Tiêu Tử Y chỉ tuỳ tiện ngẫm lại, tuổi Thẩm Bảo thấy thế nào cũng mới hơn bốn mươi tuổi thôi, sao lại không thể lót chữ Ngọc đệm chứ? Nàng bĩu môi vứt chuyện này đi, sóng vai cùng Tiêu Sách đi ra điện Thanh Lương.
Theo Nhược Trúc khoác áo choàng lên người trở về, lúc này bên ngoài điện đã không còn đông người như lúc đầu nữa, chỉ còn lại vài cựu thần sau khi nghe nói Hoàng đế đã ngủ cũng yên tâm rời đi.
Tiêu Tử Y và Tiêu SÁch hai người cùng hướng về cung Trường Nhạc thông từ cung Vị Ương đi tới. Nhược Trúc và các cung nữ khác đều duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng hai tỷ đệ này ai cũng không nói gì, ai cũng đều có tâm sự cả. ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, họ đều cần có thời gian để ổn định tâm tình.
Ngay lúc Tiêu Sách tiễn Tiêu Tử Y đến cửa lớn định chào rồi xoay người rời đi thì lúc này Tiêu Tử Y mới để ý thấy sắc mặt chú khó coi quá mức, rốt cục nhịn không được hỏi, “Tiêu Sách, sao đêm nay đệ cũng chưa đi vào xem phụ hoàng hả?”
Tiêu Sách hừ lạnh một tiếng xoay người, vẫn mang theo tính trẻ con biểu hiện trên mặt không phù hợp với tuổi thật.
Tiêu Tử Y ngẩn người, chỉ nghe chú chậm rãi nói, “Sao lại không đi chứ? Vậy cũng cần ta mới có thể đi được. Hoàng huynh căn bản là không cho ta vào nội thất nửa bước!” Chú giận quá thốt xong những lời này cũng không nói thêm lời nào, cứ vậy xoay người hướng về cung điện của mình.
Tiêu Tử Y đứng nhìn theo bóng Tiêu Sách, càng cảm thấy người trong cung điện này thật xa lạ với nàng…
Hôm sau, lúc Tiêu Tử Y mở mắt, thì biết nàng đã bị ốm.
Trong họng như có ngọn lửa thiêu đốt nóng bỏng, mũi thì bị tịt không thở được, nàng phải há mồm ra thở từng đợt, nhưng không khí nóng đi qua yết hầu làm cho khô họng, càng làm cho ngọn lửa nóng bên trong thêm nóng hơn.
Tiêu Tử Y cố mở mắt nhìn từng nét chạm khắc trên trần nhà mơ màng, cảm giác hình như đã từng rất quen.
Đúng rồi, đó chính là thời điểm nàng mới tới thế giới này, đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh như vậy.
Màn rủ thêu hoa tinh xảo, chiếc bàn thợ chạm khoé léo, đồ đạc cổ kiểu Trung Quốc, lại còn có mùi đàn hương tản ra trong không khí nữa….Tiêu Tử Y đảo mắt mê man, đầu như bị đốt nóng có chút hồ đồ. Đây là phòng của nàng sao? Thấy kiểu gì cũng đều hồ đồ cả. Là phòng nàng sao? Sao kiểu gì lại cứ thấy xa lạ thế chứ?
“Công chúa! Người tỉnh rồi ư?” Một giọng nữ thánh thót từ bên cạnh truyền tới, làm Tiêu Tử Y theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lại.
Đó là một cung nữ, đoan chính đang bê một cái chậu đi tới. Khuôn mặt cung nữ này rất tuấn tú, dáng người thanh thoát nhẹ nhàng, trên mặt khó nén nỗi vui mừng….hoặc là kinh ngạc?
Trong nháy mắt Tiêu Tử Y có cảm giác hình ảnh trước mắt giống y lúc trước nàng mới vừa ở đây. Suýt nữa thì đã cất tiếng hét lên. May là phút cuối cùng mới tỉnh chút, nhớ đến kẻ ám sát nàng trước đó đã chết rồi, hiện giờ người đi vào là Nhược Trúc.
Ôi, có lẽ trong tiềm thức của nàng cho rằng Nhược Trúc cũng sẽ bất lợi với nàng, vì thế mới dùng cách này để nhắc nhở mình đi.
Tiêu Tử Y miễn cưỡng ngồi dậy, có chút không rõ hỏi, “Đồ đạc trong phòng ta đều bị đổi cả rồi sao? “ Giọng vừa cất lên, Tiêu Tử Y mới phát hiện ra thanh âm của mình đã khàn khàn không rõ tiếng.
Nhược Trúc đặt chậu nước bên cạnh giường nàng, nghe vậy cười bảo, “Công chúa, mấy ngày trước Hoàng tôn điện hạ chơi đùa ở trong này, không phải phát hiện trong tủ có kiến hay sao? Nhược Trúc mấy ngày trước đã tìm người đổi toàn bộ hết. Những đồ đạc này đều mang từ cung Trường Tín về đó”
“Cung Trường Tín ư?” Tiêu Tử Y thật sự cho rằng mình đã hét lên, dĩ nhiên tưởng là nghe nhầm.
