Thân thể Liên Tâm thật sự rất khổng lồ, hai nửa thân rắn rơi thẳng xuống đất, chấn cho mặt đất run rẩy không thôi. Mà ở chỗ cái đuôi nàng, một
người toàn thân đầy máu đứng ở nơi đó, huyết tương như nước từ trên
người hắn chảy xuống.
- Nhỏ!
Chung Nhạc vừa ho ra máu vừa
hô lớn. Cự kiếm dài ba ngàn trượng nhất thời thu nhỏ lại, chỉ còn kích
thước chừng ba thước, bị hắn cầm lên, nhét vào trong đạo quang luân sau
đầu. Nhưng đúng lúc này, cái đuôi Cự Mãng bị cắt thành hai nửa đột nhiên chớp động một cái, hung hăng quất lên trên người hắn. Chung Nhạc nhất
thời thổ huyết, bị một đuôi quét bay ra hơn mười dặm, ngã xuống đất
không đứng dậy nổi.
Liên Hoa Mãng đã bị cắt thành hai nửa, hai
mảnh thân rắn kịch liệt nhảy lên, hung hăng đánh mạnh xuống mặt đất. Mặt đất phương viên mấy ngàn trượng rất nhanh đã bị đánh nát tan tành. Qua
một lúc thật lâu sau, con Cự Mãng này mới không cử động nữa, máu tươi
trong cơ thể triệt để xói mòn sạch sẽ, cơ nhục và thần kinh đều đã tử
vong.
Sinh mệnh lực của Xà Tộc vô cùng cường đại, mặc dù đã chặt
đầu, nhưng trong lúc nhất thời nửa khắc cũng sẽ không tử vong. Phải đợi
tới lúc máu tươi trong cơ thể chảy hết, thần kinh và cơ nhục đã chết,
mới thật sự là chết.
Ở trong Đại Hoang, loại chuyện này thỉnh
thoảng lại phát sinh. Con rắn đã bị chém rơi đầu, cái đầu rắn phơi nắng
suốt hơn một canh giờ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tử vong, thậm chí còn có thể nhảy lên cắn người, độc chết người khác.
Chung Nhạc chém đôi thân thể Liên Tâm, trong lúc mừng như điên đã quên mất điểm này, mới trúng phải trọng kích như vậy.
Xương cốt toàn thân hắn cơ hồ đứt gãy toàn bộ, thân thể dùng một loại tư thế
quỷ dị nằm dài trên mặt đất, mảnh xương vỡ nát từ trong cơ nhục nứt vỡ
xuyên ra, trong huyết sắc mang theo một chút bạch sắc. Không chỉ như
vậy, lồng ngực hắn còn vỡ ra một cái lỗ máu, chính là động khẩu vừa rồi
Liên Tâm dùng xà mâu đâm thủng lồng ngực hắn lưu lại.
Mặc dù khi
đó Chung Nhạc đã hóa thành Long Tương, nhục thân cực kỳ khổng lồ, nhưng
một kích kia của Liên Tâm là đâm vào trái tim của hắn. Vị trí trái tim
Long Tương không tương đương với vị trí trái tim của Nhân Tộc, hơn nữa
Chung Nhạc đã tu luyện pháp môn Tông sư Võ đạo, có thể chuyển dời vị trí trái tim của mình, né tránh một kích trí mạng. Bất quá, vừa rồi hắn bị
một cái đuôi kia đảo qua, vẫn suýt chút nữa đánh nát trái tim của hắn.
Làn da, xương cốt toàn thân hắn không có mấy chỗ còn hoàn chỉnh, thậm chí
ngay cả cơ nhục cũng đều bị đánh thành thịt vụn, thương thế lục phủ ngũ
tạng cũng cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả sọ não cũng bị lõm xuống một khối lớn. Nếu đổi lại là những Luyện Khí Sĩ khác, bị thương thế thảm trọng
như vậy, sợ rằng đã sớm chết rồi, mà Chung Nhạc thì vẫn còn hô hấp.
