Trước của động phủ của Chung Nhạc, Thác Vô Ưu cùng một nam tử trẻ tuổi khác sóng vai mà đứng. Nam tử kia hỏi:
– Chính là nơi này?
– Đúng vậy!
Thác Vô Ưu gật đầu, nói với vẻ mặt xấu hổ:
– Vô Lự, ta đúng là bị Chung Sơn thị đánh bại ở nơi này. Thực lực của Chung Sơn thị đó, không thể coi thường…
– Ta sẽ không xem thường hắn. Thác Lâm thị ta tuy không phải là một
trong thập đại thị tộc, nhưng cũng không phải là nhỏ yếu. Ngươi bị người ta đánh, kẻ là huynh trưởng này tất phải đòi lại danh tiếng cho Thác
Lâm thị!
Thác Vô Lự chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
– Chung Sơn thị có thể đứng sánh ngang với Thủy Thanh Nghiên Thủy sư
muội, cùng được liệt vào vị trí đệ nhất của thượng viện Kiếm Môn. Nay
Thủy Thanh Nghiên sư muội đã tu thành linh hồn nhất thể, tiến bộ thần
tốc, bước vào Thoát Thai cảnh. Kẻ có thể sánh ngang với sư muội, ta há
có thể khinh thường? Ta đã giao thủ với Thủy Thanh Nghiên, thực lực nàng ta cực kỳ mạnh, là kình địch, nàng ta có thể đứng trên bảng Long Hổ của nội viện.
– Thác Lâm thị Thác Vô Lự, sao ngươi lại ở đây?
Thác Vô Lự vừa dứt lời thì có hai thiếu nữ sóng vai bước tới, trong đó
một thiếu nữ mặt mũi tím bầm, chính là người đã bị Chung Nhạc giẫm một
cước dấn vào trong đất. Mà nữ tử còn lại lớn tuổi hơn.
– Hoàng Chương thị Hoàng Lạc Thi?
Thác Vô Lự khẽ nhíu mày, hỏi:
– Ngươi tới đây làm gì?
– Muội muội của ta bị Chung Sơn thị sỉ nhục trước mặt mọi người, ta tất
nhiên phải ra mặt rồi, nếu không người ta sẽ khinh thường Hoàng Chương
thị, nói rằng Hoàng Chương thị ta không người.
Hoàng Lạc Thi cười nói:
– Lúc muội muội ta nói tới thử Chung Sơn thị, cướp kiếm bài, ta nói là
các nàng tùy hứng, sao lại có thể đi gây chuyện với vị sư đệ mới tới.
Nhưng giờ xem ra Chung Sơn thị cũng có bản lĩnh, không uổng công chuyến
đi này. Muội muội, hãy gõ cửa gọi Chung Sơn thị ra đây.
Vị thiếu nữ mặt tím bầm kia tiến lên gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
Mà trong rừng cây trước động phủ của Chung Nhạc, một con bò đen chui ra, nơm nớp lo sợ nói:
– Thưa các vị lão gia, Chung Sơn thị ra ngoài tới nay vẫn chưa về.
– Hình là như tọa kỵ của Đàm Hiểu.
Thác Vô Ưu liếc con bò đen kia một cái, rồi hỏi:
– Ngươi ở đây làm gì?
Bò đen vội cười đáp:
– Ta phụng lệnh đường huynh Đàm Chân của Đàm lão gia tới giám thị Chung
Sơn thị, đợi Chung Sơn thị trở về liền bẩm bá cho Đàm Chân lão gia, sau
đó Đàm Chân lão gia sẽ tới đòi lại mặt mũi cho Hàn Đàm thị.
“Đàm Chân cũng muốn tới tính sổ với Chung Sơn thị?” Thác Vô Ưu hoảng sợ, thầm nghĩ: “Đàm Chân đứng hàng thứ ba mươi hai trên bảng Long Hổ, còn
cao hơn cả ca ca ta.”
– Tỷ tỷ, nay Chung Sơn thị không ở, chúng ta làm gì đây?
Thiếu nữ mặt tím bầm khẽ hỏi. Hoàng Lạc Thi trả lời đầy dứt khoát:
– Chờ!
