Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 161: Chương 161: Ngoại truyện 29




Sinh nhật trôi qua rồi, Lạc Trạch phong tỏa tin tức rất nhanh, hơn nữa phóng ra tin tức, chỉ là một trò chơi khảo nghiệm. Cứ thế dàn xếp.

Lạc Anh ngồi ở phòng làm việc, bận rộn chuyện của mình, nhìn những bản hợp đồng này là cô cảm giác đầu mình cũng sắp nổ tung. Lạc Anh hung hăng khép hợp đồng lại, khẽ nhấc con ngươi nhìn vẻ mặt thoải mái của Kiệt Thụy đang xem tạp chí người mẫu, uống cà phê.

"Kiệt Thụy, buổi tối chúng ta ra ngoài chơi một chút đi." Lạc Anh mệt mỏi dựa thân thể về phía sau duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn Kiệt Thụy nói. Cả ngày ngồi như vậy, sớm muộn gì cũng bị bại liệt, nên đi ra ngoài hoạt động một chút.

Kiệt Thụy nhẹ nhàng liếc cô một cái để tạp chí xuống, liếc một nửa tài liệu và hợp đồng còn dư lại, sau đó giương cằm.

"Tốt, nhưng em phải xử lý cái này trước. Ai da, thì ra là gia sản bạc triệu mệt mỏi như thế, Lạc Anh ơi, anh rất thương em, buổi tối dẫn em đi vui vẻ." Kiệt Thụy gương mặt đau lòng nói.

Lạc Anh thưởng cho anh một cái mắt lạnh sau đó cầm tài liệu lên tiếp tục công việc, tại sao lúc cha làm không có những chuyện này, mình vừa nhậm chức thì lắm chuyện phiền toái vậy. Thật là không hiểu. Thôi, nên xử lý nhanh lên, những thứ này phải làm trong một tuần lễ, một ngày xử lý tốt, còn dư lại chút thời gian.

Kiệt Thụy liếc Lạc Anh một cái sau đó tiếp tục lật xem tài liệu, gần đây anh đã điều tra rõ ràng tư liệu về Phàm Niệm Ngự, tên kia có thực lực trong giới hắc đạo, thật khó giải quyết. Lạc Anh à, anh nên giúp em như thế nào đây? Khi Lạc Anh đau khổ sửa sang lại thì Kiệt Thụy cũng đồng thời lâm vào trầm tư.

Rốt cuộc trước lúc trời tối Lạc Anh cũng xử lý tốt, cổ cũng sắp rớt, cô đứng lên, miễn cưỡng duỗi lưng, nhìn Kiệt Thụy trên ghế sa lon, dựa vào chi mà lại ngủ thiếp đi.

Lạc Anh nhẹ nhàng đi tới, tóm lấy tạp chí, che miệng cười sau đó cúi người xuống, nhắm ngay lỗ tai anh hô to.

"Động đất rồi"

"Hả? Động đất, chạy mau." Kiệt Thụy bật phắt dậy sau đó nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy Lạc Anh ôm bụng cười đến sắp nghẹt thở. Con ngươi Kiệt Thụy trầm xuống, không ngờ cô gái nhỏ này dám đùa bỡn mình.

"Lạc Anh à, đừng làm anh sợ như vậy, người dọa người, hù chết người." Gương mặt Kiệt Thụy uất ức, che trái tim nhỏ của mình nói.

Lạc Anh từ từ đứng lên, cười nói, "Đi thôi, chúng ta đi nhảy khiêu vũ. Ôi má ơi, cười đến mắt của tôi đầy nước mắt rồi này." Lạc Anh nói xon liền cầm áo khoác và túi xách lên.

Kiệt Thụy nhìn cô cười vui mừng, trong lòng cũng rất vui vẻ. Kiệt Thụy đứng lên, sau đó soi gương sửa sang thật tốt. Liếc Lạc Anh nói.

