Nhà Giam Màu Xám

Chương 1: Chương 1




Byrne đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy Bronson trên con phố đối diện. Y là một người bạn cũ của hắn. Nói vậy không hẳn chính xác mà là, hắn nhìn thấy bạn tù của mình sau hai năm mãn hạn.

Byrne nghĩ mình nhìn lầm, trước kia trông Bronson lúc nào cũng sợ sệt…. ấy vậy giờ rất có tinh thần, từ trên xuống dưới tản ra mùi của kẻ có tiền. Nếu không phải bọn họ cùng bị giam 3 năm, biết y không có anh em song sinh, hắn nhất định không tin vào hai mắt của mình, tuy giờ hắn cũng chẳng thể nào tin.

Ban đầu, hắn còn muốn chạy về phía y chào một câu, đã lâu không gặp, nhưng hắn chợt nhận ra rằng, giữa bọn họ còn có thể nói điều gì đây? Mọi chuyện trước đây cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, chỉ có nắm đấm, thuốc lá, gạch men lạnh băng cùng máu nóng mà thôi.

Vậy nên hắn đứng yên nhìn Bronson ngồi vào chiếc xe mà hắn chỉ nhìn thấy trên tạp chí, rời đi.

“ Ai thế?” Một anh bạnđồng nghiệp do mua đồ mà bị tụt lại phía sau Byrne hỏi.

“ Người quen cũ.” Byrne rời mắt khỏi ngã tư đường từ lâu đã không còn một bóng người trả lời.

Trở về căn phòng bừa bộn của mình, Byrne lại nhớ tới Bronson nơi góc đường, khác hoàn toàn so với lúc còn trong ngục …

Byrne rút bao thuốc từ túi áo nhăn nhúm, châm lửa, nhìn làn khói bay cao, hắn chợt cảm thấy bản thân mình không hề hiểu Bronson. Không có nghĩa là hắn không biết chân diện mục của Bronson, mà là hắn không xác minh được chuyện mình quen biết Bronson là sự thực hay chỉ là ảo tưởng.

Bởi xét theo bất kì góc độ nào mà nói, Bronson đều không ăn khớp với đặc điểm trong nhận thức của Byrne – giáo dưỡng tốt, hiếm khi quá khích, đối với mọi chuyện đều có quan điểm riêng, tri thức so với Byrne lại càng nhiều hơn.

Thứ y thích nhất hẳn là những cuốn sách, còn ghét nhất…. Byrne nhìn điếu thuốc trên tay, sau đó mỉm cười, hắn không biết.

Đúng vậy, hắn không biết gì về Bronson, điều duy nhất mà hắn biết chính là cái tên, bọn họ chung ngục 3 năm, cùng một phòng giam, ngoại trừ cái tên, hắn hoàn toàn không biết gì về Bronson.

Thậm chí ngay cả sở thích đọc sách là hắn đoán mò mà thôi.

Byrne ngậm điếu thuốc, hắn tự hỏi rồi cố gắng nhớ lại mọi chuyện, mới dám chắc chắn rằng họ đã từng ở tù, cùng chung phòng giam trong khoảng thời gian ba năm.

Lần gặp Bronson khi ấy, không phải là lần đầu Byrne vào tù, nên hắn tỏ ra ngựa quen đường cũ, quy tắc quản giáo chẳng khiến hắn lo sợ chút nào.

Giống như việc đã từng làm trong quá khứ , hắn thành thục thay bộ áo tù màu xám, sau đó xếp vào hàng ngũ, từng nhóm một vào phòng giam, cuối cùng chỉ còn riêng mình Byrne.

Hắn được lão Jones dẫn đến khu vực giam giữ trước kia, dọc đường đi gặp không ít phạm nhân cũ, được chào đón nồng nhiệt, họ nhận ra thằng ranh thích đánh nhau kia chính là khách quen chốn này.

“ Câm miệng.” Lão Jones áp giải Byrne đột nhiên quát lên, lão nhìn nhà tù nhốn nhác sau đó dùng dùi cui điện trong tay hung hăng đánh lên song cửa sắt.

Nhà tù ồn ào trở nên yên lặng trong tích tắc.

