Edit: wingwy.
=========
Bánh mì thơm thơm?
Hứa Ý quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thầm nghĩ cái mũi của O'Neill thính thật.
Tiếp theo bước đến bên người O'Neill, ngồi xổm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn chân thịt phồng phồng của O'Neill, hỏi: “Sao không mang giày?”
O'Neill cúi đầu theo nhìn bàn chân nhỏ của mình, chân nhỏ thịt phồng phồng uốn éo hai cái, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với Hứa Ý: “Hiệu trưởng, con, con không biết mang giày.”
“Đi, hiệu trưởng dạy con mang.” Hứa Ý nói.
O'Neill luyến tiếc nói: “Nhưng con vẫn muốn ăn bánh mì thơm thơm.”
Hứa Ý kinh ngạc hỏi: “Sao con biết là bánh mì thơm thơm?”
O'Neill rất tự nhiên nói: “Bởi vì trường học chỉ có bánh mì mà.”
Được rồi.
Xem ra đám nhỏ O'Neill từ khi nhập học đến bây giờ, ở nhà trẻ Hồng Tinh thực sự cũng chỉ được ăn bánh mì cùng sữa bò.
Đúng, là bởi nhà trẻ Hồng Tinh nghèo thật.
Không phải do O'Neill có dị năng đặc biệt.
Hứa Ý nói: “Trước tiên mang giày vào đã, chúng ta sẽ ăn bánh mì thơm thơm.”
O'Neill hỏi: “Hiệu trưởng, thầy giúp con mang ạ?”
“Đúng, thầy giúp con mang, lần sau con phải tự mình mang.”
Hứa Ý về phòng bếp tắt lửa.
Tiếp theo ôm lấy O'Neill trở lại phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ những bé con khác vẫn còn ngủ, cho nên động tác của cậu đặc biệt nhẹ, thả O'Neill trên giường nhỏ, O'Neill mở miệng đã nói: “Hiệu trưởng, thầy dạy con mang giày, con ---”
“Suỵt.” Hứa Ý ra dấu tay một cái.
Cái tay nhỏ bé mập mạp của O'Neill lập tức bụm miệng nhỏ, trợn to mắt nhìn Hứa Ý.
Hứa Ý đè thấp âm thanh nói: “Chúng ta nhỏ giọng một chút, mấy bạn khác còn đang ngủ.”
O'Neill bụm miệng nhỏ gật đầu, kêu một tiếng “Dạ” be bé.
Hứa Ý cười kéo tay nhỏ của O'Neill xuống.
O'Neill sợ bản thân lại không khống chế được mà nói tiếp, bàn tay nhỏ một lần nữa bụm chặt miệng, rất dễ thương.
Hứa Ý cười cười, cầm lấy chiếc giày nhỏ đang nằm trên mặt đất của O'Neill.
Lúc cậu lên đại học, ngoại trừ quyên góp tiền cho những nhóm người yếu kém trong xã hội, cũng đi viện mồ côi trẻ em làm việc thiện.
Vì thế, cậu cũng biết giúp mấy bé mang giày mặc quần áo.
Cậu nhỏ giọng nói với O'Neill: “Xem này, đưa chân vào, sau đó, cầm lấy phần đuôi gót giày, dùng sức túm về phía trước, sẽ mang vào được, phải không?”
O'Neill không nghĩ mang giày lại đơn giản như vậy, vui vẻ gật đầu.
Hứa Ý dịu dàng nói: “Chúng ta làm một lần nữa.”
O'Neill tiếp tục gật đầu.
Hứa Ý lại giúp O'Neill mang tiếp chiếc giày nhỏ khác.
Lúc này mới kéo tay nhỏ của O'Neill, đi ra phòng nghỉ.
Quang não vang lên một lần nữa, cậu cúi đầu nhìn, trong màn hình theo dõi các bé khác đều đã lục đục tỉnh dậy, cậu không thể làm gì khác hơn là trở lại phòng nghỉ một lần nữa.
Tỉ mỉ kiên nhẫn chăm sóc những đứa nhỏ khác rời giường, sau đó cùng nhau đi đến phòng ăn bên ngoài phòng bếp, nói với mấy bé vừa mới tỉnh ngủ: “Tất cả các bạn nhỏ ngồi xuống đàng hoàng đi, hiệu trưởng lấy cho tụi con cầm ăn.”