"Lạc Anh này, em nói xem buổi tối anh có thể tìm được mỹ nữ theo anh qua đêm hay không?"

Lạc Anh cho anh một cái mắt lạnh. "Chớ không nghiêm chỉnh, tôi bảo anh theo tôi thả lỏng chứ ai cho anh đi tán gái. Đi thôi" Dứt lời Lạc Anh đã chạy ra cửa.

Kiệt Thụy hiểu rõ, cười như ánh mặt trời, không khỏi gật đầu. "Còn rất xuất sắc, aish, Lạc Anh chờ anh với." Nói rồi vội vàng đuổi theo ra ngoài.

*

Đế Vương, đây là giải trí tốt nhất thành phố X, Lạc Anh mở cửa xe sau đó kéo Kiệt Thụy.

"Tối nay chơi vui vẻ, vào đi thôi."

Hai người tới quầy bar, bởi vì bọn họ tới vui vẻ, hai người ngồi ở trên quầy bar, Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy, sau đó hỏi.

"Kiệt Thụy, uống gì?"

"Brandy thôi." Kiệt Thụy liếc tủ rượu nói.

Lạc Anh nháy mắt to nhìn Kiệt Thụy. "Wow, mạnh như vậy."

Kiệt Thụy đá lông nheo với cô, nhưng trúng chiêu xác thực là cô gái xinh đẹp sau lưng Lạc Anh. Khóe mắt Lạc Anh co quắp, khẽ quay đầu lại. Mặt cảnh cáo căm tức nhìn Kiệt Thụy.

"Tôi cho anh biết, anh đang ném loạn điện với tôi, tôi sẽ đem anh cho bác gái, hung hăng giày xéo anh." Lạc Anh hung ác cảnh cáo, một đôi tay còn nắm quyền.

Kiệt Thụy bĩu môi: "Em uống cái gì?"

Lạc Anh liếc anh sau đó hướng về phía nhân viên pha chế nói: "Một ly Brandy, một ly phấn hồng giai nhân."

"Được, xin chờ một chút"

Kiệt Thụy nhìn người khiêu vũ trong sàn nhảy, thân thể cũng không đàng hoàng, anh lại gần Lạc Anh sau đó nhíu mày.

"Lạc Anh, chúng ta đi nhảy khiêu vũ đi, nếu không sẽ nhàm chán."

Lạc Anh lắc đầu: "Tôi mới không đi. Ở đó mới nhàm chán."

Kiệt Thụy đến gần muốn nói gì thì trên sân khấu truyền đến giọng nói.

"Các vị, hôm nay chúng ta có một hoạt động, khiêu vũ cùng người yêu, ai có thể đứng thứ nhất, sẽ có thể lấy được quà tặng siêu cấp chúng tôi đưa ra, giải thưởng lớn, có tình ý hay người tình đều có thể tham gia." Trên sân khấu hình như là quản lý nam nói.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, hứng thú như bóng hơi.

"Lạc Anh ơi, chúng ta đi tham gia nhé, xem giải thưởng lớn thần bí là cái gì?" Kiệt Thụy dùng bả vai huých bả vai Lạc Anh.

"Nhưng tôi không biết khiêu vũ." Gương mặt Lạc Anh có vẻ khó xử.

"Nhớ lần trước tôi nói với em chứ? Chúng ta sẽ nhảy cái đó." Kiệt Thụy chớp chớp tròng mắt về phía Lạc Anh.

Lạc Anh nhìn bộ mặt mong đợi của Kiệt Thụy, thật sự không đành lòng cự tuyệt, vì thế gật đầu.

"Được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Kiệt Thụy vừa nghe liền lôi kéo Lạc Anh đi vào giữa sân khấu, sau đó hai người bắt đầu kề sát khiêu vũ, mới bắt đầu Lạc Anh vẫn có chút lúng túng, nhưng nhảy một lát đã tìm được cảm giác trước kia, nhảy càng tốt, tùy tâm ứng biến.

