Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 45: Chương 45: Lời Tiên Đoán Cho Ngày Mồng Một Tháng Mười Một




Cửu Vỹ Hồ là hoa khôi của Yêu Giới, với nụ cười khuynh thành, chỉ cần cười một cái là nghiêng nước nghiêng thành. Từng có người nói, Cửu Vỹ Hồ quay đầu nhìn, nhu tình hết chỗ nói, khiến người ta không thể không bị hấp dẫn. Giờ ý cười như hoa đào nở rộ trên mặt thế này làm Chước Tử cũng xuân tâm rạo rực một chút. Nhưng bình tâm lại mới phát hiện, đây là đang cười với Thư Sinh mà! Nghe đồn Cửu Vỹ Hồ đẹp như thế nên vì hòa bình của lục giới phải hạn chế cười. Thế mà lại toe toét với Thư Sinh, cười đến mê hoặc lòng người, đến cả người xung quanh không liên quan cũng nhốn nháo cả lên.

Chước Tử nắm chặt tay, nếu Thư Sinh bị sắc dụ, nàng lập tức bỏ hắn luôn!

Cửu Vỹ Hồ cúi mình làm lễ chào hỏi, vừa uyển chuyển vừa đáng yêu cười nói: “Không ngờ có thể hạnh ngộ Đế Quân ở đây, đúng là có duyên quá!”

Lúm đồng tiền ẩn hiện như hoa, tâm tư Chước Tử lại rục rịch, nhưng trong lòng thấy ngứa ngáy, làm ơn đừng cười nữa mà! Nàng sợ Thư Sinh sẽ bị lung lay mất!

Thư Sinh cười cười: “Phu nhân ta là người của Yêu Giới, nàng muốn đến góp vui nên ta đi cùng thôi.”

Hai chữ “phu nhân” thoát ra, mọi người lập tức nhìn lại người bên cạnh hắn, mới phát hiện bọn họ đang nắm tay nhau. Ai cũng ngạc nhiên, hoa yêu này từ đâu ra thế? Cũng thanh tú, xinh đẹp nhưng sao so được với Cửu Vỹ Hồ chứ. Vậy mà Đế Quân đại nhân còn không thèm liếc mắt đến, kẻ lười biếng có tiếng như hắn thế mà lại theo tiểu hoa yêu này đi dự tiệc, có vẻ như, là phu nhân chính thất hàng thật giá thật rồi.

Từng cặp mắt soi xét sắc lẹm phóng tới, Chước Tử áp lực nặng tựa ngàn cân… Thấy ánh mắt ghen tỵ xen lẫn căm hận của Cửu Vỹ cô nương, nàng rất muốn ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhưng nhìn lên thấy Yêu Vương cùng chúng yêu thì chân lại nhũn cả ra. Thư Sinh nghiêng đầu ngó nàng, cười nói: “Mệt à? Vậy chúng ta vào ngồi nghỉ đi.”

Chước Tử khó khăn gật đầu, phía trước lập tức rẽ lối nhường đường, nàng cầm tay Thư Sinh nghênh đón mọi ánh mắt rời đi, cảm tưởng như sắp không thở nổi, trong lòng bỗng có dự cảm, ngày mai nhất định nàng sẽ thành tin tức nóng sốt nhất trong Yêu Giới.

Yêu Vương mời bọn họ lên trên, Thư Sinh chọn chỗ khuất ngồi xuống. Hắn muốn tìm chỗ cho Chước Tử nhà hắn ăn uống nhưng vẫn không yên ổn. Chắc phải kiếm chỗ nào khuất mắt một chút.

Vừa mới ngồi xuống, yến hội liền bắt đầu, Yêu Vương đem rượu ra mời. Chước Tử thấy vậy, nghĩ đến tửu lượng của Thư Sinh thì sao uống được, liền lấy hết can đảm đứng dậy, đưa tay ra cản: “Cái này… Chàng, chàng ấy không uống được rượu, để ta, ta thay chàng ấy uống!”

Nhìn Yêu Vương khựng lại, Chước Tử thầm than không ổn rồi, dám cản trở người đứng đầu một giới kính rượu, chính là tự tìm đường lao vào chỗ chết mà… xong đời…

Nhưng lúc sau lại thấy Yêu Vương nói: “Được thôi! Mời!”

Chước Tử định uống thì Thư Sinh vội cản nàng, nhàn nhạt cười: “Tửu lượng của nàng cũng không tốt, đừng uống.” rồi quay sang Yêu Vương nói: “Hai người chúng ta đều không uống được rượu, Yêu Vương… ngươi thực sự muốn ta uống à?”