Các bé nhỏ còn buồn ngủ mà ngồi xuống, dường như gì cũng không thấy hứng thú.
Hứa Ý xoay người vào phòng bếp.
Mấy bé nhỏ nhìn chằm chằm về phía phòng bếp.
Không bao lâu, Hứa Ý bưng một cái khay ra.
Khay vừa đặt xuống trên bàn cơm, từng con động vật nhỏ trắng như tuyết xuất hiện trước tầm mắt mấy bé.
Có mập, có mắt đỏ, có khi lại là mũi xanh, còn có cả chân vàng.
Mấy bé con trong nháy mắt hết cả buồn ngủ, đồng thời “Oa” một tiếng.
“Hiệu trưởng, cái này là heo nhỏ.” O'Neill dẫn đầu chỉ vào một cái bánh bao nhân trứng sữa nói.
“Không sai! O'Neill thật thông minh!” Hứa Ý cười khen O'Neill.
Cậu vốn muốn làm bánh bao nhân trứng sữa bình thường.
Làm rồi làm, tính trẻ con “phất cờ mà lên” lại làm thành các dạng động vật nhỏ.
Dùng rau củ cùng các loại hạt tô vẽ mặt mày, tăng độ giống nhau.
Cậu còn sợ sau khi ra lồng hấp không giống, không nghĩ tới O'Neill liếc mắt liền nhận ra.
O'Neill còn kiêu ngạo khủng khiếp kìa.
Mấy đứa nhỏ khác thấy thế cũng tỉnh táo tinh thần, nhao nhao chỉ thỏ con, gà con, chim cánh cụt, ngựa con các loại.
Từng đứa từng đứa tính tích cực còn đặc biệt cao.
Hứa Ý mỉm cười lần lượt khen.
Sau đó chia cho mỗi bé động vật nhỏ mình thích.
Có bé thích thỏ nhỏ.
Có bé thích gà con.
Có bé thích chim cánh cụt.
Có bé thích ngựa nhỏ.
Dĩ nhiên cũng không thích giống nhau, chia ra cũng rất dễ.
Cuối cùng trong mâm chỉ còn ba cái bánh bao trứng sữa không có hình thù gì, là cho Hứa Ý.
Cậu quá đói, tự tay lấy ngay một cái bánh bao trứng sữa, thừa lúc mấy bé nhỏ đang quan sát động vật nhỏ, cậu cắn trước một cái.
Mùi thơm mềm mại ấm áp của bánh bao nháy mắt tràn ngập khắp khoang miệng, mỗi một mùi vị đều như vuốt ve nơi đầu lưỡi, nhai hai cái vừa lúc thưởng thức được nhân trứng sữa, ngọt ngào, dẻo dẻo, mềm mềm, trượt từ khoang miệng đến cổ họng, vào trong dạ dày, đến mức mang theo hàng ngàn tia hạnh phúc, lại dường như kích thích cơ thể còn đang ngủ say.
Hứa Ý xém chút nữa không khống chế được vẻ mặt của mình.
Thực sự ăn quá ngon.
Nhất là trong cơ thể đang thiếu dầu thiếu đường thiếu tinh bột các loại của cậu này, càng cảm thấy bánh bao trứng sữa này là mỹ vị nhân gian.
Cậu nhanh chóng ăn sạch một cái bánh bao, cả người thoái mái.
Vừa nhấc mắt lại phát hiện mấy bé con đều nhìn cậu chằm chằm, cậu hơi ngẩn người, tiếp đó mặt mày khẽ cong, âm thanh dịu dàng nói: “Các con cũng ăn đi.”
Mấy bé đã sớm muốn ăn rồi.
Nhưng động vật nhỏ rất đáng yêu, bé nào cũng không nỡ ăn.
Thấy bộ dáng ăn rất ngon miệng của hiệu trưởng, bọn bé lại thèm ăn, cúi đầu nhìn bánh bao nhân trứng sữa mô phỏng động vật nhỏ trong tay, có tay có mũi có đuôi. Thật là dễ thương nha, nhưng cũng thật là muốn ăn, thật là muốn ăn nha.
Ăn chỗ nào trước đây?