Hai người nhảy tốt nhất, mấy đôi tình nhân khác cũng đã tránh ra, một cô gái thanh thuần xinh đẹp cùng với một người đàn ông Anh quốc y hệt ánh mặt trời, chính là một cảnh đẹp sao? Hai người nhảy rất nhiệt tình. Lạc Anh dưới sự hướng dẫn của Kiệt Thụy càng nhảy càng vui vẻ.

"Kiệt Thụy, tôi có tiến bộ hơn ở bên Anh quốc không?" Lạc Anh vừa nhảy vừa hỏi.

"Ừ, Lạc Anh, kỹ thuật khiêu vũ của em tiến bộ cao siêu." Kiệt Thụy không thể không nói, nhảy rất tốt.

Lúc này ba người tiến vào đã bị một đôi nam nữ trên đài hấp dẫn con mắt. Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn nhau, nhìn Lạc Anh trên đài tươi cười như hoa vui vẻ nhảy, cũng thở hốc vì kinh ngạc, lại còn thân mật như thế.

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực len lén dời tầm mắt qua trên mặt Phàm Niệm Ngự, quả nhiên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt đã trở nên vô cùng tàn bạo, một đôi tay nắm chặt, khóe miệng kéo ra nụ cười mị hoặc làm cho trong lòng người run sợ.

Một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của Lạc Anh, mấy động tác nhảy độ khó cao như nước chảy. Hơn nữa hai người còn vừa nói vừa cười. Nụ cười kia bóng ngược không cân đối ở trong con mắt sắc bén thâm thúy của Phàm Niệm Ngự.

Lãnh Thiên nhìn thấy môi Phàm Niệm Ngự xuất hiện nụ cười tàn nhẫn thì nuốt nước miếng một cái, hỏi.

"Niệm, có muốn …."

"Chúng ta đi vào." Phàm Niệm Ngự nhẹ giọng nói, không có một tia tức giận, xoay người đi vào lối vào bao phòng.

Lãnh Thiên liếc mắt nhìn Bạc Dực, Bạc Dực chỉ lắc đầu, suy nghĩ của Phàm Niệm Ngự không có bất kỳ người nào có thể nhìn thấu. Hai người đi theo Phàm Niệm Ngự, lúc gần đi vẫn không quên liếc mắt nhìn Lạc Anh đang chơi rất vui vẻ. Đây là thật là tự giải quyết cho tốt.

Lạc Anh ngừng lại, sau đó quét xung quanh một vòng. Vừa rồi cô cảm giác có một đôi mắt lạnh lẽo quan sát mình.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh sau đó hỏi: "Lạc Anh nhìn cái gì thế?"

"À, không có việc gì, mệt quá, tôi không nhảy nữa, không phải nói nhảy một đoạn là được sao?" Lạc Anh dừng lại nói.

Kiệt Thụy lôi kéo Lạc Anh đi xuống sân khấu rồi ngồi bên quầy rượu, "Lạc Anh này, kỹ thuật khiêu vũ của em tăng lên rồi đấy."

Lạc Anh trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ cao ngạo.

"Đương nhiên rồi."

Kiệt Thụy bĩu môi. "Lạc Anh, anh đi phòng vệ sinh chút."

"Ừm."

Lạc Anh uống phấn hồng giai nhân của mình, mới vừa nhảy xong nên tâm trạng rất tốt. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy Kiệt Thụy, Lạc Anh cho là tiểu tử kia lại đang đi tán gái rồi, một nhân viên phục vụ nam tới.

"Xin hỏi là tiểu thư Lạc Anh sao?" Một nhân viên phục vụ nam nói rất khách khí.

Lạc Anh nhìn anh ta sau đó gật đầu nói: "Đúng, làm sao anh biết?"