Yêu Vương nhớ lại năm đó hắn say rượu trói gô Long Thái Tử, lại đánh chúng tiên một trận nhừ tử, đành nuốt nước bọt, đang định thu về thì Chước Tử vội nói: “Sao chàng lại từ chối ý tốt của Yêu Vương đại nhân chứ, uống một chén không say được đâu.”

Nói xong ngửa đầu uống một hơi, mắt hơi lóe sáng, rượu này thực ra cũng không tệ. Thư Sinh bất đắc dĩ nhìn nàng, cho dù không uống cũng đâu có sao, sao phải lo sẽ bị Yêu Vương ghét chứ.

Chước Tử so đũa đưa hắn, thấy hắn nhìn mình liền chớp mắt: “Thư Sinh ngốc, chàng mau ăn thử cái này đi.”

Thư Sinh nói: “Lần sau không cần uống thay ta, không uống cũng không sao đâu.”

Tay Chước Tử khẽ run lên, ỉ ôi: “Thư Sinh ngốc, chàng nói sớm có được không, vừa rồi ta sợ chết đi được, chỉ sợ bị Yêu Vương sút bay thôi ấy.”

“… Thế sao lại uống?”

“Tửu lượng của chàng quá kém, không thể uống mà.”

Thư Sinh bật cười, rõ ràng sợ Yêu Vương bỏ xừ nhưng vẫn vì hắn mà cản lại, hóa ra nàng sợ hắn không uống được rượu. Đúng là Chước Tử khờ của hắn mà, khờ đến mức không thể khờ hơn nữa. Vuốt tóc nàng, không quan tâm đến ánh mắt chúng yêu bàn bên, hắn cười đến dịu dàng: “Nàng mau ăn đi.”

Chước Tử gật gật đầu, lại nhớ ra một việc: “Bọn Tân Nương vẫn còn ở bên ngoài.”

Thư Sinh nghĩ rồi cười nói: “Để ta đi gọi bọn họ.”

“Á, đừng mà.” Chước Tử nhìn khắp nơi, chỗ nào cũng đủ chỗ rồi mà tiệc cũng đã qua một nửa, để phải ăn cơm thừa canh cặn không tốt chút nào, mà kê thêm một bàn thì… Chắc chắn sẽ bị Yêu Vương cho đi tàu bay luôn. Vội kéo hắn lại nói: “Nếu không chàng bảo mọi người cứ về trước đi vậy, không cần nhịn đói chờ bên ngoài đâu.”

Thư Sinh gật đầu: “Được rồi, nàng cứ ăn trước đi nhé.”

“Vâng.”

Thư Sinh đi, Chước Tử liền gắp rau, ăn thấy khá ngon liền gắp vào chén hắn. Ngay lúc nàng đang ăn quên trời đất thì chợt ngửi thấy một mùi thơm, nghiêng đầu ngó qua, lại thấy tim đập thình thịch…

Cửu Vỹ Hồ đang liếc mắt nhìn nàng, tuy nàng ta thực sự rất đẹp nhưng sao có thể so được với mình, thế mà cái tên tiểu hoa yêu này làm sao lại được một nhân vật lợi hại thế kia chú ý chứ, nàng ta bĩu môi: “Nghe nói hoa yêu thành thạo nhất là mị công*, so với thủ đoạn của hồ yêu còn lợi hại, ta thực sự muốn thảo luận với ngươi một chút.”

*Mị công: công lực quyến rũ

Bị Cửu Vỹ Hồ xinh đẹp như hoa áp đến gần, Chước Tử bồng bềnh như trên sông, thực sự cứ chòng chành chòng chành, nàng thật thà nói: “Hồ Ly tỷ nói sai rồi, mị công là của mẫu đơn, không phải thược dược. Tuy chúng ta nhìn qua thì giống nhau, nhưng yêu lực hoàn toàn không tương đồng.”

“Không phải thế…”, Cửu Vỹ Hồ kiên nhẫn nói lại: “Ý của ta là, ngươi làm sao sắc dụ được Đế Quân, kẻ kém cỏi như ta thực sự muốn học tập ngươi đấy.”

Chước Tử nhíu mày, theo nàng học cách sắc dụ Thư Sinh á? Còn khuya nha!

Cửu Vỹ Hồ thấy nàng phùng má, cất tiếng cười nhạo: “Ngươi cứ giấu bài đi, sau này đợi ta chiếm được vị trí chính thất, xem ngươi có thể kiêu ngạo nữa không.”

Chước Tử nói: “Chàng không phải người như thế.”

“Cứ chờ đi.”

Chước Tử đối đầu với kẻ địch mạnh, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng là nếu nàng ta dám làm… thì nàng sẽ trói nghiến Thư Sinh lại! Cái cảm giác đề phòng nguy cơ cao này thực khó chịu.