Đôi mắt màu xám của lão Jones quét về phía đám phạm nhân, họ vội vàng cụp mắt nhưng không hề bị doạ nạt dưới ánh mắt hung ác của lão. Lão vừa lòng nhìn nhà tù im phăng phắc, sau đó đẩy Byrne về phía trước, “ Nhanh lên.”

Byrne ngậm miệng, nghe lời lão Jones mà rảo bước, thỉnh thoảng lại giao lưu bằng mắt với đám bạn tù.

Trong ngục chứa đủ loại người bao gồm cả cảnh ngục trông coi phạm nhân. Lão Jones chính là kẻ mà phạm nhân không muốn trêu chọc nhất, vì lão chẳng khác nào một con chó điên cả. Tuy rằng lão đã già, thân thể không khoẻ mạnh như trước nhưng lão sẽ dùng dùi cui điện khiến những phạm nhân vô lễ biết rằng, ai mới là đại ca ở chốn này.

Không ngớt phạm nhân được nếm qua dùi cui điện trong tay lão, cho nên mỗi khi lão Jones tới khu này, phạm nhân đều tỏ vẻ đặc biệt biết điều.

Byrne được xếp vào tầng cuối cùng của nhà ngục.

Trong phòng giam có cửa sắt không che đậy được bất cứ thứ gì, đồng thời phòng ngừa phạm nhân vượt ngục, toàn bộ hành vi của phạm nhân không thể nào che giấu nổi dưới ánh đèn.

Lồng sắt mỗi phòng giam được quây lại thành một vòng như nhau, khoảng cách giữa hai phòng giam ít nhất là 20 thước, muốn liên lạc với phạm nhân đối diện dường như là điều không thể. Byrne vô cùng từng tậnvì đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này.

Có điều khi hắn đi tới phòng giam của mình, hắn có chút khó hiểu mà nhìn lão Jones bên cạnh – bấy giờ lão đã mở cửa sắt rồi.

Đi vào – lão Jones dùng ánh mắt ra hiệu cho Byrne.

Byrne biết, nếu không muốn bị phạt, vậy thì phải bước vào ngay lập tức, bởi lão Jones là kẻ đánh người không nương tay, nhưng…. Hắn nhìn về phía người đang cuộn mình trong góc phòng, cho dù trên người đối phương phủ một tấm chăn đi chăng nữa, hắn chắc chắn rằng đó là một người chứ không phải là một dụng cụ mới cồng kềnh nào đấy, “ Phòng này đã có người.” Hắn nói với lão Jones.

Đôi mắt xám của lão nhác qua, “ Không có ai cả.” Lão nói, sau đó Byrne không kịp mở miệng đã bị lão đẩy vào.

Byrne lập tức vọt tới của sắt, “ Phòng này rõ ràng đã có một người.” Cách cửa sắt, hắn nói với lão Jones, hắn từng ngồi tù, đương nhiên biết nơi này chỉ giam giữ một người, nhưng hiện tại xảy ra chuyện gì?

Vì sao lại nhốt hắn vào gian đã có người?

Lão Jones nhìn Byrne, con ngươi màu xám không mảy may tia sáng, “ Phòng này chỉ có mày, Knight Byrne, thằng rác rưởi.” Giọng lão không cao nhưng đầy khinh miệt. Lão dùng dùi cui điện gõ vào cửa sắt, “ Ngoan ngoãn ngồi trong này đi, thằng rác rưởi.” Lão nạt.

Bị điện giật Byrne lập tức thu tay về.

“ Câm mõm, nếu mày không muốn ăn côn điện.” Lão Jones cảnh cáo xong thì rời đi.

Byrne quay đầu nhìn người đang nằm dưới đất, sau đó đưa mắt nhìn phòng giam đối diện, nơi đó có ít nhất hai gian trống không.

Điều này chứng minh không phải nhà tù thiếu phòng giam phải bố trí tạm thời.

Byrne không rõ tại sao họ lại làm vậy, hắn đến bên cạnh người đang cuộn mình.

“ Ra đây.” Hắn nói.

Người kia không ra mà ngược lại y càng dùng sức co người lại, giống một quả bóng vậy.