"A, là như vầy, vừa rồi có một vị tiên sinh mắt xanh bao một gian phòng, bảo tôi dẫn cô qua đó, anh ấy nói khiêu vũ mệt rồi muốn ca hát." Nhân viên phục vụ nam nói rất thật nên Lạc Anh cũng không nghĩ nhiều liền đứng lên.

"Vậy đi thôi, dẫn đường"

"Dạ, mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ nam làm một tư thế xin mời, sau đó đi theo nhân viên phục vụ nam về phía lối đi.

Lạc Anh đi tới một nửa nhìn bảng hiệu khách quý, trong lòng chợt cảm giác càng ngày càng không tốt, cô dừng bước chân nhìn nam sinh. Sau đó chau lông mày hỏi.

"Anh dẫn tôi đi nơi nào?"

Nam sinh cười cười, sau đó chỉ vào một gian "Chính là chỗ này. Vị thiếu niên mắt xanh chờ cô ở bên trong." Nói qua liền rời đi.

Lạc Anh nhìn phòng bao khách quý, không phải thật sự muốn đi phòng bao khách quý chứ, thật biết hưởng thụ. Mình ham hố, Lạc Anh giận dỗi, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa ra liền tức giận hô.

"Tiểu Thụy, anh lăn ra đây cho tôi" Lạc Anh đẩy cửa phòng nhìn thấy người, phản ứng đầu tiên chính là chạy, nhưng cô vừa mới xoay người, cửa đã bị đóng chặt. Trong lòng Lạc Anh cả kinh, vội vàng kéo mấy cái cũng không được.

Lạc Anh xoay người lại, nhìn mấy người trên ghế sa lon vẻ mặt lười biếng, trái tim không ngừng nhảy, mới vừa rồi không phải là ánh mắt của anh chứ? Đáy lòng cô không khỏi lạnh run một cái.

"Ha ha, Lãnh thiếu gia, Bạc thiếu gia, Tiểu Niệm, đều ở đây cả, như hình như tôi đi nhầm, các anh tiếp tục, tôi đi trước." Giờ phút này Lạc Anh cảm giác mình ngu xuẩn nhất.

Lãnh Thiên nhìn Lạc Anh cười. "Lạc tiểu thư, cô không đi sai, là Niệm mời tới."

Lạc Anh cắn răng nghiến lợi, dứt khoát đi tới, ngồi đối diện bọn anh, nhìn Phàm Niệm Ngự. Mở miệng vào thẳng.

"Kiệt Thụy đâu?" Cô lo lắng cho Kiệt Thụy hơn bản thân mình.

Phàm Niệm Ngự lắc lắc ly rượu, tuấn lông mày nhíu nhíu. Xuyên thấu qua ly rượu màu đỏ nhìn Lạc Anh, khóe miệng giương lên. Thanh âm trầm thấp vang lên.

"Lạc Anh, anh nhớ anh đã cảnh cáo em lần cuối cùng."

Trong lòng Lạc Anh cả kinh, bực tức cũng dâng lên, liếc hai người xem náo nhiệt bên kia, cố nén lửa giận.

"Phàm Niệm Ngự, mau trả lời vấn đề của tôi, thời gian của tôi rất bận, không giống anh, tôi có công việc, mau nói. Tôi không nhớ rõ anh đã cảnh cáo tôi cái gì? Nhưng anh không có tư cách cảnh cáo, phải cảnh cáo anh chỉ có tư cách một người bạn, nhưng mà tôi lại chưa từng làm ra chuyện gì có thể để cho anh cảnh cáo, từ trước đến giờ tôi làm việc cũng rất đúng mực." Lạc Anh nói một tràng.

Hai người bên kia một mực chú ý nét mặt Phàm Niệm Ngự, lúc này Lãnh Thiên đứng lên nói: "Tớ chợt nhớ ra mẹ tớ gọi tớ về nhà ăn cơm, đi trước." Nói qua liền bay đi như làn khói.

