Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Không biết vì sao Tàm lễ cứ như vậy trôi qua, nhanh đến lúc mặt trời xuống
núi, Tiêu Tử Y cùng mấy tiểu tử kia rốt cục về tới Trường Nhạc cung.
“Cô cô, Trạm Nhi trước về chỗ Hoàng nãi nãi đây, rồi sáng sớm ngày mai
gặp!” Tiêu Trạm lắc lắc tay Tiêu Tử Y, vui vẻ nói. Hắn hôm nay lại biết thêm
một người bạn mới, tuy rằng thực cổ quái, nhưng hẳn là người rất thú vị. Hơn
nữa cô cô lại nói cho hắn biết ngày mai bắt đầu có thể cả một ngày đều ở Trường
Nhạc cung, đi học cùng chơi đùa cũng có thể cùng bọn họ cùng một chỗ, cô cô
thật sự là tốt nhất!
“Ngoan, hảo hảo đi nghỉ ngơi đi.” Tiêu Tử Y nhéo nhéo khuôn mặt đỏ
bừng nhỏ nhắn của Tiêu Trạm, cười nói.
Tiêu Trạm cùng vài tiểu bằng hữu nhất nhất chào hỏi qua, sau đó đi theo tùy
thị thái giám liền hướng Vị Ương Cung đi đến.
Tiêu Tử Y nhìn theo hắn thân ảnh nho nhỏ theo cửa cung biến mất, quay đầu
nhìn chằm chằm Độc Cô Huyễn đi theo đám bọn hắn đồng thời trở về, ôn nhu nói:
“Độc Cô, có muốn hay không ta phái người đưa ngươi về nhà?” Độc Cô Diệp kia
giống như hoàn toàn đã quên đứa cháu nhỏ của mình còn tại nàng nơi này, sau lại
liền hoàn toàn mất tích.
Độc Cô Huyễn lau cái mũi, sau đó một tay túm ở cánh tay Nam Cung Tiêu
cười hì hì nói : “Nam Cung, đi thôi, chúng ta về nhà.” Hai nhà bọn họ ngụ ở
cách vách, cho nên Độc Cô huyễn muốn lôi Nam Cung Tiêu cùng nhau trở về.
Lý Vân Tuyển lập tức không cam lòng yếu thế giữ chặt một cái cánh tay khác
của Nam Cung Tiêu, hô: “Không được, hắn và ta giống nhau muốn ở nơi này.” Thật
vất vả có người cùng nàng giống nhau không hay ho ở lại trong cung, nàng làm
sao có thể thả hắn đi cơ chứ?
Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tiêu bị hai cái tiểu nhân kéo qua kéo lại vẻ mặt bất
đắc dĩ, đột nhiên cảm giác được hảo hảo cười. Không nghĩ tới Nam Cung Tiêu nhân
khí cư nhiên cao như vậy, đầu tiên là hai người vì hắn thiếu chút nữa yếu quyết
đấu, hiện tại lại là giằng co.
“Độc Cô, ngươi trở về đi. Ta đáp ứng ca ca muốn ở nơi này.” Nam Cung Tiêu
nhíu nhíu mày, lý tưởng của hắn hiện tại cũng không phải là nơi nơi theo Độc Cô
huyễn nghịch ngợm gây sự, hắn muốn vượt qua Tiêu Trạm, hắn muốn báo thù! Ít
nhất lần sau chơi đá, kéo, lá không thể bị búng trán.
Độc Cô huyễn dừng lại động tác. Trợn tròn một đôi mắt to, giống như là lần
đầu tiên nhận thức Nam Cung Tiêu, không hiểu mở trừng hai mắt.
Tiêu Tử Y nghĩ đến Độc Cô Huyễn thương tâm, vội vàng vuốt đầu của hắn an ủi:
“Ngoan, tiểu Huyễn, về sớm một chút đi, ngươi như vậy vô thanh vô tức
chạy đến. Người nhà sẽ lo lắng.”
Ai ngờ Độc Cô Huyễn đen lúng liếng mắt to ngược lại nhìn về phía nàng, sau
đó ôm bắp đùi của nàng nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi trong cung đến tột cùng có
trò chơi gì vui hay sao? Nhanh chút để cho ta cũng khai mở nhãn giới đi? Ta cho
ngươi sao sao!”
Tiêu Tử Y hoảng sợ, theo phản xạ ngồi thẳng lên hỏi: “Sao sao? Cái gì gọi là
sao sao?”
