Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 162: Chương 162: Ngoại truyện 30




Lạc Anh bị Phàm Niệm Ngự muốn thời gian rất lâu, cô không biết mình ra khỏi Đế Vương thế nào, vừa cảm thấy đang ở biệt thự của Phàm Niệm Ngự. Lạc Anh mở ánh mắt mông lung ra nhìn khắp gian phòng, cô nâng người lên, không khỏi kêu thành tiếng.

"Thật là đau" Lạc Anh đỡ bụng của mình, toàn thân trên dưới đau nhức giống như bị xe đè nát, trong đầu hiện ra một màn ở gian phòng bao. Còn có ánh mắt kiên định thì Lạc Anh đã hận nghiến răng.

Lúc này cửa bị đẩy ra, một cô gái tuổi rất nhỏ đẩy cửa đi tới, cầm trong tay một bộ y phục.

"Lạc tiểu thư, đây là thiếu gia chuẩn bị cho cô. Mời cô tỉnh lại thì xuống ngay." Cô gái cầm quần áo đặt ở trên tủ đầu giường sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Lạc Anh liếc mắt nhìn chiếc váy màu trắng đơn giản, không có bất kỳ trang sức, bảo cô để tang sao? Lạc Anh cầm y phục lên cố sức mặc vào, sau đó hơi sửa sang lại tóc, buộc tóc mình bằng một kẹp bươm bướm. Cuối cùng thích ứng một lúc mới ra khỏi phòng. Thời điểm đi bộ 2 chân đều không nhịn được run lên.

Theo cầu thang nhìn lại, Phàm Niệm Ngự đang ngồi ở trên bàn cơm ưu nhã dùng cơm, người đàn ông này hạng cao quý ưu nhã nhất, không cho phép người xâm phạm, nhưng một mặt cầm thú có mấy ai biết, thật là thay đổi. Anh bá đạo trước sau như một.

Lạc Anh vịn chặt tay vịn cầu thang, một đôi mắt đẹp căm tức nhìn anh, cái gì mà bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện tại cô có thể hiểu, không làm được người yêu đó chính là kẻ địch. Mặc dù lần này Phàm thị cũng có tham gia điện ảnh, nhưng Lạc Anh cũng không định khoanh tay chịu trói. Cô nhất định phải chứng minh cô không kém. Để cho cô thỏa hiệp, không có cửa đâu. Thói kiêu ngạo của cô là từ Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ.

Phàm Niệm Ngự liếc mắt nhìn bóng dáng trên lầu căm tức nhìn mình thì khẽ cười, thả đồ ăn trong tay ra, tựa vào trên ghế nhướng mày nhìn Lạc Anh, gương mặt đùa giỡn trêu đùa nói.

"Thế nào? Không ăn cơm, còn có thể lực?"

Khuôn mặt Lạc Anh lập tức đỏ bừng, môi anh đào mím chặt, cô muốn trấn định, nhất định phải trấn định. Vì vậy Lạc Anh cười nhạt, sau đó chống thân thể khó chịu, từng bước một theo cầu thang đi xuống. Đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, liền bắt đầu ăn.

Phàm Niệm Ngự nhìn cô trong nháy mắt biến hóa, đùa giỡn trên mặt nặng hơn, môi mỏng vẽ ra nụ cười mị hoặc. Cứ nhìn chằm chằm bộ dạng Lạc Anh dùng cơm.

Lạc Anh cầm một ly sữa tươi lên sau đó nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ, sau cùng lấy điện thoại ra, đặt ở bên tai gọi đi. Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm thức ăn trong đĩa của mình.

"Thư ký Lâm, đến biệt thự Phàm tổng đón tôi, nếu như không biết, vậy thì tra cho tôi, mười phút sau tôi muốn nhìn thấy người." Lạc Anh nói xong thì để điện thoại di động lên bàn, tiếp tục dùng bữa ăn. Phàm Niệm Ngự cũng khẽ nhướng mày, thật tò mò cô muốn làm cái gì? Anh đột xuất muốn vui đùa một lát với cô.

Lạc Anh ăn no, rất tao nhã lau chùi khóe miệng mình, sau đó dựa vào ghế, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt.

"Phàm tổng, quan hệ của chúng ta cũng không cần nói thêm cái gì? Tình một đêm tôi còn không để ở trong lòng, lại nói, mọi người đều là người trưởng thành, theo như nhu cầu thôi, sau này chúng ta còn là cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, tôi mặc kệ hoa hoa mới của anh, tình cảm của tôi anh cũng đừng nghĩ nhúng tay vào. A, đúng rồi, lần này quay phim điện ảnh, tôi quyết định đi Maldives, anh có thể đi cùng với thiếu nữ xinh đẹp của anh, giám sát xem thực lực của tôi. Vậy đi trước, Tiểu Niệm."

Lạc Anh nói rất là nhẹ nhàng, căn bản cũng không có để ý tới gương mặt tuấn tú kiểu yêu nghiệt của Phàm Niệm Ngự từ từ thay đổi càng đổi càng khó nhìn.

Lạc Anh đứng lên, cầm điện thoại di động lên chạy về phía cửa chính. Mở cửa chính ra hơi hơi nghiêng mặt, sau đó nói một câu như sấm giữa ban ngày.

"Cám ơn anh khoản đãi, Tiểu Niệm, anh phục vụ tôi rất thoải mái. Không trách những phụ nữ kia làm tình với anh." Nói xong Lạc Anh nâng lên nụ cười tự tin chuyển bại thành thắng sải bước biến mất trong sân. Bởi vì cô biết, cứng đối cứng tuyệt đối không phải là biện pháp tốt.

Trong nháy mắt Lạc Anh biến mất, một tiếng vang thật lớn truyền tới từ bên trong biệt thự.

Choang xoảng

Phàm Niệm hất tung cái bàn, gương mặt trở nên xanh mét, một đôi bàn tay nắm thật chặt, mạch máu giống như đột nhiên xé toang thịt, gân xanh trên trán lồi lõm. Chứng minh người đàn ông này đang tức giận cỡ nào. Đôi tay Phàm Niệm Ngự cắm vào hai bên túi, nhìn cửa chính bị đẩy ra. Khóe miệng nâng lên nụ cười ma quái.

Lạc Anh trở lại phòng làm việc đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Kiệt Thụy đang đi tới đi lui trong phòng làm việc. Lạc Anh đẩy cửa đi vào.

"Sao anh ở đây?" Lạc Anh nhàn nhạt mở miệng.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, y phục trên người cũng đổi qua, anh vội vã đi lên trước, túm trên bả vai Lạc Anh quan sát, phát hiện vết hôn trên cổ cô. Gương mặt đau lòng.

"Lạc Anh, em bị người nào làm cho thế này" Kiệt Thụy nói như muốn khóc lên.

Mắt Lạc Anh trợn trắng, nhẹ nhàng đẩy anh ra đi tới bàn làm việc ngồi xuống. Kiệt Thụy vẫn nhìn Lạc Anh.

"Ngày hôm qua anh đi đâu?" Lúc này Lạc Anh mới nhớ tới tối hôm qua Kiệt Thụy biến mất.

Gương mặt Kiệt Thụy囧, vô lực ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó vén áo sơ mi lên, trong nháy mắt Lạc Anh trợn to hai mắt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng sắp nhét vừa một quả trứng vịt rồi.

Lạc Anh nháy mắt to, nhìn vẻ mặt uất ức của Kiệt Thụy. Nuốt nước miếng một cái, người bình thường biết từng vệt đỏ thẫm sau lưng dấu vết móng tay.

Gương mặt tuấn tú của Kiệt Thụy tội nghiệp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Anh, miệng bực bội.

"Tối hôm qua anh đi phòng vệ sinh, đã bị một phụ nữ bao vây, anh bị người ta Bá Vương ngạnh thượng cung rồi. Phụ nữ kia cũng quá mạnh, Lạc Anh, phụ nữ trung quốc bọn em đều hung mãnh hơn so với phụ nữ nước ngoài."

Lạc Anh mân miệng mình, sau đó mặt bất đắc dĩ nhìn Kiệt Thụy. Phát hiện có điểm không đúng. Sau đó nhìn Kiệt Thụy từ trên xuống dưới.

"Không đúng, Kiệt Thụy, anh là đàn ông lại không đẩy được một phụ nữ?" Vẻ mặt Lạc Anh nghi hoặc.

