Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y đứng ở bên cạnh hoàng hậu, lén lút giật giật hai chân cứng ngắc.
Trời ạ, nàng nếu sớm biết rằng dự cái Tàm lễ này mệt mỏi như vậy, nàng sẽ lo
tìm lấy cớ để không phải tới.
Ai nói chính là xách cái giỏ đến nơi là xong? Quả thực coi thường trình độ
Tế Tự của hoàng gia đầy phiền phức này nha.
Nàng ở giữa còn chứng kiến thân ảnh Lý Vân Thanh, nhưng là nàng chung quanh
nhiều người như vậy, lại không thể bỏ bọn họ đi thẳng đến chổ Lý Vân Thanh, sau
đó trước mặt mọi người cùng hắn thuyết vấn đề giáo dục tiểu hài tử.
Thật sự là buồn bực.
Hơn nữa tiểu tử kia… căn bản không biết chạy đi nơi nào, may mắn Nhược Trúc
nói nàng sẽ lưu ý, dù sao sẽ không chạy lạc là tốt rồi. Tám phần những tiểu tử
kia là ngại tế lễ nhàm chán nên chính mình đi tìm chuyện vui rồi, chờ nghi
thức tế lễ vừa kết thúc khẳng định sẽ chạy đến.
Nàng cũng hiểu được thực nhàm chán a! Tiêu Tử Y không tiếng động thở dài,
cảm thấy một ngày tốt đẹp như vậy lại bị lãng phí. Nàng đi theo bên cạnh hoàng
hậu, theo sau là một đám phi tần, công chúa, vương phi, công khanh chư hầu phu
nhân cùng đi vào tế đàn, tiến hành một loạt quỳ lạy, dâng hương, hiến tế phẩm
và chờ đợi. Đem nội tâm nàng ép buộc kêu khổ thấu trời, ở mặt ngoài còn
nhất định phải mang theo nụ cười hoàn mỹ.
Bất quá nàng hôm nay gặp được không ít người, đến bây giờ tên người, thân
phận cùng mặt đều không giống nhau, nhưng là nàng lưu ý một chút, cũng không có
nghe được người có tên là Phong Uyển Tình kia.
Không biết có phải hay không là bởi vì năm nay người làm Tàm Sử là nàng, đối
phương cảm thấy mất mặt mũi, tùy tiện tìm lý do sẽ không đến đây.
Ai, nếu quả thật là như vậy, nàng chẳng phải là trong lúc vô tình mà đắc tội
với một người? Này trong cung nhân tế quan hệ thật đúng là phức tạp. Một
đường nhìn trúng văn võng.
Nói trở lại, Tiêu Tử Y đối
cái loại nữ tử có thể ở trong nhà nuôi dưỡng nam sủng tò mò muốn chết. Rốt cuộc
nói như vậy, vạn nhất sinh đứa nhỏ, còn có biết hay không là của ai a. . . . .
.
Bất quá thì thấy được tỷ tỷ Đức Phi Nam Cung Cầm của Nam Cung Tiêu, đối
phương còn cố ý đi tới chổ nàng nói cái gì thật có lỗi muốn nàng chiếu cố đệ đệ
của mình…, nhưng là Tiêu Tử Y nghe như thế nào cảm thấy thật giả tạo. Nam Cung
Cầm này trong cung dạo chơi một thời gian quá lâu, lâu đến giống như đã muốn
biến thành một pho tượng người tinh xảo, bất kể là ai ở trong mắt của nàng đều
chỉ có hai loại người là có thể lợi dụng cùng không thể lợi dụng mà thôi. Cho
dù là thân đệ đệ của nàng cũng như thế.
So sánh lại thì người kia vì che chở tiểu đệ chính mình mà hướng nàng nói
lời dò xét Nam Cung Tranh đáng yêu hơn nhiều.
Tiêu Tử Y đang tự làm mình suy nghĩ miên man bất định, đã bị báo cho biết
cần cầm lấy chiếc giỏ vàng đi ở bên cạnh hoàng hậu, sau đó tiến hành nghi thức
cuối cùng là cho tầm ăn.