Lồng ngực của hắn giống như là cối xay gió vậy, không ngừng hồng hộc hồng
hộc hít thở, tiếng thở dốc dần dần yếu ớt, biên độ lồng ngực phập phồng
cũng càng lúc càng nhỏ dần. Sinh cơ trong cơ thể hắn đang chậm rãi xói
mòn, ánh mắt dần dần trở nên mê man.
Liên Tâm dù sao cũng là
cường giả Pháp Thiên Cảnh, một kích nhục thân sau khi chết cũng không
phải hắn có khả năng chống lại, không chỉ suýt chút nữa đánh nát thân
thể hắn, dẫn tới Nguyên thần, hồn phách cấu thành Nguyên thần hắn cũng
gặp phải trọng kích.
Thương thế của hắn là trọng thương trí mạng, năm đại Bí cảnh Nguyên thần đã bị đánh tới rách nát tả tơi, năng lượng
ẩn chứa trong Bí cảnh Nguyên thần đang không ngừng xói mòn, Linh của hắn cũng đang dần dần tiêu tán, bất cứ lúc nào cũng có thể hồn phi phách
tán. Tinh thần lực trong Thức hải hắn cũng bị đánh tan, ý thức càng lúc
càng đạm bạc.
- Nếu hoàn toàn tiêu mất ý thức, vậy thì thật sự sẽ chết rồi…
Đầu óc Chung Nhạc ngây ngô đần độn, trước mắt càng lúc càng tối dần, ý thức sắp sửa rơi vào trong bóng tối. Hắn mạnh mẽ ngưng tụ một tia tinh thần
lực, đâm vào bên trong Nội đan Thú Thần trên không Thức hải. Tinh khí
Thú Thần nhất thời bạo phát, thổi quét mỗi một chỗ hẻo lánh toàn thân
cao thấp hắn. Sau đó thân thể hắn dần dần biến hóa, từ hình người hóa
thành một con Cự thú Long Tương dài tới hơn mười trượng.
Tinh khí Thú Thần cuồn cuộn phóng vọt tới, kích thích cho quanh người hắn mọc
đầy Long lân, che phủ khắp làn da rách nát. Tinh khí Thú Thần chảy qua
trái tim hắn, huyết dịch trong trái tim hắn vốn dĩ cơ hồ đã xói mòn sạch sẽ, lúc này nhận được tinh khí Thú Thần làm dịu, trái tim nhất thời một lần nữa bắt đầu tạo máu.
Tinh khí Thú Thần trải qua vết thương
trên người hắn, kích thích cho vết thương một lần nữa phá vỡ, máu tươi
từ trong vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ tuôn trào ra, sau đó huyết nhục
thoáng nhúc nhích, gân da sinh trưởng, dây thần kinh cũng dần dần sinh
trưởng trở lại, gân da bắp thịt, thần kinh, sợi gân… đứt đoạn cũng một
lần nữa tương liên lại với nhau.
Một lúc lâu sau, trong mắt Chung Nhạc rốt cuộc đã có vài phần sức sống. Nhưng hắn vẫn không cách nào
nhúc nhích, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được, gian nan
điều động những cơ nhục và sợi gân vừa mới liên tiếp cùng một chỗ, dịch
chuyển xương cốt, nối liền lại những đoạn xương gãy.
Bóng đêm
chậm rãi hàng lâm, mặt trăng bay lên, giữa không trung, ánh trăng pha
lẫn với sương sớm, từ trên trời giáng xuống. Từng điểm từng điểm ánh
trăng chảy vào mi tâm của hắn, làm dịu Nguyên thần cơ hồ muốn sụp đổ của hắn.
Tới thời điểm hơn nửa đêm, Nguyên thần của Chung Nhạc rốt
cuộc không còn xói mòn tinh khí nữa, năm đại Bí cảnh không còn xói mòn
năng lượng không chịu khống chế như lúc trước nữa. Một vầng minh nguyệt
từ trong mi tâm hắn bay ra, trên dưới xoay tròn xung quanh hắn.
