Nhà Giam Màu Xám

Chương 2: Chương 2




Hết giờ ăn sáng, Bryne đi tìm lão Kirwan.

Kirwan là một tay buôn bán trong ngục, bất cứ thứ gì, lão đều có thể kiếm được… Byrne chưa từng có ý muốn nghiệm chứng lời đồn ấy là thực hay giả, bởi hắn chỉ cần một vài thứ đơn giản mà thôi.

Hắn không có ý định vượt ngục cũng chẳng muốn báo thù, huống chi lời đồn đại với hắn mà nói chẳng phải chuyện quan trọng gì sất, “ Thuốc lá.” Hắn nói với lão Kirwan.

Lão Kirwan móc một bao thuốc trong túi ra, không phải bao mới mà là mấy loại thuốc được nhét chung vào một bao, so với bình thường rẻ hơn nhiều, nhưng vẫn đắt hơn ngoài lao một chút.

“ Chỉ có thế này?” Byrne hỏi.

“ Giờ chỉ có vậy thôi.” Lão Kirwan đáp, “ Nếu cậu không cần luôn giờ thì để mai tôi mang cho cậu.”

Byrne nhìn bao thuốc trong tay lão Kirwan, “Được rồi.” Hắn nói, hắn chỉ hút để áp chế cơn nghiện.

Trả tiền xong, hắn lấy bao thuốc trong tay lão nhét vào túi.

“ Còn bao lâu?” Byrne hỏi.

“ Hai năm.” Lão Kirwan nói, giọng điệu nhẹ nhàng như thể toát ra hy vọng một cuộc đời mới sau khi ra tù… Nhưng Byrne cảm thấy, mọi chuyện không may mắn như vậy, không phải trên phim ảnh đều thế sao, một phạm nhân nằm lao ngục hơn nửa đời người, sau khi ra tù luôn cảm thấy mất phương hướng.

Cuối cùng lại quay trở lại nhà tù.

Byrne không muốn lão Kirwan như những bộ phim cũ rích ấy, nhưng hắn biết rõ, đó là kết cục dễ dàng xảy ra nhất.

Bởi chính hắn ngồi tù một năm, sau khi ra ngoài cảm thấy mọi thứ đều đổi thay , mà lão Kirwan… Mười năm hay hai mươi năm? Hắn không nhớ nữa.

“ Tôi còn ba năm.” Byrne chà chà ngón tay, chạm vào bao thuốc trong túi nhưng nhận ra, nơi này không phải nơi hút thuốc.

“ Tôi nghĩ cậu sẽ không vào nữa.”

“ Tôi cũng từng cho là vậy.” Byrne dắt tay vào túi quần, mò mẫm vỏ bao thuốc, tựa như làm vậy có thể giảm bớt cơn nghiện vậy. “ Nhưng ông không biết đâu, có lúc, mọi việc diễn ra không như chúng ta tưởng.”

“ Viện cớ.” Lão Kirwan nhìn thoáng qua Byrne, lão biết Byrne từ lâu cho nên không giống với người khác, e ngại kẻ điên hỉ nộ vô thường này.

Byrne không đáp lại mà phất tay cáo biệt lão Kirwan, hắn muốn hút thuốc.

“ Đừng có vào nữa đấy.” Lão Kirwan nói với theo sau lưng hắn.

Byrne chỉ nhún nhún vai. Hiển nhiên hắn không muốn vào, chỉ là đôi lúc hắn không thể nào áp chế cơn xúc động sinh bạo lực của mình – giống như bố hắn. Byrne nghĩ đến người đàn ông chết trong con ngõ hẻm, hắn cảm thấy kết cục của mình cũng chẳng khác là bao.

Nếu không chết ở trong ngõ hẻm, thì chính là chết già trong ngục thôi.

Trong tù, nhà vệ sinh chính là nơi lý tưởng để làm chuyện xấu, Byrne cũng hiểu rõ điều đó, nhưng hắn không ngờ nó đã bị người khác chiếm dụng mất.

