– Ba người họ trở về rồi?
Chung Nhạc nao nao, lòng nghi hoặc. Quân Tư Tà nói trong ba người kia có người đã bán đứng nàng, bán tin tức về nàng cho Yêu tộc. Mà nay cả ba
đều bình an trở về, xem ra nội gian kia không xuống tay với người khác.
“Có khi kẻ này đoán rằng bọn họ mà chết nhiều quá sẽ bị nghi ngờ. Nhưng y chắc chắn không ngờ rằng Quân sư tỷ còn sống!”
Qua không lâu sau, bốn nàng đứng dậy đi về, đều mời Chung Nhạc tới động
phủ ngồi chơi. Chung Nhạc đồng ý, đứng dậy tiễn cả bốn người. Lúc này
đám Luyện khí sĩ tới khiêu chiến đều đã tỉnh dậy và bỏ đi hết. Hắn không hạ sát thủ nên những Luyện khí sĩ ấy chỉ bị đánh ngất, không có gì đáng lo ngại.
Trải qua trận chiến này, hẳn là đám đệ tử nội viện sẽ biết thực lực của hắn, không dưng chạy tới khiêu chiến nữa.
– Kiếm Môn bát đường là một hệ thống hoàn chỉnh, cả tám đường này đều có thể đạt được chân truyền, đủ để bổ sung vào những thiếu sót của ta.
Chung Nhạc tĩnh tâm, suy nghĩ:
– Nhưng cảnh giới của ta tăng lên quá nhanh, lại chẳng biết gì về Uẩn
Linh cảnh cả, không biết có để lại mối họa ngầm nào không. Tân Hỏa còn
đang say ngủ, không thể trông cậy vào hắn được… Đúng rồi, tới gặp Bồ Lão tiên sinh, lão nhân gia có kiến thức rộng lớn, nhất định có thể chỉ cho ta một con đường!
Lúc này ở thượng viện của Kiếm Môn, Chung Nhạc đi tới nơi trước đây. Lúc này Bồ Lão tiên sinh vẫn đang truyền thụ cho đệ tử. Hắn đứng chờ ngoài
Truyền Kinh Các. Một lúc lâu sau, vị lão tiên sinh này giảng xong rồi đi ra ngoài, cười nói với hắn:
– Chung sư đệ đã tu thành Luyện khí sĩ, sao vẫn còn tới thượng viện? Tu
vi của ngươi hiện giờ hẳn là Uẩn Linh cảnh rồi nhỉ? Là Uẩn Linh cảnh mà
muốn truyền thụ cho đệ tử thì vẫn chưa được, chi bằng tu thành linh hồn
hợp nhất, thành Thoát Thai cảnh rồi mới có tư cách tới thượng viện
truyền thụ cho đệ tử.
Chung Nhạc cười đáp:
– Sư huynh, ta đã tu luyện tới Thoát Thai cảnh rồi. Nhưng ta không biết
gì về Uẩn Linh cảnh, sợ tu vi tiến cảnh quá nhanh sẽ để lại họa ngầm,
nên đặc biệt tới thỉnh giáo Bồ Lão đây.
– Thoát Thai cảnh?
Bồ Lão tiên sinh thất thanh kêu:
– Tu luyện tới Thoát Thai cảnh nhanh như vậy sao? Sao có thể được? Mau đưa linh hồn của ngươi ra cho ta xem!
Chung Nhạc hiển hiện nguyên thần Đại Nhật Kim Ô của mình ra. Linh hồn hắn tuy nhỏ, nhưng lại tràn trề nguồn sức mạnh mênh mông.
– Đại Nhật Kim Ô…
Bồ Lão tiên sinh nhìn hắn một cái thật kỹ:
– Ngươi không lĩnh ngộ Kiếm linh trong Linh Không Điện, mà luyện thành Đại Nhật Kim Ô?
Chung Nhạc chần chừ. Bồ Lão tiên sinh lại cười nói tiếp:
– Ta biết ngươi có bí mật, không nói cũng không sao. Đại Nhật Kim Ô
chính là loại linh mà linh thể kim diệu trời sinh mới có được. Ngươi
tích lũy hùng hậu, vượt qua Uẩn Linh cảnh cũng là điều có thể xảy ra.
