Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 225: Chương 225: Cha cùng con gái




Tiêu Tử Y rất ít khi nhìn thấy vẻ trầm ổn trên mặt Nhược Trúc lại hiện lên hoảng sợ, vì thế bản thân nhịn không nổi mà bối rối. Nàng lập tức đi theo Nhược TRúc, dẫn theo vài cung nữ đi tới cung Vị Ương, trên đường còn gặp Huyễn Hà đang ôm Trạm Nhi ngủ đi chậm rãi.

Chỉ là tuỳ tiện bắt chuyện chút với Huyễn Hà cũng không liếc mắt nhìn Tiêu Trạm một cái, Tiêu Tử Y rất nhanh đã hướng về điện Thanh Lương.

“Kỳ quá, nghe nói trước kia không phải phụ hoàng đã dọn khỏi điện Thanh lương ở rồi hay sao? Tại sao giờ lại ở trong điện thanh lương vậy? “ Mặc dù Tiêu Tử Y đối với kết cấu của cung Vị Ương không rõ lắm nhưng cuối cùng vẫn biết hai điện này là điện của hoàng đế đông ấm hè mát. Hiện giờ tuy thời tiết có chút khác thường nhưng đã sang hè rồi.

“Nô tỳ cũng không rõ lắm” Nhược Trúc lo lắng nói. Triều Đại chu này đại hoàng đế từ nhỏ vốn chẳng có bệnh tật gì, hơn nữa chuyên cần chính sự, các việc lớn nhỏ đều cố gắng hoàn thành, coi như là một thế hệ minh quân,. Vì thế nếu cây to này mà đổ xuống thì đối với triều Đại chu ảnh hưởng chính là gần như bị huỷ diệt.

Tiêu Tử Y đứng cách xa đã nhìn thấy trong ngoài điện thanh lương đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều đại thần vương tôn quý tộc trong triều đứng, chắc là đều đang đợi tin. Trong đó còn có rất nhiều người nhìn thấy rất quen, đoán chừng là mới từ yến hội nàng trở về đã vội vàng tới. Trong lòng Tiêu Tử Y nổi lên dự cảm bất thường, cũng bất chấp hàn huyên cùng những người này vội vàng tiến đến điện thanh lương.

Rảo bước tiến vào cửa chính của điện, Tiêu Tử Y đã cảm thấy một luồng khí nóng tạt vào mặt. Nhược Trúc đi mau tới giúp nàng gỡ áo choàng, sau đó cùng cung nữ và thái giám khác đều ở lại chờ bên ngoài.

Tiêu Tử Y đè sự bất an trong lòng xuống, tiến vào nội thất hoàng đế ở. Sau khi thông báo, rốt cục nàng cũng đi vào mảnh đất ấm áp quá mức, đã thấy vị hoàng đế mặt mũi hồng hào tựa vào bên giường.

“Tử Y hả? Sao con cũng tới vậy?” Hoàng đế có vẻ bất ngờ, tuy sắc mặt của ông có chút hồng hào quá mức, nhưng khí sắc thì lại tốt vô cùng, chẳng giống có chút bệnh tật gì cả.

Nỗi lo sợ trong lòng Tiêu Tử Y cũng tiêu mất, vừa rồi đoạn đường nàng đi làm cho nàng vội vội vàng vàng dường như thở không ra hơi. Thở phào nhẹ nhõm ngồi trên ghế bảo, “Phụ hoàng à, người làm con sợ muốn chết đó”

“Chắc do gần đây thời tiết chênh lệch quá lớn nên phụ hoàng mới bị cảm lạnh thôi. Vì thế mới về điện thanh lương. Tử Y à, ai đã thông tin cho muội biết vậy?” Tiêu Cảnh Dương từ bên cạnh giường hoàng đế đi tới, nhìn hai máửng hồng của nàng, thoáng lo lắng lấy tay đặt lên trên trán nàng.