Túm lấy bao thuốc trong túi quần, Byrne nhìn dáng người màu xám đang đứng cùng một người khác đang quỳ trên mặt đất.

Có vẻ phát giáccó người đến, Byrne trông thấy người nọ quay đầu lại trước tiên rồi đến người đang quỳ phía dưới gã nhìn hắn. Gã đàn ông đang đứng lộ ra nụ cười ác ý, mà kẻ còn lại tỏ ra vô cùng bối rối.

“ Nhìn xem ai kìa.” Gã đàn ông nói rồi kéo tóc người đang khẩu giao cho mình khỏi bộ phận sinh dục của gã – khối thịt tím trượt ra khỏi miệng người nọ đồng thời kéo ra một sợi nước bọt…

Byrne rút điếu thuốc ra, chợt nhận ra mình quên mua bật lửa, hắn bất đắc dĩ ngậm điếu thuốc, nhìn lại gã đàn ông đang đứng, cựu đối thủ của mình – Adam Parker.

“ Mày quay lại thật cơ đấy.” Paker đẩy người nọ qua một bên đi tới.

“ Có lửa không?” Byrne hỏi.

Parker lấy bật lửa từ trong túi ra, ném cho Byrne.

Byrne chộp lấy châm thuốc, sau đó nhìn bộ phận sinh dục của gã còn lộ bên ngoài – đang dựng thẳng đứng giữa bọn họ, vô cùng gớm giếc, “ Không tiếp tục?” Hắn hỏi rồi nhìn thoáng qua thằng nhóc cạnh gã.

Khuôn mặt nó khá xinh đẹp, ít nhất so với đàn ông mà nói đẹp hơn nhiều. Nếu không phải trong ngục không có phụ nữ, chắc chắc Byrne sẽ nhận nhầm giới tính của nó.

“ Tao muốn chơi mày hơn.” Parker vừa nói vừa cố ý động eo, bỗng nhiên, mặt gã vặn vẹo đau đớn, căm tức trừng Byrne, “ Thằng đĩ đẻ nhà mày.”

Byrne tăng lực tay, Parker cong thắt lưng rên rỉ thống khổ, gã khẩn cầu nhìn Byrne, lại bị Byrne bịt miệng lại.

“ Yên tâm, sẽ không có ai nghe thấy.” Dứt lời Byrne bóp thật mạnh, không ngoài dự kiến Parker đau đến phát ngất.

Đá Parker sang một bên, Byrne đi tới chiếc bồn bên cạnh rửa tay, sau đó đứng bên cửa sổ thông gió hút thuốc.

Thằng nhóc đang quỳ tại chỗ luốn cuống, Byrne khẳng định nó chính là phạm nhân mới, dù sao đàn ông xinh đẹp đến mức ấy thì hắn không thể không biết.

Byrne tựa vào bồn rửa tay, nhìn thằng nhóc đến gần rồi quỳ gối trước mặt mình.

Thằng nhóc cởi quần rồi đá văng ra xa.

“ Tao không phải thằng Parker.” Byrne cầm đầu mẩu thuốc lá ném vào người Parker, hắn nhìn ánh mắt bối rối của nó rồi nói, “ Tao không phải gay.”

Byrne nói xong thì rời khỏi phòng vệ sinh, hắn hơi bực bội, bởi vì đụng phải thằng Parker.

Buổi tối, kết thúc một ngày lao động, Byrne lại đi theo đội ngũ trở về ngục giam.

Các phạm nhân nghiêm chỉnh xếp hàng bước đi, nhóm cảnh ngục đứng bên cạnh, giám thị từng hành động của họ… Chuyện này Byrne cũng quá quen thuộc.

Phòng Byrne nằm cuối hành lang nên một đám phạm nhân biến mất, còn một mình hắn, đi cùng hắn là một cảnh ngục tóc nâu trẻ tuổi, Byrne biết anh ta, anh ta vừa mới tới hồi năm ngoái, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, có tinh thần trượng nghĩa còn chính trực và thành thực. Sau hai năm, những phẩm chất tốt đẹp đó bị bào mòn bởi thời gian, bởi cái nơi đáng sợ này cắn nuốt, đó cũng là lí do mà Byrne tìm tới anh ta.