Byrne ngồi xổm xuống, hắn nhìn cái khe hở lộ ra trước mắt, cúi đầu xuống nhìn thấy y đang cố gắng co chân lại, dễ thấy người này hết sức cao lớn, tấm chăn không thể che kín cả người.

Nhìn y, Byrne vung một quyền tới

Người trong tấm chăn run rẩy một trận, Byrne không cho y bất kì cơ hội nào, nhắm ngay bụng y mà giáng xuống mấy quyền rồi lột tấm chăn ra.

Người đàn ông cuộn mình trên mặt đất, lập tức hiện ra trước mắt hắn.

Byrne quan sát người đàn ông đang ôm bụng đau đớn, hắn tự biết nắm đấm mình có bao nhiêu lực, đương nhiên cũng tin chắc rằng hiện tại người đàn ông này đã mất khả năng chống cự, nên hắn đưa tay nâng mặt của người nọ lên.

Người này thật trẻ, đây là cảm nhận đầu tiên của Byrne, thậm chí còn cực kì đẹp trai.

Lúc này, người đàn ông tóc đen đẹp trai ấy tựa như đứa bé, che bụng, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trên mặt của y đều là nước mắt, nhìn Byrne tràn ngập sợ hãi.

“ Tên mày.” Byrne hỏi y.

“ … Bronson.” Y nhỏ giọng nói rồi nhìn thoáng qua Byrne, sau đó rủ hai mắt xuống như thể bị doạ sợ không ít.

Byrne nhìn Bronson, hắn cảm thấy y hết sức kì quặc, không chỉ hành vi kì lạ của y, mà nhất là khoản… Hắn chỉ vào chiếc giường sắt phía sau, tuyên bố quyết định của chính mình: “ Nghe này, Bronson.” Hắn nói, “ Đấy là chỗ của tao, cấm mày lại gần.”

Tuy phòng giam nhiều hơn một người, nhưng chẳng thể thay đổi sự thật đó là phòng giam đơn, trong gian phòng hạn hẹp có một chiếc giường đơn chỉ cho phép một người nằm thẳng ngay cả xoay người cũng gặp chút khó khăn, một cái hố giải quyết vấn đề sinh lý luôn tản ra mùi hôi thối, không rõ có thể xả nước được không cùng một cái bồn rửa nho nhỏ.

Điều kiện gian phòng đơn sơ lại chặt hẹp không thể chống đỡ được hai người sinh hoạt, nên trước hết Byrne xác lập địa vị của mình trong phòng giam – cho dù người nọ chẳng có chút uy hiếp nào.

Bronson sợ sệt nhìn kẻ vừa giáo huấn mình, gật gật đầu.

Mặt y nhoè nhoẹt nước mắt Byrne cũng chẳng mảy may đồng tình, thay vào đó hắn cất tiếng cười nhạo cũng không hiểu hắn chế giễu điều gì.

“ Nhớ kỹ lời tao nói.” Byrne nói xong ngồi xuống, dùng tay vỗ vỗ mặt Bronson, tay hắn dính phải nước mắt của y… Không hiểu Byrne có chủ ý xấu xa gì, đột nhiên hắn nhếch miệng, “ Nhìn.” Hắn giơ bàn tay mình trước mặt Bronson.

Bronson nhìn hắn, hoang mang không biết hắn lại có ác ý gì, y sợ hãi nắm chặt tấm chăn bên cạnh.

Đương nhiên Byrne trông thấy sự giãy dụa nho nhỏ kia, hắn kéo mạnh cái chăn, sau đó vứt cái thứ vướng víu ấy ra xa nơi mà Bronson tuyệt đối không thể với tới.

Đột nhiên ngục giam vang lên tiếng chuông ầm ĩ, tiếp theo là tiếng của cảnh ngục. Sau đó ngọn đèn toả ra ánh sáng ấm áp duy nhất trong phòng tắt ngấm, chỉ còn ánh trăng chiếu vào từ ô cửa thông gió trên vách tường.

Byrne nhìn Bronson,“ Nhìn coi, rặt là nước mắt của mày.” Hắn nói.

Bronson nhìn vệt nước trên tay hắn.

