Nhà Trẻ Tinh Tế

Chương 14: Chương 14: Ngày thứ mười bốn ở trường mẫu giáo




Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.

Edit: wingwy.

Beta:Ngọc

==============

“Bởi vì ba đứa bé lúc nãy thích nơi này.” Hứa Ý nói.

“Sao hiệu trưởng anh lại biết?” Kiều Y hỏi.

“Anh đoán.” Hứa Ý cười nói.

Đoán?

Vậy cũng được hả?

Kiều Y cảm thấy hiệu trưởng Hứa đang giỡn với mình.

Kết quả hôm sau cô vừa tới trường mẫu giáo Hồng Tinh, đã thấy hiệu trưởng Hứa Ý đang đưa phô mai que cho ba bạn nhỏ ăn, cô kinh ngạc hỏi: “Hiệu trưởng, ba bé nhỏ này chẳng nhẽ là ba bé hôm qua hả!?”

“Bọn nhỏ đó đấy.” Hứa Ý nói.

Kiều Y nhìn bốn phía hỏi: “Ba mẹ bọn nhỏ đâu rồi ạ?”

Hứa Ý bình tĩnh nói: “Đi rồi.”

“Làm xong thủ tục nhập học rồi á?”

“Xong rồi.”

“Nhanh như vậy ạ?”

“Cũng không nhanh, vừa mới làm xong thôi.”

“Bọn nhỏ cứ nhập học như vậy à?”

“Đúng thế.”

Kiều Y vẫn cảm thấy rất khó tin.

Phải biết hoàn cảnh của trường mẫu giáo Hồng Tinh tuy khá tốt, nhưng vẫn vừa nghèo vừa lạc hậu.

Cô thực sự nghĩ không ra tại sao phụ huynh lại bằng lòng đưa bọn nhỏ đến đây học.

Nhịn không được hỏi: “Hiệu trưởng, em vẫn chưa hiểu sao bọn nhỏ lại nhập học ngay luôn?”

“Nhờ em với đám O'Neill đó.”

“Em có làm gì đâu?” Kiều Y khó hiểu hỏi.

Hứa Ý mỉm cười nói: “Ngày hôm qua em chơi đùa cùng đám O'Neill, rất vui, làm ba bạn nhỏ này rung động.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi ạ?”

“Tất nhiên còn nhờ quà vặt nhỏ của anh.”

Ngày hôm qua khi Hứa Ý dẫn theo ba phụ huynh cùng ba bạn nhỏ đi xem phòng bếp, có đưa bánh quai chèo cậu làm cho bọn họ ăn.

Bọn họ đều khen ngợi tay nghề của cậu.

Lúc đi ra nhìn thấy một giáo viên dạy trẻ như Kiều Y lại có thể tập trung tinh thần chơi đùa với mười bé con như vậy, vô cùng vô cùng khó có được, đồng thời mười bé con này đều khỏe mạnh hoạt bát, ba phụ huynh cảm thấy ở một trường mẫu giáo thì ăn được chơi được là quan trọng nhất.

Huống hồ còn nhờ sự PR nhiệt liệt của Issa và Lý Khắc nữa.

Bọn họ trở về suy nghĩ cả đêm, rồi quyết định đưa ba bé tới.

“Cho nên trường mẫu giáo của chúng ta lại đón thêm ba bạn nhỏ nữa?” Kiều Y vui vẻ nói.

“Đúng vậy.” Hứa Ý gật đầu.

“Tốt quá rồi.” Kiều Y nhìn ba bé con nói: “Cô là cô Tiểu Kiều của tụi con, chào mừng các con tới trường mẫu giáo Hồng Tinh.”

Ba bạn nhỏ lễ phép nói: “Con chào cô Tiểu Kiều ạ.”

Ba bé con này là từ trường mẫu giáo khác chuyển tới, ngày hôm qua đã nảy sinh hứng thú nồng đậm với trường mẫu giáo Hồng Tinh, cho nên không làm ầm ĩ giống như Phí Phí.

Rất nhanh đã hòa nhập vào trong đám bạn nhỏ O'Neill và Phí Phí, từ đầu đến cuối không để Hứa Ý phải bận lòng.