Nghe vậy, khuôn mặt Kiệt Thụy đỏ lên, sau đó không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Anh vừa vặn là một người đàn ông bình thường."

Nghe nói, khóe mắt Lạc Anh cũng co quắp, thật là số mạng giống nhau, mắt Lạc Anh trợn trắng, cuối cùng tựa vào trên ghế xoay, tay nhỏ bé xoa đầu mình.

Kiệt Thụy nhìn dáng vẻ cô rất mệt mỏi, sau đó thận trọng hỏi: "Phàm tổng mạnh như vậy?"

Lạc Anh mở một đôi mắt đẹp giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp hướng về phía khuôn mặt tìm tòi nghiên cứu của Kiệt Thụy.

Kiệt Thụy canh chừng vẻ mặt cô cũng biết khẳng định là bị giày vò quá mức, nhẹ nhàng nói.

"Lạc Anh, anh thấy con đường tình cảm của hai người rất phiền toái."

Lạc Anh trừng mắt liếc anh một cái, tiếp đó nhắm mắt dưỡng thần, trong óc nhanh chóng bắt đầu xoay tròn. Chợt mở mắt, một đôi mắt hạnh sáng lên, nhìn Kiệt Thụy.

Kiệt Thụy nhìn ánh mắt đói khát của Lạc Anh, mặt cảnh giác nhìn Lạc Anh.

"Em, em nghĩ ra chiêu gì rồi hả?"

Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy, sau đó khóe miệng kéo ra nụ cười gian.

"Kiệt Thụy, anh giúp tôi đi, hai ngày tới tôi muốn đi Maldives quay phim, anh đi cùng tôi nhé?"

Kiệt Thụy nhướng mày nhìn Lạc Anh, không hiểu cô tính toán điều gì.

"Lạc Anh, em lại nghĩ ra biện pháp gì. Có phải chiêu tổn hại hay không?"

Thân thể Lạc Anh lui về phía sau dựa vào, nhìn Kiệt Thụy, sau đó nói: "Không có việc gì, dù sao anh vốn là con rối sợ thân phận bạn trai của tôi, thực là bất đắc dĩ, chúng ta đùa mà thành thật, chẳng lẽ anh còn ghét bỏ tôi? Tôi không nhấc anh lên." Nói qua Lạc Anh mở trừng hai mắt hướng về phía anh.

Khóe miệng Kiệt Thụy co giật, chuyến này tới Trung Quốc, cũng đem cuộc sống của mình vào rồi. Bất đắc dĩ, lần này trở lại giúp cô. Thở dài một tiếng: "Tốt, em nói đi, anh làm thế nào, nhưng em phải bảo đảm an toàn của anh. Anh không muốn mất mạng ở Trung Quốc."

Lạc Anh cho anh một mắt lạnh, sau đó bắt đầu xử lý công viẹc, Kiệt Thụy cũng té ở trên ghế sa lon, hồi tưởng trậng chiến kịch liệt tối hôm qua. Phụ nữ kia thật là quyến rũ cực kỳ. Cảm giác** khiến anh nhớ lại. Phụ nữ Anh quốc cũng không có cho anh loại cảm giác làm cho người ta có dư vị nhớ lại.

Mấy ngày sau, Lạc Anh cũng không có gặp mặt Phàm Niệm Ngự, một là, Lạc Anh thật sự rất bận. Hôm nay quả thật là tổ diễn kịch Lạc thị ngồi máy bay tư nhân bay đi Maldives, bởi vì phải chụp một tiết mục cầu hôn lãng mạn cho nên lựa chọn Maldives.

Trên máy bay

Lạc Anh, Kiệt Thụy, Phàm Niệm Ngự cùng Lục Tâm mỗi người cầm một ít bài, một vài nữ minh tinh vây quanh chỗ Phàm Niệm Ngự, ngược lại Lạc Anh cùng Kiệt Thụy hai người thả vào, hiện ra một giường lớn, hai người bắt đầu lên bài, mấy nữ tinh thấy Lạc Anh thắng nên nhân cơ hội thổi phồng.

"Ôi, Lạc Anh, lần này rốt cuộc cũng thắng em một lần." cái trán Kiệt Thụy cũng đã đỏ một mảng lớn rồi, uất ức xoa trán của mình.

Lạc Anh tức giận ném bài cầm trong tay, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Kiệt Thụy. Cô bắt đầu ăn vạ.

"Không tính, không tính. Một ván khác."

Kiệt Thụy mặt đen, phản kháng: "Cái gì mà không tính, Lạc Anh này, em ăn vạ. Rõ ràng là em thua. Không tin em hỏi mọi người xem. Mọi người cũng đều nhìn thấy?"

Kiệt Thụy ỷ vào mình đẹp trai đá lông nheo hướng mấy phụ nữ. Mới vừa ném hết Lạc Anh liền níu lấy lỗ tai của anh.

"Ai ui, sao em lại nhéo lỗ tai anh, dường như tướng công không có lỗi gì." Kiệt Thụy nói một câu khiến mọi người trợn to hai mắt, không nghĩ tới người đan ông anh tuấn nước ngoài lại là bạn trai Tổng giám đốc.

Lạc Anh hơi sững sờ, sau đó vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Kiệt Thụy mặt cầu xin tha thứ. Sau đó liếc nhìn Lục Tâm đang cùng Phàm Niệm Ngự hôn nóng bỏng. Trong lòng giận sôi lên, lại gần lỗ tai của anh nói.

"Kiệt Thụy, lát nữa hôn tôi."

Kiệt Thụy hơi sững sờ, con ngươi màu xanh dương đảo qua, cũng biết chuyện gì xảy ra, sau đó chặn hông Lạc Anh của thân tráng lệ quay người lại, góc độ vừa vặn tất cả mọi người nhìn thấy, khom người ôm công chúa. Môi mỏng nhẹ nhàng hôn môi anh đào của Lạc Anh. Lạc Anh nhanh chóng nhắm mắt lại.

Mấy người thấy thế vội vàng kêu lên. "Wow"

Nghe động tĩnh Lục Tâm cũng dứt ra từ kỹ thuật hôn cao siêu của Phàm Niệm Ngự, sau đó ngồi ở trên người Phàm Niệm Ngự nhìn, mắt trong nháy mắt mở thật to. Phàm Niệm Ngự nhìn nét mặt Lục Tâm, khẽ nghiêng đầu đã nhìn thấy hai người giống như đóng phim cảnh tượng thân mật. Một đôi mắt sắc bén híp lại, con ngươi trong nháy mắt khóa chặt.

Con mắt bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của hai người. Lạc Anh cảm thấy ánh mắt sắc bén thì ôm Kiệt Thụy chặt hơn. Kiệt Thụy khẽ nhấc lông mi lên biết tình huống gì. Từ mới bắt đầu hôn nhẹ chuyển thành hôn lưỡi, thanh âm lưỡi này cùng lưỡi kia triền miên nghe rõ ràng. Tất cả mọi người nín thở, nhìn người đẹp.

Hôn hít tốt sau một thời gian ngắn, Kiệt Thụy mới buông Lạc Anh đỏ bừng cả khuôn mặt ra, khuôn mặt anh cũng đỏ lên, nhiều năm chỉ hôn qua gương mặt cô, về phần môi còn không có hôn qua, cư nhiên bây giờ lưỡi hôn, hai người đều có chút ngượng ngùng, người khác thấy cũng chỉ coi đó là biểu hiện xấu hổ thôi.

"Lạc tổng, Kiệt Thụy thiếu gia thật là đẹp trai, cô thật hạnh phúc." Một phái nữ hâm mộ nói.

Khuôn mặt Lạc Anh đỏ lên sau đó nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình, nằm xuống đối diện hai người đang nhìn nhau, Kiệt Thụy cũng thuận thế nằm xuống, hai người mặt đối mặt, chặn lại đôi mắt u ám phía đối diện, nhưng Lạc Anh còn có thể cảm thấy rõ ràng lực xuyên thấu của ánh mắt, nó khiến cô khẩn trương.

Kiệt Thụy dĩ nhiên biết sau lưng của mình có thể cũng bị đốt thành tro rồi, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng, cầm tay Lạc Anh đặt ở eo mình, nếu làm vậy thì giống như thật hạ gục.

Kiệt Thụy mở trừng hai mắt nhìn cô, Lạc Anh dĩ nhiên hiểu, nhắm mắt lại cố gắng để mình đi vào cõi tiên, trấn an trái tim nhảy loạn của mình.