Tay Byrne dài hơn bình thường, khớp xương rõ ràng, thậm chí trên đó còn có vài vết sẹo nhỏ… Bronson nhìn bàn tay kia rồi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó.

“ Lau sạch.” Byrne ra lệnh.

Bronson nghe lời đưa tay ra chuẩn bị lau khô cho hắn.

“ Không.” Byrne ngăn Bronson lại, hắn dí tay sát mặt Bronson, “ Liếm cho khô.” Dứt lời hắn quan sát vẻ mặt Bronson, nhưng Bronson thu mình trong góc tối, ánh trăng nhợt nhạt không thể rọi tới, thế nên hắn chỉ có thể nhìn thấy cằm Bronson cùng cặp mắt xanh lục mà thôi.

Lông mi y rất dài, hắn chợt có ý nghĩ không tưởng rằng y thật giống búp bê.

“ Đừng để tao phải lặp lại lần thứ hai.” Byrne hung tợn nói.

Bronson rụt rè vươn đầu lưỡi, thăm dò khẽ liếm lên mu bàn tay Byrne.

Byrne nhìn Bronson, ra lệnh, “ Tiếp tục.”

Vì thế Bronson tựa như liếm kẹo que, cố gắng liếm mu bàn tay Byrne, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại lướt qua những vết sẹo nhỏ vụn trên ngón tay hắn.

Byrne híp mắt quan sát Bronson, đột nhiên hắn có cảm giác thèm thuốc, nhưng trên bộ đồng phục màu xám này lại chẳng có thứ xa xỉ ấy, hắn quyết định ngày mai qua hỏi lão Kirwan mua vài điếu. Lúc này Bronson đang liếm lên đầu ngón tay của hắn.

Byrne ngắt đầu lưỡi Bronson.

Cả người y co rúm lại tức thì.

Hắn rút tay về, từ mu bàn tay đến đầu ngón tay dính đầy nước bọt Bronson, so với ban đầu càng tệ hơn…Byrne đứng dậy, đến bên bồn, rửa sạch tay rồi quay trở lại trước mặt Bronson.

Hắn dùng hai tay bóp chặt hàm dưới của y.

Bronson không thể không ngẩng mặt nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, rốt cuộc Byrne thấy rõ vẻ mặt vừa mê mang lại vừa sợ sệt của Bronson.

Chắc không có vấn đề gì, Byrne nghĩ, sau đó đá cái thảm cho Bronson.

Hắn nằm trên giường, chưa kể giường sắt cứng kèo không thoải mái ra sao, trong không khí ngập ngụa mùi bài tiết khó ngửi. Tất thảy đều quen thuộc với hắn.

Nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, tựa như mọi thứ nguyên bản đều sẽ bị cái kẻngồi trong góc phá vỡ. Byrne chuyển mắt về phía Bronson đang chùm chăn, sau cùng nhắm mắt lại.

Có lẽ do hắn suy nghĩ nhiều.

Đêm khuya, Byrne bị đánh thức bởi những tiếng thở dốc.

Mới đầu hắn tưởng đó là ảo giác của mình, nhưng dần dần tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, thậm chí còn kèm theo tiếng rên rỉ… Byrne mở trừng mắt, bóng tối khiến hắn không nhìn rõ mọi thứ chunng quanh, tầm nhìn mơ hồ, hắn chỉ thấy bóng người nằm trong góc, hiện giờ như thể ngã rạp trên mặt đất.

Âm thanh càng lúc càng lớn làm hắn có chút bất an, vì vậy hắn rời giường tới chỗ Bronson.

Đôi mắt dần thích ứng trong bóng tối khiến hắn nhìn rõ mọi thứ phía trước.

Bronson cuộn mình trên mặt đất dơ bẩn lạnh lẽo, miệng phát ra tiếng rên rỉ, y ôm lấy cổ, có vẻ khó thở.

Y tự bóp mình chết đến nơi, trong đầu Byrne loé lên suy nghĩ này, hắn vội vàng tóm lấy tay của y, kinh ngạc phát hiện sức lực của Bronson vượt xa so với hắn tưởng tượng.