“Đúng vậy mà. Không phải Công chúa đã nói qua với Nhược Trúc rồi sao, cung Trường Tín có một chiếc giường gỗ đàn hương tốt lắm mà lại rất quý đó sao? Nhược Trúc cứ nghĩ xem ra người rất thích chiếc giường này, vì thế mới mang toàn bộ đồ đạc hợp với chiếc giường này mang tới hết. Chắc gần đây công chúa người trở lại tẩm cũng đã lên giường ngủ ngay nên không để ý tới thôi” Nhược Trúc đã chuẩn bị khăn mặt, nhẹ nhàng giúp Tiêu Tử Y lau mặt, mồ hôi.
Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn đồ đạc xa lạ trong phòng, không tin nổi lòng cảnh giác của mình lại kém đến vậy. Đã mấy ngày ở trong phòng mà đồ đạc bị người ta đổi đi đổi lại mấy lần cũng không phát giác ra. Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, hỏi thản nhiêm, “Nhược Trúc, lúc đổi đồ đạc, có phát hiện ra tờ giấy nào không?”
“Tờ giấy à? Giấy trông thế nào? Là Hoàng tôn điện hạ bỏ ở đây sao?” Nhược Trúc lộ thần sắc nhớ lại, hỏi rất chân thành.
Tiêu Tử Y nén giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng không giống như diễn trò của Nhược Trúc, nàng không biết nên nói thế nào nữa. Đang do dự thì nàng thấy họng nóng lên, ho mãi.
Nhược Trúc vội vàng rót một chén nước cho nàng, sau đó lao ra cửa sai cung nữ giúp nàng ta lấy thuốc nóng.
Tiêu Tử Y ho mãi ở trên giường không ngừng, lần đầu tiên cảm giác được thân thể mình lại yếu đến thế. Cảm giác như bị đá đe núi đổ, như bị virut ăn vậy, còn nàng thì bất lực.
“Công chúa, Nam Công tử đã mang thuốc tới cho người ạ” Giọng Nhược Trúc từ bên ngoài bình phong truyền đến, Tiêu Tử Y nhìn thấy theo sau là một đôi giày nam xuất hiện trước giường.
“Ta…Khụ! Ta không muốn uống thuốc” Tiêu Tử Y vừa nhớ tới bát thuốc lớn mà hoàng đế uống hôm qua thì bất kể thế nào nhìn đều là thuốc đông y rất khổ, cảm thấy da gà nổi đầy người.
“Còn nói nữa sao! Hôm qua nếu người nào đó mà ngoan ngoãn uống thuốc Thái Y sắc cho thì chắc cũng không bị bệnh nặng vậy đâu” Trong giọng Nam Cung Sanh tràn đầy sự quan tâm, nhưng Tiêu Tử Y lại vẫn nghe thấy trong đó có tia giễu cợt.
Hừ! Nếu ngày hôm qua người nào đó mà không dẫn ta lên nóc nhà trúng gió thì ta mới không bị ốm đó chứ! Tiêu Tử Y ngại Nhược Trúc đang bận rộn bên ngoài bình phong, nên dùng khẩu hình mở miệng cất lên từng chữ.
Được được! Là lỗi của ta, đây không phải là lấy thuốc cháo đến cho nàng đó thôi! Chắc chắn là dễ uống lắm, không đắng đâu. Nam Cung Sanh cũng dùng khẩu hình đáp lại. Tiêu Tử Y nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, có chút không tin thời đại này còn có loại thuốc không đắng.
“Oa! Bác nhỏ, bác cũng sợ uống thuốc hả!” Chiếc đầu nhỏ của Tiêu Trạm xuất hiện trước giường, một đôi mắt sáng long lanh cười híp cả lại, cứ nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm. Sau đó lại kiễng chân lên cầm bát thuốc trong tay Nam Cung Sanh, ra dáng ông cụ non bảo, “Thúc thúc, người đi mau đi! Bác nhỏ cứ để con chăm sóc là được rồi”
Nam Cung Sanh có chút trở tay không kịp, hắn đã phải nịnh Nhược Trúc mãi, nàng ta mới để cho hắn vào chăm sóc cho Tiêu Tử Y. Ai ngờ kết quả là mới tiến vào chưa đầy một phút, đã bị Tiêu Trạm đuổi vội ra ngoài. Nhưng mà đối với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ như vầy, hắn thật sự không thể cự tuyệt. Nam Cung Sanh đành bất đắc dĩ thở dài, quan tâm nhìn vào mắt Tiêu Tử Y, đành lại phải đi phòng bếp làm chút gì đó cho nàng ăn vây,
Tiêu Tử Y gõ nhẹ trán Tiêu Trạm một cái, nhận chiếc bát trong tay bé, khích lệ bé, “Trạm Nhi đã lớn rồi, có thể chăm sóc được người khác rồi nha! Bác thật cao hứng quá. Nhưng con cũng phải cẩn thận đừng để lây bệnh của bác đó, lát nữa cũng phải đi uống một chén thuốc nữa đó nha!”ia
Tiêu Trạm căn bản chẳng để thuốc vào mắt, bé ghé sát bên giường hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, mừng thầm trong lòng.
Phụ vương à, từ hôm nay trở đi Trạm Nhi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ mà người giao cho, tuyệt đối không để cho người đàn ông nào ở gần một mình với tiểu bác đâu nhé!