Bên ngoài động phủ của Chung Nhạc, vài vị Luyện khí sĩ xếp bằng ngồi chờ Chung Nhạc trở về. Mấy ngày trôi qua, vẫn không thấy Chung Nhạc về.
Thác Vô Lự và Hoàng Lạc Thi đều nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ: “Rốt cuộc tên Chung Sơn thị này chạy tới xó xỉnh nào rồi?”
Mà trong ngọc lâm, Chung Nhạc thì giật mình, hỏi:
– Ta điêu khắc? Tiền bối, điêu khắc cũng là tu hành ư?
Lão già kia tuy đã rất già, chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt lại rất có thần, sâu thẳm mà ôn hòa. Ông ta cười nói:
– Đi lại ăn uống đều là tu hành, huống chi là điêu khắc?
– Đi lại ăn uống điều là tu hành?
Chung Nhạc lòng chấn động, lập tức hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.
Việc đi lại ăn uống mà lão già nói tới không thật sự là đi lại ăn uống,
mà là cảnh giới vận chuyện của tinh thần lực, ám chỉ phi tưởng và phi
phi tưởng.
Chung Nhạc nay đã đạt tới cấp độ phi phi tưởng, không có lúc nào là không tu luyện. Kể cả khi ngủ cũng không tạm dừng.
– Đi lại ăn uống nhìn như là chuyện tầm thường, nhưng lại có hiệu quả tu luyện, như vậy điêu khắc ắt hẳn là có tác dụng khác.
Chung Nhạc tĩnh tâm, vắt óc suy nghĩ. Một lúc sau, hắn nhặt một khối
ngọc thạch to bằng chậu rửa mặt lên, bắn ra từ ngón tay một luồng Long
Tướng kiếm khí, bắt đầu điêu khắc…
Roạt!!
Hắn dùng hơi nhiều lực, ngọc bị gọt đi một mảng lớn. Chung Nhạc vội vàng điều chỉnh lực cho bớt đi, chỉ để lại một vết cắt màu trắng trên ngọc.
Rồi sau đó hắn nhanh chóng phát hiện ra việc điêu khắc này nhìn như khó
khăn, nhưng còn khó hơn hắn nghĩ rất nhiều. Yêu cầu về độ khống chế sức
mạnh cao tới đang sợ, mà lại yêu cầu mỗi một phần sức mạnh của kiếm khí
phải thật tinh chuẩn.
Không lâu sau, dưới chân Chung Nhạc liền có một đống phế liệu lớn.
– Việc quan tưởng của Luyện khí sĩ chúng ta chính là quá trình điêu khắc.
Lão già kia mỉm cười nói:
– Tổ tông để lại cho chúng ta những cuốn thần thoại, để chúng ta quan
tưởng thần ma, thực ra không có gì khác ngoài việc lấy tinh thần lực của chúng ta quan tưởng thần ma, dùng tinh thần lực để điêu khắc hình tượng thần ma, đạt được nguồn sức mạnh siêu phàm thoát tục. Tinh thần động,
hành tẩu như long xà, kiếm khí động, cũng có thể di chuyển như long xà!
Chung Nhạc như có điều hiểu ra, nói:
– Ý của tiên sinh là ta quan tưởng trong thức hải, tạo nên thần ma từng
chút một, kiếm khí của ta cũng có thể động theo, là điêu khắc thành
công. Vừa quan tưởng, vừa tạo hình, là có thể khống chế sức mạnh kiếm
khí và phương vị, sẽ chính xác không chút sai lầm.
Lão mỉm cười, nói:
– Đây là một kỹ xảo sử dụng kiếm khí phát hiện huyền cơ khi bước vào Uẩn Linh cảnh. Cảnh giới này chính là lúc Luyện khí sĩ lĩnh ngộ huyền cơ,
tìm hiểu huyền cơ. Mà huyền cơ thì thường được giấu ở những nơi bình
thường mà ngươi không ngờ tới.