Hắn bước từng bước một, dừng lại trước phòng giam, “ Đó là sao vậy?” Hắn hỏi người cảnh ngục bên cạnh.

Cảnh ngục thoáng nhìn phía sau cửa sắt, khi nhìn đến bóng người đang cuộn mình, bĩu môi, “Ai biết.” Anh ta nói, Byrne chưa kịp nói gì thêm đã bị dùi cui điện đâm vào thắt lưng, đương nhiên nguồn điện không bị mở. “ Đừng có xen vào chuyện của người khác.” Anh ta nhắc, sau đó đẩy Byrne lăn vào.

Byrne biết lúc này hắn mà phản kháng chẳng khôn ngoan gì, vì vậy ngoan ngoãn đi vào phòng giam, giống như các phạm nhân khác.

Nhìn Byrne biết điều, cảnh ngục trẻ tuổi vừa lòng gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói cho hắn, “ Có quan hệ với gia tộc Hunter.” Nhắc đến gia tộc này, người cảnh ngục trẻ tuổi khó chịu ra mặt, nhiều hơn là phẫn nộ đan xen với nỗi sợ hãi – coi mòi anh ta biết rõ gia tộc Hunter làm gì, khả năng còn nhận được chút chăm sóc đặc biệt nữa là đằng khác.

“ Nếu, tôi làm gì đó…” Byrne phô ra cái mặt biểu cảm, “Bọn họ sẽ tìm tới tôi sao?” Hắn hỏi.

“ Sẽ không.” Cảnh ngục nhanh chóng trả lời, rồi như thể nhìn thấy ôn dịch, đi ra xa khỏi đó.

Nhìn tên cảnh ngục trẻ tuổi rời đi, Byrne phát hiện, anh ta có chút thay đổi. Chí ít hai năm trước đây, khi nhắc đến gia tộc Hunter anh ta sẽ không lộ ra vẻ mặt kính sợ pha lẫn bất bình như vậy.

Lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ mắng nhiếc gia tộc Hunter khốn nạn cùng mấy thằng cặn bã khác, với vẻ mặt đầy phẫn nộ và khinh thường chứ chẳnge dè như bây giờ.

Tiếng rên rỉ phát ra từ góc tường ngăntrở dòng suy nghĩ của Byrne, hắn mất kiên nhẫn quay đầu lại, thấy người đàn ông của gia tộc Hunter đang quỳ rạp trên mặt đất, chăn trên người bị đạp ra từ bao giờ, y ôm bụng, có vẻ rất đau đớn.

Byrne không muốn để ý đến y, nhưng tiếng rên rỉ bốn phía lại làm hắn vô cùng buồn bực, hắn đi qua, đạp y một cước, “ Câm miệng.” Hắn quát.

Y ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó càng dùng sức ôm bụng, thều thào: “ Đói…”

Đói? Byrne nhìn y, “ Mày chưa ăn gì?” Hắn hỏi, bộ dáng khổ sở của y giống như bị bỏ đói vài ngày.

Bronson khó khăn gật đầu, mồ hôi thẫm đẫm mái tóc đen, một vài lọn dính bết vào trán, nhìn y càng thêm chật vật.

Byrne chép miệng, từ trước đến giờ, hắn chưa từng có ý định bắt nạt kẻ yếu.

Hắn móc mẩu bánh mì ban sáng trong túi ra, nó chỉ lớn bằng bàn tay, ban đầu chỉ hơi rắn, sau cả một ngày, lại càng thêm cứng – Byrne cảm thấy nếu giờ mà quăng nó vào cửa sắt, chắc hẳn sẽ phát ra tiếng cong cong.

Hắn ném mẩu bánh cho Bronson.

Bronson chộp lấy mẩu bánh, vội vàng nhét vào mồm.