Có sự hỗ trợ của Kiều Y, cậu lại ung dung thêm nhiều...

Còn chưa tới buổi trưa, cậu đã vào phòng bếp làm cơm cho đám bé con.

Trước kia vừa trông đám nhỏ vừa làm cơm, thời gian rất eo hẹp.

Vì vậy cũng chỉ làm mấy món đơn giản nhanh lẹ như bánh bao nhân trứng sữa, cơm nắm hay mì lá, ngày hôm nay cậu có nhiều thời gian hơn chút, nên làm nhiều thêm vài món ăn thường.

Gà Cung Bảo, thịt băm xào mộc nhĩ cà rốt, trứng bác cà chua cùng canh cá diếc.

Cậu như thường phân thức ăn cùng cơm cho mười lăm khay ăn khác nhau.

Mười ba khay ăn nhỏ là cho mấy bé con.

Hai khay ăn lớn là của cậu và Kiều Y.

Lúc này mới kêu Kiều Y với mấy bé con tới ăn, bọn bé trong một chốc đã đến nhà ăn, đều ngửi được đủ loại mùi thơm, lúc nhìn thấy ở mâm ăn trên bàn ăn bày đầy các món ăn với đủ loại màu sắc, bọn bé đều kinh ngạc tới ngây người.

“Rửa tay nhỏ chưa?” Hứa Ý hỏi.

“Rửa sạch rồi ạ.” Các bé đồng thanh trả lời.

“Mau tới đây ngồi ăn.” Hứa Ý nói.

Mấy bé con lần đầu tiên nhìn thấy một đống thức ăn ngon thịnh soạn như vậy ở trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Có hơi ngây người một lát.

Hứa Ý nói: “Tùy ý mà ngồi.”

Đám bé con giờ mới ngồi xuống.

Hứa Ý gọi Kiều Y qua ngồi ở bên cạnh.

Kiều Y nhìn thức ăn ngon trước mặt, hỏi: “Hiệu trưởng, đây là anh làm hả?”

“Ừm.” Hứa Ý gật đầu.

“Anh biết nấu ăn à?”

“Biết một chút, nếm thử xem.”

Kiều Y cầm muỗng lên, nếm món trứng bác cà chua, trứng gà vừa vào miệng đã non mềm thơm ngào ngạt, thấm đẫm vị chua ngọt của cà chua, còn mang theo chút mặn.

Cô chưa từng được ăn trứng bác cà chua ngon như vậy, nhịn không được nếm thêm món gà Cung Bảo, thịt băm xào mộc nhĩ cà rốt lẫn canh cá diếc.

Món sau càng ngon hơn món trước, ngay cả cơm cũng ngon hơn ở bên ngoài.

“Ăn ngon không?” Hứa Ý hỏi.

Hứa Ý vốn hỏi Kiều Y.

Kết quả mấy bạn nhỏ đều đồng thanh trả lời: “Ăn ngon!”

Hứa Ý nở nụ cười.

Kiều Y nói: “Hiệu trưởng, đây thật là do anh làm á?”

“Thật đó.” Hứa Ý gật đầu.

“Tay nghề của anh đỉnh quá!”

“Thật à?” Hứa Ý cười hỏi.

“Đỉnh cực, không biết ngon hơn bao nhiêu lần so với nhà hàng thức ăn ngon bên ngoài, anh nếu đi làm tiệm cơm, chắc chắn kiếm lớn cho coi!” Kiều Y cũng từng ăn cơm ở bên ngoài, nhưng nếu so với tay nghề của Hứa Ý, thì đều là đống cặn mà thôi.

“Khoa trương như vậy à?”

“Không khoa trương đâu anh ơi, không tin anh thử xem.”

“Mở tiệm cơm cần tiền vốn rất lớn, nhân lực tài lực còn chưa nói, chỉ tính tới các loại thủ tục là phải tốn số tiền không nhỏ rồi, hơn nữa anh là nấu cơm thuần thủ công, ở thời tinh tế này rất thua thiệt.” Vấn đề này Hứa Ý đã sớm nghĩ tới.

“Đúng vậy ha, nhưng mà đáng tiếc ghê.” Kiều Y như có điều suy nghĩ mà nói.