Chung Nhạc như có suy nghĩ. Qua lúc sau, hắn bắt đầu thư tạo hình một
tia lôi đình đánh từ trên tầng mây xuống. Xuyên suốt đạo lôi đình này là những đạo Lôi văn, có tất cả là mười hai đạo. Mười hai đạo Lôi văn này
tổ hợp lại chính là thức thứ nhất của Bôn Lôi Kiếm Quyết, Lôi Lạc Cửu
Thiên. Hắn nhắm mắt lại, quên đi thức Lôi Lạc Cửu Thiên mà hắn từng học
trước đây, rồi lập tức quan tưởng ra lúc lôi đình đánh ra khỏi tầng mây. Cùng lúc đó, kiếm khí từ ngón tay hắn bắt đầu động, tinh thần lực bắt
đầu di chuyển trên khối ngọc cao hơn người, nhanh như gió cuốn.
Hắn lại một lần nữa xây dựng lôi đình và mười hai Lôi văn. Dần dần, ngọc thạch ở trước mặt hắn dần biến hóa theo kiếm khí di chuyển, hóa thành
hình ảnh lôi đình mà hắn quan tưởng. Lôi đình như cây mọc ngược trên bầu trời, đồ đằng văn khắc vào trong ngọc thạch ba phần.
Qua thật lâu sau, Chung Nhạc phá Lôi Lạc Cửu Thiên rồi gây dựng lại. Sau khi hoàn thành, trước mặt hắn có thêm một bức tượng điêu khắc ngọc
thạch hình lôi đình, tựa như lôi đình đánh từ trên bầu trời xuống, trông rất là đẹp mắt. Không chỉ như vậy, trên bức tượng điêu khắc lôi đình
này còn có mười hai đạo Lôi văn đồ đằng, hoa văn rõ nét, ẩn chứa Lôi
đình lực.
– Hồn binh?
Chung Nhạc ngẩn ra, lập tức rót tinh thần lực vào trong bức tượng trước
mặt. Liền thấy bức tượng tỏa ra ánh sáng, một đạo lôi đình bổ ra, phát
ra tiếng ầm ầm.
– Ta lại tạo nên một hồn binh?Hắn cảm thấy không thể tin tưởng nổi. Hắn
chưa từng học cách luyện chế hồn binh, vậy mà giờ phút này lại tạo nên
một hồn binh.
Chẳng qua uy lực của bức tượng điêu khắc này không lớn, lại không linh
hoạt thay đổi như những hồn binh khác, nếu sử dụng nó thì chỉ phóng
thích được một đạo Bôn Lôi kiếm khí.
Hơn nữa hắn còn phát giác lúc vận chuyện kiếm khí điêu khắc, hắn khắc cả lôi đình chi ý vào trong bức tượng. Mà quên đi thứ đã từng học, lại một lần nữa quan tưởng khiến hắn càng thêm hiểu biết về mười hai Lôi văn,
lực vận dụng và khống chế Lôi đình lực càng thêm tinh diệu, biến hóa.
Trước đây hắn cho rằng mình đã đạt được chân truyền của Bôn Lôi Kiếm
Quyết, cho rằng mình đã khai phá uy lực của Bôn Lôi Kiếm Quyết tới mức
tận cùng, nhưng giờ hắn mới nhận ra rằng mình hoàn toàn chưa lĩnh ngộ
được chân ý của Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Chung Nhạc mỉm cười, quên toàn bộ Bôn Lôi Kiếm Quyết mà hắn từng học,
lại một lần nữa quan tưởng. Kiếm khí toát ra từ ngón tay, dần dần tái
hiện lại mười hai thức kiếm pháp của Bôn Lôi Kiếm Quyết. Kiếm khí tung
hoành, khắc nên mười hai bức tượng điêu khắc. Mà quá trình tạo hình
chính là mười hai thức kiếm pháp của Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Sau khi tạo hình thành công mười hai thức hai, Chung Nhạc tiếp tục quên
đi Giao Long Nhiễu Thể quyết, lại gây dựng lại, quan tưởng tiếp, tái
hiện lại sự tinh diệu của Nhiễu Thể quyết giữa ngón tay.
Không lâu sau, hắn tạo nên tám con giao long với những tư thế khác nhau, có quay tròn, có ẩn giấu, có ngửa đầu ưỡn ngực, có cất bước bước đi, có ngự lôi lao vọt. Hắn hệt như một nghệ thuật gia đang rơi vào trạng thái điên cuồng, trong đầu là những linh cảm vô cùng vô tận, thoải mái mà
vẫy vùng.