Lúc Thư Sinh quay lại thấy cái bát vốn rỗng của mình chất đồ ăn cao như núi, lại nhìn ánh mắt đồng cảm của chúng yêu, dạ dày lại quặn đau, không ăn no không có sức chính là thế này hả trời? Hắn ngồi xuống thấy Chước Tử buồn bã dùng bữa, nhỏ giọng hỏi: “Nàng lại uống rượu à?”

Chước Từ ừ một tiếng, nghe nói rượu có thể giải sầu, có thể thêm can đảm, đợi lá gan nàng lớn rồi nàng sẽ đi đánh Cửu Vỹ một trận, sau đó chặt hết mấy cái đuôi của nàng ta và tuyên bố: “Thư Sinh là của ta! Không cho ngươi tới gần!”. Nhưng mà sau khi uống cả hồ rượu vào bụng, trong bụng cứ nóng rực lên, chẳng còn sức đi đánh Hồ Ly, và đương nhiên là… say rồi.

Yến hội kết thúc, chúng yêu thấy Thư Sinh ôm một cô nương đi trước, nhảy lên Thanh Long, xé gió bay đi, ai cũng tò mò, tiểu yêu kia rốt cuộc đến đây làm gì?

Thư Sinh đưa Chước Tử cùng trở lại khách điếm, bọn Tân Nương đang đánh bài sau hậu viện, không phải đứng chờ chực ngó đồ ăn, được về sớm, không có gì hạnh phúc bằng. Lũ yêu nghe thấy động liền úp sấp lên cửa sổ, thấy Thư Sinh ôm Chước Tử đi vào liền hỏi: “Cao thủ, Lão Đại làm sao vậy?”

“Say rượu”, Thư Sinh bất đắc dĩ nói, hắn vừa đi có một lúc mà nàng hết chén này đến chén khác, trong khi tửu lượng rõ ràng không cao: “Có thể nhờ mấy người đem nước lại đây được không?”

Đỗ Quyên tụt xuống đi múc nước, đem vào phòng, lũ yêu cũng bỏ cửa sổ, tiếp tục quay lại chơi mạt chược.

Thư Sinh nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi ngồi xuống mép giường, rồi lau mặt lau tay cho nàng.

Chước Tử đang ngủ say bỗng vung tay nói: “Tránh ra!”

Thư Sinh khựng lại, nhìn gò má hồng của Chước Tử, thấy nàng tỏ vẻ ủy khuất, ôm gối khóc hu hu vô cùng đau khổ: “Mau tránh ra, không là ta đánh ngươi đấy!”

Thư Sinh cười khổ, định kê gối đắp chăn cho nàng thì Chước Tử lại nức nở vùng lên: “Không được đụng vào gối của ta, chàng là của ta… Ta không đấu lại ngươi nhưng chàng là của ta… Không được lại đây.”

“Được rồi, được rồi, thì của nàng mà, không giật, không cướp mà.”, Thư Sinh đành thu tay lại, trong mộng còn nhớ tới cái gối. Hắn nhăn mặt, có thể nào… cái gối đầu lại chen vào tình cảm giữa hai ngươi hả? Thấy nàng cứ ôm chặt cái gối trong ngực không buông, miệng còn nỉ non, ngươi mau cút đi, không cho chạm vào, có sắc dụ cũng không được đâu. Không nhịn được cười, hắn lấy chăn đắp cho nàng, hôn lên gò má nóng rực của nàng một cái. Khi say rượu Chước Tử vẫn đáng yêu quá.

Thấy có tiếng đập cửa, Thư Sinh ra mở thì thấy Bà Bà đang bê một cái bát: “Thu Cúc tỷ tỷ nói, say rượu phải uống canh giải rượu, để đỡ say.”

Thư Sinh cười nói: “Tốt quá, thay ta cám ơn cô ấy.”

Bà Bà đáp lời rồi vui vẻ rời đi. Thư Sinh chưa kịp đóng cửa thì thấy cửa phòng đối diện mở ra, học trò kia đang đi về hướng này. Hắn dừng lại, thân phận của tên này khiến hắn rất tò mò, nhưng thái độ của hắn ta với Chước Tử lại khiến người ta không thoải mái chút nào.

Học trò kia đi đến trước mặt nói: “Chưởng quầy, có thấy Chước Tử cô nương đâu không?”

Thư Sinh nói: “Có, nàng đang ngủ trong kia kìa, có chuyện gì không?”

Học trò kia nhắm mắt, thiếu chút bước hụt: “Ngươi, hai người không phải phu thê, thế mà cô nam quả nữ lại chung một phòng, còn ra thể thống gì chứ?”

Thư Sinh khẽ nhíu mày: “Vị khách này, còn có chuyện gì nữa không?”