“Đáng tiếc gì?”

“Hiệu trưởng có tay nghề tốt như vậy mà chẳng có ai được biết.”

“Ai nói chẳng ai được biết?”

“Ủa ai biết ạ?”

“Khi anh làm xong căn tin trường mẫu giáo Hồng Tinh, chẳng những mấy bé nhỏ biết, các phụ huynh cũng sẽ biết, kiếm chút tiền ngoài chẳng thành vấn đề, đến lúc đó còn có thể mời vài đầu bếp, anh dạy thực đơn cho bọn họ, làm căn tin lớn một chút, cũng xem như là một điểm sáng lớn để trường mẫu giáo chúng ta hấp dẫn nguồn học sinh.”

“Chủ ý này hay!” Kiều Y lập tức tán thành: “Chắc chắn có thể hấp dẫn nguồn học sinh.”

Hứa Ý gật đầu.

“Đến lúc đó trường mẫu giáo chúng ta sẽ có thể đẹp đẽ rồi.” Nói xong câu Kiều Y mới nhận ra bản thân hình như mới nói gì sai rồi, vội nói: “Hiệu trưởng, anh đừng hiểu lầm, em không phải nói trường mẫu giáo chúng ta không đẹp, ý của em là, là...”

“Anh biết.” Hứa Ý cười nói: “Có thể trở nên đẹp hơn.”

“Đúng thế.” Thấy Hứa Ý không tức giận, Kiều Y thở ra một hơi dài.

“Ăn cơm đi.” Hứa Ý nói.

Kiều Y vùi đầu ăn.

Hứa Ý cũng từ từ ăn.

Cậu biết trong lòng Kiều Y cảm thấy trường mẫu giáo Hồng Tinh quá cũ kỹ.

Này cũng là sự thật.

Lúc cậu mới vừa chuyển kiếp, giờ giờ phút phút cứ lo nghĩ tới nhà tù tai ương, sợ rằng không chú ý một cái, mấy bé con liền chuyển trường tập thể, cảnh sát tinh tế tới bắt cậu đi, cho nên cậu căn bản không có tâm tư nghĩ chuyện khác, toàn tâm tập trung vào việc chăm sóc mấy bé con.

May là mọi thứ đều có hồi báo, các phụ huynh đều rất tin tưởng cậu, đóng học phí hết, điều này làm cho cậu vô cùng vô cùng cảm động.

Trước kia cậu vẫn dẫn dắt trường mẫu giáo với một thái độ cẩu thả.

Ẩu tả đến mức nghĩ sau khi trả hết nợ, liền đổi nghề.

Hiện tại cậu đã không nghĩ như vậy nữa.

Mục tiêu của cậu là làm cho trường mẫu giáo Hồng Tinh càng ngày càng tốt, không làm thất vọng mấy bé con, không phụ lòng phụ huynh, không phụ lòng chính cậu, cho nên cậu mới tuyển Kiều Y.

Hiện giờ Kiều Y có thể giúp trông mấy bé con một tay, cậu vừa lúc dễ dàng có thời gian trống.

Ăn cơm trưa xong, lúc dẫn các bé đi dạo, cậu đi đến trước cổng sắt.

Ổ khóa nhận diện võng mạc trước cổng mới bị hư mấy ngày trước.

Cậu muốn sửa cho xong, nhưng thao tác một hồi, ổ khóa nhận diện võng mạc nọ vẫn chẳng phản ứng gì.

Kiều Y đi tới nói: “Xem ra cần phải mời người chuyên nghiệp tới sửa.”

Hứa Ý gật đầu, hỏi: “Gần đây có bán sơn hay không nhỉ?”

“Hiệu trưởng muốn mua sơn à?”

“Ừm.”

Kiều Y kinh ngạc hỏi: “Hiệu trưởng, đừng nói anh định tự mình đi sơn cổng á!?”

“Đúng thế.”

“Thực ra chỉ cần điện một cú, sẽ có người tới sửa cổng ngay.”

“Tự anh sơn cổng sẽ tiết kiệm được tiền.”

“...” Hiệu trưởng biết cách sinh hoạt ghê.

“Gần đây có bán sơn không?”

“Có á anh.”

