Edit: wingwy.
===========
Lúc chờ mấy đứa nhỏ, Hứa Ý đã đọc qua một lần tất cả tư liệu về chín bé con cùng với phụ huynh, vì thế cậu biết vị phụ huynh đang nói chuyện này là mẹ của O'Neill, Lâm Lâm.
Cậu mỉm cười nói: “Chị Lâm, em không phải giáo viên mới tới, em là Hứa Ý.”
“Hứa Ý?” Lâm Lâm kinh ngạc.
“Là em.” Hứa Ý đáp.
“Cháu của ông hiệu trưởng?”
“Không sai.” Hứa Ý gật đầu.
Lâm Lâm cũng những người lớn nhà khác đều sợ ngây người.
Bọn họ bình thường đều đưa con tới nhà trẻ Hồng Tinh, biết tất cả các nhân viên làm việc trong nhà trẻ, tất nhiên cũng biết sự tồn tại của Hứa Ý, nhưng Hứa Ý trong ấn tượng của bọn họ hướng nội, nhát gan, sao lại là anh trai nhỏ ấm áp lịch sự đẹp trai trước mắt này được?
Chỉ mới có một tháng không gặp, sao mà cảm giác như đã biến thành một người khác, bọn họ không dám tin vào mắt của mình, sửng sốt một lúc lâu, nhìn Hứa Ý mời mấy đứa nhỏ vào nhà trẻ, cũng mang vẻ mặt không thể tin vào trong nhà trẻ.
Nhất thời phát hiện khoảng sân cỏ hoang mọc um tùm ngày hôm qua, lúc này là một mảng cỏ đều đặn xanh biếc, trong không khí còn thoảng bay mùi cỏ xanh tự nhiên, đúng lúc này trong phòng học lớp mầm truyền ra từng tiếng “Oa” đồng thanh của mấy đứa nhỏ.
Bọn họ lập tức hoàn hồn lại, chạy nhanh đến phòng học lớp mầm.
Trong phòng học không có tình huống rối loạn như bọn họ đã nghĩ, cũng không có tình huống mấy bé con khóc rống, mà là chín đứa nhỏ đang vây quanh một cái bàn tròn lớn kinh ngạc hô.
Bọn họ nhìn theo, thấy chính giữa bàn tròn lớn đang đứng lặng một pháo đài hoạt hình nhỏ.
Pháo đài nhỏ trong phim hoạt hình?
Nhà trẻ Hồng Tinh nghèo như vậy, sao có thể có pháo đài nhỏ phim hoạt hình gì chứ?
Bọn họ nhìn kỹ, cũng không phải là món đồ chơi đắt tiền gì, mà là dùng tranh vẽ cây cỏ, lại dùng đồ chơi của mấy đứa nhỏ, các loại xếp gỗ tạo thành pháo đài trong phim hoạt hình 3D.
Mới mẻ độc đáo, dễ thương, mơ mộng lại tự nhiên.
Đừng nói mấy bé con sẽ kinh ngạc trầm trồ, Lâm Lâm bọn họ nhìn thấy đều muốn giơ lên ngón tay cái, đây chính là biện pháp thay đổi làm tăng tính thú vị của các món đồ chơi.
Lâm Lâm nhịn không được hỏi: “Đây là ai làm vậy?”
Hứa Ý quay đầu cười nói: “Chị Lâm, là em làm.”
Trên mặt Lâm Lâm hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi tiếp: “Cậu làm kiểu sao thế?”
“Chỉ là tùy ý sắp xếp lại mà thành thôi.” Hứa Ý khiêm tốn trả lời.
Cậu không phải học sinh chuyên ngành hội họa, nhưng cũng từng cực kỳ thích hội họa, đã từng giành thời giờ học hội họa một khoảng thời gian, có điều cho đến nay vẫn không vẽ được tác phẩm lớn nào, thế những một ít tranh ảnh tác phẩm đầy tính thú vị cho trẻ con cậu vẫn có thể làm ra.
Vừa lúc làm cỏ, cỏ cây lấp đầy bên trong máy cắt cỏ, xanh như nhung.
Đầu óc cậu “bén” linh cảm, liền làm ngay một pháo đài nhỏ dồi dào xanh biếc này.
Xem ra mấy bé con rất thích.
Lâm Lâm thật tình khen ngợi: “Sắp xếp rất tốt.”
Hứa Ý cười cười: “Mấy đứa nhỏ thích là được.”
Lâm Lâm còn muốn nói điều gì, quang não của chị lại vang lên, là tiếng chuông nhắc nhở chị đi làm, chị tự tay nhấn tắt.
Tiếp đó quay đầu nhìn về phía những phụ huynh khác, phát hiện những phụ huynh khác đều giống như chị, đều lo lắng giao con lại cho Hứa Ý, dù sao Hứa Ý trong ấn tượng của bọn họ là cái gì cũng không biết.