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ chợt loé mà biến mất. Byrne gỡ từng ngón tay Bronson đang bóp cổ chính mình, cần cổ y che kín dấu tay, nhìn cực kì đáng sợ…Có lẽ thứ ngăn trở hô hấp được loại bỏ, thân thể Bronson dần thả lỏng.

Y nằm trong góc còn nhỏ hơn so với bản thân mình, hô hấp từ từ vững vàng, sau đó tiếp tục ngủ.

Byrne nhìn mặt y, cùng cần cổ đầy dấu tay dần biến thâm, hắn tin chắc rằng đến sáng mai, mấy dấu vết đó sẽ xanh tím hết.

Rõ quái, hắn nghĩ.

Chưa kể sự làm lơ của lão Jones, hay hành vi kì lạ của y…. Chỗ nào cũng toát ra mùi vị khác thường.

Hắn đưa tay vuốt lên cần cổ đầy dấu vết có chút sưng của Bronson, rồi thu tay về, hắn cảm thấy bản thân lại lên cơn thèm thuốc, chỉ có thuốc lá mới làm hắn bình tĩnh lại.

Byrne quay lại giường tiếp tục ngủ, khi tỉnh dậy đã là buổi sáng, hắn chỉnh đốn cái đầu mơ màng, không biết giờ là mấy giờ, bầu trời ngoài khung cửa có chút sáng, nhưng chuông báo rời giường từ trạm canh gác còn chưa kêu.

Hắn đến bên bồn nhỏ đánh răng sau đó nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, y co lại thành một khối, hai chân cố gắng gập lại, có vẻ vô cùng đáng thương.

Có thể bởi quá rét lạnh, sau một hồi run rẩy y chậm rãi tỉnh lại.

Byrne nhổ đám bọt trong miệng, nhìn y tỉnh dậy.

Y mờ mịt nhìn xung quanh, lúc này ánh sáng còn lờ mờ, Byrne không hiểu hắn nhìn thấy gì mà tỏ ra sợ hãi đến vậy.

Y ôm lấy đầu gối, kéo cái thảm trên mặt đất, sau đó lại cuộn mình lại như con nhộng, y hệt ngày hôm qua, ngồi xổm trong góc tường, lộ ra đôi chân bị đông lạnh đỏ au.

Mùi kem đánh răng trong ngục chẳng phải tệ bình thường, là mùi vị mà hắn ghét nhất, Byrne nghĩ, hắn uống hớp nước rồi nhổ ra, ngay cả như vậy, cái mùi ấy vẫn lưu lại đầy trong khoang miệng, lặp lại vài lần như vậy mới vơi chút ít.

Vừa lúc tiếng chuông báo rời giường chói tai xé lên trong không khí.

Byrne nhổ miếng nước cuối cùng trong cốc.

Đã đến giờ rời giường, hắn nghĩ.

Toàn bộ đèn trong phòng giam được mở, các phạm nhân ồn ã rời giường, Byrne rửa mặt xong ngồi trên giường quan sát người đàn ông đang co mình trong góc.

Xa xa truyền đến tiếng mở cửa sắt, tiếp đến là tiếng bước chân đều đều.

Byrne đi tới trước cửa, nhóm cảnh ngục xuất hiện, cửa phòng được mở, Byrne bước ra ngoài.

Dường như gã cảnh ngục không hề trông thấy người đàn ông đang cuộn mình trong góc mà đóng cửa sắt lại.

Byrne hoang mang, bắt kịp đội ngũ đằng trước.

Trong ngục các phạm nhân xếp thành một hàng, từ từ đi về phía trước, bên cạnh là cảnh ngục cầm dùi cui điện.

Sau khi vào nhà ăn, Byrne cầm khay thức ăn, đi theo đội ngũ, phân thức ăn là người quen cũ của hắn, nên phần ăn của hắn nhiều hơn không ít so với người khác.

Nhóm cảnh ngục đứng ở bốn phía nhà ăn canh chừng phạm nhân, một khi có hành động quá khích nào, bọn họ sẽ ngăn cản ngay lập tức.

Byrne nhìn quanh, thấy Ivanov vẫy tay gọi hắn tới bàn gã, mấy người trên bàn hắn đều biết.