Hứa Ý thực sự tự đi mua sơn, chẳng những tự tay chà cổng sắt, còn dẫn mấy bạn nhỏ tới vây xem, chính xác hơn, chỉ cần Hứa Ý bắt tay vào thay đổi trường mẫu giáo Hồng Tinh, sẽ gọi mấy đứa nhỏ tới xem.

Kiều Y ban đầu không biết hiệu trưởng Hứa Ý có ý gì, sau này mới phát hiện hiệu trưởng Hứa Ý là để cho mấy bé con có “cảm giác tham dự“.

Loại cảm giác tham dự này, na ná loại nuôi lớn vậy, sẽ giúp đám bé con sản sinh tình cảm sâu đậm hơn với trường mẫu giáo Hồng Tinh, không khỏi để tâm săn sóc và thích trường mẫu giáo Hồng Tinh hơn.

Sự thực chứng minh mấy bạn nhỏ quả thực càng thêm thích trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Bọn bé mỗi ngày đều kể lại với bố mẹ về chuyện trường càng thêm xinh, thêm đẹp.

Mấy phụ huynh thì nhìn thấy trường mẫu giáo Hồng Tinh trở nên đẹp hơn xưa một ít, bọn họ cũng sinh ra một loại cảm xúc kiêu ngạo, giống như họ đã mua một thứ gì có tiềm năng vậy, theo thời gian đưa đẩy, sẽ nảy sinh tình cảm sâu sắc với trường Hồng Tinh.

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, trong đầu Kiều Y càng thêm kính trọng đối với hiệu trưởng Hứa.

Trách không được những phụ huynh cùng các bé con khác đều thích hiệu trưởng Hứa như vậy.

Hiệu trưởng Hứa Ý không chỉ lớn lên dịu dàng đẹp mắt, đầu óc còn vô cùng thông minh.

Cô không tự chủ đã coi Hứa Ý thành thần tượng trong lòng mình, bao giờ cũng học tập theo.

Lúc này Hứa Ý đã tốn ít tiền sửa lại ổ khóa nhận diện võng mạc, thay đổi biển treo, chà cổng sắt, chuyển chỗ cầu trượt cùng xích đu, “đào” ra xe đạp, còn chia sân hoa dại nhỏ thành mấy khu vực.

Toàn bộ trường mẫu giáo thật sự thay đổi lớn.

Khác với phong cách đập vào mắt toàn là phim hoạt hình của những trường mẫu giáo khác.

Trường mẫu giáo Hồng Tinh y như khu vui chơi tự nhiên vậy.

Kiều Y vui vẻ nói: “Trường mẫu giáo của chúng ta thật là đẹp mắt!”

Hứa Ý nói: “Tạm thời cứ như vậy trước, sau này lại chậm rãi trang hoàng thêm cho đẹp.”

“Hiện giờ đã rất đẹp rồi.”

“Còn chưa đủ.” Trường mẫu giáo Hồng Tinh bởi vì ở nơi hẻo lánh, cho nên diện tích rất lớn, chưa kể xung quanh có rất nhiều đất trống, có nghĩa là đất trống trong sân sẽ không thiếu, không gian cần trang trí rất lớn, Hứa Ý nói: “Bề ngoài công trình đã làm xong, chuyện khác cũng không gấp, trước tiên nghĩ cách quảng cáo các thứ ha.”

“Quảng cáo gì ạ?”

“Quảng cáo chiêu sinh.”

Từ sau khi ông nội của Hứa Ý đổ bệnh, ai trong trường mẫu giáo Hồng Tinh cũng không có tâm tình gì để phụ trách trường.

Trường mẫu giáo Hồng Tinh toàn nhờ dân cư xung quanh duy trì hoạt động.

Ngay cả một tài khoản mạng tinh tế cũng không có.

Ở thời đại tinh tế phát triển này quả thật là một điều hiếm gặp

“Trường mẫu giáo chúng ta chưa có quảng cáo chiêu sinh ạ?:

“Đúng là cần quảng cáo thật.”

Hứa Ý nói làm liền làm.

Lập tức đăng kí một tài khoản “Trường mẫu giáo Hồng Tinh”, nêu ra các loại thông tin, đăng kí xong, cậu đăng một ít hình ảnh về trường mẫu giáo Hồng Tinh lên.