Hắn quên đi Kiếm Môn, rồi lại điêu khắc ra Kiếm Môn. Quên đi Long tướng, điêu khắc là Long tướng. Quên đi Huyền Vũ Quan Tưởng Quyết, lại gây
dựng lại huyền vũ, khắc ra huyền vũ.
Trong quá trình tạo hình, từ những công pháp mà hắn cho rằng mình đã
hiểu được tận cùng, hắn đạt được thêm càng nhiều tri thức, phát hiện
thêm nhiều điều huyền diệu, lĩnh ngộ thêm càng nhiều biến hóa.
Không biết qua bao lâu, tất cả những bức tượng hắn điêu khắc ra chất đầy không gian xung quanh hắn. Chung Nhạc lúc này đang thử điêu khắc một
tòa Kiếm Môn. Tòa Kiếm Môn này chính là đồ đằng kiếm văn mà hắn lấy được từ kiếm bài. Lúc này đây quá trình điêu khắc của hắn đã chậm lại, nhưng kiếm ý từ ngón tay lại càng mạnh. Đó là một loại kiếm ý tự tại, không
hề bị bó buộc, không hề bị câu thúc, là kiếm ý không sợ thần ma, thoát
khỏi sự trói buộc của trời đất, là kiếm tâm!
Lão già khẽ gật đầu, rồi lướt đi, khen:
– Là một mầm không tệ, Bồ Lão vẫn còn tinh mắt lắm!
Tốc độ điêu khắc của Chung Nhạc càng lúc càng chậm. Hắn quên cả ăn, cả
ngủ, kiếm ý lúc này càng thêm tinh thuần, càng thêm mạnh. Hắn liên tục
điêu khắc hơn mười ngày, cuối cùng đã tạo nên một tòa Kiếm Môn.
Rồi hắn đột nhiên tỉnh lại khỏi cơn cuồng nhiệt này, ngơ ngác nhìn tòa
Kiếm Môn trước mặt mình. Hắn dường như cảm thấy mình thông suốt, lĩnh
ngộ những gì học được trước đây một cách thấu triệt. Mà tinh thần lực
của hắn lại càng thêm tinh thuần, linh và hồn dường như càng thêm hòa
hợp.
Trước đây hắn không hiểu những đạo lý sâu trong các loại đồ đằng văn, mà từ lần điêu khắc này hắn lại lĩnh ngộ được.
Quan trọng nhất là hắn khống chế kiếm khí của mình càng thuần thục, càng linh mẫn, sự biến hóa của kiếm khí rất tinh thế, mà lực chưởng khống
cũng càng thêm chính xác.
Trước Tân Hỏa dạy hắn leo núi đó là để tôi luyện lực khống chế của hắn
với sức mạnh, mà lão già này thì dạy hắn điêu khắc, có yêu cầu rất cao
về lực khống chế.
– Bất tri bất giác, ông ấy đã dạy ta cách để trừ bỏ tai họa ngầm khi
không tu luyện Uẩn Linh cảnh, mà còn dạy ta nhiều thứ như vậy, thực là
một con người kỳ lạ. Đúng là quái nhân!
Chung Nhạc bình tĩnh trở lại, cảm thấy nền tảng không vững của mình
trước đây, trải qua lần quên đi và quan tưởng lại này, kiếm khí điêu
khắc mà dần củng cố, vững chắc, nên lòng vừa mừng vừa sợ.
Lão nhân nãy chẳng nói được mấy lời, cũng không chỉ điểm hắn cái gì, nhưng lại làm cho hắn học được rất nhiều điều.
– Nếu ta điêu khắc Đại Nhật đồ đằng và Kim Ô đồ đằng, chính là một cách
rất tốt để tìm hiểu huyền cơ của linh! Ý tứ cuối cùng của lão tiên sinh
hẳn là truyền thụ cho ta cách nắm được huyền cơ của linh như thế nào!
Hắn mắt sáng ngời, bèn lấy một khối ngọc thạch ra chuẩn bị điêu khắc mặt trời.