Rượu quá ba tuần, Hoàng Đế liền bãi giá trở về cung Vị Ương. Lúc Hoàng Đế rời đi, một vài vị Vương gia triều thần cũng đứng lên cáo lui, còn lại káh nhiều đều là những người trẻ tuổi. Một bộ phận khách mời dời bước đến phòng trước để tham gia kiểu tiệc đứng như tiệc cốc tai vậy, một nhón khác thì đi ra tiền sảnh để dự chơi cờ nhảy, chỉ còn một số ít ở lại trong bữa tiệc ngồi nói chuyện.
Tiêu Tử Y tiễn Hoàng Đế đi rồi, vừa mới nói chuyện ở tiền sảnh với vài vị tiểu thư nhà quan mấy câu, vừa quay đầu lại đã thấy Nam Cung Tranh đang mỉm cười đợi nàng.
“Cha mẹ ta vốn định trước khi rời đi muốn gặp công chúa, nhưng ta có nói có gặp hay không thì cũng vậy, rồi bảo họ về trước rồi” Nam Cung Tranh đưa một ly đồ uống cho Tiêu Tử Y cười nói.
“Ôi, đã đi về rồi ư?” Tiêu Tử Y hơi tiếc nuối nói, hạ thấm giọng xuống dò hỏi, “Thế nhị ca cô đâu?”
“Huynh ấy cũng chưa có trở lại à. Không rõ đang rong chơi ở đâu nữa” Nam Cung Tranh nói hậm hực, “Món điểm tâm của huynh ấy được khen nhiều nhất, cơ bản cũng chẳng còn sót gì. Ta còn định bảo huynh ấy làm thêm cho ta ăn nữa chứ!” Ngoài món xuân chi hoa đào và hạ chi trong vắt ra, quả thực món thu chi và đông chi băng tuyết cũng ăn rất là ngon. Món thu chi được làm thành bánh hình tam giác, bên trong là nhân ngọt, bên ngoài là đậu đỏ và mật hoa hoè rưới ngập một tầng. Hồng vàng tương xứng, thật sự chỉ cần xem thôi cũng đã thấy ngon rồi. Món đông chi bên ngoài là vỏ bột gạo nếp bao lấy, bên trong dùng pho mát lạnh làm nhân, quả thật là cho con người ta ăn thấy mát mẻ vô cùng. Thật ngẫm lại cũng đã chảy cả nước iếng. Nam Cugn Tranh lặng lẽ nuốt nước bọt, vừa rồi nàng lấy được một miếng từ người khác đã bị tên nhóc Độc Cô Huyền đó chẳng khách sáo gì cướp mất, giận đến nỗi giờ nàng vẫn còn tức đây này!
Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Còn ăn chưa đủ à? Lúc đầu tiên yến hội chưa bắt đầu thì đã dẫn Tiêu Sách đi ăn trộm điểm tâm rồi còn gì? Ta nghe Như Lan nói điểm tâm thiếu mấy miếng, chẳng nhẽ là chuột ăn vụng ha?” May là Nam Cugn Sanh chuẩn bị khá nhiều, nghĩ sẽ có người ăn vụng nên có làm nhiều thêm mấy phần.
Nam Cung Tranh cười ha ha hì hì ngả nghiêng.
Tiêu Tử Y cũng không để ý lắm. Thực tế thì may là lúc ấy Tiêu SÁch còn đưa cho nàng một khối bánh mùa hạ trong suốt, có mùi bạc hà bên trong làm cho nàng khôi phục rất nhanh, nếu không đến cả họ cũng không có đủ sức để ứng phó nữa, như vậy tuồng vui hôm nay nhất định sẽ bị phá hỏng. “Bọn trẻ con đâu cả rồi? Đều đang chơi ở đâu nhỉ?”
