Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.
Edit: wingwy.
==============
“Cái quái gì rứa?” Hứa Ý lặp lại bốn chữ này.
“Cái quái gì rứa?” O'Neill cũng nhắc lại theo.
“Con học được ba chữ này ở đâu đấy?”
“Là bốn chữ mà! Cái -- quái -- gì -- rứa!”
Hứa Ý hết chỗ nói, hỏi: “Con học được từ đâu?”
O'Neill rung đùi đắc ý nói: “Con học trên tivi đó.”
“Có trên tivi luôn à?”
“Có ạ.” O'Neill lập tức biểu diễn một đoạn: “Bé ơi, làm gì rứa!”
Tinh tế cũng có tiếng Đông Bắc hả?
Chắc là có ha.
Dù gì vũ trụ to lớn này không thiếu cái lạ.
O'Neill chỉ vào tờ rơi nói: “Hiệu trưởng ơi, thầy đọc cho con nghe một chút đi.”
“Được.” Hứa Ý gọi luôn đám Phí Phí Jiman tới, đọc: “Đăng kí tham gia cúp Cửu Tinh Ngôi sao tri thức nhỏ lần thứ nhất của khu thương mại Tinh Hà, trẻ em tròn ba đến sáu tuổi đều có thể tham gia, giúp chúng ta cùng nhau hiểu thêm về thiên nhiên, hiểu biết xã hội, rõ hơn về mọi người xung quanh... đồng thời rèn luyện các bạn nhỏ, có thể được nhận rất nhiều phần thưởng.”
O'Neill há to cái miệng nhỏ.
Phí Phí không lên tiếng.
Jiman vẫn không nói lời nào.
Mấy bé con khác đều nhìn Hứa Ý.
Kiều Y hỏi: “Hiệu trưởng, bọn nhỏ sao vậy ạ?”
Hứa Ý nói: “Chẳng nghe hiểu câu nào đó.”
Kiều Y che miệng muốn cười.
Hứa Ý không thể làm gì khác hơn là dùng lời của mình, nói lại những câu trong tờ rơi cho mấy bé con.
Mấy bạn nhỏ giờ mới hiểu được, đây là phải tham gia thi đấu, thắng có thể được thưởng.
Hứa Ý hỏi: “Các con có muốn tham gia thi đấu không?”
Đám bé con đều hết sức phấn khởi mà trả lời: “Muốn ạ.”
Hứa Ý nói: “Nhưng mà mỗi trường chỉ lấy ba bạn thôi.”
Phí Phí hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hứa Ý nói: “Các con thi với nhau trước, ai thắng thì được đi, được không?”
Phí Phí hỏi: “Thi kiểu sao ạ?”
Hứa Ý suy nghĩ một chút, nói: “Hiệu trưởng ra đề, các con trả lời, trả lời nhiều câu đúng, thì tham gia thi đấu được không?”
“Được.” Mấy bé con đều đồng ý.
Kiều Y hỏi: “Hiệu trưởng, anh để cho bọn nhỏ tham gia thật hả!?”
Hứa Ý gật đầu: “Thật.”
“Hình như không ổn lắm đâu?”
“Sao lại không ổn?”
“Thua thì mấy đứa nhỏ sẽ buồn lòng.”
“Trên đường đời sẽ luôn gặp thất bại.”
“Nhưng mấy trường học khác đều tránh cho các bé chịu thua cuộc.”
“Sao lại phải tránh? Bước đầu tiên để chiến thắng thất bại chính là đối mặt với nó, nếu anh có thể dẫn dắt bọn nhỏ đối mặt và chiến thắng nỗi thất bại, sao anh lại phải học người ta tránh nó đi?” Hứa Ý hỏi ngược lại.
Kiều Y phúc chí tâm linh [1], gật đầu nói: “Hiệu trưởng nói đúng.”
([1] phúc chí tâm linh: thành ngữ TQ, có thể hiểu là vận may tới thì đầu óc cũng sáng suốt lanh lợi hơn.)
Hứa Ý gật đầu: “Không thể bởi vì biết sẽ gặp thất bại, mà ngay cả thành công cũng buông bỏ ha?”
Kiều Y cười gật đầu nói: “Chúng ta thế có cần phải bàn bạc với phụ huynh một chút hay không?”
“Để anh báo với họ trong group.”
“Được, hiệu trưởng ơi, em cảm thấy được tham gia thi đấu như thế rất tốt.”
“Sao lại tốt rồi?” Hứa Ý hỏi.
“Nói không chừng trường mẫu giáo của chúng ta có thể đánh một trận mà trở nên nổi tiếng đó.”
“Ừm.” Hứa Ý gật đầu, đây cũng là suy nghĩ của cậu.