Nhưng hiện giờ chị lại không có thời gian đi làm.
Nhất thời không biết phải làm sao.
Hứa Ý nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ, nói: “Chị Lâm, mọi người cũng sắp đến giờ làm việc rồi, nhanh đi đi, mấy đứa nhỏ cứ giao cho em là được.”
Lâm Lâm bọn họ đều xoắn mày.
Hứa Ý nghiêm mặt nói: “Em từ nhỏ đã lớn lên trong nhà trẻ Hồng Tinh, cũng từng cùng ông nội chăm sóc mấy bé con, mang chín đứa cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Lâm bọn họ vẫn là không yên lòng.
Hứa Ý còn nói: “Toàn bộ tinh tế đều cực kỳ coi trọng vấn đề trưởng thành cùng an toàn của trẻ nhỏ, cho nên mỗi bé vừa sinh ra đã được cấy chip, nếu xảy ra vấn đề gì, Cục Trẻ em sẽ xuất hiện bảo vệ trẻ nhỏ trước tiên, mọi người thực sự không cần lo lắng, xin hãy tin tưởng em, tin tưởng ông nội em, cũng tin tưởng nhà trẻ Hồng Tinh.”
Chip trong cơ thể mấy đứa nhỏ chẳng những liên thông với Cục Trẻ em, còn liên kết với quang não của phụ huynh, nếu có ngày đứa nhỏ khó thở, thân thể bị thương hay chu vi xung quanh phát hiện mối nguy hiểm, Cục Trẻ em cùng các phụ huynh đều có thể thu được còi báo động, cho nên phụ huynh không cần kiểm tra theo dõi nhà trẻ cũng có thể biết tình trạng an toàn của các bé nhỏ, đồng thời cũng cung cấp đủ không gian dạy trẻ cho các nhà trẻ.
Những thứ này Lâm Lâm bọn họ đều biết, suy nghĩ nhiều lần, lo sợ bất an mà nhìn nhà trẻ Hồng Tinh, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Hứa Ý.
Hứa Ý mỉm cười một cái, xoay người vào trong phòng học lớp mầm.
Cậu nhìn mấy đứa nhỏ vây quanh pháo đài nhỏ ríu ra ríu rích.
Cậu cũng không tiến lên quấy rối, lẳng lặng mà ngồi bên cạnh quan sát, quan sát ước chừng được mười phút, đột nhiên một tiếng khóc vang lên.
Cậu quay đầu nhìn lại, là O'Neill.
Một tiếng khóc này làm mấy bạn nhỏ khác bừng tỉnh.
Mỗi đứa mịt mờ nhìn chung quanh, phát hiện không thấy ba mẹ, đều nghểnh khuôn mặt nhỏ nhắn oa oa khóc lên, cực kỳ giống 900 chú vịt con điên cuồng “quạc“.
Trong đó khóc lớn tiếng nhất vẫn là O'Neill.
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Hứa Ý đi đến bên cạnh O'Neill, ngồi xổm xuống, trầm ấm gọi: “O'Neill.”
O'Neill hình như chưa nghe được.
Hứa Ý: “O'Neill.”
O'Neill tiếp tục khóc.
Hứa Ý nhớ lại đặc điểm tính cách O'Neill một chút --- một bé con thích chưng diện yêu nói cũng rất rộng rãi, vì vậy cậu nhỏ giọng nói với O'Neill: “O'Neill à, bộ dáng khóc lóc của con, không đẹp trai chút nào.”
Tiếng khóc của O'Neill nhỏ lại.
Hứa Ý nói tiếp: “Thầy nhớ trước kia con là dũng cảm nhất.”
O'Neill nghe vậy thì ngừng khóc.
Hứa Ý lại hỏi: “Tuần này hình như con là lớp trưởng nhỉ, phải không?”
“Dạ đúng.” O'Neill cuối cùng cũng lên tiếng.
Thanh âm của Hứa Ý dịu dàng nói: “Lớp trưởng mà dẫn đầu khóc lóc, cũng không tốt đâu.”
O'Neill không hiểu hỏi: “Vì sao không tốt ạ?”
“Bởi vì kỷ luật lớp sẽ rối loạn nha.”
O'Neill sửng sốt một chút, bi bô nói: “Nhưng con muốn khóc thì làm sao giờ?”
Hứa Ý hỏi: “Vậy con nói cho hiệu trưởng nghe, sao con lại muốn khóc?”
O'Neill âm thanh tủi thân nói: “Không thấy mẹ con đâu nữa.”
“Hôm qua khi con đi học, mẹ con cũng không thấy, con cũng đâu có khóc đâu.”
“Hôm qua, hôm qua...” O'Neill vừa nghĩ vừa nói.