Bọn bé lâm vào thế khó. Tay nhỏ vuốt mấy bé động vật, cuối cùng vẫn chịu không được mùi thơm thoang thoảng phát ra từ phía hiệu trưởng bên kia.
Có bé cắn vuốt.
Có bé cắn mũi.
Có bé cắn lỗ tai.
Nói chung tất cả các bé đều nếm được hương vị ngọt ngào của trứng sữa, trong nháy mắt mở to hai mắt.
“Ăn ngon không?” Hứa Ý hỏi.
“Ăn ngon lắm ạ!” O'Neill nói to.
“Dạ.” Những bé khác gật đầu.
Xem ra mấy bạn nhỏ tinh tế công nhận phòng bếp của cậu rồi, vậy thì rất tốt, ít ra mấy bé sẽ không bị đói, cậu cũng không cần tốn nhiều tiền mua bánh mì trẻ em nữa, cậu cầm lấy chiếc bánh bao trứng sữa thứ hai nói với các bé: “Vậy ăn tiếp đi.”
Hai tay các bé cầm bánh bao trứng sữa hình động vật mà ăn.
Chuyên chú cực kỳ.
Bánh bao sữa vàng của O'Neill ăn chỉ còn một nửa.
Bé không nỡ ăn, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, bé bỗng nhiên cắn một ngụm lớn bánh bao trứng sữa, còn dư lại gần một nửa, len lén nhét vào trong túi áo.
Về nhà ăn tiếp!
Tiếp theo bé chậm rãi thưởng thức mùi vị thơm ngọt nồng đậm trong miệng, cười cong cả con mắt.
Quá thỏa mãn rồi!
Hứa Ý cũng vô cùng thỏa mãn.
Ba cái bánh bao trứng sữa quả thực cứu mạng cậu, xua tan tất cả mệt nhọc của cậu.
Cậu lại rót một ly nước uống xuống bụng, thể xác lẫn tinh thần khoan khoái.
Cậu tủm tỉm cười mở miệng hỏi: “Các bạn nhỏ, ăn no chưa?”
“Ăn no ạ!” Các bé đồng thanh nói.
Hứa Ý nói tiếp: “Vậy ngày mai chúng ta ăn nữa, có được không?”
O'Neill mở to hai mắt hỏi: “Hiệu trưởng, ngày mai có thể ăn nữa sao?”
Hứa Ý trả lời: “Tất nhiên có thể nha.”
O'Neill vui vẻ hỏi: “Còn có thể làm thành động vật ạ?”
Hứa Ý gật đầu: “Có thể nha.”
O'Neill hỏi: “Vậy con không muốn heo nhỏ, được không ạ?”
“Thế con muốn cái gì vậy?” Hứa Ý âm thanh dịu dàng hỏi chậm.
“Con muốn heo lớn!” O'Neill cực kỳ nghiêm túc nói.
“Heo lớn bao nhiêu?”
O'Neill nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vươn cánh tay nhỏ khoa tay múa chân ra chữ “大” [1], nói: “Lớn như ngôi nhà vậy! Con có thể ăn mỗi ngày, ngày nào cũng ăn, ăn cả trăm ngày!”
Âm thanh non nớt này, nói ra lời non nớt theo.
Hứa Ý không kiềm lòng được mà cười ra tiếng.
Mấy bé khác thấy thế, cũng muốn động vật lớn bằng ngôi nhà theo.
Hứa Ý không trực tiếp từ chối, mà là bỗng nhiên buồn rầu nói: “Nhưng mà, các bạn nhỏ thân ái à, hiệu trưởng không có cái lồng hấp lớn như ngôi nhà thì sao bây giờ?”
O'Neill chắc nịch nói: “Làm một cái lồng hấp to như căn nhà!”
“Hiệu trưởng không làm được, các con có thể làm được không?”
O'Neill nói: “Con cũng không thể.”
Hứa Ý hỏi: “Tại sao thế?”
O'Neill nghẹo đầu suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì con còn là một em bé, chờ con lớn lên, con có thể làm cái lồng hấp to như căn nhà rồi.”
Hứa Ý nói: “Thế hiệu trưởng chờ O'Neill lớn lên rồi làm heo lớn to bằng căn nhà nhé, ngày mai chúng ta ăn heo nhỏ, được không?”
“Được.” O'Neill đáp.