Hắn từ hình thái Long Tương biến trở về thân thể con người, bàn tay phải đã có thể động đậy, bóp động xương cốt cánh tay trái, nối lại những khúc
xương gãy. Cảm giác đau đớn nhói tim truyền tới, khiến cho hắn cơ hồ lâm vào hôn mê. Chung Nhạc cắn chặt hàm răng, nhất nhất nối lại đám xương
cốt gãy nát toàn thân. Mãi cho tới khi thái dương một lần nữa bay lên,
hắn mới tiếp nối xong hết thảy những xương cốt gãy nát toàn thân.
Thái dương chậm rãi mọc lên, hiện tại là ngày hè trời nắng chan chan, ánh
mặt trời nóng rực. Chung Nhạc nằm dang tay dang chân phơi nắng dưới ánh
thái dương chói chang. Chỉ thấy vô số đạo quang tuyến không ngừng hội tụ về phía thân thể hắn, ánh dương quang thật sự đã biến thành Thái Dương
Chi Hỏa hừng hực, không ngừng tiến nhập vào mi tâm hắn. Trong phương
viên hơn mười dặm, ngoại trừ đạo thái dương hỏa trụ rơi xuống kia, những địa phương khác vậy mà không có bất kỳ một tia quang tuyến nào.
Một lúc lâu sau, lại có thêm một vầng mặt trời từ trong mi tâm hắn bay ra,
nhật nguyệt song hành, chiếu rọi xung quanh thân thể hắn.
- Thiếu chút nữa đã chết rồi!
Chung Nhạc ngồi dậy, kịch liệt ho khan một trận, nhổ ra từng ngụm từng ngụm
máu bầm trong cơ thể. Mỗi khi ho khan một tiếng đều cảm giác được từng
cơn đau nhức thấu tim thấu phổi, tựa hồ toàn thân bất cứ lúc nào cũng có thể bị chấn động trong lúc ho khan chấn cho chia năm xẻ bảy. Đám máu
bầm này chính là nội tạng hắn bị thương, tích lũy lại trong phế phủ, bị
Nhật Nguyệt Bảo Chiếu đề luyện ra, bài xích ra ngoài cơ thể. Ngoài mặt
làn da của hắn tràn ngập một tầng đốm đen, đó là máu xấu trong huyết
dịch trong cơ thể bị Nhật Nguyệt Bảo Chiếu tinh luyện, từ trong lỗ chân
lông tống ra.
Không chỉ như vậy, ngay cả Nguyên thần của hắn cũng nhận được Nhật Nguyệt Bảo Chiếu làm dịu ôn dưỡng, năm đại Bí cảnh
Nguyên thần mặc dù vẫn như cũ rách nát tả tơi, nhưng tình trạng so với
đêm qua đã tốt hơn rất nhiều, pháp lực cũng dần dần khôi phục lại. Tinh
thần lực vỡ nát trong Thức hải cũng một lần nữa rèn luyện lại, dần dần
khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ là xương cốt của hắn vừa mới tiếp nối lại,
còn rất yếu đuối, Chung Nhạc không dám đứng lên, lo lắng thoáng dùng sức một chút, xương cốt sẽ một lần nữa đứt gãy.
Trong Bí cảnh Thần
Tài, sinh cơ dần dần tuôn trào ra, lan chảy khắp toàn thân, khiến cho
thương thế khôi phục càng nhanh hơn. Chung Nhạc không khỏi thở phào nhẹ
nhõm, trong lòng thầm nghĩ:
- Sau khi mở ra Bí cảnh Nguyên thần,
sinh cơ của Luyện Khí Sĩ thật sự cường đại, ngay cả thương thế bậc này
cũng có thể sống sót!
Lần này, ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ là trước khi chết cố
gắng tự cứu chính mình một chút mà thôi, lại không ngờ có thể cứu giúp
thành công, quả nhiên kéo chính mình từ trước cửa Quỷ môn quan trở lại.