Đôi mắt Phàm Niệm Ngự khóa ở tay mềm mại đặt trên eo Kiệt Thụy, gương mặt càng âm u, môi mỏng mím chặt, làm cho người ta không đoán ra anh đang suy nghĩ gì?

Lục Tâm cảm thấy anh có cái gì không đúng, sau đó đưa ra tay nhỏ bé ra vuốt ve lồng ngực anh, chỉ mấy công lực lấy lòng người đàn ông có quyền thế. Mấy năm qua dựa vào công phu trên giường của mình mới ở lại bên cạnh anh, đạt được cũng là tốt nhất. Nếu như có thể gia nhập nhà họ Phàm, vậy sau này thật đúng là hô mưa gọi gió rồi, nghĩ tới đây khóe miệng kéo ra nụ cười. Khuôn mặt nhỏ dính vào lồng ngực của anh.

"Niệm, sao vậy, chẳng lẽ em làm không tốt sao?" Lục Tâm phát ra thanh âm truyền vào lỗ tai Lạc Anh.

Phàm Niệm Ngự khẽ hạ con ngươi, nâng gò má đỏ ửng của Lục Tâm lên, môi mỏng khêu gợi khẽ cong tạo ra nụ cười mị hoặc. Bàn tay hung hăng vuốt ve ngực sắp nặn ra của Lục Tâm. Chọc cô yêu kiều ra tiếng, cả thân thể cũng mềm nhũn. Người đàn ông này ở trên giường ấy chính là hung mãnh, có cảm giác chinh phục.

"Ừ, Niệm, không cần, còn có người, đợi đến khách sạn, em khiến anh**." Lục Tâm hô hấp có chút gấp rút, không thể không nói người đàn ông này làm cho người ta không có năng lực kháng cự.

Khóe miệng Phàm Niệm Ngự cười mị hoặc, bàn tay đưa đến phía sau của cô, nhẹ nhàng gảy lên, áo lót liền rớt xuống, bàn tay cầm cái mềm mại vân vê. Hai tay Lục Tâm vòng chắc trên cổ Phàm Niệm Ngự, thân thể đã mềm nhũn, sợ mình sẽ té xuống. Thủ đoạn ** của người đàn ông này không phải cao bình thường, là rất cao.

"Ừ Niệm, em, em thật khó chịu" Lục Tâm đem thân thể lại gần Phàm Niệm Ngự. Cô đã bị anh trêu chọc đến khổ sở rồi.

Bàn tay Phàm Niệm Ngự theo bắp đùi cô trượt vào bên trong. Tháo quần lót cuả cô ra, ôm lấy cô, vừa muốn nhắm ngay cự bá kêu gào của mình, từng tiếng thanh âm gây cười ở bên trong buồng máy bay truyền đến.

"Em gái à, anh hai chơi một chứ sao."

"Má ơi, chơi thật, em nói giỡn đấy?"

"Anh cứ tưởng thật"

( Tiểu phẩm, Tiểu Thẩm Dương )

Khuôn mặt Lạc Anh tức giận đỏ bừng, thật là không biết xấu hổ, còn có người muốn cái đó. Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mình cũng không dễ chịu, Lục Tâm kêu yêu kiều, để cho anh không tự chủ nghĩ tới đêm hôm đó.

Lạc Anh cầm hộp điều khiển ti vi mở ti vi lên, hơn nữa mở âm lượng to nhất, cầm ống nghe lên nhét vào lỗ tai của mình, nghe nhạc. Kiệt Thụy thấy thế cũng học theo.

"Mọi người, buông lỏng một chút đi, đây là tiểu phẩm tôi mua, cùng nhau buông lỏng một chút, lát nữa mọi người quay phim sẽ tốt, hơ khô thẻ tre (ví việc hoàn thành xong tác phẩm) Lạc Anh mời mọi người đi khách sạn ăn cơm chúc mừng." Thanh âm của Lạc Anh truyền đến ở bên trong buồng máy bay. Sau lưng một mảnh thổn thức, cùng tiếng cười vui. Chỉ có thái độ hai người không giống thế.

Lục Tâm cứng đờ nhìn chằm chằm Lạc Anh bị Kiệt Thụy ngăn ở trong ngực, cố tình vào lúc này. Cô hận, mình cũng sắp bị lửa thiêu rồi.

Phàm Niệm Ngự một tay nắm bó lớn, một cái tay khác vuốt ve nơi mềm mại của Lục Tâm, khóe miệng thủy chung treo nụ cười thản nhiên, loại cười như không cười. Những người còn lại cũng đều chăm chú nhìn tiểu phẩm, tiểu phẩm Đông Bắc rất nổi tiếng.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, cho một ánh mắt em trùm sò. Lạc Anh nâng cằm lên, hoàn anh một cái, lo trước khỏi hoạ. Kể từ ngày đầu tiên về nước nhìn thấy trường hợp kích thích đó, cô tin tưởng người đàn ông kia ở địa phương nào cũng sẽ làm ra chuyện tình quá quắt, vì để ngừa ngộ nhỡ, cô chuẩn bị thủ đoạn, thật đúng là có công dụng.

Kiệt Thụy cùng Lạc Anh cười chiến thắng, sau đó nhắm mắt lại nghe nhạc buông lỏng, cảm giác toàn thắng thật là thoải mái.

Lục Tâm uất ức nằm ở trên người của Phàm Niệm Ngự, đôi môi cong, thanh âm mang theo mùi vị nũng nịu bất mãn nói.

"Niệm, anh xem kìa, em thấy cô ta cố ý, sao không cần máy bay của anh? Cô ta thật đáng ghét, hơn nữa máy bay này còn không có gian phòng. Xem ra Lạc thị thật không bằng Phàm thị." Thật ra thì cô nói sai rồi, Lạc Anh đã suy nghĩ, chính là vì phòng ngừa loại chuyện giống như mới vừa rồi nên mới chuẩn bị máy bay như vậy, đây là đồ cũ của Lạc thị, vốn có gian phòng dứt khoát bị cô phá hủy. Nhưng Phàm Niệm Ngự đối với ý định của cô, vẫn là nhất thanh nhị sở.

Phàm Niệm Ngự nâng khuôn mặt tức giận của Lục Tâm, bàn tay càng thêm không chút kiêng kỵ chạy ở trên người của cô. Thanh âm mang theo đầu độc.

"Yêu Tinh, lát nữa đến khách sạn sẽ thỏa mãn em."

Khuôn mặt Lục Tâm đỏ lên, sau đó ngoan ngoãn vùi ở trong ngực Phàm Niệm Ngự, tựa như một con mèo dịu ngoan, thật ra thì nói trắng ra họ thực sự chỉ là sủng vật anh nuôi, sủng vật có thể phát tiết mà thôi.

*

Máy bay yên ổn hạ xuống phi trường, một chiếc xe buýt dừng ở ngoài phi trường, đó là chuẩn bị cho tổ diễn kịch nhân duyên, về phần bốn bọn họ đương nhiên là phòng xe hào hoa rồi.

"Mời, Phàm tổng, Lục tiểu thư." Lạc Anh mở cửa xe rất rộng rãi nói.

Gương mặt Phàm Niệm Ngự đùa giỡn nhìn Lạc Anh ngồi vào trong xe. Lục Tâm bởi vì Lạc Anh khách khí càng thêm bày dáng vẻ, mặt kiêu ngạo đi vào. Lạc Anh cười lạnh nhạt.

"Thân ái, chúng ta cũng vào đi." Đương nhiên là chỉ Kiệt Thụy một bên xem náo nhiệt.

Kiệt Thụy đỡ Lạc Anh đi vào, sau đó mình cũng ngồi vào, bốn người ngồi đối mặt nhau. Lạc Anh có chút mệt mỏi, tay nhỏ bé xoa trán, Kiệt Thụy thấy thế, lông mày khẽ chau, đè đầu cô đặt ở trên vai của mình.

"Ngủ trước, đến anh gọi em."

Lạc Anh chỉ lay động lông mi, ngồi vào hướng bên cạnh anh, tựa vào bả vai Kiệt Thụy từ từ ngủ, đơn thuần là quan tâm, căn bản cũng không phải là tiết mục. Kiệt Thụy thương yêu Lạc Anh giống như là anh trai đối với em gái.

