Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 44: Chương 44: Từng Bước Cầu Thân




Đến đêm đóng cửa cẩn thận, Thư Sinh vui vẻ đến bên giường. Chước Tử đang chuẩn bị đi ngủ, vừa chui vào chăn, thấy Thư Sinh cũng lên nằm thì nhắc nhở: “Thư Sinh ngốc, tắt đèn đi, sáng thế ngủ sao được.”

Thư Sinh nhìn xuống dưới, chống tay nhìn nàng: ‘Chước Tử, trước khi ngủ vận động một chút đi!”

Chước Tử xua tay: “Sáng sớm mai phải đến Yêu Giới chúc mừng sinh thần của Yêu Vương, đừng ép ta nữa mà.”

“Chước Tử, nàng không muốn hôn hôn sao?”

“Không cần, ta muốn đi ngủ, chỉ được ngủ bốn canh giờ nữa là phải dậy rồi. Chàng lật qua lật lại ta cũng mất một canh giờ, thế nên tuyệt đối không cần.”

“Hự…”, Thư Sinh thất vọng lật xuống, đắp chăn cho nàng, cẩn thận dém chăn: “Nàng ngủ đi.”

Ngón tay quơ qua một cái, gió thổi tắt nến, ánh sáng tắt lịm, trong phòng tối đen. Chước Tử thỏa mãn đang tính ngủ lại thấy Thư Sinh nói: “Mai ta cũng đi Yêu Giới với nàng.”

Chước Tử chui vào ngực hắn, tìm vị trí thoải mái nằm, lẩm bẩm: “Tuy chàng lợi hại nhưng cũng không thể hoành hành ngang ngược được, ta còn muốn tồn tại ở Yêu Giới.”

Thư Sinh hơi nhíu mày, suy tư… Hắn hoành hành ngang ngược khi nào vậy?

Chước Tử nằm trong lòng Thư Sinh xoay qua xoay lại, hết ngực đến trên người, đủ các tư thế, cố tìm nơi vị trí tốt nhất. Ghé lên cơ ngực rắn chắc, nàng có thể thay gối đầu luôn.

Thư Sinh ngủ thì bị Chước Tử cọ tới cọ lui đánh thức, cả đêm chịu tra tấn như thế… Cọ thế này có khác gì sờ soạng khắp người đâu cơ chứ? Hắn bỗng nghĩ đến cảnh tượng “Sừng sững không gục” của ngày hôm qua… Đang yên tĩnh nghĩ suy, chợt thấy có kẻ nhảy qua cửa sổ vào phòng.

Hắn giật mình, tách một nửa linh hồn đến trước cửa sổ. Bà Bà đang ghé vào cửa sổ cùng Hồ Lô mập thấy Thư Sinh thì nuốt cái ực: “Đại nhân bỏ qua đi, chúng ta không phải tới nhìn lén đâu, chỉ là đến giờ rồi, còn phải đi mừng sinh thần Yêu Vương nữa, Chước Tử đã tỉnh chưa?”

Thư Sinh cười khẽ: “Chước Tử vẫn ngủ, để nàng ngủ thêm một lát, ta chờ rồi đưa nàng đi, các ngươi cứ đi trước đi.”

Hồ Lô mập hiểu ý lập tức, vốn tin tưởng tuyệt đối Thư Sinh nên lũ yêu vui vẻ bỏ lại Chước Tử, phủi mông lên đường.

Chước Tử không hay biết về tình hình hiện tại, vẫn say giấc nồng, đến lúc tỉnh lại thì thấy trời đã sáng bảnh mắt. Nàng dụi dụi, ngáp một cái: “Sao bọn Tân Nương không đến gọi ta nhỉ, đã trễ thế này rồi?”

Thư Sinh giơ tay vuốt ve ngọn tóc dài vừa mềm vừa đen nhánh của nàng: “Ta bảo sẽ chờ nàng nên lúc họ đến gọi nàng, trời lại đang tối, ta bảo họ đi trước rồi.”