Nguyên thần hắn cũng dần dần khôi phục trở lại, bất quá nghĩ muốn khôi phục
lại trạng thái toàn thịnh, sợ rằng phải chờ tới mười mấy ngày sau. Mà
nếu muốn không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào, sợ rằng phải hao phí
thời gian càng lâu hơn nữa.
Đợi tới lúc mặt trời lặn, Chung Nhạc
đã có thể đứng dậy, ngay tại chỗ tiểu tiện một phen. Hắn đi tiểu ra đều
là máu đen, hơn nữa lúc đi tiểu còn cảm giác được hạ thể cực kỳ đau
nhức. Hắn mặc lại quần áo, sau đầu xuất hiện năm đạo quang luân, thu hồi toàn bộ Hồn binh của chính mình vào trong Bí cảnh.
- Đại mộng kẻ nào tỉnh trước, bình sinh ta tự biết! Ngủ ngon ăn no!
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt nghe được một đạo thanh âm quen thuộc. Chỉ thấy
đốm lửa nhỏ trên cây đèn đồng rách nát tả tơi kia đột nhiên sáng lên, từ trên tim đèn nhảy xuống, đi lại một vòng trong Bí cảnh Nguyên Thần của
hắn, có chút kinh ngạc nói:
- Nhạc tiểu tử, thương thế của ngươi vì sao lại nặng như vậy?
Tân Hỏa từ trong cơ thể Nguyên thần hắn bay ra, đi tới trong Thức hải hắn, nhất thời kinh hô:
- Ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, lại bị người ta đánh thành
như vậy? Thức hải cũng bị đánh nứt luôn rồi! Chậc chậc… nhục thân cơ hồ
cũng bị phế luôn…
Chung Nhạc không khỏi nổi giận:
- Tân
Hỏa, ngươi còn nhớ rõ lần trước ngươi nhét ta vào trong tầng băng Bắc
Hải, để cho ta một mình đối mặt với Cự bá và Thần Linh của Côn Bằng Tộc
không?
Tân Hỏa nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng nói:
- Ngươi vẫn còn ở trong khối lục địa băng tuyết kia? Hửm? Không đúng! Ngươi rõ ràng là đang ở trên lục địa? Nơi này là nơi nào?
Hắn mượn hai mắt Chung Nhạc nhìn lại, quan sát bốn phía một lần, dùng sức ngửi một cái:
- Thật nhiều thi thể a! Khí tức của Yêu Tộc! Hửm? Còn có mùi vị của Hiếu Mang Thần Tộc nữa! Đã xảy ra chuyện gì?
Chung Nhạc tức giận, nhanh chóng kể lại một lần những tao ngộ của chính mình
trong khoảng thời gian này. Tân Hỏa nghe xong, không khỏi nhảy dựng lên:
- Chơi đùa vui như vậy? Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Không ngờ lúc này ta lại ngủ!
Chung Nhạc nhất thời không biết nói gì. Chính mình liều sống liều chết, cơ hồ sắp chết mất, ở trong mắt đốm lửa nhỏ này không ngờ lại là chơi đùa
thật vui!
- Tân Hỏa, nơi này có rất nhiều Hồn binh khó lường a! Mau suy nghĩ một chút xem có biện pháp nào thu thập bọn chúng không?
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía đám Hồn binh trường hà và Nguyệt Luân kia, nói:
- Đám Hồn binh này thật sự quá lớn, Bí cảnh Nguyên Thần ta khẳng định
không bỏ vào được. Không biết có thể đặt vào trong cây đèn đồng kia của
ngươi không?
- Không được!