“Là ta thông tin cho con bé” Hoàng hậu vẫn ngồi bên cạnh giường hoàng đế ưu nhã đứng lên, nói thản nhiên, “Hôm nay bệ hạ phải đi quá cung Trường Nhạc, lúc về người không được khoẻ, làm hoàng hậu dĩ nhiên muốn tìm TRường Nhạc tới hỏi chút xem rốt cục là sao lại thế”

Tiêu Tử Y phát hiện mặc dù hoàng hậu nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt lại cứ luôn nhìn Tiêu Cảnh Dương. Bỗng dưng nàng cảnh giác, lập tức tránh xa tay của Tiêu Cảnh Dương, đến trước giường hoàng đế ân cần hỏi thăm.

Tiêu Cảnh Dương mất mát thu tay về, nhịn không được ngẩn ngơ một lát. TRước đó ngày hôm nay, giữa họ đã có những cử chỉ bình thường như vậy, sao nàng cố tình lúc này lại tránh tay hắn đi? Không nhận lời thổ lộ của hắn sao?

Hắn vốn xem như không cần một người nào cả, cho dù thân là thái tử thì cũng chỉ cố gắng làm cho phụ hoàng vừa lòng là được. Nhưng từ sâu trong lòng lại luôn có thói quen suy nghĩ miên man.

Hoàng Hậu đứng bên nhìn biểu hiện của con trai mình thu vào trong mắt, đột nhiên có dự cảm tệ nhất.

“Cảnh Dương, con trở về trước đi. Lúc ra ngoài nhớ tiện bảo những người bên ngoài đang đợi là sức khoẻ trẫm tốt lắm” Hoàng đế vui vẻ sai bảo.

Tiêu Cảnh Dương nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y người được hắn kéo lúng túng đang bồi bên phụ hoàng, do dự chút rồi mới cất tiếng trả lời lui ra.

Hoàng hậu đi theo hoàng đế nhiều năm, chỉ cần nhìn một ánh mắt thì đã biết ông nghĩ gì. Bà cẩn thận đem chén thuốc mà ngự y sắc đặt vào trong tay Tiêu Tử Y, sau đó dặn dò nàng cho hoàng đế uống, hơn nữa phất tay bảo cung nữ và thái giám tuỳ thân lui, rồi lúc này mới lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Tử Y một người, từ lúc nàng phát giác ra chính mình không phải là con gái của hoàng đế kia, thì cảm thấy rất khó đối mặt với ông. Rốt cục năm đó tình hình cụ thể thế nào? Đến cùng có phải mẫu phi của nàng đã làm sai gì với hoàng đế không? Hay là do hoàng đế chiếm đoạt? Nàng sợ nàng kìm không nổi lại buột mồm hỏi đến mấy vấn đề này, vì thế nàng cứ mím chặt môi chỉ sợ chính mình sẽ bất cẩn thốt ra những lời không nên nói.

Hoàng đế thú vị nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tiêu Tử Y, tự đưa tay ra nhấc chén thuốc bên giường lên uống.

Tiêu Tử Y lập tức ngửi thấy một mùi thuốc Đông y rất nồng, nàng hít mũi liếc nhìn hoàng đế uống một ngụm đã hết thứ thuốc sền sệt trong bát cuối cùng nhịn không nổi lộ ra ánh mắt sùng bái.

“Sao thế? Sợ uống thuốc hả? Con cũng không phải là trẻ con rồi, sao vẫn còn giống y nhóm Trạm Nhi thế hả?” Hoàng đế đem chén thuốc đã hết đưa cho nàng, tiện cười trêu nói.

Tiêu Tử Y đem chén thuốc đặt xuống bàn, sau đó có vẻ như ngửi thấy tay mình còn mùi vị thuốc đông y mà ghét cau cau mày. “Khổ như vầy, dĩ nhiên là sợ uống rồi ạ!” Nàng vẫn hoài niệm viên thuốc kiểu này ở hiện đại, cũng sẽ không phải khổ như thế, còn có loại bọc đường hoặc là bọc nhông nữa.