Kiệt Thụy vuốt khuôn mặt Lạc Anh, trẻ tuổi đảm nhiệm vị trí quan trọng như vậy, mấy ngày nay đều ở bên người cô, biết lượng công việc hàng ngày của cô, thật là đau lòng, nghĩ tới Lạc Anh vui tươi ở Anh quốc, một đôi tuấn lông mày chau thật chặt, hoàn toàn không để mắt đến hai người đối diện.

Lục Tâm nhìn hai người, cuối cùng nhìn Kiệt Thụy nói: "Kiệt Thụy thiếu gia, tôi nghe nói anh được coi như người Lạc thị, hai người đã yêu nhau như vậy, thế nào không lập thành hôn sự?"

Kiệt Thụy đem tóc rơi của Lạc Anh cài ra sau tai rồi hướng về phía Lục Tâm đối diện làm một thủ thế, đè thấp thanh âm của mình.

"Lần này tôi về Anh quốc sẽ nói với người nhà, chú Lạc và thím Giang đối xử rất tốt với tôi, tôi nên chăm sóc tốt con gái của bọn bọ, lại nói tôi với Lạc Anh có hơn mười năm tình cảm, chúng tôi nhất định sẽ ở cùng chỗ. Con đường trước kia tôi đi cùng cô ấy, con đường sau này tôi cũng sẽ đi cùng cô ấy."

Cuối cùng Kiệt Thụy nói ra lời thật tâm, bởi vì cô thân là em gái, sau này sẽ đi cùng cô, bởi vì quan hệ của bọn họ đã sớm thân thiết hơn anh em rồi.

Nghe vậy, lông mày Phàm Niệm Ngự nhíu nhíu, một đôi mắt chim ưng khóa trên người Lạc Anh đã ngủ, môi mỏng mím chặt. Nhưng nhìn cô giống như nhìn chằm chằm con mồi. Mặc kệ là ai, Lạc Anh cũng nhất định là của anh, từ lúc cô tồn tại trở đi, cô cũng chỉ có thể là vật dành riêng cho Phàm Niệm Ngự. Nghĩ tới đây môi mỏng khẽ giương lên. Một bàn tay to lười biếng gạt tóc rơi trên trán mình.

Chẳng qua là một động tác vô cùng lười biếng, ở trong mắt phụ nữ đều là đẹp trai. Cũng có chứa hấp dẫn trí mạng. Lục Tâm kéo cánh tay Phàm Niệm Ngự, đáy mắt đều là mê thích Phàm Niệm Ngự.

Kiệt Thụy liếc Phàm Niệm Ngự một cái, không thể không bội phục, người đàn ông này thật sự làm cho không người nào có thể kháng cự. Thật không biết Lạc Anh khiêu khích anh ta như thế, cuối cùng có thể bị tổn thương vô cùng nặng không? Nghĩ tới đây, anh không khỏi lo lắng cho Lạc Anh, nhìn Lạc Anh ngủ say, trong lòng thở dài. Cần gì chứ?

*

Đến khách sạn, Lạc Anh còn đang ngủ, sau đó liếc mắt nhìn hai người đối diện, thanh âm rất nhỏ: "Phàm tổng, Lục tiểu thư, hai người đi xuống trước đi."

Lục Tâm bĩu môi "Đi thôi, Niệm, chúng ta đi xuống trước."

Phàm Niệm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Anh dọc theo đường đi đều ngủ rất say sưa, cuối cùng liếc Kiệt Thụy sau đó rất tự nhiên ưu nhã xuống xe, vừa xuống xe liền hấp dẫn không ít phụ nữ ở khách sạn, Lục Tâm kéo cánh tay Phàm Niệm Ngự, trên mặt mang vô cùng vinh quang, còn có khoe khoang.

Dọc theo đường đi hưởng thụ ánh mắt người khác, hâm mộ, ghen tỵ, còn có hận khiến Lục Tâm cảm giác thành tựu, cằm hất thật cao Phàm Niệm Ngự chỉ nhếch khóe miệng.

Kiệt Thụy ôm lấy Lạc Anh đi ra khỏi xe, đi tới khách sạn, bởi vì là một chiếc xe nguyên nhân sự xuất hiện của bọn họ cũng đưa tới không ít chú ý. Lạc Anh còn đang ngủ, nghe hò hét loạn lên chung quanh, không muốn mở mắt.

"Kiệt Thụy, đã tới chưa? Tôi ngủ bao lâu?" Lạc Anh tựa vào ngực Kiệt Thụy nói, buồn ngủ còn chưa tan.

Kiệt Thụy từ từ buông cô xuống, sau đó đi tới quầy khách sạn. Đây cũng là khách sạn của Lạc thị. Lạc Anh mơ mơ màng màng đi tới trước đài cầm mấy tấm thẻ mở cửa phòng, sau đó nhìn nhân viên tổ diễn kịch, ngáp một cái.

"Các người tới đây nhận thẻ."

Mấy người đều nhận thẻ mở cửa phòng rồi, chỉ còn sót bốn người bọn họ. Quản lý khách sạn đi tới bên người Lạc Anh, gương mặt nịnh hót.

"Lạc tổng, người xem có yêu cầu gì nữa không?"

Lạc Anh nhìn quản lý. "Không có, ông cứ bận việc của mình đi, không cần đặc biệt quan tâm tôi."

"Ách, được, còn gì phân phó lập tức gọi thuộc hạ." Quản lý lại nói.

"Đi đi" Lạc Anh phất phất tay. Sau đó nhìn ba người trước mắt.

"A, đúng rồi, quản lý, chuẩn bị hai gian phòng cho ‘tổng thống', tôi và Phàm tổng mỗi người một gian." Lạc Anh phân phó.

Quản lý gật đầu, sau đó đến quầy lấy ra hai tấm thẻ mở cửa phòng đưa cho Lạc Anh. Lạc Anh nhận lấy, mình giữ một, một cái khác đưa cho Lục Tâm, Lục Tâm rất vui vẻ hào phóng.

Lạc Anh quan sát bộ dáng của cô ta, lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Kiệt Thụy, nện quả đấm lên cổ của mình.

"Kiệt Thụy, chúng ta trở về phòng đi, cổ em mỏi quá, đoán chừng là tư thế vừa rồi không đúng, lát nữa anh ấn giúp em." Nói xong vặn cổ của mình.

Kiệt Thụy kéo Lạc Anh đi về phía thang máy. Lục Tâm cũng lôi kéo Phàm Niệm Ngự đi tới cửa thang máy. Bởi vì là thang máy chuyên dụng nên bọn họ trở về phòng của mình rất nhanh. Vừa về tới gian phòng, Lạc Anh đã ném thân thể mình lên trên giường.

"Ai da, mẹ của tôi ơi, mệt chết đi được."

Kiệt Thụy cũng nằm trên thảm lông dưới đất, nhìn trần nhà, cuối cùng nghiêng đầu nhìn Lạc Anh trên giường.

"Lạc Anh này, chúng ta làm thế không tốt đâu. Kích thích anh ta như thế, ngộ nhỡ giết anh thì làm sao?"

Lạc Anh lật người, tay phải chống đầu mình, sau đó nhìn Kiệt Thụy, mắt trợn trắng.

"Lá gan nhỏ như vậy? Anh ấy không phải người ngu, dĩ nhiên biết thân phận của anh rồi, sẽ không tùy tiện động tới anh. Anh ấy là loại người chuyện không có nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm."

Kiệt Thụy cũng bò lên giường, nhìn Lạc Anh. "Buổi tối chúng ta ngủ thế nào?"

Lạc Anh cong khóe miệng cười hắc hắc, sau đó nhảy xuống giường, kéo hộc tủ ra, bên trong vẫn còn có một chiếc giường lớn. Kiệt Thụy không thể không bội phục Lạc Anh.

"Em đã sắp xếp tốt rồi?"

Lạc Anh hất cằm lên. "Đó là đương nhiên. Tôi còn chuẩn bị xong đồ. Đi theo tôi." Sau đó hai người liền đi tới thư phòng, mở máy vi tính ra, nhìn thấy hình ảnh khiến Lạc Anh thiếu chút nữa đập máy vi tính.