Sau khi quay lại trưỡng, Hứa Ý nhắn lại chuyện thi đấu kiến thức vào trong group cho các phụ huynh, cũng nói thi đấu kiến thức có thể tăng lòng tự tin cho các bé, ý thức được tầm quan trọng của năng lực, từ đó kích thích lòng ham học hỏi, tất nhiên cũng có thể sẽ có vài bạn nhỏ vì thua cuộc mà khóc lớn hu hu.
Hứa Ý nói hết những mặt tốt và mặt xấu.
Các phụ huynh không có ai phản đối, thậm chí hi vọng đứa nhỏ của mình có thể tham gia trận đấu, còn cố ý cổ vũ con mình cố gắng hơn.
Bên này Hứa Ý đã bắt đầu chuẩn bị đề thi cho cuộc thi kiến thức.
Nếu là cuộc thi do khu thương mại tổ chức, nội dung thi đấu chắc chắn có liên quan tới khu thương mại.
Như thức ăn ngon, quần áo, vật dụng hằng ngày các thứ để tuyên truyền cho các sản phẩm của khu thương mại Tinh Hà, cậu cũng theo hướng này mà ra đề, ra khoảng hai mươi câu hỏi.
Trong mười ba học sinh, chọn ra ba bé có tốc độ trả lời câu hỏi nhanh nhất và xác suất chính xác cao nhất.
O'Neill không ngoài suy đoán đứng vị thứ nhất.
Đứng thứ hai là Jiman hướng nội mà Hứa Ý không ngờ tới.
Thứ ba là bé Phí Phí tham ăn.
Vì để an ủi mười bé con còn lại, Hứa Ý cố ý tổ chức một hoạt động nho nhỏ trong phòng học lớp mầm, thưởng thuyền giấy cho mười bạn nhỏ.
Sau đó cậu liền cùng Kiều Y chuẩn bị cho cuộc thi cuối tuần này.
Dạy bù riêng cho O'Neill Jiman và Phí Phí một vài kiến thức chưa học.
Rất nhanh đã đến thứ bảy.
Hứa Ý cho Kiều Y nghỉ đúng lịch, cậu đã từng một mình giữ mười đứa, giữ ba bé con chẳng thành vấn đề, nhưng mà Kiều Y rất thích mấy bé con, nhất là muốn xem O'Neill thể hiện ra sao.
Vì vậy mới sáng sớm đã tới trường mẫu giáo Hồng Tinh.
Gần tới giờ ba mẹ O'Neill, Jiman và Phí Phí cũng cùng nhau tới, bọn họ còn cố ý cho O'Neill, Jiman và Phí Phí mặc đồng phục của trường Hồng Tinh.
Lâm Lâm vui vẻ nói: “Trước đây O'Neill không chịu mặc đâu, hôm nay lại muốn mặc.”
“Đẹp trai quá!” Hứa Ý khen ngợi O'Neill.
O'Neill giương cao lên cằm nhỏ xinh xắn.
Phí Phí thấy thế hỏi: “Hiệu trưởng ơi, con thì sao ạ?” bày bộ dáng cầu khen ngợi.
“Phí Phí đáng yêu!” Phí Phí vui vẻ.
Hứa Ý tất nhiên cũng không quên khen Jiman hướng nội.
Jiman xấu hổ nhếch môi.
Hứa Ý lúc này mới nói: “Vậy chúng ta lên đường nào.”
“Xuất phát!” O'Neill cùng Phí Phí reo hò.
Các phụ huynh đều biết trường mẫu giáo Hồng Tinh không có xe, cũng không để tâm.
Lý Khắc cùng Âu Minh lái xe tinh tế riêng tới, muốn đưa mọi người đến khu thương mại Tinh Hà.
Hứa Ý thấy người quá nhiều, lựa chọn đi xe tinh tế công cộng.
Ba bé con đều muốn đi theo Hứa Ý.
Vì thế Hứa Ý và Kiều Y dẫn theo ba bạn nhỏ ngồi xe tinh tế công cộng đến khu thương mại Tinh Hà.
Bọn họ cho rằng cuộc thi của khu thương mại chỉ là cuộc thi nhỏ thôi, ai ngờ khu thương mại Tinh Hà lại hết sức coi trọng.
Toàn bộ sảnh lớn đều để trống.
Ngay chính giữa dựng lên một sân khấu.
Trên sân khấu còn tới năm cameraman.
Dưới sân khấu có từng hàng bàn ghế cho khán giả.
Bốn phía sân khấu có rất nhiều bạn nhỏ hiếu động, trẻ con ba bốn năm sáu tuổi đều có, bọn nhỏ có đang chơi đùa, có đang ăn đồ ăn vặt, còn có đang hóa trang nữa.
Hứa Ý giật cả mình.
O'Neill, Jiman và Phí Phí đều mở to hai mắt nhìn mọi chuyện trước mặt.