Bạc Dực hơi sững sờ, sao lần này người này phản ứng nhanh như vậy, Bạc Dực cũng đứng lên: "Ách? Cái này, mới vừa rồi hình như mẹ cậu ấy cũng tìm tớ, xin lỗi không tiếp được." Nói xong cũng bay đi như một luồng khói xanh.

Lúc này, căn phòng tối mờ chỉ còn lại hai người, không khí có chút quỷ dị. Lạc Anh ho khan một cái.

"Tiểu Niệm, hôm nay chúng ta nói rõ ràng cho rõ" Lạc Anh hạ thấp giọng, bởi vì khí thế chung quanh khiến cô có chút khủng hoảng.

Phàm Niệm Ngự nghe nói, tuấn lông mày khẽ nhếch lên.

"Nói"

Lạc Anh liếm liếm cánh môi sau đó nói: "Chúng ta là bạn rất thân, anh có quyền kết giao bạn gái, tôi cũng có quyền kết giao bạn trai, cho nên, hiện tại, Kiệt Thụy ở đâu?"

Nói đi nói lại vẫn hỏi người đàn ông khác ở đâu? Mắt Phàm Niệm Ngự tối sầm lại, đem rượu đỏ trong tay đặt ở trên bàn thủy tinh. Một đôi con ngươi nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của Lạc Anh, bởi vì mới vừa vận động, cho nên vẫn chưa khôi phục như cũ.

Lạc Anh bị anh nhìn có chút khẩn trương.

"Lạc Anh, em không có quyền kết giao bạn trai, anh đã nói rồi, em chỉ có thể là của anh, nếu như không muốn bạn em gặp chuyện không may, về sau cách xa cậu ta một chút." Phàm Niệm Ngự cảnh cáo tràn đầy tính uy hiếp vang lên trong gian phòng bao.

Lạc Anh thật là không có tiếng nói chung với anh, từ sau khi thương tổn mình thì một tuần lễ thế nhưng không có xuất hiện qua.

"Tại sao tôi phải ở bên cạnh anh, bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, muốn tôi làm cái gì? Kết thân sao? Phàm thị sẽ không thiếu cái gì đi. Chuyện đêm đó tôi có thể quên, sau này vẫn còn là bạn bè, đừng nói lời không lý tính thế. Nếu không tôi sẽ nói với chú thím." Lạc Anh nói rất quả quyết, cũng không quản giờ phút này mặt Phàm Niệm Ngự có bao nhiêu u ám.

Phàm Niệm Ngự híp mắt chim ưng, gương mặt lạnh lùng cực độ.

"Quên? Người nào chấp thuận em quên. Anh nói rồi, em là của anh, em vĩnh viễn là của anh." Nói rồi kéo Lạc Anh áp trên ghế sa lon. Một đôi con ngươi lạnh nhạt khóa trên khuôn mặt khủng hoảng của Lạc Anh.

"Anh muốn làm gì? Phàm Niệm Ngự, anh còn muốn xâm phạm tôi sao? Ngày đó ở bệnh viện tôi đã nói rồi." Bây giờ Lạc Anh đã hốt hoảng không thôi, vừa nghĩ đến đêm đó cô liền sợ hãi.

Phàm Niệm Ngự nâng cằm của cô, thanh âm êm dịu.

"Lạc Anh, em là của anh, sao nói là xâm phạm chứ? Chỉ là đang hưởng dụng thôi." Nói qua luồn vào bắt đầu vuốt ve bắp đùi cô.

Lạc Anh vội vàng kẹp chặt hai chân, thân thể chợt run lên. Một đôi mắt đẹp hoảng sợ nhìn chăm chú vào anh.

"Anh đừng đụng tôi, chúng ta không phải quan hệ đó, tôi không phải là phụ nữ của anh, Tiểu Niệm, tại sao anh muốn đối xử với tôi như vậy?" Giọng của Lạc Anh ẩn chứa bất đắc dĩ cùng khủng hoảng.

Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lạc Anh, nhìn cô.

"Lạc Anh, em không giống họ, em là người đi theo anh tới cuối cùng, họ chỉ là người tình." Phàm Niệm Ngự thế nhưng trâng tráo.

Lạc Anh bị lời anh nói chọc giận. "Biến, tôi cho anh biết, tôi muốn một tình yêu chân thành tha thiết, tôi không muốn chia sẻ tình yêu của tôi với những người phụ nữ khác, nếu anh không thể cho tôi thì hãy cút ra khỏi thế giới tình cảm của tôi, dừng lại ở ranh giới tình bạn."

Sắc mặt của Phàm Niệm Ngự trầm xuống, đè bả vai cô lại, bàn tay nhẫn tâm xé toang làn váy của cô, bàn tay ấm áp vuốt ve bên đùi trắng noãn trơn mịn chọc Lạc Anh run rẩy.

Lạc Anh bắt đầu phản kháng. Cô bắt đầu khước từ Phàm Niệm Ngự, một đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt.

"Phàm Niệm Ngự, đừng làm cho tôi hận anh, anh đã nói sẽ không làm thương tổn tôi, nhưng người làm tổn thương tôi sâu nhất chính là anh." Lạc Anh nói có chút nghẹn ngào.

Thân thể Phàm Niệm Ngự run lên, một đôi mắt tràn đầy sương mù nhìn cô, cuối cùng đưa bàn tay ra lau nước mắt cho cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói.

"Không phải tổn thương em, anh đang yêu em."

Bây giờ anh nói yêu sao? Ở trên giường **, cùng với phụ nữ khác nhau, tình yêu, anh sẽ không thật cũng không muốn.

"Tình yêu của anh rẻ mạt, tôi khinh thường. Buông tôi ra, nếu anh dám xâm phạm tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh." Giọng Lạc Anh kiên cường có lực, tràn đầy quật cường.

"Anh nhất định muốn em, sau này vẫn còn muốn em." Phàm Niệm Ngự không chút kiêng kỵ nói xong, cởi quần lót của cô xuống, sau đó móc cự long đã sớm cứng rắn của mình ra nhắm ngay đóa hoa mới vừa bị khai thác.

"Ừ không, không cần, anh đi ra ngoài."

Nước mắt Lạc Anh chảy xuôi xuống, cô thật không thể tin được, người đàn từ nhỏ đã bảo vệ mình lại xâm phạm mình, cô thật không thể tin được.

"Anh, Phàm Niệm Ngự, về sau chúng ta cái gì cũng không còn, ừ"

Phàm Niệm Ngự nghe thấy lời của cô thì hung hăng đụng chạm, chọc cho cô thét lên một tiếng. Môi anh liếm láp môi Lạc Anh, vừa như an ủi lại trêu đùa.

"Lạc Anh, đừng rời khỏi anh, nếu không anh sẽ trừng phạt em. Em là của anh. Em là của anh." Phàm Niệm Ngự dịu dàng luật động thân thể của mình, thật sợ làm đau cô. Người phụ nữ ở trong lòng Phàm Niệm Ngự vẫn luôn là Lạc Anh, nhưng thân là đàn ông chí cao vô thượng có mấy phụ nữ đó là chuyện rất bình thường. Nhưng lại chưa từng hiểu yêu thật lòng rốt cuộc là cái gì?

"Đừng mơ tưởng, tôi sẽ không ở bên cạnh anh, tôi ghét anh, anh rất bẩn." Lạc Anh hô to.

Phàm Niệm Ngự ngước từ cổ cô lên nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, động tác trên người co rúm cũng càng ngày càng mãnh liệt, căn bản là mất khống chế.

"A đau" Lạc Anh kêu khóc, Lạc Anh chưa trải qua sự đời làm sao có thể chịu được. Trong lòng cô uất ức nặng hơn, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ anh. Tuyệt đối không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.