Chước Tử la lên, nhảy dựng lên, trừng mắt: “Thư Sinh ngốc, chàng nói cái gì thế? Chàng, chàng bảo bọn họ đi trước? Không phải, chính xác thì bọn họ đi thật rồi hả?”

Thư Sinh vội vàng kéo nàng lại trấn an, hôn lên trán nàng một cái: “Đừng hoảng hốt thế!”

Chước Tử khẩn trương, nức nở: “Đương nhiên chàng không hoảng sợ rồi! Sinh thần Yêu Vương mà tiểu yêu như ta lại đi muộn, chắc chắn sẽ bị đuổi cùng giết tận mất thôi!”

Thư Sinh nâng mặt nàng lên, thành thật nói: “Nàng là thê tử của ta, ai dám truy sát nàng chứ?”

Chước Tử nổi giận: “Nhưng đã hẹn cùng đi với bọn Hồ Lô mập rồi.”

Thư Sinh khựng lại, bấy giờ mới thông suốt. Hắn đau lòng nàng phải dậy sớm là một chuyện nhưng việc Chước Tử đã hẹn trước với người khác lại là chuyện khác, hắn làm thế này khiến Chước Tử thành kẻ thất hứa. Hắn vội hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng: “Sau khi về ta sẽ giải thích với bọn họ, đừng giận nữa mà. Mau rửa mặt chải đầu rồi ta đưa nàng đi.”

Lúc này Chước Tử mới vui vẻ đứng dậy, hỏi: “Chàng ôm ta đằng vân thì nhanh hơn đấy.”

“Không cần, có biện pháp nhanh hơn.”

Chước Tử càng thấy yên tâm hơn, đi rửa mặt sạch sẽ xong mang theo lễ vật đến gặp Thư Sinh đang chờ ở hành lang. Nàng cố ý nhìn xem cửa phòng tên học trò kia đã mở hay chưa, nói: “Sau khi trở về, chàng phải đem nước đến cho khách phòng chữ Thiên đấy.”

Thư Sinh nhếch miệng: “Ta chỉ múc nước cho một mình nàng thôi”.

Chước Tử chỉ tiếc rèn sắt không kịp, thật là chả có chút ý thức bảo vệ khách điếm gì cả. Thư Sinh nắm tay nàng nhảy lên nóc nhà, nàng chào hỏi từng con thú một: “Chào Tỳ Hưu, chào Thao Thiết, chào Hống nhé.”

Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên trời, nàng vô cùng đau lòng, thực sự quá muộn rồi mà. Tuy tiểu yêu như bọn họ vốn dĩ cũng không thể qua cửa lớn, chỉ có thể tặng lễ vật bên ngoài cửa nhỏ rồi chờ khách khứa trong đó ăn uống xong xuôi, tàn cuộc thì mới được về. Nói tóm gọn là, phải ở đấy ngồi ôm bụng đói nguyên ngày luôn.

Nàng yếu ớt dựa vào Thư Sinh: “Chưởng quầy, chắc phải đi mua hai cái bánh bao đem theo, chứ phải chờ ở bên ngoài cả ngày đấy.”

Thư Sinh cười nói: “Không cần đâu, sẽ có thịt cá mà.”

Chước Tử khó khăn nuốt nước miếng, bỗng ngửi thấy khí tức kỳ lạ, nàng khịt khịt mũi, nhưng không muốn đứng dậy. Thư Sinh híp mắt nhàn nhạt cười: “Lại đây nào.”

Nàng đưa tay che ánh nắng chói chang rọi vào mắt, nhìn kỹ, thấy một thân ảnh màu xanh dài ngoằng, xem chút té ngã, lắp bắp: “Thư, Thư Sinh ngốc, là Thanh Long à?”