Kiều Y mở miệng đã nói: “Náo nhiệt ghê.”
Hứa Ý gật đầu.
Kiều Y hỏi: “Hiệu trưởng, chúng ta có cần hóa trang cho đám O'Neill không đây?”
“Con không muốn!” O'Neill trực tiếp từ chối.
“Vì sao thế?” Kiều Y hỏi.
“Con trời sinh đã rất đẹp trai rồi!” O'Neill tràn đầy tự tin.
Kiều Y cười.
Hứa Ý gật đầu: “O'Neill nói đúng.”
Kiều Y hỏi: “Hiệu trưởng ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Anh đi ghi danh, mọi người tìm chỗ ngồi đi.”
Kiều Y dắt ba bé con ngồi cạnh bố mẹ.
Sau khi kí danh, thi đấu đã sắp bắt đầu.
Mấy bé con đều rất hiếu động, vì để có thể làm các bé yên lặng tham gia thi đấu, mỗi trường học phải có một giáo viên gần gũi nhất lên sân khấu cùng các bé.
Dưới sự đề nghị của phụ huynh, Hứa Ý dẫn theo O'Neill, Jiman và Phí Phí ngồi xuống một cái bàn dài trên sân khấu.
Hứa Ý ngồi đầu tiên bên trái bàn dài, bên phải theo thứ tự là Phí Phí nghịch ngợm, O'Neill tự tin và Jiman hơi chững chạc.
Cùng lúc bọn họ ngồi vào chỗ của mình, những bạn nhỏ khác cũng ngồi vào chỗ.
Hứa Ý lúc này mới phát hiện tổng cộng có sáu tổ tham gia thi đấu.
Sáu tổ này là do khu thương mại căn cứ theo video tư liệu các trường mẫu giáo đưa lên mà lựa chọn ra, có thể thấy được O'Neill, Jiman và Phí Phí cũng xuất sắc.
Nhưng đám O'Neill so với năm tổ long trọng khác, có vẻ vừa nhỏ vừa mít đặc lại thiếu thốn.
Hứa Ý yên lặng lau mồ hôi một cái, hy vọng thua không quá khó coi.
Kiều Y cũng phát hiện sự đối lập thê thảm này.
Bố mẹ đám O'Neill cũng lúng túng.
Những phụ huynh và khán giả khác đều nhỏ giọng bàn luận về tổ của Hứa Ý.
Hứa Ý quay đầu nhìn đám O'Neill.
O'Neill hỏi: “Hiệu trưởng ơi, sao chưa bắt đầu trả lời câu hỏi ạ?”
Hứa Ý nói: “Lát nữa mới bắt đầu.”
“Lát nữa là bao lâu ạ?”
“Không lâu đâu, chút có trả lời sai cũng không sao.”
“Dạ, trả lời sai, thì con sẽ biết sai, biết sai, thì con lại học thêm cho giỏi, lần sau, lần sau con sẽ trả lời đúng rồi.” O'Neill trưng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói.
“Nói đúng lắm!” Hứa Ý không keo kiệt khen ngợi bất kỳ điều gì của các bé.
O'Neill vừa nghe liền vui vẻ.
Phí Phí nói theo: “Con cũng có thể trả lời đúng.”
Hứa Ý gật đầu: “Không sai.”
Jiman xoắn xuýt một chút, nói: “Con cũng có thể.”
Hứa Ý vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Jiman.
Jiman nhếch môi, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền đáng yêu.
Lúc này đã bắt đầu thi đấu, Hứa Ý biết trình tự thi đấu, nhưng lại không biết nội dung cuộc thi, đầu tiên là giáo viên đại diện bốc thăm sắp thứ tự, Hứa Ý bốc được số sáu, cũng là cuối cùng.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu của các bạn nhỏ đại diện cho tổ.
Màn tự giới thiệu của mấy bé đều đã được thầy cô tập cho.
Ai cũng na ná như nhau.
Nhưng mà đến O'Neill đại diện cho trường mẫu giáo Hồng Tinh lại không giống.
O'Neill vừa đứng dậy đã tự nhiên phóng khoáng, cầm mic lên nói: “Chào mọi người, con tên là O'Neill, năm nay con ba tuổi rưỡi, con đến từ trường mẫu giáo Hồng Tinh, trường mẫu giáo Hồng Tinh rất đẹp, hiệu trưởng đối xử với con rất tốt, hiệu trưởng dạy con nhảy múa, đếm số, hát, làm cơm, kể chuyện cổ tích, hiệu trưởng kể chuyện cổ tích hay nhất, kể về một con khỉ “bùng” bắn ra từ trong cục đá, bắn ra còn biết bay, nhảy thật là cao, bay lên trời, sau đó sau đó nó trở thành Mỹ Hầu Vương, nó phải đi tìm sư phụ...”
