Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 22: Chương 22: Không cốc hồng y




Cùng lúc khi Chung Nhạc rơi xuống, một con giao long ngưng tụ từ tinh thần lực của hắn cũng đã tới bên cạnh Ngu Phi Yến, quấn chặt lấy nàng ta, huých đổ vô số cây đại thụ rồi rơi xuống.

Nhưng thức hải Ngu Phi Yến bị tâm ma khống chế, khi đáp đất lộn nhào liền hơn chục vòng mới dừng lại.

Cũng may tuy nàng ta không tập trung vào luyện thể nhưng thân thể vẫn cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, không bị ngã thương, trên làn da trắng nõn chỉ thêm vài vết bầm tím.

Nàng ta còn chưa định thần lại, ánh mắt vẫn đầy sự sợ hãi, tâm ma vẫn chưa mất đi.

- Sư tỷ, cứu mạng!

Trên trời vọng xuống tiếng hét của Đào Đại Nhi, Chung Nhạc ngẩng lên thì thấy thiếu nữ áo đỏ đó chân tay đang quơ loạn rơi xuống, nhưng tốc độ cũng rất chậm.

- Ủa, pháp môn quan tưởng này thật đặc biệt, quan tưởng ra vân khí.

Chung Nhạc nhìn kỹ, thấy quanh người Đào Đại Nhi có vân khí bao quanh làm giảm tốc độ rơi của nàng ta. Hắn nghĩ:

- Bồ lão từng nói, mây có vân linh, mây được người đời sùng bái sẽ không tiêu tan, lâu dần sẽ có linh tính. Có thể Đào sư tỷ đi theo vân linh.

Vân linh mơ hồ, vô định hình, vô định tính, có thể biến thành gió, thành mưa, thành sấm sét, có thể bay lên không trung, có thể rơi xuống núi, là một loại linh vô cùng huyền diệu.

Ngu Phi Yến tỉnh táo lại, dù sao cũng là đại sư tỷ thực lực đứng đầu nữ viện, nhanh chóng quan tưởng ngư long luyện hóa tâm ma trong thức hải. Thấy Đào Đại Nhi rơi xuống, vội chạy tới:

- Đào Đào, để ta đón muội!

Bịch!

Đào Đại Nhi rơi bịch một tiếng ngồi trước mặt nàng.

- Sư tỷ cố ý!

- Không phải!

Ngu Phi Yến thu lại hai tay chưa kịp đỡ Đào Đại Nhi, sắc mặt bình thản:

- Đào Đào, ta rất muốn đỡ muội nhưng không được.

Đào Đại Nhi ngồi dậy, xoa xoa mông, giận dữ nói:

- Rõ ràng tỷ cố tình chứ không phải không kịp!

Ngu Phi Yến lén nhìn Chung Nhạc ở phía xa, nhẹ giọng nói:

- Thật là không phải, vừa rồi ta đã không kịp.

- Tỷ nói dối, rõ ràng tỷ sợ ngã một mình mất mặt nên mới để muội cũng ngã.

Đào Đại Nhi phẫn nộ.

Hai người thấp giọng cãi vã, đột nhiên thấy Chung Nhạc từ trong rừng tìm được một tảng đá lớn rồi lại vác lên lưng định trèo trở lại lên trên. Hai người nhìn nhau rồi tiến về phía hắn.

- Chung sư đệ...

Ngu Phi Yến trầm mặc một lúc rồi mới nói:

- Cảm ơn.

Chung Nhạc quan tưởng giao long, cười:

- Việc nên làm thôi. Dù sao khi sư tỷ nhảy xuống cũng không hề do dự. Hai vị sư tỷ, ta còn phải tu luyện, không ở lại bồi hai người nữa.

- Ai cần ngươi ở lại?

Đào Đại Nhi nói:

- Bọn ta cũng đâu có uống rượu.

Ngu Phi Yến lườm nàng một cái rồi nói:

- Sư đệ đang tu luyện sao?

- Đúng vậy. Tại ranh giới sự sống cái chết, kích phát tiềm năng, chiến thắng sự sợ hãi, giành lấy sự sống, đây chính là cách tu luyện của ta.

Chung Nhạc cười:

- Vừa rồi sư tỷ cũng trải qua ranh giới sự sống cái chết, chắc đã biết mùi vị ra sao.

- Ranh giới sự sống cái chết...

Ngu Phi Yến nhìn hắn hồi lâu, sau lưng đột nhiên vù một tiếng giang rộng đôi cánh đen, vỗ mạnh bay lên:

- Nếu ngươi đang tu luyện thì đợi hôm khác chúng ta đấu vậy.

- Sư tỷ, tỷ lại bỏ ta rồi!

Đào Đại Nhi giậm chân hậm hực, vội quan tưởng vân khí, thân thể chầm chậm bay lên, từ từ quay trở lại trên vách núi, nói với Chung Nhạc:

- Chung sư đệ, lần sau bọn ta tìm người sau, ta đi trước đây... Này, tỷ đợi ta đã, đừng có bay nhanh như vậy!