Nửa ngày chỉ tính được có hai lượt xem.

Một cái là cậu.

Cái còn lại là của Kiều Y.

Thôi được, trước cứ như vậy đã, chờ sau khi cậu kiếm thêm vài đồng nữa, cậu lại mua quảng cáo.

Tạm thời cứ để đấy, lúc này mấy bé con đã tỉnh lại sau giấc ngủ trưa.

Hứa Ý đã đồng ý xế chiều đưa mấy bé tới ven rừng cây ngắm hoa.

Vì thế cậu cùng Kiều Y mang theo một ít nước uống cùng đồ ăn vặt, liền dẫn mấy bé con ra khỏi trường.

Tới ven rừng cây nhỏ ngắm hoa.

“Hiệu trưởng, đây là hoa gì ạ?”

“Đây là cỏ mạch môn [1].”

“Cô Tiểu Kiều, chỗ này có một con ong mật.”

“Ừm, là ong mật.”

“Hiệu trưởng ơi, đây là hoa gì ạ?”

“Hoa bìm bìm [2].”

“...”

Mấy bé con giống như chim vừa xổ lồng vậy, líu ríu không ngừng.

Cuối cùng cũng mệt mỏi.

Hứa Ý dẫn bọn trẻ ra khỏi cánh rừng, ngồi trên bồn hoa ven đường vừa ăn vặt vừa uống nước.

Lúc này có một anh trai nhỏ đội mũ cầm một tờ giấy trên tay, nhìn về phía này.

Kiều Y lập tức bật còi báo động mãnh liệt, giống như sợ y làm hại bọn nhỏ vậy.

Nào ngờ anh trai nhỏ lại đi tới trước mặt Hứa Ý, vô cùng lễ phép mà mở miệng: “Xin hỏi thầy là thầy của bọn nhỏ à?”

Hứa Ý gật đầu: “Đúng vậy.”

Anh trai nhỏ lại hỏi: “Bọn nhỏ đều khoảng chừng ba bốn năm tuổi ha?”

“Ừm.”

“Là như vầy, tôi là nhân viên của khu thương mại Tinh Hà, khu thương mại của chúng tôi hưởng ứng theo chính sách bảo vệ cùng bồi dưỡng trẻ em của tinh tế, kết hợp với những cửa hàng trẻ em trong khu vực tổ chức một hoạt động ngoại khóa kiến thức, các bạn nhỏ từ ba đến sáu tuổi đều có thể tham gia, tham gia thì nhận được phần thưởng, giải nhất, nhì và ba sẽ có giải thưởng phong phú, thầy có thể tìm hiểu một chút.” Anh trai nhỏ đưa tờ rơi cho Hứa Ý.

Phần thưởng?

Điều này chọt trúng Hứa Ý rồi.

Cậu thích nhất là phần thưởng, vươn tay tự nhận lấy.

Anh trai nhỏ nói: “Hoan nghênh tham gia ạ.”

Hứa Ý nhìn kỹ cột phần thưởng.

Chẳng những có thưởng cho các bé, nếu tập thể trường tham gia, còn có thể được thưởng cho tủ lạnh, lò nướng, tủ khử trùng, bốn cái gường trẻ em các thứ.

Hứa Ý khẽ động lòng.

Ánh mắt không tự chủ được rơi tới trên người O'Neill.

O'Neill đang ngửa cằm nhìn tờ rơi, bi bô nói: “Hiệu trưởng ơi, phía trên này viết cái quái gì rứa, thầy đọc cho con nghe với.”

========

Suy nghĩ của tác giả:

---

Hứa Ý: Nuôi đám nhỏ ba năm, dùng đám nhỏ một giờ!

Kiều Y:???

Hứa Ý nói: Các con, đi bán nghệ nào!!

Kiều Y:!!!

O'Neill: Được ạa! Con lớn lên thông minh nè!

Phí Phí: Con biết ca hát nè.

Jiman: Con hông biết con làm gì nữa.

Kiều Y: Các con thế mà lại đồng ý hả?

O'Neill, Phí Phí, Jiman gật đầu: Dạ!

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.