Hoàng hậu nhìn lướt qua Tiêu Tử Y không yên lòng, cảm thấy có vài phần đắc
ý. Kiều Tinh Tinh mới vừa rồi nói cho nàng biết là đã lấy lá dâu trong giỏ vàng
ra. Đợi cho lát nữa lấy lá dâu trong giỏ vàng ra mà không có, tất nhiên sẽ bị
những người đó coi như là cảnh cáo của trời.
Đến lúc đó. Cho dù hoàng thượng sủng ái Tiêu Tử Y thế nào, cũng không thể
không đối với nàng làm ra một ít trách phạt.
Mà chậm rãi, không bao lâu nữa, một năm liền lạnh lùng đi và cái danh hiệu
Trường Nhạc công chúa này cũng có thể trở thành lịch sử. Cuối cùng là nàng người đứng đầu hậu cung chỉ cần tùy tiện hạ ý chỉ, đem Trường Nhạc công
chúa gả cho người nào không có tiền đồ hay thế gia đệ tử. Sẽ làm nàng vĩnh viễn
biến mất ở trong cung, hết thảy liền giải quyết triệt để.
Tiêu Tử Y cúi đầu đi theo bên cạnh hoàng hậu một chút cũng không có phát
giác tâm tư của hoàng hậu, hai tay đang cầm chiếc giỏ vàng, sau đó cẩn thận các
bậc thang dưới chân. Thật vất vả đi tới dưới tế đàn, nơi đó đã muốn xếp thành
một hàng bày đầy nong tằm. Từng cái nong tằm trong đó thả hơn mười con tầm con.
Đợi mọi người lá dâu mà mình thu được bỏ vào cho ăn.
Hoàng hậu đi đến trước chiếc nong tằm ở trung tâm, nhìn chung quanh một
vòng, hướng mọi người ở đây nghiêm nghị nói: “Cổ thần nông thị có nói: trượng
phu tráng đinh mà không canh, thiên hạ hữu thụ này cơ người; phụ nhân năm đó mà
không chức, thiên hạ hữu thụ này hàn người. Cố thân từ canh vợ thân tằm nghĩ
đến thiên hạ trước. Nhìn lên thiên phù hộ triều ta vô đói khổ lạnh lẽo người,
quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp.”
( Mộ Hàm: trai tráng mà không cày cấy, người trong thiên hạ sẽ chịu đói;
phụ nữ có sức khỏe mà không dệt vải,người trong thiên hạ này sẽ phải chịu
phải lạnh. Cho nên phu canh tác ruộng đồng thê nuôi tằm dệt vải là nghĩ cho
thiên hạ trước. Nhìn lên trời phù hộ con dân triều ta không đói khổ lạnh lẽo,
quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp.)Canh còn có thể là“làm việc” chung chung
nhưng để phù hợp với vế sau e nghĩ là “cày cấy” hợp hơn.)
Ở đây mọi người đều bị khí thế của hoàng hậu lây nhiễm chỉ trong nháy
mắt. Tuy rằng loại này nghi thức hàng năm đều phải tiến hành một lần, nhưng là
bởi vì từ đói khổ lạnh lẽo này đối với những nữ tử đương triều giàu có, địa vị
cao mà nói, thật sự là không có khái niệm gì.
Tiêu Tử Y lại có cảm xúc sâu sắc, nàng biết niên đại này mặc dù là thái bình
thịnh thế. Nhưng là sức sản xuất phát triển vẫn là chịu hạn chế về thời tiết.
Thiên tai nhân họa tùy tiện xảy ra vài lần sẽ đem một quốc gia to lớn phá hủy.
Ấm no đã thành vấn đề lớn ở cổ đại (Mộ Hàm: ngày nay cũng vậy,tế thiên
là con đường làm cho an ủi tâm lý mọi người tốt nhất.