Nhưng vượt qua Uẩn Linh cảnh có để lại họa ngầm không, điều này ta không biết rõ… Khoan, ta biết một người có thể giúp ngươi.
Chung Nhạc lòng mừng rỡ, vội khom người cảm ơn.
Bồ Lão tiên sinh cười:
– Người nọ có giúp ngươi hay không thì ta không chắc, chi bằng tới hỏi
lão đã. Nhưng đám đệ tử này của ta đang tu hành Bôn Lôi Kiếm Quyết, ta
mới giảng giải cho bọn chúng về đồ đằng văn của Bôn Lôi Kiếm Quyết, còn
chưa kịp truyền thụ chân truyền, nếu ta mà đi chẳng phải làm chậm trễ
người ta ư? Ngươi giảng bài thay ta, ta đi hỏi người kia, giao dịch này
thế nào?
Chung Nhạc ngạc nhiên, lúng túng đáp:
– Ta có tư cách dạy đệ tử ư?
– Ngươi giờ đã là Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh rồi, cứ thử xem sao.
Nghe vậy Chung Nhạc bèn đi vào trong Truyền Kinh Các, ngồi trên bồ đoàn
dành cho thầy, nhìn vài chục tên đệ tử thượng viện ở bên dưới, tim đập
rộn lên. Mà đám đệ tử thượng viện bên dưới cũng kinh ngạc, bàn tán xôn
xao về vị thiếu niên tuổi sàn sàn bọn họ này, không rõ là ai.
Chung Nhạc toát mồ hôi lạnh, há miệng thở dốc mà lại chẳng biết phải nói gì, lòng càng thêm bối rối. Đột nhiên hắn nghĩ: “Ta trải qua chém giết
sinh tử, giết mấy tay Luyện khí sĩ Yêu tộc, tới mặt trăng, đi qua mặt
trời, gặp vô số quan tài của thần ma, chẳng lẽ còn sợ việc giảng bài?”
Nghĩ tới đây, hắn chợt cảm thấy bình thường trở lại, bèn mở miệng nói:
– Các vị, ta tới giảng cho các vị về chân truyền của Bôn Lôi Kiếm Quyết. Bôn Lôi Kiếm Quyết, Lôi văn đồ đằng có mười hai đạo. Học được mười hai
đạo đồ đằng văn này thì chỉ làm ra được hình dáng. Mà như vậy thì chưa
được, muốn được chân truyền, phải được thần vận. Sấm dậy trời cao, từ
trên không đánh xuống, thế tới hung ác, uy thì cương mãnh, hình dáng
mãnh liệt, âm thì chấn động, thần vận như kiếm. Các ngươi hãy theo ta ra ngoài, ta sẽ dẫn lôi tới cho các ngươi xem để xác minh mười hai đạo Lôi văn đồ đằng, giúp các ngươi dễ bắt được thần vận của nó.
Nói xong, Chung Nhạc cất bước đi ra ngoài Truyền Kinh Các. Đám đệ tử
thượng viện kia vừa mừng vừa sợ, lòng lại nghi ngờ không thôi: “Chẳng lẽ vị thầy mới tới này thật sự có thể dẫn sấm sét xuống cho chúng ta quan
sát? Không thể nào! Hắn trông cũng tầm tuổi chúng ta mà…”
Đám đệ tử vội nối đuôi nhau đi ra ngoài Truyền Kinh Các. Chung Nhạc
phóng nguyên thần Đại Nhật Kim Ô bay lên trời cao, tới tầng lôi đình.
Chỉ thấy lôi đình tụ hội, lôi quang xuất hiện, bổ xuống nguyên thần của
hắn.
Chung Nhạc lập tức thu hồi nguyên thần. Đám lôi quang kia bị nguyên thần của hắn thu hút, lập tức đuổi theo rồi rầm rầm bổ xuống như một đạo
kiếm quang.
– Rầm rầm!
Bên ngoài Truyền Kinh Các, tiếng sấm kinh thiên động địa nổ rầm rầm, theo đó lôi âm cuồn cuộn, chạy khắp mặt đất.
Đám đệ tử thượng viện bị lôi âm chấn cho ngã trái ngã phải, tinh thần và hồn phách lập tức bị uy của lôi đình áp chế. Cả đám quay sang nhìn
Chung Nhạc với ánh mắt đầy kính nể.