Không hiểu y đã đói bụng bao lâu? Nom dáng vẻ chật vật của Bronson, Byrne không khỏi nghĩ, hắn thấy Bronson đứng dậy, đi đến cái bồn, không biết bị mắc nghẹn hay chỉ đơn giản là uống nước chống đói… Thấy Bronson đứng uống nước một lúc lâu, Byrne xác định khả năng thứ hai.

Hắn ngồi đầu giường lôi ra bao thuốc, nhìn Bronson ngồi lại chỗ cũ, hỏi: “ Mày đói bụng bao lâu rồi?”

Bronson mờ mịt nhìn hắn, tóc đen dính trên trán, sắc mặt tái nhợt cùng cái trán nhớp mồ hôi khiến y càng trở nên yếu ớt, qua thật lâu sau y mới lắc đầu.

Byrne phát giác người đàn ông thuộc gia tộc Hunter này, dường như bị chướng ngại giao tiếp.

“ Mày không biết?” Hắn hỏi, hắn không biết nhà tù này thường hay ngược đãi phạm nhân – hơn nữa lại dùng cách thức bỉ ổi là cắt xén thức ăn.

“…Lâu rồi.” Bronson nói.

Byrne quyết định thay đổi phương thức giao lưu, “ Cả ngày nay mày ăn gì?” Hắn hỏi.

“ Sữa.” Bronson đáp, “ Thêm salad.” Y nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “ Lúc cậu rời đi.”

Thế nên y chỉ ăn rau dưa nguyên ngày? Byrne chửi thề, y cũng chẳng phải đàn bà cần giảm béo, ăn mấy thứ này khác gì bị bỏ đói.

Hắn không ưa Bronson – chẳng ai thích trong phòng mình chứa một tên không thể giao tiếp nhưng Byre càng chán ghét khi dễ kẻ yếu, việc này khiến hắn cảm thấy cực kì khinh ghét.

Nhìn vẻ mặt mê mang của Bronson, hắn quyết định ngày mai mang cho y một ít thức ăn.

Dù sao y cũng là bạn cùng phòng của hắn.

Chắc vậy.

Thế nhưng hắn cũng không có ý định cung ứng không cho y, Byrne ngồi ở mép giường nhìn Bronson dưới đất, “ Nếu tao cho mày thức ăn.” Hắn hỏi, “ Mày có thể cho tao cái gì?”

Bronson ngờ vực nhìn hắn, như thể có chút khó khăn để hiểu được lời hắn.

“ Bánh mì.” Byrne nói, “ Mày ăn bánh mì của tao.”

Nghe được lời Byrne nói, Bronson co rúm lại rồi gật đầu.

“ Bởi vậy mày phải trả cho tao cái gì đó.” Hắn nói.

Bronson ngồi dưới đất, y nhìn Byrne, thật lâu sau mới gật đầu.

“ Mày hiểu ý tao chứ?” Byrne dò hỏi, hắn có một cậu em trai, nhỏ hơn hắn vài tuổi, do đó, hắn thử dùng thái độ này giao tiếp với Bronson.

Bronson gật gật đầu, y giơ cái thảm bên cạnh lên, tỏ ra đáng thương nhìn Byrne, “ …. Mày nghĩ dùng cái này?” Hắn thong thả mà nói, “ Trao đổi với bánh mì?”

Byrne nhìn cái thảm không rõ màu sắc ban đầu, “ Không được.” Hắn nói rồi đánh giá Bronson, tự hỏi mình có thể moi được gì từ trên người y, “ Lại đây.” Hắn nói.

Bronson do dự nhìn Byrne, có lẽ bánh mì khiến y cảm thấy gã đàn ông này là người có thể kết bạn, y không kháng cự như hôm trước nữa mà đứng dậy, chậm rãi bước từng bước lại gần Byrne – có điều mỗi một bước lại nhỏ đến đáng ngạc nhiên, nếu không phải Byrne luôn quan sát nhất cử nhất động của y, có lẽ sẽ không phát hiện ra.