Hoàng hậu hài lòng nhìn mọi người trên mặt hiện ra thần sắc sùng bái. Nàng
là nữ tử thay thế thế gian đến tế điển với trời, hơn nữa Tàm Lễ này cũng không
thuốc cai quản của hoàng đế, loại này cảm giác về sự ưu việt vì thế càng mãnh
liệt. Nàng biết loại tư vị này mê người như thế nào, cho nên phải liều mạng bảo
vệ vị trí của mình không có nguy hiểm. Sau đó trên cơ sở kia chậm rãi gia cố.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, quay đầu ý bảo Tiêu Tử Y đem chiếc giỏ vàng đựng
lá dâu tới đây. Nhìn đang vải tơ màu vàng sáng đắp trên chiếc giỏ vàng.
Nghĩ đến chuyện làm cho mình đêm không thể say giấc cần lập tức dựa theo kế
hoạch vô thanh vô tức giải quyết đi, hoàng hậu khóe môi không khỏi loan
đến một độ cong quỷ dị.
Tiêu Tử Y vừa vặn chú ý tới hình ảnh này, tâm lộp bộp hạ xuống, một cỗ dự
cảm bất tường dâng lên.
Nhưng lại không có thời gian cho nàng nghĩ lại, hoàng hậu cánh vươn bảo
dưỡng tinh tế trắng nõn, đụng một chút đem vải tơ che đậy xốc lên.
Mà trên mặt nàng cái kia nụ cười quỷ dị lại tùy theo cứng tại trên mặt.
Toàn trường lặng im.
Tiêu Tử Y đang cầm kim giỏ, nhận lấy toàn trường chú mục, chân tay luống
cuống.
Bởi vì, chính là vốn bên trong hẳn là chỉ có tam tấm lá dâu trong giỏ, hiện
tại bên trong lá dâu lại tràn đầy, giống như là từ trống rỗng sinh sôi nhiều
ra.
Hoàng hậu nắm lấy vải tơ tay nắm thành quyền, móng tay thật dài đâm vào lòng
bàn tay, mới có thể khắc chế biểu tình trên mặt chính mình không thay
đổi đến mức thái quá. Tại sao có thể như vậy? Kiều Tinh Tinh không có lý
do phản bội nàng, như vậy là ai?
“Điềm tốt a!” Một cái lanh lảnh thanh âm đột ngột phá vỡ không khí hoàn
toàn yên tĩnh, không biết là ai hô một câu như vậy.
“Đúng a! Thật sự là điềm tốt a! Hoàng hậu Thánh Đức, đích thị là cảm động
thiên địa a!”
“Còn không phải sao! Loại điềm lành này nhưng là chưa từng có qua, hoàng hậu
Thánh Đức a!”
Mọi người bị những lời “Điềm tốt” này lập tức bừng tỉnh, lập tức bắt đầu
viên đạn bọc đường oanh tạc, e sợ thiên hạ không loạn a. Tuy rằng cũng biết
loại sự tình này không có khả năng phát sinh, bất quá đều tự cho là nhất định
là hoàng hậu an bài tốt diễn ra, làm một cái điềm lành trời ban làm cho mùa
xuân năm nay dường như khó trôi qua nhanh chút đi qua.
Hoàng hậu vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang tươi cười, nội tâm lại tránh không
được miên man suy nghĩ.
Chẳng lẽ, này Tiêu Tử Y thật đúng là được trời phù hộ? Bằng không, vì sao
chiếc giỏ vàng đáng lý sẽ trống rỗng lại sinh ra nhiều lá dâu như vậy?
Lúc này, nơi nào đó trong rừng dâu tằm.
“Uy uy ! Ngươi mau xuống đây đi! Lá đã sớm đủ! Ngươi đi xuống đi, cây
đều đã bị ngươi hái trọc rồi!” Lý Vân Tuyển mệt mỏi phải chết, ngồi ở dưới cây
dâu tằm có khí vô lực nói. Lá trên cây đáp xuống đều nhanh đem phía trên chân
nàng lấp đầy.
“Không đủ chưa đủ! Như vậy như thế nào mà đủ chứ? Vị hoàng hậu kia cũng quá
hẹp hòi, chỉ cấp tằm con ăn có ba lá dâu, quá nhỏ mọn quá nhỏ mọn rồi!” Độc Cô
huyễn làm không biết mệt cưỡi ở trên cây khô, hai tay nhỏ bé dính đầy tro bụi,
nhưng vẫn không ngừng nghỉ tàn phá lá cây.