Độc Cô Huyễn cong lên môi, kiễng chân hướng trên mặt Tiêu Tử Y thơm lên. Mồm
miệng không rõ nói: “Cái này gọi là sao sao. . . . . .”
(A Tử: té ghế, mỹ nam kế a…)
Tiêu Tử Y vội vàng đem đầu hắn đẩy ra, nghĩ đến ngay từ đầu nhìn thấy Nam
Cung Tiêu thì chợt nghe hắn nói “Bán đứng nhan sắc” chính là do cái tên tiểu tử Độc Cô này dạy hắn, thật sự là dạy hư học sinh a! Độc Cô gia này đến tột
cùng là như thế nào giáo dục đứa nhỏ? Xem tính cách Độc Cô Diệp hoàn toàn cùng
cháu hắn là hai thái cực a!
Độc Cô Huyễn gãi gãi đầu, đột nhiên phát hiện mình “Bán đứng nhan sắc” chiêu
này cư nhiên dùng không được. Kỳ quái, trong nhà tỳ nữ đều rất vui vẻ cho
hắn sao sao a!
Hắn đang định không ngừng cố gắng. Đem thân thể Tiêu Tử Y trở thành
cái cây mà leo lên giống như lúc hắn leo lên cây dâu tầm, đột nhiên cảm thấy
sau cổ áo chợt lạnh, một cỗ đại lực đem hắn kéo xuống.
“Công chúa. Đứa nhỏ nhà ta, ta mang về, sau này còn gặp lại.” Độc Cô Diệp âm
thanh lạnh như băng truyền đến, Độc Cô huyễn cả người lơ lửng di chuyển, mặc
cho hắn tiểu thúc thúc mang theo hắn thật giống như mang theo một cái túi lớn
giống nhau đem hắn xách đi về nhà.
Tiêu Tử Y dở khóc dở cười, thật sự là ác nhân tự có ác nhân trị. Nhưng nàng
thật ra cũng không sợ Độc Cô Diệp sẽ cho Độc Cô Huyễn hình phạt về thể xác. Nếu
là dùng cách xử phạt về thể xác được, Độc Cô tiểu tử này cũng sẽ không bướng
bỉnh như vậy.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Tiêu Tử Y một tay dẫn Nam Cung Tiêu, một tay dẫn
Lý Vân Tuyển hướng Trường Nhạc cung đi đến.
“Công chúa. Ngươi nói ta khi nào thì có thể đem 《 tiền xuất sư biểu 》thông
hết?” Nam Cung Tiêu nhìn phương hướng Độc Cô Huyễn bị xách đi, thoáng toát ra
một tia lưu luyến. Hắn rời nhà đi một ngày, không biết mẫu thân có thể hay không
tưởng nhớ đến hắn. Còn có phụ thân thích kề cận hắn, không biết có phải hay
không là ở nhà phẫn nộ.
Tiêu Tử Y liếc thấy đi ra trong lòng hắn suy nghĩ, ôn nhu nói: “Ngoan. Chỉ
cần ngươi cố gắng, nhất định sẽ rời đi được nga! Bất quá. Ngươi nếu nhớ
nhà, có thể hiện tại trở về đi, không sao cả .” Hắn và Lý Vân Tuyển bất đồng,
muốn về nhà là có thể trở về .
Nam Cung Tiêu nhìn thoáng qua Lý Vân Tuyển bên kia, cố chấp lắc đầu,
quật cường nói: “Nàng có thể chịu, ta cũng có thể như vậy!”
Lý Vân Tuyển nghiêng đầu đi, hiển nhiên vẫn là rối rắm cũng không thể quay
về nhà sự thực, bất quá nhưng không có đem oán giận nói ra khỏi miệng.
Tiêu Tử Y xác định Nam Cung Tiêu đứng ở bên người nàng khẳng định phải so
với ở nhà hồ nháo thì tốt hơn nhiều, tối thiểu, không có cha mẹ huynh tỷ cưng
chiều, sẽ không để cho hắn cho là mình rất lợi hại là con cưng của trời. Dù sao
thì theo như lời Nam Cung trạch nam nói như vậy đi, để cho Nam Cung Tiêu ở nơi
này của nàng thử ngây ngốc một tháng, nhìn xem hiệu quả thế nào.
Về phần tiểu Vân tuyển nha, trước không có biện pháp, nhà nàng cũng không
thấy được, chờ gặp được nói sau.