“ Mày bị giam ở phòng kia?” Ivanov hỏi, “ Tao nghe bọn nó nói.”

“Gì cơ? Làm sao?” Byrne xúc một thìa khoai tây nghiền vào mồm.

“ Phòng giam một thằng điên.” Gã Hank ngồi đối diện Byrne nói, thấy cả bàn đều nhìn vào mình, “ Đừng nhìn tao vậy chứ, ai mà chả nói thế.” Gã nhún nhún vai nói.

“ Thằng điên?” Byrne buông thìa, “ Ai?” Hắn cảm thấy mình bắt được một manh mối.

“ Thằng trong phòng mày đấy.” Ivanov trả lời, “ Thằng Hank nói đúng đấy, ai cũng bảo nó điên, chỉ không chắc chắn thôi.” Gã buông thìa xuống, “ Sao lại có người điên ở trong này chứ?”

“ Thằng đấy hẳn phải nằm viện tâm thần để điều trị mới phải.” Hank đáp lời, vẻ mặt sợ hãi, “ Thật là đáng sợ.”

“ Nólàm sao?” Byrne hỏi.

Ivanov trả lời câu hỏi, “ Nó muốn bóp chết chính mình đấy, tụi tao đều nhìn thấy nó tự bóp cổ mình. Nghe đồn nó định giết bố nó đấy.”

Byrne nghe lời Ivanov nói nháy mắt ngưng lại, mưu sát bố ruột? Hắn nghĩ tới người đàn ông cái gì cũng sợ kia mà thấy buồn cười.

“ Mày thấy thế nào? Hank hỏi, “ Cùng chung phòng với nó ấy?”

Byrne lắc đầu.

“ Chẳng tốt lành gì đúng không?” Hank lẩm bẩm, “ Tao biết mà.”

“ Không.” Byrne chần chừ, giống như đang tìm từ nào đó sát thực, “ Tôi cảm thấy cũng chẳng có gì khác.”

Hank ra vẻ khó hiểu, Ivanov rất có trách nhiệm mà giải thích, “ Ý mày là, giống như trước đây?”

“ Không khác lắm.” Byrne trả lời hàm hồ.

“ Mày biết tên nó không?” Ivanov hỏi.

“Bronson, làm sao?”

“ Bronson Hunter” Ivanov nói, “ Tên đầy đủ của nó đấy.” Gã ngẫm nghĩ, “ Có vẻ nó không khó gần đến vậy?” Gã nhìn Byrne nói, “ Dù sao nó nói cho mày tên của nó mà.”

Byrne không muốn giải thích cho Ivanov làm sao mình lại biết tên của y, hắn chú ý tới tin tức lộ ra từ miệng Ivanov, “ Hunter?” Hắn hỏi.

“ Hoá ra mày cũng biết.” Ivanov buông dĩa ăn trong tay, “ Chính là gia tộc Hunter ấy.”

Đương nhiên hắn biết gia tộc Hunter mà Ivanov nói, nhưng cũng chẳng phải gia tộc trong sạch gì. Trước khi vào tù Ivanov là thành viên một băng nhóm xã hội đen hạng hai, mà băng nhóm này lại làm việc cho gia tộc Hunter.

“ Hạng tép diu?” Byrne hỏi, dù sao gia tộc Hunter không phải toàn là nhân vật máu mặt.

“ No, rất VIP là đằng khác.” Ivanov đánh nát ảo tưởng của Byrne, “ Là con út lão già Hunter ấy.”

Đúng là VIP thật, “ Anh nói nóđịnh giết bố mình?” Hắn nhớ lời Ivanov vừa nói.

Ivanov gật đầu, “ Cho nên nó bị gia tộc Hunter từ bỏ đó.”

Nếu không thì một đại nhân vật như vậy sao có thể bị giam cùng khu bọn hắn trong ngục chứ, Byrne nghĩ.

Lúc này cảnh ngục chú ý tới động tĩnh cả bàn bọn hắn, đi tới, Byrne vội cúi đầu, cắn mẩu bánh mì rắn như đá trong tay.

Thứ này thực sự khó ăn khủng khiếp, Byrne vừa nghĩ vừa nhét nó vào túi quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.