- Mây chết tiệt, mây thối tha, ngươi có thể bay nhanh hơn không...

Sau khi Chung Nhạc leo lên đến bên trên, Đào Đại Nhi vẫn ở lưng chừng núi, nhưng thiếu nữ hắc y Ngu Phi Yến thì đã không cánh mà bay, chắc đi xa rồi.

- Thuật phi hành đúng là huyền diệu. Quan tưởng mây, chim đều có thể phi hành Nếu ngự lôi phi hành tốc độ nhanh thật đấy nhưng tiêu hao quá lớn, hơn nữa không linh hoạt bằng dùng cánh bay. Đợi đến hôm khác đến ngày giảng bài ta xem có học được một loại phi hành nào không.

Hắn cảm nhận được pháp môn phi hành dù là với thượng viện đệ tử hay luyện khí sĩ thì đều rất quan trọng, không chỉ có ích trong chiến đấu mà ngay việc đi lại thường ngày cũng có tác dụng không nhỏ.

Vù!

Chung Nhạc vác đá nặng nhún người nhảy xuống, giữa đường đi qua Đào Đại Nhi. Hắn lên lên xuống xuống vực đã hơn nửa canh giờ, thiếu nữ áo đỏ kia vẫn đan cố gắng bay lên trên.

Chung Nhạc rơi tạo nên gió lớn đẩy thiếu nữ xuống khiến nàng cứ kêu ầm lên.

Không lâu sau Chung Nhạc vác đã trèo lên, Đào Đại Nhi lại hét lên bảo hắn chậm thôi.

- Chung Sơn thị, ngươi còn dám nhảy xuống bên cạnh ta nữa, ta sẽ không để cho ngươi yên đâu!

Thiếu nữ áo đổ lại bị gió khi Chung Nhạc nhảy xuống đẩy xuống trăm trượng, cuối cùng phẫn nộ:

- Ngươi dám làm một lần nữa ta sẽ nói vớ Đình sư tỷ ngươi trêu ghẹo ta xem ngươi có yên ổn không!

Chung Nhạc vác đá, một lần nữa đi qua nàng, nghiêm túc nói:

- Ta và Đình sư tỷ thật sự không có quan hệ gì cả.

Đào Đại Nhi nhún người nhảy lên lưng hắn, hớn hở:

- Ngươi cõng ta lên, coi như hai người không có quan hệ gì.

Chung Nhạc cũng không cảm thấy nặng thêm bao nhiêu, nghĩ bụng nữ hài tử này nhẹ như không xương, hơn nữa còn quan tưởng vân khí giảm trọng lượng, nghĩ:

- Đào sư tỷ đúng là người biết quan tâm, vừa rồi cũng nhảy theo xuống vực, có tâm tính như vậy chẳng trách lại có giọng ca hay đến thế.

- Đào sư tỷ, hay là hát một bài nghe đi!

Chung Nhạc đề nghị.

- Không hát!

Chung Nhạc làm như chuẩn bị hất nàng xuống khiến nàng cuống cuồng ôm lấy cổ hắn:

- Ta hát, ta hát! Ngươi thật xấu xa, ta thật không biết Đình sư tỷ thích ngươi ở điểm gì!

Đào Đại Nhi hát trên lưng Chung Nhạc, tiếng hát trong trẻo vang khắp vực núi, bài hát còn chưa kết thúc Chung Nhạc đã đưa nàng lên tới nơi.

Đào Đại Nhi ngồi bên hồ, chân buông xuống nghịch mặt nước, tiếng hát vẫn tiếp tục.

Chung Nhạc nhảy xuống hồ ở Ẩm Mã Đài tẩy rửa thân thể, tiếng hát như bàn tay thiếu nữ lướt qua tâm hồn đưa hết mọi mệt mỏi đi.

Mặt trời lặn dần, tịch dương treo lưng chừng giữa trời và núi, chiếu xuống thiếu nữ bên hồ và thiếu niên dưới hồ, có vài chú ngựa một sừng nhàn nhã tiến lại bên hồ uống nước.

Tiếng hát càng thêm vang vọng, Đào Đại Nhi cầm giày nhảy qua bên người Chung Nhạc, một lúc sau, tiếng hát tắt dần, dư âm còn vang vọng, vị thiếu nữ áo đỏ từ xa vẫy tay với hắn rồi đi vào trong rừng.

Một lúc lâu sau Chung Nhạc mới tỉnh dậy khỏi tiếng hát tuyệt diệu của thiếu nữ ấy, nhưng nàng thì đã đi xa rồi.

- Long hành vạn lý!

Chung Nhạc nhảy lên khỏi mặt nước, tinh thần lực bạo phát, giao long quấn quanh người, lướt đi trên mặt hồ, tạo nên con sóng lớn, chỉ vài bước đã vượt qua Ẩm Mã Hồ, bước về hướng thượng viện.

Trong một ngày này tu vi của hắn đã thay đổi vượt bậc. Không chỉ Toại Hoàng thêm thực chất mà hình tượng cũng thêm rõ ràng, hơn nữa thức hải của hắn cũng mở rộng liên tục, đến giờ đã rộng ba trăm mẫu rồi.