– Lôi đình thần vận là gì? Ta có hai câu tâm đắc như sau, nếu các ngươi tìm hiểu ra thì có thể thoải mái đạt được chân truyền.
Chung Nhạc thản nhiên nói:
– Câu đầu tiên: Nhất dạ xuân lôi bách chập không, sơn gia ly lạc khởi xà trùng. Vô đoan khâu dẫn tranh đầu giác, xúc phá môi đài khí tự hồng!
Đây là sấm mùa xuân thúc đẩy, vạn vật ngủ đông bị đánh thức, một tiếng
sét đẩy tan cái giá lạnh! Phải có khí thế như vậy!
Rầm!
Hắn lại dẫn một đạo lôi đình nữa từ trên bầu trời Kiếm Môn đánh xuống,
khiến cho chấn song cửa Truyền Kinh Các rung chuyển dữ dội, lại nói
tiếp:
– Câu tâm đắc thứ hai là: Cơ lưu điện thiên thượng chi hỏa, động phát
dương địa trung chi lôi! Lôi là điện, di chuyển là dương cương, trong
lôi đình có chứa đồ đằng văn trời sinh, bắt lấy lưu điện dương cương,
như vậy các ngươi đã đạt được chân truyền rồi!
Đám đệ tử kia như đã hiểu phần nào. Lúc này sấm sét vẫn không ngừng đánh xuống linh hồn của vị thiếu niên này, nhưng lại chẳng đả thương được
hắn chút nào, ngược lại bị hắn dùng để tôi luyện linh hồn. Mọi người vội tranh thủ quan sát lôi đình, nghiền ngẫm hàm nghĩa hai câu nói của
Chung Nhạc, kiểm chứng lẫn nhau.
Mà ở đằng xa, Bồ Lão tiên sinh vừa mừng vừa sợ, thầm gật đầu, thế mới quay đầu rời đi:
– Tiểu tử này biết dạy người hơn cả ta, có tài về truyền đạo thụ nghiệp. Trải qua lần dạy dỗ này, hẳn là sẽ có không ít tiểu tử được tới chân
truyền của Bôn Lôi Kiếm Quyết…
Chung Nhạc dụng tâm truyền thụ cho đám đệ tử thượng viện này. Qua không
lâu sau, đã có người nắm chắc được tinh túy của Bôn Lôi Kiếm Quyết. Càng về sau lại càng có nhiều người ngộ ra được tinh túy của nó.
Hơn nửa canh giờ sau, Bồ Lão tiên sinh quay lại, cười nói:
– Chung sư đệ, người nọ đồng ý rồi, mau đi theo ta!
Chung Nhạc vui vẻ, vội đuổi theo, hỏi:
– Bồ Lão, ta nên xưng hô với người đó như nào?
Bồ Lão chần chừ một lúc, rồi mới bảo:
– Cứ gọi người đó là lão nhân đi, khỏi cần phải xưng hô.
– Lão nhân? Đây là kiểu xưng hô kỳ quái nào vậy.
Chung Nhạc lòng buồn bực.
– Lão nhân không có nhiều quy củ, nhưng bối phận lão cực cao, ngươi đừng có làm lão bực mình.
Bồ Lão tiên sinh dẫn hắn tới nội môn, rồi sau đó bay lên, phi hành trên
không trung Kiếm Môn một quãng đường. Kiếm Môn trên núi có núi, dãy núi
nhấp nhô liên miên. Chẳng bao lâu sau hai người hạ xuống, vượt qua mấy
đỉnh núi, liền tới một nơi ghềnh núi san sát, những sườn núi và vách đá
kia trắng toát, không ngờ là một khối ngọc. Đi tới bên cạnh, liền cảm
giác được một loại khí ôn nhuận phả vào mặt, chiếu rọi cho làn da người
đều trở nên trắng hơn.
– Nơi đó là Ngọc Lâm Lĩnh của Kiếm Môn, lão nhân chờ ngươi ở trong.
Bồ Lão tiên sinh dừng lại, nói:
– Ngươi vào đi thôi.
Chung Nhạc cảm ơn, rồi bước dọc theo con đường đi vào bên trong. Hai bên đường là những cột ngọc được chạm khắc ngọc văn, có cột thì khắc hình
các loại dị thú, có cột lại khắc thần nhân, còn có cả hoa cỏ ngư long.
