con út gia tộc Hunter sao lại nhận được đãi ngộ quái dị khác thường đến vậy.

“ Ai biết.” Byrne nói.

Tầm mắt sau lưng vẫn luôn tồn tại làm hắn không thể không quay đầu lại, bắt gặp Parker cùng đồng bọn, phát hiện phe cánh của nó lại lớn mạnh thêm, “ Hình như phe nó nhiều lên?”

Ivanov nhìn theo, “ Sau khi mày ra tù thì thành vậy.” Gã quay đầu lại nói, “ Nó không bỏ qua cho mày đâu.”

“ Thằng nhóc ngồi cạnh nó là ai?” Byrne hỏi.

Ivanov lại nhìn thoáng qua thằng nhóc xinh đẹp bên cạnh Parker, “ Không biết, chắc mới đến.” Gã thu hồi ánh mắt, “ Mày cũng biết mà, thằng Parker chỉ thích mấy thằng trẻ đẹp.”

Dĩ nhiên hắn biết, lần đầu tiên hắn đánh nhau với Parker cũng bởi vậy. Byrne lướt nhìn Parker, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, hắn chưa kịp đáp lễ, chuông báo hết giờ ăn sáng vang lên.

Byrne thu hồi ánh mắt, hắn bưng khay rỗng, trả về chỗ cũ với Ivanov, tiếp tục xếp hàng dưới sự chỉ huy của cảnh ngục.

Ivanov rời khỏi nhà ăn cùng những tù nhân cũ, để lại Byrne lẫn trong đống phạm nhân mới.

Họ được chỉ định làm việc – sản xuất thú nhồi bông.

Sau khi thông báo, cảnh ngục dẫn phạm nhân mới tới xưởng làm việc. Byrne vẫn cảm thấy luôn có một ánh mắt dán vào mình, hắn chú ý quan sát, phát giácthằng nhóc xinh đẹp đi theo Parker.

Nó đang nhìn mình.

Bắt gặp cái nhìn của Byrne, thằng nhóc vội vàng lảng mắt, hành động hoảng hốt của nó bị quản ngục quát mắng.

Byrne nghĩ, thằng nhóc này cũng bị Parker giao nhiệm vụ đây, không biết cụ thể là gì.

Vừa tự hỏi hắn vừa đi dần về phía trước theo đội ngũ, mãi cho đến nơi làm việc mới dừng lại.

Một vài cảnh ngục phân chia nhau dẫn các phạm nhân đến chỗ làm việc – bọn họ bị chia thành các tổ nhỏ mà vừa khéo hắn cùng tổ với thằng nhóc kia.

Byrne tin chắc, đây chẳng phải chuyện trùng hợp gì.

Vào chỗ làm việc, cảnh ngục sắp xếp cho họ ngồi xuống, thằng nhóc ngồi bên cạnh Byrne. Byrne nhìn nó thoáng qua rồi rời tầm mắt sang chỗ khác, hắn cảm thấy hễ mình rời mắt là thằng nhóc ấy lại trộm nhìn hắn.

Dường như đây là lần đầu tiên thằng nhóc làm công việc này, tay chân vụng về, năng suất siêu thấp.

“ Mày tên gì?” Byrne nhỏ giọng hỏi.

Thằng nhóc liếc nhìn hắn, “ Christopher.”

“ Bọn mày định đối phó tao thế nào?” Byrne hỏi.

Christopher kinh ngạc nhìn hắn.

Byrne nhếch miệng, “ Đừng nhìn tao như vậy, tao biết kế hoạch của tụi mày.”

Hắn nói, “ Buổi tối, đúng không?”

Christopher nhìn Byrne.

“ Đừng dừng tay.” Byrne nói, bởi vì Christopher tạm dừng, cảnh ngục chú ý tới nhóm bọn hắn.

Christopher lại vội vàng tiếp tục, nhưng động tác lúng túng khác thường, hiển nhiên, lời nói vừa rồi của Byrne doạ nó không nhẹ.

“Biết vì sao tao lại biết không?” Byrne nói, không đợi Christopher trả lời hắn tiếp tục, “ Bởi có người nói cho tao hay.” Hắn nhìn Christopher, “ Nhắn lại với Parker, mày nghĩ người của mày đều là của mày sao?”

Christopher cúi đầu làm công việc trên tay, tựa hồ không nghe thấy lời Byrne nói.

Nhưng Byrne biết, nó nghe rõ.

Hắn không chắc liệu Parker có tin lời hắn không, nhưng hắn tin rằng, Parker nhất định sẽ hoài nghi, bởi vì hắn hiểu rõ Parker.

Cảm giác tàn thuốc rơi xuống tay, Byrne bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, hắn nhìn gian phòng nhỏ hẹp của mình, đột nhiên có cảm giác lạ lẫm. Tuy hắn đã ra tù gần hai năm nay, nhưng sinh hoạt trong ngục để lại không ít dấu vết trên cơ thể. Có điều, nếu sáng nay không gặp Bronson, chắc chắn hắn không nhớ những việc này.

Hãy để hắn ngẫm lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy.

Hắn vào phòng tắm, phát hiện Parker như đợi đã lâu còn bên cạnh chính là Christopher.

“ Nó nói với tao, trong đám tay chân của tao, có người của mày.” Có lẽ Parker cảm thấy những lời này mới thú vị làm sao, gã cười cợt.

“ Mày không tin?” Hắn hỏi.

“ Tao đếch tin.” Parker nói xong, cả đám thuộc hạ xông lên.

Bọn họ đánh nhau thật lâu, kẻ nào cũng bị thương, mà hắn bị nặng nhất nhưng may mắn là hắn thắng.

Hắn đá ống nước dưới chân, tuyên bố sự thật hiển nhiên rằng: “ Mày không phải là đối thủ của tao, Parker.” Dứt lời hắn nhổ ngụm nước miếng lẫn máu xuống, rời khỏi phòng tắm.

Trở lại phòng giam, Byrne lấy hai mẩu bánh mì trong túi ném cho Bronson đang ngồi dưới đất. Bronson bắt lấy bánh mì nhìn hắn, “ Cậu bị thương à?”

“ Không sao.” Hắn nói, sau đó nằm lên giường, hắn cảm thấy toàn thân đầy máu, mỗi đốt xương kêu gào đau đớn – tất cả những điều này đều quen thuộc với hắn.

Hắn quay đầu nhìn Bronson cầm hai mẩu bánh, “ Vì sao mày lại ở đây?” Hắn hỏi, y cùng bọn hắn hoàn toàn khác nhau, cớ gì y có mặt ở nơi này?

Bronson nhìn hắn, chỉ lắc lắc đầu.

Ngay từ đầu, Byrne vốn chẳng trông mong nhận được bất kì đáp án nào từ y, hắn nhắm mắt lại, một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng Bronson ăn bánh mì, hắn định ra quy định không được ăn trong lúc ngủ thì Bronson hỏi:

“ Hôm nay tôi có thể ngủ trên giường được không?”

“…Có thể.” Hắn đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.