Tiêu Tử Y mang theo hai tiểu tử kia đi vào Vĩnh Trữ điện, chỉ thấy một cái
tiểu thái giám đón chào, cúi đầu cung kính nói: “Theo lời công chúa, tiểu nhân
đã dựa theo yêu cầu của ngài ở Trường Nhạc trong cung tìm xong rồi mấy
gian làm phòng học, công chúa là muốn tự mình đi xem hay là tiểu nhân mô tả một
chút lại cho ngài?”
Nói thực ra, Tiêu Tử Y bây giờ nhìn đến trang phục thái giám sẽ không tự chủ
được mà nghĩ đến cái tên sư huynh Kì Mặc của nàng. Bất quá người nọ hôm nay
thoáng hiện một chút lại chiếu theo lệ thường mà mất tích, quả nhiên là đi
ngang qua đánh đấm giả bộ.
Tiêu Tử Y nhìn hai tiểu bằng hữu nhìn bộ dạng tinh thần hưng phấn, khẽ cười
nói: “Mang bọn ta đi xem đi, công công xưng hô như thế nào?”
“Tiểu nhân kêu Thuần Phong, công chúa thỉnh đi bên này.” Tiểu thái giám
nghiêng đi thân, ý bảo Tiêu Tử Y cùng hắn đi lên phía trước.
Tiêu Tử Y mang theo hai tiểu tử kia theo tiểu Thuần tử xuyên qua điện các,
tiểu Thuần tử thủy chung là đi ở phía bên phải Tiêu Tử Y vị trí cách bốn mươi
lăm độ, điều này làm cho nàng đang nhớ lại một màn giống như đã từng quen
biết.” Thuần Phong a, ngươi có biết Trầm Bảo hầu hạ bên người phụ hoàng ta
không, hắn đã hầu hạ phụ hoàng ta bao lâu?” Tiêu Tử Y làm bộ như không chút để
ý hỏi.
“Bẩm công chúa, cụ thể bao nhiêu tiểu nhân không biết. Bất quá nghe nói Trầm
công công bên người hoàng thượng hầu hạ từ khi hoàng thượng lên ngôi.” Thuần
Phong nghiêng đầu, rõ ràng hồi đáp.
“Nha.” Tiêu Tử Y thản nhiên lên tiếng, lúc này thấy rõ tiểu thái giám Thuần
Phong này đại khái là mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan đoan chính. Mi thanh mục
tú. Nàng không biết hoàng đế đã đăng cơ bao lâu, bất quá nghe nói qua là tuổi
rất nhỏ liền xưng đế. Xem ra này Trầm công công coi như cùng mẫu thân nàng
không có bất cứ quan hệ nào, hẳn là trùng hợp cùng họ đi.
Tiêu Tử Y lôi kéo Nam Cung Tiêu cùng Lý Vân Tuyển nhìn mấy phòng, cuối cùng
đã chọn Vĩnh Thọ điện địa phương đại khái có hai mươi mấy gian. Lựa chọn là do
nơi này hai mặt tường đều là cửa sổ, lấy ánh sáng tốt lắm. Hơn nữa cũng không
phải cùng tẩm cung bọn họ rất gần hay sao, có thể dưỡng thành khái niệm học tập
cùng nghỉ ngơi là phân khu bất đồng.
“Nơi này, tốt nhất có một bảng đen.” Tiêu Tử Y nhìn vào một nơi hông tự chủ
được thì thào nói.
“Bảng đen? Công chúa muốn tấm ván gỗ màu đen sao?” Thuần Phong ở một bên tiếp
lời nói.
“Nga, hay là thôi đi.” Tiêu Tử Y cười khẽ, tấm ván gỗ màu đen cũng không
phải khó làm, lấy mực đen tô lên là có rồi. Bất quá khó làm chính là phấn viết
a, nhưng là phấn viết thì nàng cũng không biết làm từ cái gì. Hơn nữa bột phấn
trong phòng bay bay cũng ảnh hưởng tới thân thể khỏe mạnh của bọn nhỏ.
Tiêu Tử Y suy nghĩ một chút, sau mặt giãn ra nói: “Như vậy, ngươi đi làm mấy
tấm ván gỗ hơi to một chút, sau đó chuẩn bị rất nhiều tương hồ. Đến lúc đó, có
thể dính lên đó rất nhiều lớp giấy. Dùng xong liền xé đi, sau đó thì có thể dán
tờ khác lên.” Tiêu Tử Y giang hai tay, ước lượng một chút đại khái lớn nhỏ. Dù
sao trong cung lại không thiếu giấy. Cho nàng hủ bại một chút không quan hệ.