Tân Hỏa quan sát không gian chứa dầu thắp một chút, nhìn thấy nửa thanh Thần Dực Đao kia, lắc đầu nói:
- Trong cây đèn đã có kiện Thánh khí Thần Dực Đao này rồi, bỏ mấy kiện
Hồn binh này vào sẽ bị Thần uy của Thần Dực Đao đánh tan, không thể đặt
chung một chỗ!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, cau mày nói:
- Như vậy ta làm sao mới có thể mang đám Hồn binh này đi?
Linh thể của hơn mười gã cao thủ Đan Nguyên Cảnh Hiếu Mang Thần Tộc, mỗi một người đều có một hai kiện Hồn binh khó lường. Mà Hồn binh của cường giả Pháp Thiên Cảnh ngoại trừ Vũ Dương Hà và Nguyệt Luân của lão giả Hiếu
Mang Thần Tộc ra, còn có xà mâu, trường tiên, túi da rắn, túi nọc độc
của Liên Tâm. Mà Hồn binh tấm sa mỏng của Xích Luyện Nữ cũng ở nơi này.
Xích Luyện Nữ ngoại trừ tấm sa mỏng còn có hai kiện Hồn binh khác nữa,
cũng đều là bảo vật khó lường. Mà ngoại trừ Hồn binh, linh đan diệu dược và các loại tài liệu khác lại càng là nhiều vô số kể, chồng chất thành
núi.
Bí cảnh Nguyên Thần của Chung Nhạc mặc dù không nhỏ, nhưng
cũng không chứa đựng được bao nhiêu đồ vật. Hồn binh của Đan Nguyên Cảnh và Linh Thể Cảnh ngược lại có thể đặt vào trong Bí cảnh, nhưng mỗi một
kiện Hồn binh cấp bậc Pháp Thiên Cảnh đều to lớn tới kinh người. Chỉ
riêng dòng Vũ Dương Hà kia đã có hơn trăm dặm, trọng lượng kinh người,
độ dài cũng tương đối kinh người.
- Nếu có thể luyện hóa đám Hồn
binh này, ngược lại có thể thu phóng như thường, khiến cho Hồn binh trở
nên nhỏ hơn một chút. Bất quá, đoán chừng ngươi không thể luyện hóa đám
Hồn binh này…
Tân Hỏa khẽ cau mày, nói:
- Cái này liền có
chút hơi khó! Ừm! Ngươi có thể quan tưởng ra Giao Long, hơn một ngàn con Giao Long sẽ có thể vận chuyển hết đám Hồn binh này rồi!
Chung
Nhạc không khỏi đau đầu một trận. Hắn lại nghỉ ngơi thêm một đêm, pháp
lực khôi phục lại không ít, lúc này mới quan tưởng ra Giao Long. Từng
con từng con Giao Long từ dưới sông bay lên, vác Vũ Dương Hà ở lưng
trên. Phải cần tới bốn năm trăm con Giao Long mới có thể nâng lên kiện
Hồn binh này.
Mà Nguyệt Luân cũng có kích thước cả trăm mẫu, cũng cần tới hơn ba trăm con Giao Long mới có thể nâng lên được. Mà Hồn binh của Liên Tâm và Xích Luyện Nữ, kích thước mặc dù không kinh khủng như
vậy, nhưng trọng lượng cũng là cực kỳ kinh người. Chung Nhạc phải quan
tưởng ra một ngàn ba trăm con Giao Long, mới có thể nâng lên toàn bộ đám Hồn binh và Linh dược, tài liệu… này.
- Nhạc tiểu tử, ngươi đã hái Nguyên đan của bọn chúng chưa?
Lúc này, Tân Hỏa đột nhiên hỏi.
- Hái Nguyên đan?
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ. Tân Hỏa nói:
- Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh đã có thể ngưng kết ra Nguyên đan, ngưng
tụ tinh hoa cả đời, là nơi ngưng tụ pháp lực và tinh khí. Nội đan Thú
Thần cũng là một loại Nguyên đan. Trước đây khi Thần Tộc mở tiệc chiêu
đãi tân khách, cũng đều lấy ra mấy bàn Nguyên đan Yêu Thần làm tiệc mời
khách!