Cũng trong lúc đó, bọn Phàm Niệm Ngự vào phòng liền bắt đầu dừng lại nụ hôn nóng bỏng. Chỉ chốc lát y phục liền bay loạn đầy đất. Hai người té ở trên giường lớn, hai chân Lục Tâm vòng quanh eo rắn chắc trên người Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự vừa định tiến vào, phát hiện đèn tín hiệu màu đỏ, khóe miệng khẽ giơ lên, kéo khăn tắm một bên qua, vây quanh thân thể mình, đứng ở phía dưới máy theo dõi, đi tới trước ngăn tủ cầm một bình rượu lên, hung hăng đập tới hướng Camera.

Hình ảnh trong nháy mắt không có, tất cả đều là bông tuyết, Lạc Anh tức giận vỗ bàn. Kiệt Thụy cũng bất đắc dĩ, anh kéo Lạc Anh qua. Nhìn gương mặt cô tức giận, mấp máy môi.

"Lạc Anh, em thương anh ta sao? Người đàn ông như vậy, anh không muốn giúp em nữa, anh ta có đáng giá không? Không phải em nói với anh là muốn một tình yêu thuần khiết nhất sao? Em hãy nhìn xem cái người thanh mai trúc mã kia, nhiều phụ nữ đến mức có thể làm một trận đua Marathon rồi. Em xác định chưa?"

Kiệt Thụy nói khiến thân thể Lạc Anh hơi sững sờ, cô ngước đầu nhỏ nhìn gương mặt nghiêm túc của Kiệt Thụy, vô lực ngồi ở trên ghế. Đúng vậy, tự mình làm có phải quá ngây thơ rồi không? Mình đã bị anh knock-out khỏi tình cảm, làm vậy còn ý nghĩa không?

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh ngồi ở đối diện khuôn mặt cô ngẩn ngơ.

"Người đàn ông như Phàm Niệm Ngự, phụ nữ căn bản không thu phục được anh ta, em chịu để người đàn ông mình yêu đồng thời lên giường cùng những người phụ nữ khác nhau sao? Em không để ý, không ghê tởm sao?"

Lạc Anh mở trừng hai mắt, sau đó một đôi tay nhỏ bé che khuôn mặt nhỏ. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kiệt Thụy, gương mặt nghiêm túc.

"Kiệt Thụy, anh phải tiếp tục giúp tôi." Lạc Anh nắm tay Kiệt Thụy nói.

Kiệt Thụy chau mày lại nhìn Lạc Anh, nhìn thấy vẻ mặt chưa bao giờ có trên mặt cô, cuối cùng gật đầu.

Lục Tâm nhìn hành động của Phàm Niệm Ngự, thân thể đi xuống giường, từ phía sau vòng chắc anh. Khuôn mặt nhỏ dán chặt sau lưng Phàm Niệm Ngự, thanh âm quyến rũ.

"Sao vậy, Niệm, sao không tiếp tục?"

Phàm Niệm Ngự xoay thân thể lại nâng cằm Lục Tâm, sau đó nhìn khuôn mặt quyến rũ lòng người, thanh âm dịu dàng.

"Cẩn thận, đây là một cơ hội cuối cùng em đi chung với anh, coi như dẫn em đi du lịch, sau khi trở về nước anh sẽ cho em biệt thự cùng năm ngàn vạn. Hiểu ý anh chứ?" Bàn tay Phàm Niệm Ngự vuốt ve trên khuôn mặt kinh ngạc của Lục Tâm.

Lục Tâm từ từ phản ứng kịp, con mắt bỗng chốc đỏ, vội vàng ôm chặt Phàm Niệm Ngự, thanh âm nức nở.

"Niệm, tại sao? Là em làm sai à? Hay em làm không tốt, anh nói cho em biết, em có thể đổi. Không cần đẩy em ra có được không? Huhu" Nước mắt của Lục Tâm thấm ướt trên da Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự khẽ chau lông mày, đẩy Lục Tâm ra, nắm cằm của cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

"Cẩn thận, em biết anh thích dạng phụ nữ nào, thứ em muốn lấy được, anh chưa cho đủ sao?"

Lục Tâm lau đôi mắt đẫm lệ nhìn Phàm Niệm Ngự, thanh âm nghẹn ngào: "Niệm, em theo anh hai năm, tại sao có thể nói đẩy ra liền đẩy ra, em tình nguyện làm người tình của anh, anh cũng có thể có phụ nữ khác, em đều sẽ, em đều sẽ yêu anh, Niệm, đừng đuổi em đi có được không?" Lục Tâm đã khóc không còn hình dáng, cô đã đi theo anh hai năm rồi, trong khoảng thời gian này đều vâng lệnh nghe theo anh. Bởi vì anh thích phụ nữ nghe lời, cho nên cô rất nghe lời, tại sao còn đẩy cô ra?

Phàm Niệm Ngự nhẫn tâm đẩy cô ta ra, Lục Tâm ngã trên mặt đất, Phàm Niệm Ngự híp đôi mắt chim ưng nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất, thanh âm hung ác.

"Ngoan, phụ nữ nghe lời mới có thể tiếp tục sinh tồn, biết không?" Nói xong cũng xoay người đi vào phòng tắm. Lưu lại một mình Lục Tâm ngồi ở trên đất lạnh lẽo khóc. Đều nói người đàn ông đa tình cũng là vô tình nhất.

Lục Tâm không cam lòng nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, cô nhất định phải lấy được người đàn ông này, cô yêu người đàn ông này, không thể tự kềm chế yêu người đàn ông này, nếu như cô không chiếm được, những người mẫu, minh tinh, người tình kia cũng đừng vọng tưởng. Lau nước mắt, mặc quần áo vào, ngồi ở trên giường, trong lòng đã tính toán.

Phàm Niệm Ngự đi ra, thấy Lục Tâm đã mặc quần áo tử tế ngồi ở trên giường, tóc anh vẫn còn ướt.

Lục Tâm thấy Phàm Niệm Ngự ra ngoài, đi tới trước mặt anh, đôi mắt hơi sưng đỏ, cô nhìn Phàm Niệm Ngự sau đó nói.

"Niệm, anh nói sau khi trở về quan hệ của chúng ta mới kết thúc, có phải mấy ngày này sẽ ở cạnh em phải không?"

Nghe vậy, Phàm Niệm Ngự nhướng mày ngón tay thon dài lạnh lẽo nâng cằm của cô, đôi mắt quan sát cô.

"Dạ, xem như đây là quà tặng chia tay, chỉ có điều, đừng có mưu đồ giở trò, em biết tính khí của anh rồi đấy!"

Lục Tâm mở trừng hai mắt, sau đó chui vào trong ngực Phàm Niệm Ngự âm thanh khàn khàn: "Ừ, sẽ không, không phải anh nói là sẽ ở cùng em sao? Vậy bây giờ sẽ phải vượt qua mấy ngày cuối cùng với em."

Nói rồi đưa tay ra cầm gì đó ở trong quần, tùy ý co rúm hai cái liền trở nên cứng rắn, Lục Tâm khẽ cong khóe miệng. Một bàn tay khác vẽ vòng tròn trên ngực anh, quyến rũ vô tận.

"Yêu Tinh"

Hạ thân của Phàm Niệm Ngự căng thẳng, một đôi con ngươi thâm thúy biến thành tối tăm, ôm lấy Lục Tâm hướng giường lớn. Phàm Niệm Ngự đặt cô trên giường lớn, không chút thương tiếc tháo váy cô vừa mặc xong ra, cầm vật trên đầu giường lên nhanh chóng bao bộ vị, nâng hai chân của cô lên hung hăng tiến vào.

"Ừ, Niệm"

Lục Tâm ôm chặt bả vai Phàm Niệm Ngự thỏa mãn rên rỉ ra tiếng, khuôn mặt nhỏ bị nhiễm màu đỏ ửng. Đáy mắt Phàm Niệm Ngự không có tình cảm chỉ có tình dục, chỉ đụng chạm phát tiết.

Lục Tâm đưa ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Phàm Niệm Ngự, khóe miệng khẽ giơ lên, hơi thở của Phàm Niệm Ngự vang lên bên tai. Bởi vì vừa nãy cô đã động tay động chân phía trên bao ngừa thai rồi. Cô muốn mang thai máu mủ của Phàm thị, sinh con cho anh. Đây mới là kế sách thông minh nhất.

"Ừ a Niệm, anh thật giỏi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút" Phụ nữ phóng túng, đàn ông thở gấp, vang lên trong 'phòng cho tổng thống'.

