Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 213: Chương 213: Chuyện hôn nhân




Thức ăn đẹp ngon cứ từng đĩa từng đĩa được bày ra, nhưng trong bữa tiệc ai cũng nhịn không được cùng bàn luận cái vở kịch vừa được xem lúc nãy.

“Cảnh Dương à! Con nói trẫm có phải quá tuỳ hứng hay không hả? Dĩ nhiên lại đồng ý cho nha đầu Tử Y kia hành hạ con trai bảo bối của con” Tâm trạng Hoàng đế tốt lắm, nói trêu Tiêu Cảnh Dương ngồi bên tay phải ông.

Tiêu Cảnh Dương hơi cúi đầu cười hỏi lại, “Vì sao Phụ Hoàng lại dùng hai từ ép buộc chứ?”

“Ha ha! Lần đầu tiên triều Đại Chu Hoàng tôn điện hạ diễn trước mặt mọi người trong nhân vật nữ, điều này sao không thể coi là ép buộc chứ?” Hoàng đế vỗ tay cười to, vừa xem hết mọi lời kịch mà bọn trẻ diễn ra, ông cũng không khỏi có tính tò mò như trẻ con, cất giọng trêu đùa con mình.

Tiêu Cảnh Dương khẽ cười thản nhiên nói, “Chỉ là trẻ con thôi mà! Hơn nữa vừa rồi cũng không có nhiều người biết. Vừa rồi con còn nghe có người nói Hoàng tử diễn kia chính là Trạm Nhi đó!” Hắn không rõ lời phụ hoàng trêu là thật hay còn có ý gì khác, vì thế lúc nào cũng cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình.

Tiêu Sách cũng không đồng ý Tiêu Tử Y điểm này mà lại được Phụ Hoàng đỡ cho, bỗng chốc cất giọng khàn khàn thô nói thêm vào, “Hơn nữa diện mạo bọn trẻ con đứng từ xa nhìn trông cũng khá giống nhau, đều là mắt to mặt nhỏ cả. Huống hồ sau này lớn lên còn có thay đổi lớn. Phụ Hoàng à, người có còn nhớ rõ bộ dạng trước đây của con không?”

Hoàng Đế lén quan sát Tiêu Sách, một lát sau thì thở dài bảo, “Dù sao cũng không có nhiều khuôn mặt như hiện giờ che được con đâu”

Tiêu Cảnh Dương không chút khách sáo cùng cười to với Hoàng đế, dẫn tới mọi người ai cũng đều nhìn. Khong rõ bên dưới thảo luận đề tài gì, có phải có một bộ phận không nhỏ sẽ biến thành hôm nay Thánh Thượng và Thái Tử phi vô cùng hoà thuận không nữa.

Tiêu SÁch cũng không để ý người khác lấy dung mạo của mình ra nói đùa, dù sao đàn ông mà để ý tới mặt mũi thì trông chả ra làm soa cả. Có thực lực hay không mới là quan trọng nhất. Hơn nữa mẫu phi đã nói với hắn, qua tuổi này rồi, các mụn trên mặt sẽ tự hết, cổ họng hắn sau này cũng sẽ trở lại bình thường thôi.

Hoàng Đế cười mãi rồi dừng dùng tay gõ nhẹ bàn mấy cái, hỏi lơ đảng, “Đứa bé diễn Hoàng Tử kia là một bé gái hả?”

“Dạ, là muội muội của Lí Vân Thanh tên Lí Vân Tuyển ạ” Tiêu Cảnh Dương vội đáp. Thầm khen Tiêu Tử Y lo lắng chu toàn. Nếu mà là một bé trai đóng vai Hoàng tử, thì sẽ khiến cho nhiều người trong triều đa tâm. TRên thực tế, nếu Tiêu Tử Y biết hắn nghĩ vậy, nhất định sẽ nói chi tiết cho hắn biết, chẳng qua nàng chỉ muốn nhìn bọn trẻ đóng thế vai chút mà thôi.

“Lí Vân Thanh hả? Không phải hôm nay thấy hắn cũng nên đến sao? Sao không thấy bóng hắn vậy hả?” Hoàng Đế nhìn chung quanh một chút.

Tiêu Cảnh Dương cũng lo lắng không yên, thực tế thì hắn cũng không rõ vị Lễ bộ từ tế thanh lại tư này gần đây đang bận rộn chuyện gì nữa.

May là Hoàng đế cũng thực sự không để ý lắm đến Lí Vân Thanh rốt cục có đến hay không nữa, mà ông đang để ý tới một chuyện khác. Hoàng Đế nhìn mấy đứa trẻ đùa giỡn nhau trong bữa tiệc, dĩ nhiên cũng không bỏ qua Tiêu TRạm đang đi cùng một chỗ với một cô bé. “Cảnh Dương à, có phải Trạm Nhi đang thân quá mức với cô bé nhà họ Lý hay không hả?”

Tiêu Cảnh Dương hiểu được ý của Hoàng Đế là gì, bình tĩnh đáp, “Phụ Hoàng à, quan hệ của bọn trẻ thật sự không có gì cả, chuyện này sau này thế nào có ai biết rõ được đâu ạ?” Thực tế, hắn thật ra cũng rất thích cô bé Lí Vân Tuyển này, có tri thức hiểu biết lễ nghĩa lại trí tuệ hơn người, thực ra hắn cũng ôm ấp khả năng cô bé này cuối cùng sẽ thích hợp với tâm tính của TRạm Nhi.