Hứa Ý lại nhìn những bé khác: “Ngày mai chúng ta ăn thỏ nhỏ, ngựa nhỏ, gà nhỏ trước, chờ các con lớn lên, có thể làm lồng hấp to bằng ngôi nhà, thầy lại làm tiếp cho thỏ lớn, ngựa lớn, gà lớn, có được không?”
Tất cả các bé con đều đồng thanh nói: “Được.”
Trẻ em chính là như vậy, chỉ cần thuận theo suy nghĩ của bọn trẻ, sẽ dễ dỗ ngay.
Hứa Ý rất dễ dàng dỗ các bé.
Mấy bé thực sự vui vẻ, không cầm được mà vô cùng thích hiệu trưởng, nhất là sau khi hiệu trưởng nói sau này bọn bé lớn lên có thể làm lồng hấp to bằng ngôi nhà, bọn bé cảm thấy mình sau này lớn lên sẽ rất giỏi, vô thức có một ước mơ đẹp đẽ đối với việc trưởng thành, cũng quên ba mẹ ra sau đầu.
Nhưng ba mẹ vẫn còn nhớ các bé đây.
Nhất là Lâm Lâm.
Chị đang gấp gáp ngồi trong phòng làm việc, nhìn thời gian trên quang não chuyển động từng giây rồi lại từng giây, chị cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua vô cùng vô cùng chậm, còn chậm hơn ốc sên cả nửa lần.
Hiện tại đầy đầu chị đều nghĩ tới O'Neill, nghĩ O'Neill ở nhà trẻ Hồng Tinh ăn có ngon không, uống có được không, chơi có vui không, ngủ có ngon không, có đang khóc không vân vân.
Chị càng nghĩ càng sốt ruột, càng nghĩ càng hối hận, sáng sớm đáng lẽ không nên đưa O'Neill đến nhà trẻ Hồng Tinh, lại nghĩ đến nhà trẻ Hồng Tinh từ trên xuống dưới chỉ có độc một cậu hiệu trưởng, sao có thể chăm sóc trẻ con tốt đây?
Không thể cho O'Neill học ở nhà trẻ Hồng Tinh, quá mạo hiểm, nhà trẻ Hồng Tinh đã không phải là nhà trẻ như trước kia thời hiệu trường già còn ở, một thanh niên sao có thể chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ?
Chuyển trường!
Nhất định phải chuyển trường!
Nhất định phải chuyển đến nhà trẻ có nhiều thầy cô!
Bất kể thế nào cũng không thể làm khổ con mình.
Lâm Lâm cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà nghĩ loạn, dày vò lại chờ đợi, cuối cùng cũng đến lúc tan tầm, chị xách túi mà bay, ngồi trên xe công cộng của tinh minh, vừa xuống xe đã gặp được các vị phụ huynh khác cũng đang vội vã.
Những phụ huynh khác đều lo cho con giống như Lâm Lâm, gật đầu với nhau một cái, không nhìn nhau nói chuyện phiếm, sức lực toàn thân đều dùng trên hai cặp chân.
Suýt chút nữa đi thành “Lăng Ba Vi Bộ” [2] luôn.
Cuối cùng chạy nhanh tới cổng nhà trẻ.
Xuyên qua cổng sắt, nhìn thấy tình cảnh trong nhà trẻ, bọn họ cùng lúc dừng lại bước chân.
==========
Suy nghĩ của tác giả:
- --
Mấy vị phụ huynh: Hứa Ý quá trẻ tuổi, gầy như kia, không có kinh nghiệm, tính cách còn...
O'Neill: Con vô cùng vô cùng thích hiệu trưởng nha!
Mấy phụ huynh:???
- --
==========
Bổ sung chú thích:
[1] chữ “大”: là chữ “đại”- to, lớn.
[2] Lăng Ba Vi Bộ: là một môn võ công trong tiểu thuyết kiếm hiệp “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung, là loại khinh công tuyệt nhất nhì trong giang hồ, người học loại võ này có thể tự nhiên điều khiển khí công bay lên, gương mặt nổi bật cho loại võ công này là Đoàn Dự.
===========
Vài lời của editor:
Từ nay về sau mình sẽ đăng theo kiểu này nha các tình yêu, đăng bản QT trước một ngày, ngày sau sẽ đăng lại bản edit đè lên, mọi người đọc nhớ chú ý nha~