Hoàng đế cười ha ha, nhìn nàng không giống lúc trước mặt ửng hồng, ra vẻ bất đắc dĩ bảo, “Trẫm nhìn con có dấu hiệu phong hàn chút, hãy để cho ngự y cũng sắc cho con một chén thuốc như vậy đi”

Vẻ mặt Tiêu Tử Y đau khổ nói, “Sớm biết trước cũng sẽ không đến thăm phụ hoàng nữa…Làm hại con vội vàng chạy đến, chảy chút mồ hôi còn bị gió lạnh thổi nhiễm lạnh nữa”

Hoàng đế cười ha hả bảo, “Tử Y à, trẫm chính là thích tính cách của con thế này thích gì thì nói. Hôm nay ở đây nếu là người khác cũng sẽ không nói ra vậy đâu”

Tiêu Tử Y cả kinh, mới biết mình lại nói lỡ lời, vội vàng hối hận mãi cứ lấy tay bụm miệng. Sao thế nào mà nàng cứ nói thẳng những lời trong lòng thế chứ, thật cả ngày mệt mỏi quá mà hồ đồ rồi. Sao thế nào mà cả lời oán giận cũng đều lỡ mồm nói ra chứ?

“Ha ha, yên tâm đi, trẫm biết con quan tâm phụ hoàng, chỉ là thuốc này nhất định phải uống, đỡ phái sinh bệnh” Hoàng đế rồi cũng nói xong, trong đó ẩn chứa một giọng hiền từ.

Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn ông, thật sự cảm thấy giống kiểu cha ….quan tâm tới con gái vậy. Nhưng thế nào mà nàng lại cảm thấy nàng là con gái của ông chứ, nhất định là Tiêu Cảnh Dương nhầm rồi. Tiêu Tử Y do dự mãi nhịn không nổi mở miệng kêu lên, “Phụ hoàng…..”

“Hả? Sao vậy?” Hoàng đế sau khi uống thuốc đông y xong, cảm thấy vã mồ hôi, định từ từ nằm xuống nghỉ.

“Ôi, không có gì ạ, phụ hoàng người nghỉ ngơi cho khoẻ nha” Tiêu Tử Y định nói thì nuốt lại, đứng dậy đỡ hoàng đế nằm xuống, sau đó cẩn thận kéo chăn đắp cho ông. Đợi sau khi ông ngủ say mới nhẹ chân tay đi ra nội thất.

“Phụ hoàng sao rồi?” Một giọng khàn khàn như vịt cố nén xuất hiện bên cạnh Tiêu Tử Y.

Mắt Tiêu Tử Y nóng lên nhìn Tiêu Sách an ủi, “Đã uống thuốc, ngủ rồi. Chỉ là cảm lạnh thôi, đừng lo”

Thái giám tuỳ thân bên hoàng đế Thẩm Bảo hướng về Tiêu Tử Y và Tiêu SÁch vái, nói chậm rãi, “Sách điện hạ, Công chúa Điện Hạ, Hoàng Hậu nương nương và thái tử điện hạ hãy về đi ạ. Giờ sắc trời cũng đã tối, lão nô tiễn các vị ra ngoài”

Tiêu Sách vội vàng đáp lễ nói, “Trầm công công xin dừng bước, ngươi vẫn nên ở bên cạnh chiếu cố cho phụ hoàng đi ạ. Hoàng tỷ để tự ta sẽ đưa về, không cần lo”

“Vậy xin đa tạ SÁch điện hạ rồi. Công chúa Điện Hạ đi thong thả ạ” Đuôi mắt Thẩm Bảo đều không liếc mắt nhìn Tiêu Tử Y cái nào, vội vàng đi vào trong nội thất thăm dò tình hình hoàng đế.

Thẩm Bảo, Thẩm gia…Không phải Thẩm Bảo cũng không có tên đệm là chữ Ngọc sao? Chả lẽ Thẩm gia ngoài kinh doanh thi cử và thuốc thang ra thì đến cả làm một thái giám cũng cần phải được chọn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.