Cả đêm không có cách nào trôi qua, bên kia hùng hùng hổ hổ, bên này vắng ngắt.

Lạc Anh nằm ở trên giường, trợn tròn mắt, trong đầu một nửa là cảnh tượng khi còn bé một nửa là chuyện đã xảy ra sau khi cô về nước. Hình ảnh kia làm cô đau lòng, cô sẽ không quên. Nghĩ tới thân thể cao quý thuần khiết của mình lại bị anh xâm phạm. Cái đã từng vô số lần chôn vùi trong cơ thể những phụ nữ kia lại đặt trong cơ thể cô thì cô càng đau lòng, hơn nữa là ghê tởm. Lạc Anh cô nhất định phải cao ngạo mà sống.

Cô hướng tới loại tình yêu đó, cô nhất định phải truy tìm. Đầu tiên là phải khiến Phàm Niệm Ngự thoát khỏi dây dưa cùng những thứ kia, cô nhất định chính là lời thề của anh. Cô muốn chứng minh cô không phải của mọi người, mà là của mình.

Lạc Anh từ từ nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp. Trong đầu tất cả đều là những hình ảnh đã xảy ra rồi.

Ngày kế, Lạc Anh đi tới hiện trường đóng phim từ rất sớm, cô phải ráng sức mau sớm chụp tốt, sau đó trở về, cô đem toàn bộ tâm tư dự định dùng cho điện ảnh.

Lạc Anh, Phàm Niệm Ngự còn có Kiệt Thụy ngồi ở dưới cái ô nhìn Lục Tâm quay phim, có một chuyện Lạc Anh không thể không bội phục, kỹ thuật diễn của Lục Tâm đúng là hạng nhất.

"Đạo diễn, kỹ thuật diễn của Lục tiểu thư rất tốt, sau mấy bước chọn nhân vật thích hợp, tôi muốn mang đến lợi ích tốt nhất." Lạc Anh chuyên chú nhìn máy quay phim nói.

"Đúng vậy, danh tiếng của Lục Tâm rất lớn, dáng dấp lại đẹp. Rất nhiều người tìm cô ấy quay phim đấy." Đạo diễn nói theo Lạc Anh.

Lạc Anh khẽ cau mày, nhìn Lục Tâm một chút, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "Mặc dù danh tiếng của Lục tiểu thư lớn, nhưng sớm muộn gì cũng là khách qua đường, nghe nói gần đây mới có một nữ học sinh hệ điện ảnh mới vừa tốt nghiệp tới, tôi gặp qua, cũng không tệ lắm, sau khi trở về ông tìm cô ấy, tự tôi nói chuyện với cô ấy." Lạc Anh mang theo một cái mũ cầm, trong tay cầm một chén nước nhìn máy quay phim quay chụp hình ảnh.

"Được ạ, Lạc tổng"

Phàm Niệm Ngự nâng cằm nhìn Lạc Anh, mắt hiện rõ quầng thâm, chắc hẳn tối hôm qua ngủ không ngon, Phàm Niệm Ngự liếc mắt suy nghĩ nhìn Kiệt Thụy một bên.

"Kiệt Thụy tiên sinh, hình như tối hôm qua Lạc Anh ngủ không ngon." Phàm Niệm Ngự liếc qua Kiệt Thụy thanh âm lạnh lùng.

Kiệt Thụy nhìn Phàm Niệm Ngự sau đó thở dài một tiếng nhìn Lạc Anh nói: "Ừ, bởi vì tối hôm qua cô ấy xuống một quyết định rất lớn. Tôi vẫn ủng hộ cô ấy."

Phàm Niệm Ngự nghe nói thì nhíu mày, nhìn Lạc Anh nhập đầu vào công việc, môi mỏng khẽ nâng lên đường cong.

"Cắt, hôm nay thế này thôi, mọi người cực khổ rồi!" Đạo diễn nói.

Hôm nay quay chụp rất thuận lợi, bởi vì đa phần Lục Tâm chỉ làm một lần. Lục Tâm vui vẻ đi tới chỗ Phàm Niệm Ngự, ngồi ở trên đùi anh.

"Niệm, em chụp được không, mệt quá!"

Phàm Niệm Ngự vỗ vỗ gương mặt của cô, trầm giọng nói: "Ừ, được"

Lạc Anh chúc qua quýt mấy câu, sau đó đi tới, lấy cái mũ xuống, bởi vì trời đã tối rồi. Lạc Anh liếc Phàm Niệm Ngự sau đó đưa tay nhỏ bé ra.

"Lục tiểu thư, chúc mừng cô, tất cả hình ảnh đều làm một lần là được, tiết kiệm không ít tài nguyên cho chúng tôi, về sau điện ảnh Lạc thị lớn mạnh có phần của cô không ai có thể hơn." Lạc Anh mang theo nụ cười chân thành nhìn Lục Tâm.

Lục Tâm hơi sững sờ, nhìn Lạc Anh cười, đưa tay ra.

"Nào có, cám ơn Lạc tổng ưu ái."

Lạc Anh thu hồi tay lại cười nhạt, sau đó vỗ vỗ tay nói: "Bởi vì kỹ thuật diễn tuyệt với của Lục tiểu thư nên hôm nay mọi người làm xong trước thời gian, chính vì thế tôi mời mọi người ăn cơm, dọn dẹp mau lên." Lạc Anh nói rất khuôn mẫu.

Lạc Anh nói xong nhất thời một mảnh hô to.

"A Lạc tổng vạn tuế."

"Kết thúc công việc rồi, Lạc tổng mời ăn bữa tiệc lớn."

Mấy nhân viên tổ diễn kịch vừa vui mừng kêu la vừa dọn dẹp.

Lạc Anh xoay thân thể lại lấy điện thoại ra.

"Quản lý, là tôi, Lạc Anh, chuẩn bị một gian phòng bao tốt nhất cùng thức ăn tốt nhất. 20' sau chúng tôi sẽ trở về." Lạc Anh hướng về phía điện thoại nói.

Mấy nhân viên cùng diễn viên cũng tới cảm ơn Lạc Anh.

"Lạc tổng, cô thật sự là quá tốt, tôi quay phim nhiều như vậy cũng chưa từng gặp ông chủ như cô."

"Đúng vậy đó, chúng tôi thật cảm ơn ngài."

Lạc Anh vỗ vỗ bả vai hai cô gái.

"Nhân viên tốt đều cần ông chủ tốt, các người nỗ lực lao động khổ cực, lẽ ra nên có hồi báo, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Lục tiểu thư ấy, cô ấy là công thần, nếu như ngày mai một lần đã thông qua, vẫn là bữa tiệc lớn." Lạc Anh cười nói, nói xong cầm một bình nước lên rồi rời khỏi trường quay.

Kiệt Thụy rất bội phục nhìn Lạc Anh ngay sau đó theo sau, hô lớn: "Lạc Anh, em quả thực là thần tượng của anh. Chờ anh với, buổi tối anh yêu sẽ khao em."

Mấy nhân viên nhìn bóng dáng bọn họ đi xa không khỏi nói: "Lạc tổng thật là tốt, ngay cả bạn trai cũng hoạt bát thế. Đi thôi, trở về ăn bữa tiệc lớn. Mới vừa rồi tôi nghe Lạc tổng gọi điện thoại. Đó là thức ăn cao cấp nhất."

"Đi, đi. Không nghĩ tới chủ Lạc thị tuy tuổi nhỏ mà thực lực và trí tuệ lại lớn thế. Có ông xã như vậy cũng đúng thôi."

Mấy nhân viên thu dọn xong rời đi. Lục Tâm ngẩn người rồi hỏi Phàm Niệm Ngự.

"Niệm, người bạn này của anh, biến hóa thật là lớn."

Phàm Niệm Ngự đẩy cô ta ra, đứng lên, đôi tay lười biếng cắm vào hai bên túi, sải bước rời đi. Anh cảm giác có cái gì đó không đúng. Cô gái nhỏ kia muốn làm cái gì?

Lục Tâm nhìn bóng lưng Phàm Niệm Ngự, khóe miệng cong lên, cô lấy ra một viên thuốc nhỏ, khóe miệng giương lên.

"Phàm Niệm Ngự, em nhất định sẽ bắt anh lại." Nói qua liền cất viên thuốc lại rồi đi theo sau.

"Niệm, anh chờ em với, em rất mệt."