Thuần Phong gật đầu nói: “Tiểu nhân biết.” Hắn từ bị phân phối đến Trường
Nhạc cung tới nay, thuộc hạ của Trường Nhạc công chúa này cả ngày không có việc
gì làm, thật sự nhàm chán. Hiện tại có thể có chuyện để làm rồi, hắn vẻ mặt
tất cả đều là hưng phấn.
“Nơi này, tốt nhất đem bút bằng than nhìn xem có không làm nhỏ đi một ít,
đúng, cở đầu ngón tay là được. Cũng không cần quá dài, quá dài dễ dàng bị gãy.
Ngắn cở ngón tay như vậy là được rồi.” Tiêu Tử Y càng nghĩ càng dũng cảm, hắc
hắc, không có bảng đen thì nàng làm bảng trắng, không có phấn viết nàng có thể
thay nó bằng than củi nha.
Thuần Phong gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó nói: “Công chúa. Nhược Trúc tỷ tỷ
phân phó ta làm mấy bộ bàn cho tiểu điện hạ cùng vài vị công tử tiểu thư dùng,
cái này đã chọn phòng. Không bằng hiện tại tiểu nhân cho người dọn đồ hết qua
đây?”
Tiêu Tử Y hơi kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy? Ta ngày hôm qua mới tìm Nhược
Trúc nói a.”
Thuần Phong cười hì hì thi lễ, sau đó chạy ra gọi người. Vị Công Chúa Điện
Hạ thật sự là ngây thơ nha, thật đúng là không biết trong Trường Nhạc cung có
bao nhiêu thái giám là nhàn rỗi không có việc gì làm a.
Tiêu Tử Y một bên nhìn tiểu Vân tuyển cùng Nam Cung Tiêu hai người ghé vào
cửa sổ ra bên ngoài nhìn những chú chim trên cây bay tới bay lui, vừa nghĩ còn
muốn choThái phu tử làm một bục giảng. Chẳng được bao lâu, nàng liền nhìn đến
một người tiếp một người thái giám đem bàn nhỏ ghế dựa đặc chế cầm tiến vào,
sau đó trước sau dọn xong.
Ách, thực đừng nói, thật là có cảm giác của phòng học.
Tiêu Tử Y ngay từ đầu còn cảm khái đã lâu, nhưng nhìn chừng chừng đến hơn
mười bộ bàn nhỏ ghế dựa được chuyển vào thì bắt đầu hết chỗ nói. Bọn họ tính
thật làm cho nơi này của nàng thành nhà trẻ a? Hơn mười người tiểu bằng hữu,
ngẫm lại sẽ làm mặt nàng lớn ra.
“Công chúa, thế nào?” Thuần Phong tranh công dường như chạy trở về, đắc ý
nhìn xung quanh.
Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt, thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm, Thuần Phong
ngươi làm tốt lắm. Bất quá cái bàn liền lưu lại ba bộ là được, cái khác trước
thu vào trong kho, hoặc là đem tới phòng trống khác đi. Tiểu Vân tuyển, Nam
Cung, đừng đùa, chúng ta trở về ăn điểm tâm đi!”
Thuần Phong gãi gãi đầu, thầm mắng mình quả nhiên là quên đếm mấy người,
Trường Nhạc trong cung liền ba giờ đứa nhỏ, hắn làm như thế nào đi ra hơn mười
bộ a? Bất quá cũng không thể đều do hắn, ngày hôm qua vừa nói có nhiệm vụ, từng
thái giám nhàn rỗi đều làm một bộ bàn, không có người muốn lạc hậu nha.
“Nga, đúng rồi.” Tiêu Tử Y bỗng nhiên vòng vo trở về, cười đối với hắn nói:
“Các ngươi đã đều rãnh rỗi như vậy, làm cho công chúa ta một bộ bàn lớn một
chút đi, hơn nữa cấp phu tử chuẩn bị bục giảng. . . . . . Quên đi, cũng cấp phu
tử làm cùng ta giống nhau cái bàn đi.”
Xem nàng nhân từ chưa, làm cho phu tử ngồi giảng bài mà không phải đứng. . .
. . .