Thư Sinh gật đầu, ôm thắt lưng nàng: “Đương nhiên, Thanh Long nhanh hơn gió nhiều, lâu không cưỡi nó rồi, giờ dẫn ra đi dạo thôi.”

Chước Tử sợ run kinh người, đường đường là Thanh Long mà coi như sủng vật cũng được hả?

Cửa lớn Yêu Giới, lũ yêu lục tục kéo nhau vào. Đương nhiên việc này cũng không liên quan đến bọn Tân Nương.

Tân Nương thử dò khí tức của Chước Tử nhưng không tấy, liền chọc chọc cái bụng béo của Hồ Lô: “Đều tại ngươi đấy, không chịu đập cửa mạnh vào, Lão Đại chắc ngủ quên xừ rồi, có khi còn lạc đường cũng nên.”

Hồ Lô mập cự nự: “Ta đã chuyển lời tới Thư Sinh rồi mà, là ai hô hào muốn đi cùng Thư Sinh hả?”

Tân Nương vung tay lên: “Bà Bà!”

Bà Bà trừng mắt: “Ta không có…”, thấy sắc mặt “còn dám nói nữa ta xử luôn” của nàng ta, cậu ta nghẹn ngào, cúi đầu: “Oa oa oa, là ta nói.”

Lũ yêu lập tức liếc mắt nhìn cậu chàng, mầm non tốt như vậy lại đành phải chịu đựng khuất phục dưới uy phong… Đang cảm thán thì thấy có tiếng la ó phía sau, quay lại nhìn, cũng lập tức hét lên.

Thanh Long đạp mây trên bầu trời xanh ngắt, từ xa bay lại, tốc độ phá gió lao đến. Che kín cả mặt trời, tỏa bóng cả một vùng, gió áo ào như bão, mọi người vừa ôm đầu vừa chiêm ngưỡng.

Chờ Thanh Long hạ xuống cửa lớn của Yêu Giới, ngàn vạn tiểu yêu đang chờ đợi thở dài: “Ngon lành quá mà.”

Bà Bà vò đầu: “Sao đệ thấy ai như Lão Đại đang ngồi ở trên thế kia nhở?”

Tân Nương vung tay bạt đầu cậu chàng một cái: “Mắt kém thế đấy, đi pha trà mà uống đi.”

Bà Bà nheo nheo mắt, thực sự rất giống Lão Đại mà, còn người mặc áo xám đi bên cạnh, không phải Thư Sinh sao?

Tốc độ của Thanh Long quá nhanh khiến Chước Tử không mở mắt ra được. Vừa định mở miệng thì gió thổi phùng má, nói không nên lời. Thư Sinh liền dùng linh lực tạo kết giới, bao lấy hai người, chắn gió tạt vào. Thư Sinh giữ lấy cái đầu đang không ngừng chui rúc của Chước Tử, nói: “Chước Tử, sao thế? Hết gió rồi mà.”

Chước Tử ngẩng đầu nức nở: “Tóc bị thổi bù xù này, thành tổ quạ mất rồi, sẽ bị người ta chê cười mất thôi.”

Thư Sinh bật cười, đưa tay sờ sở: “Vuốt mấy cái là được mà.”

“Hả?”, nàng vội sờ sờ đầu, kiểm tra búi tóc và cây trâm hoa thược dược, thấy vẫn còn nguyên mới yên tâm để Thư Sinh tiếp tục vuốt, nàng hừ khẽ một tiếng rồi hỏi: “Sao còn chưa tới cửa lớn của Yêu Giới nữa?”

“Hình như vừa phóng qua rồi.”

Chước Tử đơ người, chỉ tại cái râu quá lớn, khiến nàng không nhìn được phong cảnh bên dưới: “Phóng qua rồi hả? Không thể nào, sao không có thị vệ kiểm tra thiếp mời chứ?”