Trở lại khách sạn một đám người ngồi ở bên trong gian phòng bao, Phàm Niệm Ngự ngồi bên cạnh Lạc Anh, bởi vì lần này Phàm Niệm Ngự cũng là cổ đông, Lạc Anh chỉ là toàn quyền thụ lý mà thôi.

Lạc Anh rót đầy một ly rượu sau đó đứng lên hắng giọng một cái.

"Các vị, đều nói quan mới nhậm chức ba tầng lửa, Lạc Anh tôi mặc dù tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không phải là tốt nhất, nhưng đều từ từ rèn luyện mà ra, tại đây đều là nhân viên kỳ cựu của Lạc thị, nếu như có bất mãn nào với tôi thì kính xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn, ly rượu này tôi mời các vị, kính trước." Dứt lời cô vẫn còn nắm chặt ly rượu.

Những người khác đều rót đầy một ly rượu đứng lên, giơ ly rượu ra.

"Kính Lạc tổng, về sau dẫn dắt chúng tôi kiếm nhiều tiền hơn."

"Kính Lạc tổng"

Lạc Anh cười nhìn bọn họ, sau đó gật đầu cười nói: "Mặc dù mọi người buông thả, tôi không phải là cha tôi, tôi là một cô gái, nhưng mà tôi cũng rất nghiêm nghị. Chỉ cần ở một ngày Lạc thị, tôi bảo đảm chỉ cần dùng tâm công nhân viên đều sẽ vinh hoa phú quý."

"Hô hô, Lạc tổng vạn tuế"

"Hô hô"

Trận trận hoan hô, mọi người hình như uống rất thỏa thích, đã sớm không để tâm đến hai chữ lãnh đạo. Kiệt Thụy cười nhìn Lạc Anh, bây giờ Lạc Anh thật đúng là vui vẻ.

Phàm Niệm Ngự chỉ nhẹ nhàng uống rượu đỏ, hơi hơi cau mày với chung quanh hò hét loạn lên, Lục Tâm cũng bị dính, khóe miệng cũng treo nụ cười thản nhiên.

"Còn có một chuyện, tôi muốn tuyên bố với mọi người." Lạc Anh mở miệng cười, kéo Kiệt Thụy lên.

Kiệt Thụy biết Lạc Anh muốn nói gì? Ôm vai cô.

"Đó chính là, chờ hơ khô thẻ tre xong*, trở về tôi muốn đính hôn với bạn trai Kiệt Thụy đã lui tới hơn mười năm với tôi." Lạc Anh ôm Kiệt Thụy cao giọng nói.

* Chỉ hoàn thành một tác phẩm, ở đây nói hoàn thành việc quay phim.

Trong nháy mắt an tĩnh lại, nhưng sau mấy giây tất cả đều là chúc phúc. Đều nói bọn họ xứng đôi cỡ nào. Chỉ có toàn thân một người tản ra hơi thở lạnh lẽo.

Lục Tâm bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, cô không phải người ngu dĩ nhiên nhìn ra khuôn mặt Phàm Niệm Ngự tàn nhẫn. Cô có chút hiểu được. Chẳng lẽ Phàm Niệm Ngự thích Lạc Anh? Lục Tâm nhìn Lạc Anh, vậy phần thắng của mình gần như không còn. Chỉ có điều nhìn Lạc Anh như không thích anh.

Trong lúc tất cả mọi người tranh nhau mời rượu, một tiếng vang thật lớn khiến gian phòng hò hét loạn lên nhất thời yên tĩnh lại.

Choang

Tất cả mọi người nhìn vẻ mặt Phàm Niệm Ngự phẫn nộ, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm thì nhất thời không dám lên tiếng, bọn họ làm sao lại quên mất ở đây còn có một nhân vật lớn nữa. Đắc ý vênh váo sao? Giờ phút này tất cả mọi người duy trì tư thế ngừng thở, khuôn mặt kinh sợ nhìn gương mặt tuấn tú của Phàm Niệm Ngự biến thành hung ác.

Phàm Niệm Ngự gạt tất cả mọi thứ trên bàn, Lục Tâm cũng bị hù sợ, đứng ở một bên không dám thở, cô biết người đàn ông phúc hắc này rất vô tình, cũng biết năng lực của Phàm thị ở trong hắc đạo nên cô không dám lỗ mãng.

Kiệt Thụy ôm Lạc Anh cách xa anh một bước, bởi vì anh biết rõ hiện tại người đàn ông kia rất nguy hiểm. Lạc Anh cũng tỉnh táo mấy phần, khuôn mặt nhỏ trịnh trọng ngưng mắt nhìn khuôn mặt tức giận của Phàm Niệm Ngự, nhưng hiện tại quan trọng không phải anh.

"Các vị, hôm nay tâm tình Phàm tổng không tốt, các vị về trước vậy." Lạc Anh nói vô cùng áy náy.

Tất cả mọi người cầm ly rượu tông cửa xông ra. Lạc Anh nhìn vật lưu lại đầy đất, thở dài một tiếng rồi đem tầm mắt rơi vào trên người Lục Tâm bị sợ không nhẹ.

"Lục tiểu thư, làm phiền đỡ Tiểu Niệm trở về phòng." Lạc Anh nói rất lạnh nhạt, hoàn toàn không xem vẻ mặt Phàm Niệm Ngự vào giờ phút này.

Lục Tâm từ từ lấy lại tinh thần, cô thấy hai người đàn ông trước mắt giận dữ, biết bây giờ không thể khuyên anh, chỉ đứng một bên phe phẩy đầu.

Lạc Anh không muốn để ý tới tay nhỏ bé kéo Kiệt Thụy nói: "Kiệt Thụy, chúng ta đi thôi, sau khi trở về chúng ta sẽ đính hôn." Nói rồi đi tới cửa, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị một sức lực lôi qua. Đầu Lạc Anh hung hăng đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh, một hồi choáng váng.

Cô lắc đầu mấy cái một đôi mắt đẹp không hề kinh sợ nhìn thẳng vào một đôi mắt chim ưng ẩn mưa to gió lớn.

Phàm Niệm Ngự nâng cằm Lạc Anh, gương mặt tuấn tú hung ác tàn bạo tiến tới gần cô, loại cảm giác áp bức mãnh liệt khiến Lạc Anh khó thở, ngực của cô phập phồng kịch liệt.

Kiệt Thụy thấy thế liền vội vàng tiến lên muốn kéo Lạc Anh ra, nhưng mới vừa đi tới gần hai người, Phàm Niệm Ngự híp mắt, chân dài duỗi một cái đã đạp Kiệt Thụy ngã trên mặt đất.

"A"

Lạc Anh cả kinh, quay đầu nhìn bị Kiệt Thụy đã bị đá ra xa vài mét, vẻ mặt đó có chút khổ sở. Cô căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự.

"Buông ra, tại sao anh có thể đánh chồng chưa cưới của tôi, mau buông ra." Giọng nói của Lạc Anh chưa bao giờ lạnh lùng lạnh nhạt như thế.

Vẻ mặt kiên quyết của Lạc Anh khiến thân thể Phàm Niệm Ngự khẽ run lên, nhìn đáy mắt cô có trấn định cùng lạnh nhạt, trong lòng anh run nhẹ, loại cảm giác khủng hoảng từ từ tập kích anh.

Phàm Niệm Ngự liếc Kiệt Thụy trên đất ôm bụng bị đau, lôi kéo Lạc Anh rời khỏi phòng bao. Lục Tâm bị một màn vừa rồi hù sợ, liền vội vàng đi tới đỡ Kiệt Thụy dậy.

"Anh không sao chứ?" Gương mặt Lục Tâm kinh sợ, trong nháy mắt mới vừa rồi đó khiến cô sợ hãi, Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng đạp anh một cước ra một khoảng cách rất xa. Còn có tốc độ kia nhanh đến mức làm cho người ta không nhìn rõ anh rốt cuộc ra tay khi nào. Bây giờ Lục Tâm cũng không tinh lực dồi dào để nghĩ.

Sắc mặt Kiệt Thụy có chút khó coi, cánh môi đều run run, trên mặt đổ mồ hôi hột, liếc mắt nhìn cửa chính bị đóng lại sau đó nhìn Lục Tâm.

"Không có việc gì"

Lạc Anh bị Phàm Niệm Ngự lôi kéo đi ra khách sạn. Cũng không quản Lạc Anh tức giận kêu la thế nào.