“Hôm qua làm sao vậy?” Hứa Ý hỏi.
“Hôm qua có thầy Ninh, nay không có.”
Ngày hôm qua vừa lúc là ngày đi làm cuối cùng của thầy Ninh, hôm nay không còn là nhân viên của nhà trẻ Hồng Tinh nữa, cho nên nơi đây chỉ có một mình Hứa Ý.
Hứa Ý nói: “Hôm nay có thầy mà.”
“Nhưng con không biết thầy.” O'Neill rất nghiêm túc trả lời.
Mấy đứa nhỏ là con nít, thành thật khiến người khác ấm cả lòng.
Hứa Ý nở nụ cười, cậu không bày ra tư thế như một người lớn, cũng không xem O'Neill là một đứa nhỏ bốn tuổi của tinh tế, nhìn thẳng o'Neill nói: “Ngài O'Neill thân ái, thầy tên là Hứa Ý, năm nay hai mươi mốt tuổi, là hiệu trưởng của nhà trẻ Hồng Tinh, từ hôm nay trở đi, chính là giáo viên của các con, vậy con biết thầy chưa?”
O'Neill suy nghĩ một chút, đây đúng là xem như đã quen biết, vì thế gật đầu.
Hứa Ý cười hỏi: “Vậy có thể không khóc nữa được không?”
O'Neill gật đầu: “Có thể ạ.”
Hứa Ý dịu dàng lau nước mắt cho O'Neill: “Thực sự là lớp trưởng nhỏ dũng cảm.”
“Ưm.” O'Neill khe khẽ đáp một tiếng.
“Vậy, lớp trưởng O'Neill, con có thể giúp hiệu trưởng một chuyện không?”
“Giúp gì ạ?” Trẻ nhỏ đều sẵn lòng vội vàng chứng minh sự hữu dụng của bản thân với người lớn.
“Giúp hiệu trưởng nhà trẻ cùng nhau dỗ những bạn nhỏ khác, được chứ?”
“Được.” O'Neill gật đầu.
Dỗ được O'Neill, Hứa Ý xoay người dỗ những đứa nhỏ khác.
Có tiền lệ thành công là O'Neill, các bé khác rất nhanh đã hết khóc.
Hứa Ý lúc này mới long trọng tự giới thiệu với mấy đứa nhỏ, hỏi tiếp: “Các bạn nhỏ à, mấy con quen hiệu trưởng rồi nhỉ?”
Mấy bé con cùng nhau gật đầu.
Hứa Ý cười nói: “Từ nay về sau, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt rồi, có được không?”
Mấy bé chớp con mắt trong suốt một mạch nhìn chằm chằm Hứa Ý.
Bọn bé còn nhỏ, trong đầu nhỏ không có nhiều những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo. Nhưng bọn nó trời sinh là “cún háo sắc” cùng người nhận biết tâm tình người khác, biết Hứa Ý đang lấy lòng bọn nó, lại nhìn Hứa Ý có dáng dấp đẹp lại dịu dàng, không khỏi tuân theo bản năng, gật đầu.
Hứa Ý hỏi: “Vậy chúng ta chơi với nhau, có được không?”
“Được.” Mấy bé con cùng đồng thanh nói.
Hứa Ý lại một lần nữa ngồi trước bàn tròn lớn, cậu là lần đầu tiên dạy mấy bé nhỏ học, cũng không theo chương trình dạy học gì cả, chủ yếu là kéo gần mối quan hệ cùng mấy đứa nhỏ.
Vì thế cậu cùng các bé chơi pháo đài nhỏ với nhau, cùng nhau tháo pháo đài nhỏ ra, cùng nhau dọn dẹp.
Rất nhanh đã tới buổi trưa.
Mấy bé con la khát với đói bụng, cậu mới kinh ngạc phát hiện trong vườn trẻ cũng không có quà vặt gì cả.
Trong tủ lạnh phòng bếp, các loại dụng cụ lớn như lò nướng cùng tủ tiêu độc đều đã bán đi cho ông nội chữa bệnh, còn thừa lại đều là những dụng cụ nhà bếp nhỏ như nồi chén muôi chậu.
Trở mấy cái tủ giữ đồ, chỉ tìm được các loại thức ăn như gạo mì lương khô đường sữa, khoai tây cà rốt các loại còn thừa lại cũng không đủ để xào một mâm đồ ăn, cậu không thể làm gì khác hơn là lấy sữa cùng bánh mì cho mấy bé ăn.
Mấy đứa nhỏ không hứng thú lắm, nhai hai ba cái rồi không ăn nữa.
Không bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ.
Hứa Ý mang mấy bé vào phòng nghỉ, đắp kín mền cho các bé, lại trở lại phòng học thu dọn bữa ăn.