O'Neill càng nói càng hăng hái.
MC nghe tới ngớ người.
Các phụ huynh hết hồn nhìn O'Neill.
Cameraman thấy đứa nhỏ O'Neill này rất thành thật, nhanh chóng chuyển hướng quay về O'Neill.
Hứa Ý phát hiện O'Neill đã không khống chế được, biết đâu sẽ kể hết luôn câu chuyện cổ nghe được ở lớp mầm ngay chỗ này, cậu vội vàng nhỏ giọng gọi: “O'Neill, được rồi, được rồi, chúng ra nói được lắm rồi, không cần nói tiếp nữa đâu.”
Phí Phí và Jiman cũng nhắc O'Neill.
O'Neill nhìn về phía Hứa Ý.
Hứa Ý nói: “Tự giới thiệu rất giỏi, có thể ngồi xuống rồi.”
Vì thế O'Neill thành thật nói câu kết thúc bài phát biểu, còn nói lớn: “Hay, vỗ tay!”
Một câu chọc cười tất cả mọi người.
MC nhịn không được cười ra tiếng.
Hứa Ý đỡ trán.
Lâm Lâm che miệng lén cười.
Những phụ huynh khác cũng cảm thấy bé con này thực sự đáng yêu.
Không khí sân khấu bỗng náo nhiệt lên, người qua đường cũng ghé lại vây xem, đều nghe câu “vỗ tay” từ O'Neill, cũng vỗ tay theo.
Ống kính của nhóm cameraman hướng sự chú ý về O'Neill.
Lúc ngồi xuống O'Neill còn đắc ý nữa chứ.
Tự giới thiệu xong, chính là màn nhảy múa sinh động toàn hội trường, khu thương mại cũng biết mấy bé rất thích di chuyển, cho nên không so đo tính toán với các bé, cho mười tám bé con cùng nhau tới giữa sân khấu nhảy bài tập thể dục buổi sáng của trẻ em, hao mòn năng lượng trong bọn nhỏ.
Tập chút thôi cũng có thể để các bé chịu ngồi thi thêm vài phút.
Bọn nhỏ cũng không chịu thua chút nào.
Trường mẫu giáo Hồng Tinh ngang nhiên chen tới vị trí trung tâm, điên cuồng tập bài thể dục buổi sáng của trẻ em, hấp dẫn sự chú ý của toàn hội trường, Hứa Ý chú ý thấy Jiman nghiêm túc nhảy ở vị trí chính giữa, nhảy chừng năm phút, mấy bé đều mệt mỏi, đàng hoàng đi tới chỗ ngồi, bắt đầu bài thi.
Mỗi tổ trả lời một câu hỏi.
Đề rất đơn giản.
Phép cộng trừ một chữ số, tên của các hình trong hình học, cách sử dụng quang não các thứ, qua ba vòng, toàn bộ các bé con của sáu tổ đều trả lời chính xác.
Tiếp theo chính là giai đoạn cướp quyền trả lời.
MC đặc biệt nhấn mạnh đây là giai đoạn tăng điểm, thắng sẽ có thưởng.
Vừa nói như vậy, vẻ mặt các bé đều có chút thay đổi.
Có bạn nhỏ như đám O'Neill vậy, đều là lần đầu tiên tham gia thi đấu, ban đầu không có gánh nặng trong lòng gì, nhưng trải qua ba vòng hỏi đáp, trong lòng các bé đã sinh ra tâm lí “muốn thắng”, cho nên trên mặt đều tỏ vẻ căng thẳng.
Đây là bản năng.
MC mở miệng nói: “Xin hỏi, thỏ thích nhất loại rau củ nào? Đại biểu các tổ, mời cướp quyền trả lời!”
O'Neill ngay lập tức nhấn chuông cướp câu hỏi.
MC cười nói: “Chúc mừng trường mẫu giáo Lam Thiên cướp được quyền trả lời.”
O'Neill vừa nghe đã ngây người.
Tiếp đó bỗng nhiên đứng lên, đột ngột hấp dẫn lực chú ý của toàn hội trường, chỉ thấy bé nghiêng ngả lắc lư đi tới Hứa Ý, hay tay nhỏ bỗng nhiên che mắt, nhào vào trong lòng Hứa Ý, nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng ơi, con muốn khóc.”
Hứa Ý hỏi: “Sao mà lại muốn khóc thế này?”
“Con không cướp được câu hỏi, hu hu hu.”
========
Suy nghĩ của tác giả:
- --
O'Neill: Hu hu hu.
Phí Phí: Khóc ở nơi công cộng, không được đâu!
O'Neill: Tớ khóc nhỏ mà, tớ không có khóc to!
Phí Phí:...
Jiman:...
- --