Cho dù là dị thú, hay thần nhần thì đều được tạo nên từ đồ đằng văn,
giống như thật.
Một lúc lâu sau, tiếng khắc đá vang lên. Hắn đi theo tiếng động, qua một ngã rẽ thì thấy một ông già tóc bạc trắng đang tạo hình một bức tượng
người ngọc. Người ngọc này cao bằng người trưởng thành, nhưng không phải là nữ tử Nhân tộc, bởi tượng này có ba đầu và đôi cánh, mỗi một khuôn
mặt đều vô cùng xinh đẹp, không gì sánh được. Những khuôn mặt ấy có
nghịch ngợm, có nghiêm trang, có ngọt ngào.
Xung quanh ông già ấy là khí tức già nua, như sương chiều hoàng hôn. Lão giơ ngón tay bắn ra kiếm khí điêu khắc bức tượng, đang tạo hình cho đôi cánh, thậm chí cả từng hoa văn của lông vũ cũng được tạo thành hình.
Chung Nhạc yên lặng chờ đợi. Lão tạo hình rất chậm, chẳng biết lúc nào mới xong.
Sau một lúc lâu, Chung Nhạc nghĩ: “Bồ Lão để ta tới đây, chắc chắn không phải là bắn tên không đích, ắt hẳn là có ý gì đó. Lão nhân ở đây chăm
chú tạo hình, căn bản sẽ không ngừng lại. Chẳng lẽ là muốn ta xem lão tạ hình như nào là có thể loại trừ được tai họa ngầm của việc không tu
luyện Uẩn Linh cảnh?”Hắn cẩn thận quan sát thủ pháp tạo hình của lão già kia, mới đầu thì trông có vẻ tầm thường, nhưng hắn dần phát hiện ra
điều huyền diệu, không khỏi xúc động. Chỉ thấy kiếm khí của ông ta trườn bò như long xà, dù là hoa văn nhỏ nhất cũng như tự nhiên tạo ra, dường
như mỗi một hoa văn đều là đồ đằng văn tự nhiên.
– Chờ chút! Kiếm ý này…
Chung Nhạc giật mình, trong mắt không còn những đồ đằng văn phiền phức
hay bức tượng thần nữ sống động kia, chỉ còn luồng kiếm khí rất nhỏ ở
đầu ngón tay lão già. Kiếm khí di động như vẩy mực, mà cũng có quy luật. Nhưng Chung Nhạc lại như thấy được kiếm khí lộn xộn dọc ngang đâm rách
đường chân trời. Kiếm khí như vậy là vết kiếm mà hắn nhìn thấy trên kiếm bài, giống như cây mai cổ thụ, cành khô múa may. Mà ngón tay lão già
lại cực kỳ trầm ổn, kiếm khí cũng đâu vào đấy, nhưng kiếm ý chất chứa
trong hai loại này lại giống nhau như đúng.
“Ông ta chính là người đã khắc tấm kiếm bài kia!”
Chung Nhạc giật mình, vội tập trung tinh thần mà nhìn kiếm khí kia như
dòng nước chảy xuôi mang theo kiếm ý huyền ảo, giống như đang nhìn một
vị cao thủ tuyệt thế tế kiếm vậy.
Nếu người khác mà đứng đây thì chỉ thấy một ông già đang điêu khắc, còn
với hắn, đó là kiếm khí tung hoành khắp bầu trời. Kiếm khí kia vung vẩy, không quan trọng hình dạng, linh hoạt hay thay đổi, khó mà đoán được.
Lại khiến hắn nhớ tới vết kiếm như cuồng thảo trên kiếm bài. Đối chứng
hai bên làm cho hắn thu hoạch được càng nhiều.
Qua không biết bao lâu, Chung Nhạc đột nhiên tỉnh lại, mới thấy là lão
già kia đã tạo hình xong, vừa mới thu ngón tay lại. Chung Nhạc quay sang nhìn bức tượng ngọc, dường như nhìn thấy vị thần nữ kia sống dậy, ống
tay áo phất phới, mỉm cười đầy xinh đẹp, mà bên tai hắn như vang lên
tiếng cười cùng tiếng nói của thần nữ.
– Chung Sơn thị, nhìn lâu như vậy, ngươi hẳn là có tâm đắc rồi nhỉ? Sao không thử tạo hình một món đồ đi?
Lão già kia cười tủm tỉm.