Thư Sinh cười: “Thanh Long là hiện thân tốt nhất rồi mà. Yên tâm đi, nghe nói đồ ăn Yêu Giới cũng không tệ, để ta đưa nàng đến điện ăn nhé.”

“…”, Chước Tử run rẩy: “Chưởng quầy à, có thể hạ thấp giọng được không? Đừng khoa trương ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế chứ?”

Thư Sinh xoa cằm, tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy để bảo Yêu Vương bố trí phòng riêng cũng được.”

“…”, Chước Tử quyết định im lặng không nói tiếp nữa, lẳng lặng đi theo Thư Sinh, nàng giật tay áo hắn: “Có thể làm màu cũng được nhưng đừng để tổn hao nguyên khí như lần bị Phượng Hoàng truy đuổi là được, nếu có khả năng, phải làm sao mà bắt nạt khiến cho người khác phản công không được ấy.”

Thư Sinh giật mình, bật cười, gật đầu: “Được rồi!”

Chước Tử yên tâm thả lỏng, ôm tay nghiêng đầu nhìn hắn, tướng mạo tuấn tú của Thư Sinh tuy không phải đến mức quá lớn nhưng lại chẳng ai có thể so sánh với hắn. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, khi rời tay ra, nàng liền nói: “Thư Sinh, gặp được chàng thật tốt.”

Trong lòng Thư Sinh khẽ động, bỗng nhớ tới Chước Tử trước kia, khi ác điểu mổ cây thược dược, hắn đuổi ác điểu đi, muốn nhổ nàng lên mang về trồng ở hậu viện. Nàng cũng từng nói, gặp được chàng thật tốt. Hắn vuốt gò má nàng, không phải là nàng may mắn mới gặp được hắn, là hắn được gặp nàng, không uổng một kiếp sống.

“Chước Tử… chúng ta thành thân đi!”

Tuy thành thân cũng không quan trọng lắm, cũng không thể trói buộc được hắn, nhưng hắn muốn lấy danh nghĩa phu thê sống cùng với nàng cả một đời. Mắt Chước Tử sáng rực, nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi!”

Thư Sinh vô cùng thoải mái, khẽ ôm nàng vào lòng, còn không để nàng mở miệng, tự động tự giác chân thành nói: “Ta sẽ cùng nàng bảo vệ khách điếm.”

Chước Tử lại càng vui vẻ hơn, lảnh lót trả lời: “Được quá đi!”

Cầu thân thành công, tâm trạng Thư Sinh bồng bềnh như trên mây xanh, cứ lôi lôi kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nàng mãi cho đến đại điện Yêu Giới, Thanh Long đứng lại, kéo một loạt người đến hóng chuyện. Thong thả đi từng bước xuống, thấy bàn tay đang nắm chặt tay hắn có chút mồ hôi, hắn nghiêng đầu qua bật cười: “Không phải lo lắng!”

Chước Tử gật đầu, vừa mới ngẩng lên đã thấy chúng yêu vây chặt mười trượng chen lấn ngó xem, ai ai cũng mang đầy vàng bạc trên người, bên trái là Cửu Vỹ Hồ yêu mị nhất thiên hạ, bên phải là Xà Vương pháp lực cao cường, toàn những yêu thú tiếng tăm vang dội trong Yêu Giới, yêu lực thuộc vào hàng ngũ mà cỏ yêu vớ vẩn như nàng không thể so sánh. Nhìn nàng như muốn ăn tươi muốt sống, chân mềm oặt ra.

Thư Sinh bình tĩnh, nắm tay nàng nói: “Nếu mệt thì dựa vào ta đi.”

Trước mặt những đại yêu quái mà còn kiêu ngạo được kìa, chân Chước Tử càng nhũn ra…

Một lát sau, có người, à không, có một yêu quái tiến đến. Là Cửu Vỹ Hồ khuynh quốc khuynh thành đung đưa bước lại gần, hạ giọng nũng nịu: “Bái kiến Đế Quân!”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.