"Phàm Niệm Ngự. Anh buông tôi ra, buông ra, anh làm tôi đau, buông ra!" Dọc theo đường đi Lạc Anh bị anh kéo đi, căn bản là chạy chậm theo, đau nhức trên cổ tay làm cô đổ mồ hôi, có thể thấy được giờ phút này Phàm Niệm Ngự tức giận đến cỡ nào, tay đều sắp bị anh bóp nát.

Lạc Anh vặn vẹo khuôn mặt nhỏ đi theo anh, đau trên cổ tay làm cô tức giận, nhưng trừ kêu ra cô thật không có biện pháp nào khác, từ nhỏ Phàm Niệm Ngự đã chịu các loại huấn luyện, cô căn bản là một con kiến bò trên chảo nóng.

"Phàm Niệm Ngự, anh nổi điên làm gì, buông ra, anh buông ra cho tôi, a" Lạc Anh bị một sức mạnh quẳng trên bờ cát, cũng may đều là hạt cát cho nên cũng không đau lắm, chỉ là có chút phá nát da.

Phàm Niệm Ngự hung hăng quẳng cô ngã bên bờ biển, gương mặt u ám nhìn cô, một đôi mắt sắc bén thâm thúy giống như cắn nuốt cô.

Lạc Anh bị vứt ở trên bờ cát, cô bị đau đến kêu ra tiếng, từ từ ngồi dậy, nắm cổ tay của mình, máu đã ứ đọng một mảnh, chỉ mấy phút ngắn ngủn cổ tay của cô đã là xanh tím, nếu như vài chục phút nữa, đoán chừng cổ tay của cô sẽ bị phế.

Khuôn mặt Lạc Anh bởi vì đau đớn nên rịn ra mồ hôi hột, cô vuốt ve bàn tay đáng thương của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tối đen của Phàm Niệm Ngự.Quý Đôn. Lạc Anh cắn hàm răng, rống anh.

"Anh làm gì đấy? Điên rồi sao?" Giờ phút này Lạc Anh cực kỳ tức giận, nhưng trừ phát tiết tức giận bằng kêu ra tiếng thì cũng không thể làm gì khác.

Giờ đây mặt Phàm Niệm Ngự đã cực kỳ tàn nhẫn thô bạo, đôi con ngươi sắc bén giống như xuyên thấu thân thể của cô. Anh túm cánh tay của cô, làm cô tiến vào trong ngực của anh.

Lạc Anh bị anh bạo lực kéo vào trong ngực, mùi thơm nhàn nhạt kia khiến cô cau mày. Cô phản kháng giùng giằng, nhưng cô càng chống cự thì lại làm Phàm Niệm Ngự càng tức giận.

"Muốn chống đối anh đến thế?" Giọng nói tràn đầy hung dữ của Phàm Niệm Ngự truyền đến bên tai Lạc Anh, cô buông tha giãy giụa nâng khuôn mặt nhỏ quật cường lên nhìn anh, môi anh đào mím chặt, sau đó khẽ mở.

"Đúng, tôi không chỉ đơn giản là chán ghét anh, bây giờ tôi cực kỳ chán ghét anh, chán ghét anh biết không? Cho nên buông tôi ra."Lê - Quý - Đôn Lạc Anh lạnh lùng, bình tĩnh nói.

Phàm Niệm Ngự nghe giọng nói kiên quyết của cô, đáy lòng hiện lên hàng loạt khủng hoảng, gương mặt đã biến thành đen, sức lự anh nắm cằm cô rõ ràng tăng thêm rất nhiều.

Lạc Anh bị đau đến nhíu đôi lông mày thanh tú. Một đôi mắt đẹp nhìn Phàm Niệm Ngự. Lạc Anh có thể rõ ràng thấy cặp mắt sắc bén thâm thúy của anh nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của mình.

Phàm Niệm Ngự giữ chặt cằm của cô, nâng lên mấy phần, nhìn vẻ mặt cô khổ sở, thanh âm càng phát lạnh lùng thô bạo.

"Vừa rồi tại sao em nói như vậy? Ai cho phép em đính hôn với người khác vậy?" Bây giờ Phàm Niệm Ngự đã giận dữ rồi, dám coi anh như không tồn tại, ngang nhiên tuyên bố đính hôn với người đàn ông khác.

Lạc Anh nhìn đáy mắt Phàm Niệm Ngự nồng đậm tức giận. Cô không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Phàm Niệm Ngự, một màn trên màn ảnh tối hôm qua cô đều nhìn rất rõ ràng, giữa bọn họ là không thể nào.

"Tôi muốn đính hôn cùng Kiệt Thụy, chúng tôi cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã. Tình cảm của chúng tôi cũng rất nồng nàn. Anh ấy rất thương tôi, từ đầu đến cuối trái tim luôn đạt trên người tôi, anh ấy thậm chí rời nước đuổi theo tôi, đây chính là điều tôi muốn." Mỗi câu nói hùng hồn của Lạc Anh đều có lực đả thương, chữ chữ rõ ràng.

Phàm Niệm Ngự nghe xong đôi mắt càng u ám hơn, lông mày nhướng lên bóp chặt cổ trắng noãn của Lạc Anh, bây giờ anh tựa như ma quỷ bị kêu tỉnh. Một đôi mắt càng đỏ hồng, âm trầm đáng sợ.Quý Đôn Lạc Anh cũng bị ánh mắt này của anh dọa sợ. Đôi tay cô muốn đẩy bàn tay to của anh ra. Chỉ cần anh khẽ dùng sức, cô tin cổ của cô sẽ gãy.

"Lạc Anh, em là của anh, em còn muốn anh lặp lại bao nhiêu lần nữa, đây là lần đầu tiên anh lặp lại một câu nói với một cô gái." Phàm Niệm Ngự bóp cổ cô, thanh âm càng ngày càng hung ác lạnh lùng.

Lạc Anh nhìn vẻ mặt dữ tợn hung ác của anh, cô có chút sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cũng không phải bởi vì hô hấp mà bởi vì khủng hoảng.Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn Cô nhìn con ngươi kia bình thường như đầm sâu hấp dẫn người, bên trong giống như đầm tảo, làm cho người ta hãm sâu.

"Phàm Niệm Ngự, tôi cũng lặp lại một lần cuối cùng, tôi không phải của anh, anh cũng không phải là của tôi, tôi chỉ thuộc về người đàn ông yêu tôi, một người đàn ông chuyên tâm yêu vô luận trên người hay trong tim đều chỉ có một mình tôi. Trước kia tôi cũng đã nói rõ, tôi không phải một người trong sô những phụ nữ đó.Lê ๖ۣۜQuý Đôn Phàm Niệm Ngự, anh đang chọc giận tôi, tôi tình nguyện vứt bỏ Lạc thị rời khỏi Trung Quốc, rời xa anh, đừng làm cho tôi hối hận vì đã trở lại." Mặc dù Lạc Anh sợ hãi nhưng cô đã quyết định rồi, cô muốn rời xa anh.

Phàm Niệm Ngự nghe cô nói lời dứt khoát, trong lòng khủng hoảng vô lực giống như đồ vật gì đó chạy mất từ trong máu của anh.- Lê - Quý - ๖ۣۜĐôn Muốn bắt cũng không bắt được. Anh ôm sát Lạc Anh vào trong ngực, ôm thật chặt, anh ghét loại cảm giác này, loại cảm giác làm người ta hít thở không thông, nó làm anh không thở được.

Lạc Anh bị anh kéo, cảm thấy anh càng dùng sức, hận không thể nhập cô vào trong máu mình, trong nháy mắt Lạc Anh lấy làm lạ, rồi cứ để mặc anh ôm.

Phàm Niệm Ngự từ từ ôm cô, có một loại cảm giác sẽ phải mất cô, nó khiến anh cảm nhận được tư vị lo lắng là cái gì.

"Không cho phép, không cho phép, anh không cho phép em rời đi. Em chỉ có thể sống bên cạnh anh. Tối hôm qua anh ta có đụng em hay không, em cũng biết, nếu như anh ta đụng em, anh sẽ giết anh ta." Phàm Niệm Ngự ôm chặt lấy Lạc Anh, anh không biết ngôn ngữ bá đạo của anh dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, nhưng quả thật nội tâm anh cảm giác thật nhất. Anh không muốn cô rời đi. Muốn cô ở lại bên cạnh mình trọn đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.