Nhìn trên bàn tròn lớn vẫn còn hai bao bánh mì chưa được đụng vào, cậu xé một miếng rồi nếm thử.
Quá ngọt, có chút khô, có chút cứng...Vị một chút cũng không tốt, thảo nào mấy bé con đều không thích ăn.
Cậu cũng không còn tiền mua đồ ăn cho mấy nhóc con, bản thân cũng đói bụng, vậy bắt tay làm một ít vậy, lúc còn ở Trái Đất, thường hay tự mình làm chút thức ăn bình thường, theo các host UP [1] thức ăn ngon học được mấy bàn ăn, coi như là master chef trong đám bạn học rồi.
Nói làm liền làm.
Vì thế cậu cột tạp dề lên, vén tay áo, rửa tay, bột mì, sữa bột, bột lên men, bơ, đường trắng, trứng gà, sữa nguyên chất cùng bột ngô đặt lên bàn bếp, lấy nửa chậu bột mì cùng một ít bột lên men, nhào thành một cục bột.
Tiếp theo bật bếp nấu chảy bơ, bỏ bột mì vào.
Sau khi bơ cùng bột mì hòa quyện vào nhau, lại thêm trứng gà rồi quấy đều, sữa nguyên chất, bột ngô, đường trắng cùng bột sữa.
Bật lửa nhỏ rồi trở nhiều lần, xào cho mùi sữa thơm nồng nặc, vị ngọt tràn ngập, chất lỏng màu vàng trong nồi chậm rãi kết lại thành thể rắn vàng lóng lánh.
Nhân bánh trứng sữa đã chuẩn bị hoàn thành, sau khi tắt lửa rồi thả vào nước lạnh, nhào thành sợi, xé rồi nặn thành từng viên vàng tròn trịa, để ở một bên.
Lúc này lớp vỏ đã lên men được xấp xỉ.
Cậu cũng nhào vỏ ngoài giống vậy, xéo thành từng nắm bột mì nhỏ, cán thành mảng mỏng, bọc lấy viên nhân trứng sữa, đóng miệng, một cái bánh bao nhân trứng sữa trăng trắng tròn tròn đã làm xong, bỏ trên lồng hấp, tiếp tục làm bánh bao nhân trứng sữa.
Không bao lâu, hơn mười cái bánh bao nhân trứng sữa đều được làm xong, trực tiếp mở lửa hấp.
Mười phút sau, hơi nước lượn lờ theo khe hở lồng hấp tỏa ra, mang theo mùi sữa thơm nồng nặc, bay vào trong mũi Hứa Ý.
Hứa Ý mới chỉ uống một bình dịch dinh dưỡng vị gốc, bụng ùng ục kêu, trong miệng điên cuồng tiết nước bọt, lúc này quang não vang lên một cái.
Cậu mở quang não ra, là tiếng nhắc nhở của máy giám sát đám bé con trong phòng nghỉ ngơi.
Lúc cậu vừa mới rời khỏi phòng nghỉ của lớp mầm, đã cố ý dùng quang não kết nối với máy giám sát, theo dõi đồng thời cả con chíp trong cơ thể mấy đứa nhỏ, nếu mấy bé xuất hiện các loại vấn đề khó thở, chẳng những Cục Trẻ em cùng phụ huynh có thể nhận được nhắc nhở, quang não của cậu cũng sẽ có còi báo động.
Có điều lúc này máy giám sát bên kia phát ra âm thanh nhỏ, chứng minh không phải mấy đứa nhỏ có tình huống nghiêm trọng gì, chắc là có động tĩnh nhỏ, cậu vẫn nhanh chóng mở thiết bị giám sát, quả nhiên thấy trong màn hình theo dõi một trong các bé đang nằm sấp trên giường trẻ em nhỏ.
Bàn chân nhỏ mập thịt đang thử thăm dò xuống giường.
Đây là O'Neill?
Hứa Ý vội vàng đi tới phòng nghỉ lớp mầm.
Vừa mới bước mấy bước ra khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy bàn chân trắng thịt thịt của O'Neill, ngả nghiêng lắc lư chạy về phía bên này.
Cậu vội hô lên một tiếng: “O'Neill.”
Bước chân của O'Neill khựng lại, còn buồn ngủ mà nhìn Hứa Ý.
Hứa Ý hỏi: “Sao con lại tỉnh?”
O'Neill suy nghĩ một chút, nói: “Là, là bánh mì thơm thơm, đánh thức con!”
==========
Bổ sung chú thích:
[1] Host UP: là cách gọi các chủ phòng đăng tải video trên trạm B - trang mạng bilibili của Trung Quốc.
*Bánh bao nhân trứng sữa: theo cách gọi bên Trung là bánh bao sữa vàng, search thấy bên Việt Nam mình cũng có loại bánh này nhưng tên khác, nên tui lấy tên bên Việt luôn.
=