“Đa số thì đang soi xem có còn bánh trên yến hội nữa không! Rồi tiện có đứa còn cướp đồ tranh sức trên tay các vị tiểu thư nữa” Nam Cung Tranh có chút khó chịu nói hết nổi. Những đứa bé này đều là mà quỷ cả mà. Nàng từng nhìn thấy không rõ là Tô Linh Lung hay là Tô Lâm Lang nữa cứ vậy đứng trước mặt một vị quan phu nhân, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chiếc lắc vàng nhỏ trên tay người ta, sau đó thì cái vị quan phu nhân đó đành phải tháo chiếc lắc tay xuống đeo cho cô bé…
Hết chỗ nói rồi, những đứa trẻ khác đều học được khá bài bản, thu được một món hời to.
“Họ chắc thưởng cho bọn trẻ làm đồ chơi thôi, hãy thu sau vậy! Dù gì thì các nàng ấy cũng không thiếu những thứ đó. Vàư rồi ta còn bảo Nhược Trúc nhớ kỹ chúng lấy đồ của ai, nếu đúng là lấy thật sự thì lén trả lại sau khi yến hội chấm dứt” Kỳ thực trước khi bắt đầu yến hội, đã có người chủ động nhét đồ vào tay bọn trẻ. Tiêu Tử Y biết có thời điểm những người này mượn lực, đều là kiểu tâm tư“Anh nhận thì ta đây sao có thể lạc hậu được chứ?”
“Nhưng mà tham dự trên yến hội này cũng có một số thứ chẳng kém gì vài đồ trang sức kia. Đúng vậy, có biết hiện giờ ai là người lợi hại cnhất chơi cờ nhảy không?” Vẻ mặt Nam Cugnranh thần bí hỏi
:”Ai hả? Không phải là một trong những đứa bé kia đấy chứ? Là đệ đệ của cô Nam Cugn Tiêu ư?” Tiêu Tử Y nghe nàng ta nói vậy, đã nghĩ muốn đi xem, chỉ nghe thấy bên đại sảnh truyền đến tiếng vỗ tay, chỉ biết tình hình chắc còn nổi hơn. Cờ nhảy không phân biệt già trẻ ai cũng đều có thể chơi. TRẻ con mà còn lợi hại hơn cả người lớn cũng không phải chuyện lạ gì.
“Không phải là tên nhóc nhà chúng ta đâu nha! Tuy giờ nó cũng rất lợi hại, song Đàm Tinh Duyệt còn là người lợi hại nhất đó! Nghe nói cho tới bây giờ chưa có ai có thể thắng vượt qua nó, bất kết mấy người chọi với một mình nó cũng đều thế cả” Nam Cung Tranh nói có vẻ ngạc nhiên, bởi vì thường ngày nàng cũng chưa bao giờ thấy qua Đàm Tinh Duyệt chơi cờ nhảy một lần nào cả.
“Hả? Lợi hại vậy sao?” Tiêu Tử Y nghe nói là Đàm Tinh Duyệt, ngược lại có chút ngại đi coi. Đứa bé cực đáng yêu kia, vì sao lại giống ca ca nó, học giỏi thế chứ, không có việc gì mà không đoán ra nổi! Làm hại nàng hiện giờ cả người thấy rất bối rối.
Không thể không thừa nhận, khí phách Đàm Tinh Duyệt còn đáng sợ hơn cả ca ca cậu ấy chứ. Lúc Nghe được cái câu mà đứa bé kia nói, cả người nàng đã lạnh như băng vậy.
NHưng nàng trước đây cũng đã nghe vậy nhiều lần rồi, nên cũng không thèm để ý. Xui sao? Ngày nào mà nàng chẳng bị xui, hơn nữa hôm nay không cần Đàm Tinh Duyệt phải nói cho nàng biết đâu.
“Hả? Hoàng tỷ, người cũng đi chơi cờ nhảy sao? Bên đó đủ người rồi, đệ vừa mới từ đó về” Tiêu Sách từ đại sảnh đi ra, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Tử Y và Nam Cugn Tranh đang đứng ở cửa nhìn quanh.