Hắn tràn trề sức mạnh bùng nổ, trong thời gian ngắn là có thể hiển hóa tinh thần lực thành công kích cường hãn!

- Ngày mai, tiếp tục tu luyện!

Tân Hỏa tiểu đồng trong thức hải nói:

- Muốn vượt qua Thiên Tượng Lão Mẫu, chậm rãi tu luyện là không được! Giờ những gì ngươi làm vẫn chưa đủ, chỉ khi ngươi làm được ba chữ “thúy, mãnh, cương” mới đạt được cấp nhập môn cảm ứng linh!

Chung Nhạc hỏi:

- Thế nào là “thúy, mãnh, cương”?

- Sức mạnh phải thúy, nghĩa là dứt khoát. Khi nắm đấm chạm tới kẻ địch là năng lượng phải bạo phát hoàn toàn, thế như chẻ tre!

- Tinh thần phải mãnh, tâm có ý chí của mãnh hổ, tựa mãnh hổ xuống núi. Tinh thần lực dồi dào, quan tưởng thần ma chỉ nháy mắt là thành!

- Hồn phách phải cương. Hồn phách phải như mũi thương, không cong không lệch. Hồn phách vừa động là có thể tế ra vật vạn cân, hồn phách tĩnh lặng, như Thiên Đế tọa trung đường, chư tà không thể động!

Tân Hỏa thản nhiên nói:

- Chỉ khi làm được điều này căn cơ của ngươi mới coi như vững vàng, mới có khả năng đối đầu với Thiên Tượng Lão Mẫu.

Chung Nhạc hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Được, ngày mai tiếp tục tu luyện!

- Gia gia, hôm nay con gặp một thiếu niên tu luyện, hắn nói giữa sinh và tử có sự sợ hãi tột cùng.

Phía dưới Kiếm Môn Kim đỉnh, trong một tòa đại điện, thiếu nữ hắc y Ngu Phi Yến cung kính nói với một lão giả tóc bạc phơ đang ngồi:

- Hắn nói bước vào ranh giới sinh tử kích phát tiềm năng, chiến thắng sự sợ hãi tột cùng, hết sức cầu sinh, tu luyện sẽ đạt kết quả rất lớn. Ranh giới sinh tử là thế nào ạ? Thật sự có cách tu luyện này sao?

Vị lão giả tóc bạc kia chính là tộc trưởng của Hữu Ngu thị, địa vị trong Kiếm Môn rất cao, nghe vậy mở mắt ngạc nhiên:

- Ranh giới sinh tử? Có người dùng cách này tu luyện sao?

- Có cách tu luyện này thật ạ?

Ngu Phi Yến kinh ngạc.

- Có, nhưng chỉ là lời đồn.

Tộc trưởng Hữu Ngu thị trầm giọng nói:

- Cách tu luyện này quá cực đoan, cực đoan nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cao, vì thế rất ít người tu luyện. Ranh giới sinh tử, một sinh một tử đối lập nhau, làm được thì sống, không được thì chết. Tuyệt đại đa số người tu luyện theo cách này đều chết. Trước kia Kiếm Môn ta cũng có người dùng cách tu luyện này, nhưng đều chết cả rồi.

Ngu Phi Yến giật mình:

- Đều chết hết rồi?

Tộc trưởng gật đầu:

- Cách tu luyện này chỉ dùng cho Trúc Cơ, có ích cho việc xuất khiếu, tế hồn, còn với luyện khí sĩ thì không có tác dụng gì. Luyện khí sĩ lên trời xuống đất lẽ nào lại dễ rơi vào ranh giới sinh tử? Không thành luyện khí sĩ thì thủ đoạn tự bảo vệ quá ít, không để ý một chút là chết. Vì thế phương pháp Trúc Cơ này bị đánh giá là cực đoan, không đáng dùng. Nhưng ta nghe nói, lão môn chủ Kiếm Môn chúng ta năm xưa dùng cách này củng cố căn cơ vô cùng vững chắc, nhưng đó chỉ là tin đồn, chưa chắc là thật...

Ánh mắt Ngu Phi Yến lấp lánh, tộc trưởng Hữu Ngu thị nhìn thấy vậy, quát:

- Con không được học cách này! Con trở thành luyện khí sĩ đã là chắc như đinh đóng cốt. Nếu tu luyện cách này, chỉ sơ suất một chút là chết, cái được chẳng bù cho mất!

Ngày hôm sau, Chung Nhạc tới Ẩm Mã Đài, nhìn từ xa thấy một vị thiếu nữ áo đỏ ngồi bên hồ, bên cạnh là một thiếu nữ áo đen đang đứng.

- Ủa ủa, Chung Sơn thị, đây là cách ngươi dụ dỗ nữ nhân hả?

Tân Hỏa kinh ngạc, nhảy cẫng lên:

- Truyền cho ta, mau truyền cho ta đi. Ta tìm được người kế thừa Tân Hỏa là có thể dạy cho hắn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.