Byrne cũng chẳng thúc giục Bronson, ngược lại, hắn cảm thấy khá thú vị, so với cảm giác phẫn nộ ngày hôm qua vì địa bàn của mình bị xâm chiếm, hôm nay mới lí thú làm sao. Dù gì thì cùng chia sẻ phòng với một người đàn ông hay chia sẻ phòng với một con vật nào đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng con vật nhỏ này có cái đầu lớn chút, nhưng cũng không cản trở Byrne nghĩ vậy.

“ Nếu mày còn muốn ăn bánh vào ngày mai.” Byrne uy hiếp.

Tức thì động tác của Bronson nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng chẳng là bao, chỉ có vỏn vẹn mấy bước ngắn ngủi, y phải dùng đến một phút đồng hồ, y nhìn Byrne, như thể bị từ bánh mì hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mình.

Byrne nhìn Bronson, hôm qua hắn thấy y rất đẹp trai, khác với thằng nhóc ở trong phòng vệ sinh. Tướng mạo Bronson thuộc tuýp đàn ông đẹp trai nam tính… Không khỏi khiến hắn lưỡi khô miệng khát, dù không phải gay, nhưng vài năm tù tội, hắn học được thưởng thức vẻ đẹp đồng tính, giờ phút này nhìn Bronson, hắn đột nhiên nhớ tới một màn trong nhà vệ sinh.

Phải thừa nhận rằng, dù cho hắn tỏ vẻ khinh thường chuyện kia, thậm chí ngay cả khó có lúc gặp được thằng nhóc kia, đưa ra lời từ chối chỉ bởi hắn không muốn gặp rắc rối. Hắn ra tù đã lâu, ngục giam cũng khác trước, do đó trước mắt hắn không muốn đối đầu với Parker. Kể cả khi bị gã vũ nhục, trở nên mất khống chế nhưng không ảnh hưởng đến ý tưởng đang lan tràn trong não hắn.

Hắn nhìn gương mặt anh tuấn của Bronson, miệng càng thêm khô, hắn nuốt ngụm nước miếng, đang định nói gì đó thì một âm thanh chói tai vang lên. Bronson kinh hãi, ngay lập tức lui vào góc của mình, gập mình thành một khối.

Đến khi đèn tắt, Byrne mới hồi thần, hắn nhìn Bronson trong góc tường, phân vân có nên làm hay không, nhưng cuối cùng, trong đầu của gã đàn ông lạnh lùng vẫn đưa ra quyết định.

“ Bronson.” Hắn gọi.

Bronson ló đầu ra khỏi tấm chăn.

“ Lúc nãy tao chưa nói xong.” Hắn nói. “ Lại đây.”

Bronson lưỡng lự tại chỗ một lúc rồi đến gần Byrne.

Giường hắn không đặt đối diện cửa sổ, cho dù ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng giam, cũng không soi tỏ được phương hướng chiếc giường, không nhìn rõ vẻ mặt Bronson, làm hắn trấn tĩnh hơn nhiều. “ Quỳ xuống.” Hắn nói.

Bronson ngồi xuống.

Byrne ngập ngừng chạm vào tóc Bronson – cứng quá, đây chính là điều đầu tiên hắn cảm nhận được, nhìn bóng người đen tuyền trước mắt, hắn hỏi: “ Mày có đồng ý khẩu giao cho tao không?”

Bronson bất động, Byrne không nhìn rõ mặt của y nên không biết vẻ mặt y lúc này ra sao.

“ Khẩu giao?” Bronson lặp lại, giọng nói của y có chút khác thường nhưng Byrne không phát hiện ra.

“ Đúng thế.” Byrne nói.

“ Khẩu giao là gì?” Bronson hỏi.

Byrne nhíu mày, không biết diễn tả thế nào. Hắn do dự, bắt lấy bàn tay Bronson, lòng bàn tay y ấp áp lại mạnh mẽ, Byrne nghĩ trong lòng, sau đó hắn đem tay Bronson ép vào bộ phận sinh dục của mình. “ Chỗ này.” Hắn nói, “ Dùng tay mày nắm nó.”

Bronson nắm lấy, siết chặt, Byrne hít một hơi, “ Nhẹ chút.” Hắn nói.