Nếu hắn bỏ qua thì quá qua loa, tắc trách rồi! Học trò kia đỡ trán, bảo sao lúc trước lờ mờ cảm thấy hai người này có tư tình, hóa ra là thật. Đáng thương thay cho cô nương hắn đem lòng cảm mến, thế mà trong lòng lại có người khác, chưa thành thân lại ở chung một chỗ, trong sạch thế là bị phá hủy hết, hắn thở dài: “Tình cảm ta vốn rất minh bạch, có trăng sáng trên cao làm chứng… Nhưng Chước Tử nếu đã có ý với ngươi thì sao lại còn đối xử tốt với ta chứ?”

Thư Sinh dỏng tai lên nghe: “Nàng thực sự đối tốt với ngươi à?”

Học trò khoanh tay cảm thán: “Đúng thế, đem nước cho ta dùng còn phải thử qua độ ấm trước, còn nhớ kỹ thói quen không ăn hành ăn tỏi của ta, trước khi ngủ thì trải chăn đệm, sáng ra quét dọn phòng sạch sẽ. Ban đêm, khi ta đọc sách nàng còn giúp ta thêm dầu để đèn không quá mờ… Ai da, biết tìm đâu một cô nương quan tâm như thế, vậy mà nước chảy vô tình, tiểu sinh khổ sở vô cùng.”

Thư Sinh cười cười, hóa ra là thế, trong lòng như cởi bỏ được gánh nặng: “Chắc là công tử hiểu lầm rồi, đối với khách Chước Tử luôn chiếu cố hết mình, ngươi cũng là một trong số đó thôi.”

Học trò ngạc nhiên: “Thật sao?”

Thư Sinh vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy.”

Học trò thở dài: “Không ngờ ta lại hiểu nhầm thành ý khác…”

Thư Sinh hỏi lại: “Ngươi mới đến có hai ngày, chuyện này… là trong hai ngày này hả?”

Hai ngày nay hắn với Chước Tử luôn ở cạnh nhau, nếu Chước Tử lưu lại phòng chữ Thiên quá lâu, sao hắn lại không biết, để làm mấy việc này ít nhất cũng tốn cả canh giờ ấy chứ.

Học trò nói: “Đã nói bao lần mà các người chả ai tin… Một tháng trước đây ta đã ở trọ nơi này rồi, không phải… Chính xác là vào ngày mồng một tháng mười, ta trọ ở đây một tháng rồi sau đó thì lên kinh đi thi…”

Thư Sinh khựng lại: “Khoan đã, ngày mồng một tháng mười ngươi đến ở trọ và ở tận một tháng? Nhưng ngươi mới ở đây từ ngày hai tám tháng chín, hôm nay mới ba mươi tháng chín mà?”

Học trò dậm chân: “Thì thế, cho nên tiểu sinh mới thấy rất kỳ lạ, ngươi nói xem… có phải ta gặp quỷ rồi không? Ta thề nhé, tuyệt đối không nói sai một chữ, ta thực sự đã ở đây một tháng đấy. Trên đường vào kinh đi thi thì gặp bọn sơn tặc, lúc chúng định giết ta thì ta lại trở về đây. Khách điếm vẫn y như hồi ta ở trọ, nên ta mới hộc tốc chạy vào tìm Chước Tử, lên đến lầu thấy nàng khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm.”

Thư Sinh bắt được trọng điểm, nhìu mày: “Đợi chút, ý ngươi “khách điếm vẫn y như hồi ta ở trọ” là sao hả?”

Học trò nói: “Lúc ấy, ở một tháng thì rời khỏi trấn Trạng Nguyên, bỗng nghe tin khách điếm Đồng Phúc bị hỏa hoạn. Ta quay lại thì thấy mọi thứ bị thiêu thành tro hết, nên đành nén thương tâm đi thi. Không ngờ ông trời lại cho ta cơ hội trở lại, được thấy Chước Tử khỏe mạnh, thực sự quá tốt rồi.”

Thư Sinh sửng sốt một lúc, khách điếm bị đốt thành tro ư? Hắn ngây người hỏi: “Chước Tử khỏe mạnh? Ý của ngươi là…”

Học trò thở dài thườn thượt, mặt u sầu: “Đúng thế, lúc ta quay về… thấy ngươi đang ôm Chước Tử quỳ trước khách điếm, khi ấy Chước Tử đã… tắt thở rồi.”

Trong lòng đau nhói, một nỗi sợ hãi ập đến. Thư Sinh sắc mặt hết xanh lại trắng, nếu thực sự như học trò kia nói, thì ngày mồng một tháng mười một tới đây, khách điếm sẽ biến mất và Chước Tử sẽ… chết đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.