Hoàng Đế đưa tay ra cầm chén rượu trên bàn, hai mắt hiện lên tia sáng, nói thản nhiên, “Hôm nay xem nội dung vở kịch này, Tử Y nàng ấy dĩ nhiên là cũng tán thành cho hai nhóc được ở chugn với nhau rồi. Cảnh Dương, ta muốn con đồng ý với trẫm một chuyện”

Trong lòng Tiêu Cảnh Dương nổi lên dự cảm xấu, nói kiên trì, “Xin Phụ Hoàng cứ dạy bảo ạ”

Hoàng Đế huơ huơ chén rượu trong tay, nói chậm rãi, “Sau này, tuyệt đối không cho phép hai đứa bé này ở chung với nhau được, cho dù là một phân một tấc cũng không được”

Trong lòng Tiêu Cảnh Dương nổi giận, trước khi Phụ Hoàng hắn mở miệng, tuy đã sớm dự liệu được ổng nói cái gì rồi, nhưng mà đoán trước là một chuyện mà nghe được lại là một chuyện khác. Nhà họ Lý, lại là nhà họ Lý. Vfi sao toàn bộ thiên hạ đều giống nhau muốn đề phòng nhà họ Lý đế cướp đoạt chứ?

“Sao? Không đồng ý sao?” Hoàng Đế bình tĩnh ôn hoà hỏi, nhưng trong đó ẩn chứa sự uy nghiêm và áp lực, thậm chí Tiêu Sách ngồi ở một bên mà lâm vào líu cả lưỡi lại.

“Nhi thần….đồng ý với phụ hoàng. Chỉ cần một ngày còn có Nhi thần, tuyệt đối sẽ không cho phép TRạm Nhi và Lí Vân Tuyển ở bên nhau ạ” Tiêu Cảnh Dương thốt ra những lời trê mà cảm giác cười khổ. TRạm Nhi mới có bốn tuổi, còn bé Vân Tuyển mới có sáu tuổi. Một Thiên tử của triều Đại Chu buộc hắn nói ra lời thề, dĩ nhiên hắn cũng có thể đồng ý tắp lự, quả thật thấy vớ vẩn quá.

Tiêu SÁch cũng có cảm giác trong không khí có kiểu quỷ dị, bỗng thức thời ngậm miệng. Kỳ thật có đôi khi hắn lại hâm mộ các vị hoàng huynh của hắn có thể ngồi dưới dàn luận cười nói thoải mái, không giống như hắn và Thái tử mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng đề phòng, đến cả món ngon trước mặt cũng không có lòng để ăn nữa.

“Ha ha. TỴ lắm. Thật ra thì Cảnh Dương con cũng không cần để ý gì nhiều. Đúng như con nói, bọn trẻ còn nhỏ vậy, chuyện sau này ai mà biết rõ chứ hả?” Hoàng ĐẾ rất hài lòng gật đầu, không rõ là vưà lòng chuyện con mình đồng ý lời của ổng, hay là hiện giờ ổng nói gì thì Tiêu Cảnh Dương đều làm theo cả.

Bề ngoài Tiêu Cảnh Dương tuy không thèm để ý chút nào, nhưng trong nội tâm lại để ý vô cùng. Không rõ cái câu mình vừa nói kia đến tột cùng là đúng hay sai, song hắn dám khẳng định là, nếu hiện giờ ngồi ở chỗ này là Tiêu Tử Y, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn đáp vậy.

“Hả? Chuyện gì về đứa bé vậy ạ? Phụ Hoàng ơi! Người lại nói linh tình gì sau lưng đó?” Tiêu Trư Y chứng thật là đã đến rồi, nhưng chỉ là chậm một bước mà thôi.

“Không có gì, trẫm chỉ nói, hai chị em song sinh nhà họ Tô kia thật đáng yêu quá, sau này gả một cho Trạm Nhi có được hay không thôi mà?” Hoàng Đế cười khẽ bảo.

Tiêu Tử Y bĩu môi, hừ khẽ nói, “Con cũng có nghe được câu cuối cùng của phụ hoàng rồi, sau này ai mà biết rõ gì chứ? Đến cả người đều đã quyết rồi, còn hỏi con làm chi? Phạt rượu đi!” Nàng biết cổ đại cho dù là chỉ hôn cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, nhưng mà nàng cũng không thể để hôn nhân của TRạm Nhi trở thành trò đùa được.

Hoàng Đế cất tiếng cười rất to, “Được được! TRẫm xin nhận phạt rượu!” Nói xong giơ chén trong tay lên, rất sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Tử Y bưng bầu rượu lên rót cho ông, tiện quăng ánh mắt cảm kích về phía Tiêu Cảnh Dương. Vừa rồi lúc nàng đi đến, đã nghe được Hoàng Đế cường điệu lại lời của Tiêu Cảnh Dương, còn tưởng là vừa rồi hắn nẩy ra ý khuyên can Hoàng Đế chứ.

Tiêu Cảnh Dương hổ thẹn không dám mở mắt nhìn, còn Tiêu Tử Y thì lại tưởng là vì nguyên nhân khác, đi chậm một bước nên cũng tưởng là hai người đang xấu hổ vì chuyện lúc trước, cũng cúi đầu mím môi không nói.

Tiêu SÁch ở một bên lạnh nhạt thờ ơ, tuyệt đối cho rằng hai người này có vấn đề gì rồi.. Hơn nữa còn là một vấn đề lớn ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.