Bronson lập tức nơi lỏng tay, “ Sao nữa?” Y hỏi.

Byrne không rõ mặt Bronson nhưng hắn nghĩ y hẳn là đang lúng túng không biết làm sao, ngón tay hắn hơi động, tự hỏi mình có nên tiếp tục hướng dẫn, nhưng cuối cùng, hắn lại từ bỏ buông tay đặt trên giường, “…Cứ thế.” Hắn nói.

“ Cứ thế?” Bronson hỏi.

Byrne cảm thấy giọng điệu Bronson khác lạ, như là cố ý kéo dài âm cuối, nghe như thể chế giễu vậy, hắn tóm tóc Bronson khiến y ngẩng đầu, ấy vậy mà vẻ mặt của y vẫn kinh hoảng như trước – hắn nghĩ, chắc mình nghe lầm.

“ Chỉ cần như vậy.” Byrne sinh phiền, hắn túm tay Bronson, nhét vào trong quần của mình, “ Nhanh lên.”

Bronson không động.

“ Nhanh lên.” Byrne nói.

“…Tôi phải làm gì?” Bronson hỏi.

Byrne đứng hình, hắn không chắc liệu có phải Bronson đang bỡn cợt với mình, “ Cầm chặt nó.” Hắn nói, cảm thấy Bronson cầm lấy nơi ấy của mình mới hỏi, “ Mày chưa từng sờ qua?”

“ Sờ cái gì?” Bronson hỏi.

“ Của quý của mày đó.”

“ Cái này?” Bronson nhéo nhéo cái ấy của Byrne mà trả lời.

Nhịp thở Byrne gấp gáp dần, “ Ờm.” Hắn nói, “ Mày chưa từng sờ thật?”

“… Lúc đi vệ sinh.” Giọng điệu Bronson tỏ ra nghi hoặc, “ Anh muốn đi vệ sinh à?”

“ Không.” Byrne chán nản không buồn đáp lại lời Bronson. “ Cầm cho chặt, di chuyển lên xuống.”

Bronson làm theo, sau đó hơi ngừng lại.

“ Đừng có ngừng.”

Bronson động tay liên tục, nhưng Byrne lại không cảm thấy nhiều khoái cảm lắm, hắn chỉ có thể cởi quần, lộ ra bắp đùi của mình, rồi cầm tay Bronson, cùng chuyển động.

Thỉnh thoảng hắn sờ sờ tinh hoàn của chính mình, nhưng kết quả càng khiến hắn bức bối.

Cho dù kỳ thuật của Bronson chẳng tốt lành gì, không ngừng cọ xát, Byrne vẫn dâng lên khoái cảm, hô hấp càng dồn dập, từ trên giường chuyển xuống mặt đất ngồi tựa vào người Bronson, tiếng thở dốc của hắn luôn vang bên tai Bronson.

Bronson nhìn hắn nhắm mắt lại, ngửa cổ thở vô cùng gợi cảm, thao tác nhanh hơn.

Cuối cùng Byrne phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, bắn ra.

Bụng hắn cùng ngực Bronson cả tay hai người đều dính chất lỏng nhớp nháp.

Sau khi giải toả Byrne ngồi trên giường thở hổn hển, một lát sau, hắn nhìn thứ dính trên người mình cùng Bronson – áo tù đều bị nó làm bẩn, có chút nhếch nhác mà phiền hà.

Hắn kéo Bronson đến bồn rửa sạch chất lỏng trên tay, sau đó qua quýt tẩy rửa dấu vết trên quần áo, không hiểu sao, hắn lại cảm thấy cái mùi hương kia, dính kệt trên quần áo không hề tiêu tán.

Hắn cởi quần áo trên người, vò sạch rồi vắt bên giường.

Bronson đã yên vị trong góc của y, quấn chặt tấm chăn dày.

Byrne nằm lại giường, nhìn áo tù ngay cạnh, thầm nghĩ, lần sau có làm, nhất định phải nhớ cởi quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.