“Ôi, náo nhiệt đến thế ư!” Tiêu Tử Y có chút không tin, ai ngờ lại có nhiều người thích trò đó vậy chứ?
“Khó có được trò chơi khiêu chiến hay thế, hiện giờ đã phân ra tổ đội để thi đấu rồi, cứ ha ba người vào một tổ, sau đó nhìn tổ có thể thẳng. Hừ, đệ vốn định cùng một tổ với hoàng huynh chứ, ai ngờ chẳng biết sao huynh ấy vẫn còn đang “>uống rượu mãi không ngừng.” Tiêu SÁch nói đến câu cuối thì đặc biệt chú ý đến Tiêu Tử Y, quả nhiên biểu hiện trên mặt chú bỗng trở nên phức tạp thật sự.
“Ha ha, thực ra còn có thể chơi ở đại sảnh khác nữa, Tiêu Sách đệ có muốn đi cùng ta không? Thừa lúc chẳng ai phát hiện ra, ta dẫn đệ đi chơi cho bõ” Bên đại sảnh khác của điện Vĩnh Xương đã chuẩn bị đủ các loại trò chơi. Chẳng hạn như ném vòng, xiên cá vàng, ném phi tiêu đang đợi rất hay, đều là những trò mà thường ngày mà bọn trẻ thích đùa.
Nhìn Tiêu Sách bị Nam Cung Tranh bất đắc dĩ lôi đi, đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy hai người này có vẻ rất xứng đôi. Nhưng lời nói vừa rồi của Tiêu SÁch kia đã làm cho nàng phải do dự đi về phía chính điện một chút.
Nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để gặp Tiêu Cảnh Dương. Tiêu Tử Y xoay đầu lại nhìn quanh toàn bộ tiền sảnh, đột nhiên phát hiện ra cách đó không xa, Hạ HẦu Linh đang bị Phong Uyển Tình cuốn lấy, hình như hai người đó còn nói chuyện thân mật với nhau lắm.
Có nhầm không đây? Tiêu Tử Y trợn trắng mắt lên, đi đến bên cạnh Phong Uyển Tình giả vời vui mừng thốt lên, “Uyển Tình tỷ tỷ, sao tới mà không gọi muội một tiếng chứ? Hôm nay có vui không vậy?”
Chuyện Phong Uyển Tình có vẻ như đang phút cao hứng đột nhiên bị Tiêu Tử Y chen ngang nhưng đôi mắt đẹp vẫn vụt sáng, cười ngọt nói, “Rất vui nha! Thật sự rất là vui đó” Vừa nói vừa có ý liếc nhìn sang Hạ Hầu Linh, làm cho người sau cảm giác sợ run mãi, song mặt ngoài thì vẫn cứ duy trì nụ cười tươi hoàn mỹ.
Tiêu Tử Y thầm nghĩ quả nhiên vẫn là bản tính của Phong uyển Tình, thấy thế vội vàng hướng Hậ Hầu Linh bảo, “Anh chính là Hạ Lăng đó sao? Bên trong tiệc có một người đàn ông mặc quần áo quan màu xanh đang tìm anh đó, nói alf có việc cần sai bảo”
Hạ Hầu Linh đang mặc niệm a di đà phật, nói cung kính, “VẬy hạ quan xin lỗi không tiếp được rồi, xin hai vị mỹ nữ cứ tuỳ tiện” Công phu Phong Uyển Tình níu kéo đáng sợ tới mức đến cả nàng ngfười bình thường đã thấy là không thể chơi được, vội vã chạy trốn nhanh như gió. Mãi chó tới lúc đi đến cửa chính mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Y dùng hình miệng nói ba chữ “Cảm ơn muội”
Tiêu Tử Y cười cười gật đầu, lại nghe thấy tiếng Phong Uyển Tình nói bên, dùng giọng say mêm thốt lên, “Ôi, Huynh ấy mới lãng mạn làm sao! Vừa cùng người ta nói huynh yêu muội như vậy, thật là làm cho người ta chịu hết nổi rồi!"